Năm Thứ Mười Thích Em

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau buổi trưa hôm gặp phải Lê Tụng ở siêu thị của trường học, Kiều Trĩ Ninh và Tần Tiểu đã đi dạo ở trường để tiêu hóa sau bữa ăn trưa.

Không khéo, hai người đã gặp Lê Tụng và những người khác ở gần siêu thị.

Lê Tụng trong tay xách một túi đồ ăn đưa cho Kiều Trĩ Ninh, sau đó vì chuyện trước đó mà xin lỗi.

Kiều Trĩ Ninh cũng không khách sáo với anh, nhận lấy luôn.

Lê Tụng học cách xa lớp của Kiều Trĩ Ninh.

Ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được tên cậu từ miệng bạn học, Kiều Trĩ Ninh ở trường hiếm khi gặp được anh.

Khi cuộc sống học đường cảu học kỳ vừa qua đang yên bình, một sự kiện lớn bất ngờ xảy ra trong trường.

“Bạn học cùng năm lớp 10 của Kiều Trĩ Ninh là Ứng Trinh đã nghỉ học ở trường trung học phổ thông Nghi Hòa số 1.

Sự việc này đã lan truyền sôi nổi ở các lớp khối 11.

Nghe nói Ứng Trinh và một người đàn ông ngoài trường yêu đương bị bố mẹ phát hiện. Đối tượng yêu đương của Ứng Trinh không phải ai khác, chính là ông chủ của hiệu sách bên cạnh Nghi Hòa.

Bố mẹ Ứng Trinh sau khi biết được đã rất tức giận, mắng Ứng Trinh rồi đến hiệu sách ầm ĩ lên.

Sau đó, bố mẹ Ứng Trinh đã đến trường để làm thủ tục chuyển trường, nghe nói muốn đưa cô đến huyện để học.

Ứng Trinh không đến trường, sách giáo khoa đều do phụ huynh đến thu dọn.

Những điều này được lan truyền qua nhiều tin đồn khác nhau và không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng vào ngày tin tức lan truyền, tất cả các giáo viên chủ nhiệm lớp 11 một lần nữa tuyên bố trong cuộc họp lớp không được yêu sớm, không phải chỉ riêng với những người không quen ở bên ngoài trường học.

Buổi tối tự học tan học, Kiều Trĩ Ninh và Trình Việt đi qua hiệu sách.

Cửa cuốn hiệu sách đóng chặt. Trên bức tường bên cạnh cửa có dán một tờ giấy "Cho thuê phòng này".

Kiều Trĩ Ninh dừng bước, kinh ngạc nhìn hiệu sách rồi ngẩn người.

Cô chợt nhớ tới mùa đông năm ngoái, cái đêm mình và Trình Việt Chi nhìn thấy Ứng Trinh.

Khi đó, người đi bên cạnh Ứng Trinh chính là chủ hiệu sách đúng không?

Còn có kỳ nghỉ hè mình gặp Ứng Trinh ở hiệu sách, bộ dáng đỏ mặt luống cuống của cô cũng có lý do.

Trái tim Kiều Trĩ Ninh đập thình thịch, có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.

"Kiều Trĩ Ninh." Trình Việt Chi bỗng nhiên mở miệng.

Kiều Trĩ Ninh: "Cái gì? ”

Trình Việt Chi nhíu mày nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: "Kiều Trĩ Ninh, cậu cũng đừng vì người đàn ông chỉ vì anh ta mua cho cậu thứ gì đó. ”

“ Tớ sẽ không!” Kiều Trĩ Ninh mở to hai mắt phản bác.

"Không phải là tốt rồi."

Trình Việt Chi dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu cậu có thứ muốn có thể nói với tớ. ”

Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra.

Trình Việt Chi mở mắt ra: "Tớ chỉ là nhắc nhở cậu đừng để bị người ta lừa gạt. ”

Anh nhấc chân rời đi, ý bảo Kiều Trĩ Ninh đuổi theo.

"Một người trưởng thành mà đối xử tốt với một học sinh, đó chắc chắn là lưu manh. Khẳng định là phụ nữ cùng tuổi của hắn đều coi thường hắn, chỉ có thể lừa gạt cô gái trẻ tuổi các cậu. ”

Kiều Trĩ Ninh: "... Biết rồi, tớ sẽ không làm thế. Không phải tớ nói với cậu rồi sao? Tớ sẽ không thích ai nữa. ”

Cô không thể không cười: "Giáo viên của lớp tớ không nói nhiều như cậu." ”

Nhưng Kiều Trĩ Ninh đã nhầm, phản ứng của nhà trường đối với vấn đề này vẫn chưa chấm dứt.

Chiều thứ năm, lớp 11 đột nhiên ban hành một thông báo khẩn cấp, buổi chiều sẽ tổ chức một buổi thuyết trình tại phòng tập thể dục, yêu cầu tất cả các lớp học lớp 11 tham gia.

Người nói là một chuyên gia tâm lý thanh thiếu niên nổi tiếng, và bài phát biểu này, nói trắng ra là một lớp học tư vấn tâm lý về tình yêu sớm.

Các chuyên gia trẻ và vui tính, ngoại hình, ngôn ngữ giản dị và không thiếu sự hài hước, kéo rất nhiều vào khoảng cách với học sinh.

Ông đứng ở góc độ của bạn cùng lớp, phân tích và thuyết phục "tình yêu trung học".

Tóm lại, hy vọng rằng tất cả mọi người có ý thức học tập, ý thức an toàn, trường trung học vẫn nên học tập theo định hướng, đến độ tuổi thích hợp để làm những điều thích hợp.

"Có thể có học sinh có ý kiến phản đối, nói giáo viên bạn nói bậy! Tôi sẽ không vì tình yêu ảnh hưởng đến việc học! "Giáo viên dừng một chút, nhìn mọi người mỉm cười, "Có phải không? ”

Thật đúng là có nam sinh không sợ chết trả lời "Vâng ——"

Một tiếng cười lớn.

Giáo viên: " Vậy thầy hỏi em, em sẽ không bị ảnh hưởng đến việc học tập, người em thích cũng như thế sao?" Bố mẹ của em không mắng em, nhưng bố mẹ của đối phương sẽ mắng cô ấy không? ”

"Em cũng không vì đối phương suy nghĩ còn dám nói thích người ta?"

Giọng điệu của giáo viên khoa trương, lại khiến mọi người cười ha ha.

Lớp học giáo dục nghiêm túc đã trở thành một hội trường thú vị vì sự vui nhộn và hài hước của giáo viên. Tất cả mọi người nghe rất say sưa.

"Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, các bạn đã thực hiện bước đầu tiên của sự độc lập. Lúc này, các bạn có tiền đồ, có tương lai có sự tự do. Lúc này chính là lúc hai người nghênh đón tình yêu tốt nhất..."

Thời gian ở trường thật sự rất coi trọng chuyện này, hào phóng lấy ra hai tiết thời gian tự học để giáo dục tư tưởng cho mọi người.

Sau bài phát biểu, các giáo viên chủ nhiệm cũng nhắc lại trong lớp: Nhà trường cấm yêu sớm, khuyên các bạn cùng lớp có hoàn cảnh như vậy thì hãy chủ động chia tay. Nếu bị báo cáo, có thể sẽ bị gọi phụ huynh để xử lí.

Chiêu gọi phụ huynh này hiệu quả rất rõ rệt.

Nhiều cặp đôi nhỏ trong khuôn viên trường đã nói chia tay, ít nhất là trên bề mặt.

Trải qua chuyện này, Kiều Trĩ Ninh càng thêm quyết tâm "học tập thật tốt, không quan tâm chuyện tình yêu".

Trong số nhiều người bạn, chịu ảnh hưởng lớn nhất là Tần Tiểu.

Cô và Thích Hoài bị người ta tố cáo.

Trong văn phòng, Tần Tiểu và Thích Hoài không ai thừa nhận đã yêu sớm, một chút cũng không lộ ra.

Giáo viên không còn cách nào khác, chỉ có thể thả hai người trở về, âm thầm quan sát.

Cô gái 17 tuổi quan tâm đến những điều rất đơn giản.

Một số nốt mụn bất ngờ xuất hiện trên mặt, điểm số trên học bạ, và có thể là tình yêu dấu kín trong lòng.

Đối với Kiều Trĩ Ninh mà nói là vế trước, mà đối với Tần Tiểu mà nói thì là vế sau.

Từ ngày từ văn phòng giáo viên trở về, Tần Tiểu không chịu nổi áp lực, ở trước mặt Kiều Trĩ Ninh khóc lên.

Cô nghẹn ngào nói rằng cô không bao giờ có thể cho bố mẹ biết, nếu không họ có thể đánh gãy chân Thích Hoài.

Trong mắt ba mẹ Tần Tiểu, con gái của hai người là một cô gái thanh tú, lớn lên trong cuộc sống được chiều chuộng, vẫn luôn hiểu chuyện cư xử đúng mực, không có khả năng yêu sớm, huống chi gia đình Thích Hoài cũng vậy.

Đây là lần đầu tiên Kiều Trĩ Ninh nhìn thấy những giọt nước mắt của Tần Tiểu.

Cô ôm Tần Tiểu, nhẹ giọng an ủi.

"Tiểu Tiểu, sẽ không sao đâu."

May mắn thay, Tần Tiểu và Thích Hoài một người học văn một người học lí, bình thường cũng cách rất xa, hơn nữa thành tích của hai người đều rất xuất sắc. Một thời gian sau, giáo viên tạm thời buông tha cho hai người.

Mùa đông năm 2009, trường trung học phổ thông Nghi Hòa số 1 vì chuyện của Ứng Trinh mà dấy lên một làn sóng nhỏ. Có người không chịu nổi áp lực liền chia tay; Một số người vì cơn bão nhỏ mà tình cảm càng thêm kiên định; Và một số người quyết định giữ tình cảm của họ trong trái tim của họ và tập trung vào việc học tập tốt.

Ví dụ như Kiều Trĩ Ninh.

Cũng ví dụ như —— Trình Việt Chi.

Vào tháng Giêng của một năm mới, sinh nhật lần thứ 17 của Trình Việt Chi.

Kiều Trĩ Ninh mang theo quà sinh nhật đến nhà Trình Việt cùng nhau ăn mừng.

Trình Việt Chi nhắm mắt lại hướng về phía ngọn nến rồi ước nguyện.

"Cậu ước gì vậy?" Kiều Trĩ Ninh tò mò.

Trình Việt Chi liếc cô một cái: "Không phải nói ra thì không linh nghiệm sao? ”

Kiều Trĩ Ninh mỉm cười: "Hai cậu có thể nói ra hai điều đầu tiên không? ”

"Không nói, đều giống nhau." Trình Việt Chi cúi đầu, thổi tắt ngọn nến.

Kiều Trĩ Ninh sững sờ, gật đầu: "Vậy được rồi, chúc cậu ước mơ trở thành sự thật. ”

Ba nguyện vọng giống nhau, đó nhất định là tâm nguyện rất chờ mong.

Kiều Trĩ Ninh không biết, Trình Việt Chi 17 tuổi đã thực hiện điều ước giống sinh nhật như Kiều Trĩ Ninh 16 tuổi.

"Với tiền đề khỏe mạnh, hy vọng Kiều Trĩ Ninh như cô ấy mong muốn, trở nên gầy đi một chút."

*

Trong lớp học bận rộn, thời gian dường như bị dồn ép, hai năm vụt qua.

Vào tháng 6 năm 2011, mọi người đồng loạt bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi kỳ thi quan trọng nhất trong thời gian học sinh kết thúc, ai cũng thư giãn.

Hôm nay Kiều Trĩ Ninh hẹn Tần Tiểu, ngày mai hẹn Hà Thiến, bận rộn vô cùng.

Đồng thời, hoạt động chạy bộ của cô và Trình Việt Chi bị tạm dừng vì thi đại học cũng một lần nữa tiếp tục.

Kiều Trĩ Ninh phát hiện, Trình Việt Chi gần đây chạy đêm có vẻ im lặng hơn rất nhiều.

Tưởng rằng kỳ thi tuyển sinh đại học của Trình Việt Chi làm không tốt, Kiều Trĩ Ninh sợ chạm vào vết thương của cậu, vẫn không dám nhắc tới đề tài thi đại học và nguyện vọng trước mặt anh.

Mãi đến chiều hôm đó, Trình Việt Chi bỗng nhiên nói muốn mời Kiều Trĩ Ninh ăn cơm.

Vào buổi chiều tháng 6, bầu trời trong xanh và không có gió.

Hai người cùng nhau đạp xe đến một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở.

Nhà hàng mang đậm bầu không khí cổ xưa, trên bảng hiệu ớt đỏ rực thu hút sự chú ý, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hai người ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ, theo đề nghị của nhân viên phục vụ gọi món ăn xong.

Trong lúc chờ đồ ăn, Trình Việt Chi rũ mắt xuống, chậm rãi lau chén và đũa của mình.

Vẻ mặt không vui không buồn, nhìn qua có vẻ không có tinh thần.

Kiều Trĩ Ninh nghẹn được vài ngày, lúc này thật sự nhịn không được.

Cô nhìn Trình Việt Chi, thật cẩn thận mở miệng: "Trình Trình, có phải cậu thi đại học không được tốt lắm không? ”

Động tác lau đũa của Trình Việt Chi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.

Kiều Trĩ Ninh nuốt nước miếng, cố gắng an ủi: "Thật ra... Bây giờ thành tích không tốt, cũng không nhất định không thi tốt. Nếu như cậu thật sự không phát huy tốt, sau này có thể thi nghiên cứu sinh nha, hoặc là thật sự không cam lòng, còn có thể thi lại..."

"Ai nói cho cậu biết tớ thi không tốt?" Trình Việt Chi ngắt lời cô.

Kiều Trĩ Ninh sửng sốt: "Vậy sao cậu lại không vui? ”

Trình Việt Chi cụp mắt xuống, im lặng đặt đũa lên, sau lưng dựa vào chiếc ghế màu nâu đỏ.

Anh nhìn vào cô gái đối diện một cách chăm chú: "Tớ đang suy nghĩ về việc đổi nguyện vọng." ”

"Không phải cậu muốn học y sao?" Kiều Trĩ Ninh chớp chớp mắt.

Cô biết, Trình Việt Chi muốn làm bác sĩ.

Trình Việt Chi chậm rãi gật đầu, bổ sung: "Có thể sẽ phải đi Bắc Kinh. ”

"Điều đó không phải là rất tuyệt vời sao?" Kiều Trĩ Ninh không rõ nguyên nhân.

Trình Việt Chi im lặng, ánh mắt rựa lửa nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh.

Ánh mắt cô gai trong veo, xen lẫn vui vẻ cùng hoang mang, không có một chút luyến tiếc.

Trình Việt Chi ngoảnh mặt đi và thở ra một hơi.

"Mẹ tớ không muốn tớ đi học ở nơi xa xôi như vậy."

Anh đã tìm thấy một lý do có vẻ chính đáng.

Ở Nghi Hòa, mọi người thường không muốn đi quá xa, nộp đơn vào các trường đại học của tỉnh là sự lựa chọn của hầu hết học sinh.

Kiều Trĩ Ninh quả nhiên không nghi ngờ, hai hàng lông mày nhíu lại.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cô thật lòng lo lắng cho Trình Việt Chi: "Nếu không cậu nói chuyện với ba của cậu một chút xem. ”

Dì Chu Mạt muốn kiểm soát rất mạnh, nhưng việc này liên quan đến tương lai của Trình Việt Chi, bà cũng có thể vì con trai mà suy nghĩ mới đúng.

Ánh mắt Trình Việt Chi rất sâu.

"Nếu..." Anh dừng một chút, dường như khó có thể mở miệng.

Kiều Trĩ Ninh nhướng mày, tò mò nhìn anh: "Cái gì? ”

Cổ họng Trình Việt Chi nuốt nước miếng xuống một cách nặng nề.

"Nếu, ý tớ là nếu."

"Ừm." Kiều Trĩ Ninh gật đầu.

"Tớ nộp hồ sơ vào trong trường y ở tỉnh thì sao?" Trình Việt Chi nhìn chằm chằm Kiều Trĩ Ninh không chớp mắt.

Kiều Trĩ Ninh nhíu mày: "Cậu nghĩ gì vậy Trình Trình? Tất nhiên là đến Bắc Kinh! ”

Mặc dù các trường cao đẳng y tế ở tỉnh cũng không tệ, nhưng khoảng cách với các trường y khoa hàng đầu trong nước vẫn còn rất lớn.

Một người ngoài cuộc như cô còn biết về chuyện đó.

"Cậu có tham vọng như vậy, cũng đừng bởi vì dì mà từ bỏ. Nếu không tớ sẽ khinh thường cậu.” Kiều Trĩ Ninh nhăn mũi nói.

Trình Việt Chi dừng lại một lúc lâu, giật giật khóe miệng.

"Ừm, tớ tùy tiện nói một chút, cậu đừng coi là thật."

Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ lần lượt bày thức ăn lên.

Ẩm thực Tứ Xuyên tươi ngon, màu sắc tươi sáng, tươi và đậm đà.

Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Miệng Kiều Trĩ Ninh đỏ bừng vì nóng, từng ngụm từng ngụm uống nước.

Nhưng hương vị hấp dẫn tươi ngon này cũng không hấp dẫn khơi dậy khẩu vị cho Trình Việt Chi.

Hầu hết thời gian, anh chỉ gắp ớt và hạt tiêu ra khỏi đĩa.

Hai người ăn uống no say, trời đã tối.

Sắc trời tối dần, đèn hoa bên đường sáng lên.

Hai người đạp xe về nhà, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang đến chút cảm giác mát mẻ.

Trình Việt Chi hai tay cởi tay, không nhanh không chậm đạp xe bên cạnh Kiều Trĩ Ninh.

Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thuận miệng hỏi: "Kiều Trĩ Ninh, cậu có nghĩ học đại học ở tỉnh không? ”

Kiều Trĩ Ninh không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Hẳn là sẽ không. Trừ khi tôi thi quá kém, không có trường học phù hợp. ”

Trình Việt Chi gật đầu, trong lòng có một chút thất vọng đã sớm dự liệu.

Anh mím môi, nhịn không được dặn dò: "Sau khi học đại học, cậu cũng đừng để bị người ta lừa bằng cái điện thoại di động. ”

Vào năm tốt nghiệp, iPhone 4 là điện thoại phổ biến nhất trong giới trẻ, và iPhone 4s sắp ra mắt. Trên phố lưu truyền tin đồn cắt thận bán mình mua táo, nghe có vẻ đáng sợ.

Kiều Trĩ Ninh liếc mắt nhìn bộ dạng lười nhác của người bên cạnh, nhịn không được lớn tiếng trả lời: "Tớ sẽ không! ”

Cô thì thầm: "Tất cả đều là một đám nam sinh tồi tệ. ”

Trình Việt Chi giật giật khóe miệng, vui vẻ.

"Vậy nếu những nam sinh khác trong đại học không tốt với cậu, cậu cũng đừng mắc câu nữa."

Kiều Trĩ Ninh hít sâu một hơi, cười hì hì nghiêng đầu: "Sao đột nhiên quan tâm tớ như vậy? Cậu lo lắng cho tớ sao? ”

Trình Việt Chi nhìn sang, đôi mắt phản chiếu ánh đèn.

"Tớ khá là lo lắng." Giọng điệu của anh bỗng nhiên đứng đắn hẳn lên.

Ngực Kiều Trĩ Ninh ấm áp, đang muốn nói "Yên tâm", chỉ nghe Trình Việt Chi cười nói: "Tớ sợ đến lúc đó cậu thất tình lại khóc sướt mướt tìm tớ. Cậu biết đấy? Cậu khóc lên trông giống một kẻ ngốc ——"

“Trình, Việt, Chi!”

Sự thân thiện của Kiều Trĩ Ninh vừa được khơi dậy lập tức bị phẫn nộ thay thế.

Trình Việt Chi phản ứng rất nhanh, trước khi Kiều Trĩ Ninh tiến thêm một bước, nhanh chóng đạp xe bỏ chạy.

Vừa lúc xuống một cái dốc rộng lớn, anh buông tay chân ra, vẻ mặt đắc ý quay đầu lại hướng về phía cô làm vẻ mặt khiêu khích.

Kiều Trĩ Ninh tức giận đến đỉnh đầu như muốn bốc khói.

“Trình Việt Chi cậu chờ đó cho tớ!”

"Cậu đến đây xem nào."

Trình Việt Chi quay đầu lại cười, nụ cười phóng đãng và trong trẻo, thiếu niên bay bổng bồng bột mười phần. Gió thổi lên vạt áo của anh, giống như cánh buồm trên tàu, sắp khởi hành để đi một chuyến đi dài.

Bánh xe lăn qua tảng đá trên mặt đất, phát ra âm thanh xóc nảy.

Tròng màn đêm bị tiếng nữ sinh nổi giận đùng đùng cùng tiếng cười của nam sinh bao phủ, mặt đất rất nhanh trở về im lặng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian trôi qua rất nhanh ~ chương này cũng có phong bì ^_^ màu đỏ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp