Thập Niên 80: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 5: (Thanh Niên Trí Thức ) Phần Thưởng Đầu Tiên


1 năm

trướctiếp

Hiệu trưởng thở dài, nhìn tờ thành thích giấy trắng mực đen*: "Đúng vậy, thành tích chắc chắn chính xác. Vừa có kết quả chấm thi, tôi liền để phó hiệu trưởng Vương kiểm tra, chắc chắn là thật, ngoại trừ điểm môn văn bị trừ, những môn khác đều là điểm tối đa."

* Giấy trắng mực đen: không thể chối cãi được

Điểm duy nhất bị trừ chính là điểm bài tiếng anh, bởi vì giáo viên chấm bài cho rằng bài không hoàn toàn đầy đủ, dù tốt đến đâu cũng sẽ bị trừ một điểm.

Chủ nhiệm lớp 2 ngẩn ra: "Nhưng mà, học sinh này trước đây học lớp 8 mà? Làm sao con bé giỏi như vậy mà chạy đến lớp 8 được?"

Chủ nhiệm lớp 1 theo sát sau cô ấy cũng đến: "Con bé sẽ không gian lận chứ? Làm sao có thể? Lớp 1 chúng tôi nhiều học sinh ưu tú như vậy, lại không có người nào có thể so với em ấy? Tôi dạy học nhiều năm như vậy, gần như chưa trông thấy có người được điểm tối đa!"

Chuyện này làm sao có thể khiến người ta chấp nhận ???

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 3 nhớ lại sự cố tiết hình học trước đó.

Xem ra Diệp Nhiễm cũng không phải là một đứa bé ngốc, quả thật là có tài năng học tập thật sự.

Cô ấy nhớ lúc đó Diệp Nhiễm đã hời hợt nói rằng, lần sau em sẽ đứng đầu lớp.

Khi đó mọi người đều không để tâm, cho rằng đầu óc Diệp Nhiễm bị hỏng, mọi người đều nghĩ Diệp Nhiễm nói chuyện cười.

Nhưng bây giờ, giáo viên chủ nhiệm của lớp 3 đột nhiên nhận ra, đây không phải là một trò đùa.

Diệp Nhiễm thực sự có thực lực để giành vị trí đầu tiên trong toàn khối, bởi vì em ấy gần như có thể có thể làm được các môn mà không có bất kỳ sự sai sót nào.

Chủ nhiệm lớp 3 trở nên kích động, đây là thiên tài, đây là hạt giống của trường đại học danh tiếng, đây nhất định là thủ khoa trong tương lai!

Cô ấy xoa hai tay vào nhau, kích động nói: "Hiệu trưởng, Diệp Nhiễm ở lại lớp 8 học không thích hợp, liệu thầy có muốn cho em ấy chuyển lớp không? Không bằng cho em ấy chuyển sang lớp của chúng tôi, lần trước tôi cảm thấy học sinh Diệp Nhiễm này cũng không tệ lắm, là một đứa nhỏ thông minh xuất sắc.”

Một tuyển thủ hạt giống như vậy, phải nhanh chóng kéo đến lớp mình càng sớm càng tốt!

Vì vậy khi hai giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 và 2 vẫn còn nghi ngờ và kinh ngạc, thì giáo viên chủ nhiệm của lớp 3 đã bắt đầu cướp người.

Hiệu trưởng trước tiên không để ý tới chủ nhiệm lớp 3, mà nói với chủ nhiệm lớp 1 và 2: "Đề này, các cô làm, liệu có thể chắc chắn đạt được điểm tối đa không? Nếu không thể, sao em ấy có thể gian lận, chép đề, chép bài của người khác được. "Mở sách chép bài trong kì thi có thể được điểm tối đa sao? Hay là nói các cô cho rằng em ấy đã biết trước đề bài, nhờ người khác làm trước rồi chỉ cần chép lại?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 và 2 sững sờ.

Họ ý thức được vấn đề này.

Đúng vậy, những đề này tuyệt đối được bảo mật trước, học sinh không có khả năng biết được, cho nên một học sinh có thành tích bình thường, cho dù là chép bài của người khác hay gian lận mở sách, cũng không thể nào đạt điểm gần như tuyệt đối ở tất cả các môn.

Đó đều là những câu hỏi logic, không phải kiến ​​thức chết!

Sau khi giáo viên lớp 1 và 2 phản ứng lại, cũng đều tỏ vẻ: Học sinh Diệp Nhiễm này rất phù hợp với lớp chúng tôi! Chúng tôi muốn học sinh này!

Trong lúc giáo viên chủ nhiệm lớp 1, 2 và 3 phớt lờ học sinh lớp mình, ở chỗ hiệu trường giành giật Diệp Nhiễm thì giáo viên chủ nhiệm lớp 8 đang cầm học bạ tỏ vẻ nghi ngờ.

Nếu không phải cô ấy xác nhận đi xác nhận lại, cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình đã đọc nhầm rồi.

Diệp Nhiễm, cô ấy đương nhiên là có ấn tượng, tích cách cô độc lầm lì, không thích nói chuyện, mấy ngày trước em ấy vì một vấn đề mà xung đột với giáo viên dạy toán, vì lý do này mà cô ấy đã đặc biệt đến an ủi giáo viên dạy toán, lại giáo dục Diệp Nhiễm một phen.

Lúc đó Diệp Nhiễm cũng không hé răng lên tiếng, chỉ nhìn cô ấy như vậy khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Kết quả là một học sinh như vậy bây giờ đứng nhất khối với điểm gần như tuyệt đối trong tất cả các môn học?

Cô chủ nhiệm lớp 8 cảm thấy chân mình có chút hơi nhũn.

Cô ấy đã làm chủ nhiệm sáu bảy năm rồi, vẫn luôn bị xếp ở lớp 8 kém cỏi nhất khối làm chủ nhiệm lớp, đời này cô ấy chưa từng gặp học sinh nào có thể đứng đầu cả khối như vậy.

cô ấy đứng ở trên bục giảng, chợt cảm thấy hơi lạ.

Trong lớp của cô . . . . . lại xuất hiện một học sinh đứng thứ nhất.

Đây là cảm giác gì?

Cô ấy đột nhiên muốn cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu công bố kết quả.

Bình thường thì các cô trực tiếp phân phát cho mọi người để mọi người tự xem, dù sao những điểm thành tính này hiếm khi được mong đợi, cũng không có gì để nói, nhưng hôm nay cô ấy cố ý trịnh trọng phát điểm cho từng học sinh.

Cô thông báo theo số thứ tự học sinh, Diệp Nhiễm là người thứ 27 trong lớp.

Khi cô ấy đọc đến tên Diệp Nhiễm, cô ấy cố ý nói với giọng bình tĩnh không gợn sóng: "Diệp Nhiễm, 599 điểm, đứng đầu khối."

Nói xong, cô cầm phiếu điểm thần kỳ lên, bình tĩnh đưa cho người đến lấy phiếu điểm Diệp Nhiễm.

Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô, cả lớp đều bị sốc.

Toàn bộ lớp đều cảm thấy mình nghe lầm rồi.

Mặc dù Diệp Nhiễm trước đây biểu hiện có vẻ học tập tốt, nhưng họ đang học lớp tám, nếu thực sự học tốt thì sao có thể lên lớp tám của bọn họ?

Tổng điểm các môn là 600 điểm, Diệp Nhiễm chỉ bị trừ một điểm??

Cả lớp đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp, nghĩ chủ nhiệm lớp có thể chóng mặt đến hồ đồ.

Chỉ có Diệp Nhiễm bình tĩnh bước tới, nhận lấy phiếu điểm từ giáo viên chủ nhiệm, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Chủ nhiệm lớp nhìn một đám học sinh hoàn toàn không học hành chăm chỉ, kiêu ngạo lại còn khó bảo có dáng vẻ trợn mắt há mồm ngơ ngác, trong lòng cô ấy cảm thấy thật sảng khoái, cô ấy thật muốn hát vang bài "Đông phương hồng đài", hahahaha!

Nhưng cô ấy vẫn giả vờ nghiêm túc nói: "Diệp Nhiễm của lớp 8 chúng ta lần này đã lấy được thành tích đứng đầu toàn khối, tối đa 600 điểm thì em ấy đạt được 599 điểm, điều đó rất tốt, tất cả học sinh nên noi theo Diệp Nhiễm như là một tấm gương, nhìn em ấy mà chăm chỉ học tập."

Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, cả lớp mới bừng tỉnh, chuyện này là sự thật sao? Họ có nghe nhầm không? Diệp Nhiễm đạt 599 điểm đứng đầu toàn khối?

Đờ phắc... Lúc này, một đám người đột nhiên nhớ tới, câu nói thản nhiên mà Diệp Nhiễm nói: "Vậy lần sau tôi sẽ đứng đầu toàn khối."

Này này này. . . . . . Chuyện này cũng quá rồi!

Nói đứng thứ nhất liền đứng thứ nhất?

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Nhiễm đều thay đổi, ngay cả Trần Vạn Vinh cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Nhiễm với ánh mắt không thể tin được.

Cậu ta tìm người để dạy cho Diệp Nhiễm một bài học, nhưng không nghĩ tới Tiêu Chiến Vũ lại ra mặt hộ Diệp Nhiễm.

Được, không sao, Tiêu Chiến Vũ người ta có thể đánh, là nhân vật lợi hại, người mà Tiêu Chiến Vũ muốn bảo vệ, cậu ta không thể động đến, cậu cứ để im vậy thôi.

Nhưng Diệp Nhiễm chẳng những có thể đánh nhau, mà còn có thể đứng đầu toàn khối? ?

Thật là một con đường thần tiên!

Sau khi Diệp Nhiễm nhận điểm, thấy giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng rời đi, cô cũng không quan tâm đã đến lúc tan trường hay chưa, trực tiếp thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi.

Kỳ nghỉ hè của cô sắp bắt đầu rồi, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Ví dụ như, vừa học vừa làm, cố gắng tự mình kiếm tiền.

Lương của cha cô hơn 400 nhân dân tệ một tháng, hơn 300 đều giao cho Hoắc Hồng Anh, cô có thể lấy được tiền cũng chỉ rất ít, mà cô lại cần tiền.

Cưỡi chiếc xe đạp leng keng, trên suốt quãng đường đều nhận được những ánh mắt kỳ lạ, Diệp Nhiễm về tới nhà.

Vừa vào nhà, đã thấy đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, Diệp Trác cười làm nũng bên cạnh Hoắc Hồng Anh, Diệp Kiến Quốc đi theo bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều nói: "Trác Trác thật thông minh, không hổ là con gái ngoan của cha! Lần này mang con đi Thượng Hải chơi, con muốn mua gì cha liền mua cho con cái đó!"

Hoắc Hồng Anh cười nói: "Con xem con nói cái gì kìa, chẳng lẽ con không giống mẹ?"

Diệp Trác nhẹ giọng nói: "Con giống cha, con cũng giống mẹ mà, gen ưu tú của hai người mới tạo nên con gái thông minh như vậy!"

Vì thế cả Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đều cười rộ lên, cả gia đình ba người, hòa thuận vui vẻ.

Dì Ninh bưng nước trái cây tới: "Trác Trác, uống chút nước trái cây đi, nước trái cây rất tốt cho da, Trác Trác sẽ càng ngày càng đẹp!"

Diệp Nhiễm nhìn cảnh này từ bên ngoài.

Thật là một cảnh hạnh phúc.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn xuất hiện trong phòng khách khiến bọn họ cảm thấy không vui, dù sao trên đời này không có nhiều người hạnh phúc như vậy.

Tuy nhiên, cô vẫn bước vào phòng khách.

Cô cảm thấy vừa bước vào phòng khách, sự vui vẻ ban đầu trong phòng khách đã bị bao phủ bởi sự xấu hổ.

Diệp Nhiễm nhìn về phía Diệp Kiến Quốc: "Cha, hôm nay phát phiếu điểm. Giáo viên chủ nhiệm nói để phụ huynh ký tên vào."

Diệp Trác gật đầu cười nói: "Đúng vậy, chúng con cũng phải ký, con muốn nhờ cha ký cho."

Diệp Kiến Quốc khẽ thở dài, ra hiệu cho con gái ngồi xuống ghế sô pha: “Diệp Nhiễm, không sao, sau này chỉ cần cố gắng. Có gì không hiểu cứ hỏi Trác Trác, con không biết, lần này Trác Trác thi đứng nhất lớp."

Nhắc tới việc đứng thứ nhất, trên khuôn mặt của Diệp Kiến Quốc nở rộ vẻ vui mừng sáng chói.

Hoắc Hồng Anh ở một bên cười, giống như lơ đãng nói: "Trác Trác đã rất cố gắng mới đạt được vị trí đứng đầu trong kỳ thi. Đứa nhỏ này học hành quá mệt mỏi, tôi nhìn mà cảm thấy đau lòng. Đúng rồi, nếu Nhiễm Nhiễm thật sự không theo kịp, Kiến Quốc anh liền mời gia sư cho con bé học bù đi. Cũng không có cách nào, con bé từ nông thôn đến, nền tảng giáo dục ở đó quá kém so với thành phố, dù sao cũng phải giúp con bé học bù lại, tranh thủ đuổi kịp."

Diệp Kiến Quốc đột nhiên xấu hổ.

Yêu cầu Diệp Nhiễm đến tìm Diệp Trác để dạy kèm, đó là ông ta tùy tiện nói điều đó với tư cách là một người cha, nhưng Hoắc Hồng Anh hiển nhiên không thể chịu đựng được việc Trác Trác bị Nhiễm Nhiễm thường xuyên quấy rầy.

Ông ta cũng nghĩ tới, Trác Trác thật sự rất nỗ lực học tập, có đôi khi nửa đêm mười một giờ còn học, thật khiến người ta đau lòng.

Làm sao ông ta có thể để Nhiễm Nhiễm lãng phí thời gian của Trác Trác một lần nữa?

Chỉ là nếu thực sự muốn thuê một gia sư, ông ta cũng không thể có khả năng trả tiền.

Tiền của ông ta, ngoại trừ 20 tệ sinh hoạt phí của Diệp Nhiễm, đều giao cho Hoắc Hồng Anh, làm sao ông ta có thể lấy lại được.

Vì vậy ông ho nhẹ một tiếng: "Có chỗ nào không hiểu, con tự tra trước đi, nếu thật sự không được, cha thuê gia sư cho con, con nhất định phải theo kịp bài học."

Diệp Nhiễm gật đầu: "Cảm ơn cha."

Nói xong, cô đẩy phiếu báo điểm của mình đến trước mặt Diệp Kiến Quốc: "Làm phiền cha ký tên cho con."

Diệp Kiến Quốc nhớ lại những gì ông ta vừa nói, chắc chắn đã khiến vợ mình không vui.

Vợ ông mấy năm nay vì chính mình nhượng bộ khoan dung, cũng không dễ dàng, thế nhưng chính mình nói chuyện lại không chú ý cố kỵ đến cảm xúc của bà ấy, ông ta cảm thấy có chút áy náy.

Trong đầu suy nghĩ điều gì đó, ông ta lơ đãng cầm phiếu điểm của Diệp Nhiễm lên, định ký tên vào.

Nhưng ngay tại thời điểm ông ta đặt bút lên đó, ông nhìn thấy trên tờ giấy viết rõ ràng:

Tổng điểm: 599 điểm; xếp loại: nhất khối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp