Sau khi kết bạn với người đó trên QQ, đối phương cũng không chủ động trò chuyện cùng Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh có chút bối rối, hỏi Trình Việt Chi vì sao.
Trình Việt Chi nhún vai và nói làm sao anh ấy biết được.
Kiều Trĩ Ninh sau đó đã bỏ cuộc.
Có quá nhiều điều cô ấy muốn làm trong kỳ nghỉ hè và nhanh chóng quên mất nó.
Trong kì nghỉ hè, Lê Tụng tìm Kiều Trĩ Ninh trên mạng xã hội, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không.
Kiều Trĩ Ninh do dự một lúc và từ chối không có lý do.
Lê Tụng đã hẹn cô hai lần không thành công, cũng không tìm cô nữa.
Kiều Trĩ Ninh và Lê Tụng vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè trên danh nghĩa, nhưng cô đã không còn chủ động chú ý đến trạng thái của Lê Tụng nữa.
Vào ban ngày, cô làm bài tập về nhà mùa hè ở nhà hoặc học nhảy theo các chương trình thể dục trên TV.
Buổi tối, Kiều Trĩ Ninh hẹn Trình Việt Chi chạy vòng quanh tiểu khu.
Lăn qua lăn lại nửa tháng như vậy, cân nặng một chút cũng không giảm.
Kiều Trĩ Ninh có chút thất vọng.
"Là mỡ biến thành cơ." Trình Việt Chi an ủi cô như vậy.
Kiều Trĩ Ninh gật đầu, nói được rồi, vậy tôi tiếp tục cố gắng.
Khi thể dục thể thao đang diễn ra sôi nổi, Kiều Trĩ Ninh nhận được điện thoại của Tần Tiểu hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Tần Tiểu thời gian trước cùng gia đình ra nước ngoài chơi, gần đây vừa trở về Nghi Hòa.
Cô hẹn Kiều Trĩ Ninh gặp nhau ở hiệu sách gần trường học, nhân tiện cùng nhau chọn sách tham khảo và sách bài tập học kỳ tới.
Hiệu sách nhỏ gần trường rất mát mẻ, vì lý do ngày nghỉ nên không có nhiều học sinh bên trong.
Vừa vào cửa, Tần Tiểu lôi kéo Kiều Trĩ Ninh qua những tạp chí đầy màu sắc của các cô gái, đi thẳng tới quầy tạp chí của ảnh hậu và các tiểu thịt tươi trên kệ.(đoạn này mình cũng ko biết tác giả viết về cái gì nên chém nhè nhẹ)
Theo lời khuyên của giáo viên, hai người chọn một vài cuốn sách tham khảo.
Khi chuẩn bị thanh toán, Kiều Trĩ Ninh vô tình nhìn thấy Ứng Trinh.
Cô ngồi đang ngồi trong quầy thu ngân và cúi đầu đọc sách.
"Ứng Trinh?" Kiều Trĩ Ninh theo bản năng gọi một tiếng.
Nữ sinh bên trong quầy thu ngân nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Kiều Trĩ Ninh, mặt cô đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.
Kiều Trĩ Ninh không hỏi cô vì sao lại ngồi ở quầy, chỉ nhiệt tình chào hỏi: "Cậu cũng đến mua sách sao? ”
Ứng Trinh có chút lúng túng gật đầu.
Hai người theo đó tán gẫu vài câu về chuyện phân lớp.
Khi thanh toán, Kiều Trĩ Ninh và ông chủ trẻ nhìn nhau trong một giây.
"Tổng cộng có 72." Người đàn ông bỏ đồ gọn gàng vào túi.
"Được."
Kiều Trĩ Ninh trả tiền xong, trước khi đi đã nói lời tạm biệt với Ứng Trinh.
Cùng Tần Tiểu đi ra cửa, cô lại quay đầu lại.
Cách một cánh cửa thủy tinh, Ứng Trinh đã không còn ở vị trí ban đầu.
Kiều Trĩ Ninh hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Bạn học của cậu và ông chủ quen biết nhau đúng không?" Tần Tiểu hỏi, "Ông chủ đã giảm 15% cho chúng ta đó. ”
Kiều Trĩ Ninh mím môi: "Chắc là vậy, tớ cũng không rõ..."
"Ừm, mặc kệ đi, tớ mang theo một món quà cho cậu nè."
Tần Tiểu cúi đầu, từ trong túi mình lấy ra một cái túi giấy.
Kiều Trĩ Ninh nhìn thấy thương hiệu trên túi giấy, trong nháy mắt sững sờ.
Trong khoảng thời gian này, cô tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, muốn biết loại quần lót phù hợp với dáng người để mặc khi tập thể dục.
Thương hiệu này đắt nhất trong các khuyến nghị và nó không có bán trong nước.
"Tiểu Tiểu cảm ơn cậu, nhưng nhãn hiệu này rất đắt tiền, tớ không thể nhận nó mà không có gì. Cậu đã mua nó bao nhiêu? Lần sau tớ sẽ đưa cho cậu. ”
Tần Tiểu cong môi: "Tớ mua nó ở nước ngoài với giá rẻ, cậu cứ nhận đi. Chỉ cần coi nó là món quà sinh nhật. ”
“Nhưng mà——"
Lời nói của Kiều Trĩ Ninh bị cắt ngang bởi cái ôm đột ngột của Tần Tiểu.
Tần Tiểu vỗ vỗ vai Kiều Trĩ Ninh, nhỏ giọng nói: "Tớ biết trong lòng cậu để ý chuyện kia, mau trở về thử xem có hiệu quả hay không. ”
Cô lùi lại hai bước, và mỉm cười: "Một chút tình cảm của tớ đó, cậu không nên từ chối." ”
Chóp mũi Kiều Trĩ Ninh chua xót, chớp chớp mắt.
"Được rồi, cậu lại nói nữa tớ sẽ tức giận." Tần Tiểu thoải mái nói.
Tần Tiểu Nói nhẹ giọng nói, nghe qua một chút lực uy hiếp cũng không có.
Kiều Trĩ Ninh hít mũi, nhịn không được nở nụ cười.
“ Biết rồi!”
Sau khi về đến nhà, Kiều Trĩ Ninh lập tức thử đồ lót thể thao Tần Tiểu tặng.
Đồ lót màu hồng thịt khi mặc đồng phục học sinh màu trắng cũng sẽ không lộ ra, kích thước cũng rất phù hợp.
So với những bộ mà mình mua trước đó, bộ thể thao này chắc chắn hơn rất nhiều. Hơn nữa, thoạt nhìn cũng không còn lộ ngực như vậy.
Thương hiệu này trong nước không có cửa hàng riêng, muốn mua chỉ có thể thuê người mua thay.
Kiều Trĩ Ninh tính toán tiền tiêu vặt của mình, miễn cưỡng chỉ đủ mua thêm một cái nữa.
Thật xấu hổ khi mở miệng với bố mình để mua đồ lót đắt tiền như vậy, cô lần đầu tiên có ý định kiếm tiền.
*
Tuy nhiên, ý tưởng kiếm tiền của Kiều Trĩ Ninh còn chưa kịp thực hiện, lớp 11 đã khai giảng sớm.
Kiều Trĩ Ninh như ý nguyện được học chung cùng Tần Tiểu và được chia đến lớp thực nghiệm văn học. Trình Việt Chi học lớp 1, học cùng Thích Hoài cùng Lục Toa Toa.
Ba Kiều biết con gái vào lớp thực nghiệm rất vui vẻ, hào phóng thưởng thêm một ít tiền sinh hoạt cho Kiều Trĩ Ninh.
Kiều Trĩ Ninh giờ phút này chính là lúc thiếu tiền liền vui vẻ nhận lấy.
Năm 2009 trùng với dịp kỷ niệm 60 năm thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, trường trung học Nghi Hòa số 1 có kế hoạch tổ chức một bữa tiệc, kêu gọi mọi người tích cực tham gia. Đồng thời, nhà trường đã tổ chức một cuộc bầu cử người dẫn chương trình cho bữa tiệc, người được chọn sẽ có phần thưởng.
"Trình Trình, cậu cảm thấy tớ đi tuyển người dẫn chương trình thế nào?"
Trên đường đi học, Kiều Trĩ Ninh thuận miệng nói về chủ đề này.
Ánh mắt Trình Việt Chi thờ ơ quét qua người Kiều Trĩ Ninh một vòng.
Mắt to, da trắng, môi đỏ, diện mạo ngũ quan rất chuẩn mực. Hôm nay cô mặc đồng phục mùa hè của trường, áo sơ mi vừa vặn nhìn rộng rãi hơn trước một chút.
"Đi đi, cậu rất phù hợp." Trình Việt Chi mở miệng.
"Thật sao?" Kiều Trĩ Ninh vui vẻ.
Khó có thể nghe được lời khen từ miệng Trình Việt Chi, cô nhịn không được một tấc tiến lên một tấc.
"Tại sao cậu lại nghĩ tới phù hợp? Cậu có nghĩ tớ gầy hơn rồi không? Nhưng cân nặng của tớ vẫn không thay đổi mà..."
Trình Việt Chi nhíu mày, nhịn không được cắt ngang cô: "Ý tớ là sự tự tin của cậu rất tốt. ”
Ông dừng lại trong hai giây, thêm: "Hình tượng cũng rất phù hợp." ”
"Tự tin?" Kiều Trĩ Ninh vui vẻ.
Trình Việt Chi gật đầu: "Khi còn bé, không phải cậu thường xuyên lên sân khấu hát sao? ”
Khi đó điều anh ghét nhất chính là bị người lớn gọi lên sân khấu biểu diễn đàn dương cầm. Rất nhiều lần, Kiều Trĩ Ninh đều chủ động đề nghị cùng mình, vô cùng tích cực, không bao giờ sợ hãi.
Kiều Trĩ Ninh cười ha ha hai tiếng.
"Đó là chuyện của trường mẫu giáo phải không? Cậu da mặt dày còn không bằng nói tớ khi còn bé. ”
Trình Việt Chi: "..."
Nói là nói như vậy, Kiều Trĩ Ninh vẫn ôm tâm tư thử xem đăng ký tuyển chọn MC.
Trải qua một loạt các phần tự giới thiệu, diễn xuất tài năng, đặt câu hỏi và trả lời, Kiều Trĩ Ninh lại thuận lợi được chọn.
Tổng cộng có bốn người dẫn chương trình, hai nam hai nữ, Kiều Trĩ Ninh trở thành một trong số đó.
Trong quá trình lựa chọn người dẫn chương trình, việc lựa chọn chương trình đêm cũng được tiến hành cùng một lúc.
Sau khi Kiều Trĩ Ninh được chọn làm MC, buổi học tự học mỗi buổi chiều biến thành diễn tập.
Trong quá trình này, cô đã gặp nhiều bạn cùng lớp tham gia chương trình.
Trong đó có bạn học cùng lớp của Trình Việt Chi – Lục Toa Toa.
Lục Toa Toa muốn biểu diễn một tiết mục hợp xướng bốn người.
Bởi vì tin đồn với Trình Việt Chi, Kiều Trĩ Ninh đối với cô có chút tò mò, chú ý cũng không khỏi nhiều hơn một chút.
Qua lại, hai người trao đổi nhiều hơn, cứ như vậy mà kết bạn, đồng thời cũng kết bạn trên QQ.
Buổi dạ tiệc tháng 10 đến gần, công việc diễn tập trở nên căng thẳng hơn.
Ngoài các lớp học tự học buổi chiều, thời gian tự học buổi tối của Kiều Trĩ Ninh cũng bị chiếm đóng.
Trong khoảng thời gian này, Trình Việt Chi biến thành người chờ người kia.
Hai người tuy rằng không học cùng lớp, nhưng đi học vẫn cùng nhau.
Sau buổi tự học buổi tối, Kiều Trĩ Ninh luyện tập trong giảng đường, Trình Việt Chi liền ngồi ở góc hàng cuối cùng làm bài tập.
Tiếng diễn tập trong lớp học ồn ào ầm ĩ, anh nhét tai nghe, bộ dáng hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.
Nhà Lục Toa Toa cùng hai người là cùng một hướng.
Đôi khi kết thúc giờ học, ba người rời đi cùng nhau. Đến ngã ba, vị trí lại tách ra.
Kiều Trĩ Ninh không biết những người khác nghĩ thế nào về quan hệ ba người bọn họ, dù sao cô cũng rất vui vẻ.
Trong thời gian chuẩn bị cho bữa tiệc, cô đã có một thời gian bận rộn và hạnh phúc.
Con người đã bận rộn thì cũng không có tâm tư tưởng những chuyện khác.
Buổi diễn tập trong khoảng thời gian này còn mang đến cho Kiều Trĩ Ninh một niềm vui ngoài ý muốn.
Trong kỳ nghỉ hè, không giảm được cân, trong lúc bận rộn cân nặng lại vô tình trở nên ít đi.
*
Vào ngày tiệc, tất cả các giáo viên và học sinh lớp 11 đã xem bữa tiệc tại khán phòng nhỏ.
Kiều Trĩ Ninh mặc chiếc váy màu lam nhạt rất vừa vặn, mái tóc dài đen nhánh mượt mà xõa trên vai, trang điểm tinh xảo, mỉm cười.
Dưới khán đài mênh mông người, Kiều Trĩ Ninh thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Việt Chi.
Vị trí lớp 11-1 đứng ngay phía trước, Trình Việt Chi lại ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp 1 gần trung tâm sân khấu nhất.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trình Việt Chi mở môi, làm ra một cái hình miệng nói "cố lên".
Kiều Trĩ Ninh cười cười, dời ánh mắt.
"Các vị giáo viên, các bạn học. ”
"Chào buổi chiều! ”
Sau vài câu mở đầu, toàn bộ bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Buổi dạ hội lần này diễn tập vô số lần, Kiều Trĩ Ninh đối với quy trình đã sớm quen thuộc, từ ngữ học thuộc lòng đến mức nát vụn.
Sau khi căng thẳng ban đầu trôi qua, cô nhanh chóng làm quen với địa điểm, lưu loát và xinh đẹp phối hợp với các MC khác để hoàn thành toàn bộ bữa tiệc.
Tiết mục cuối cùng của bữa tiệc là một đồng ca tập thể.
Tất cả các MC cũng lên sân khấu và tuyên bố kết thúc bữa tiệc trong tiếng của bài đồng ca này.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt và lâu dài vang lên trong toàn bộ khán phòng.
Tần Tiểu lên sân khấu, tặng một bó hoa lớn cho Kiều Trĩ Ninh.
Tiếng vỗ tay và ánh sáng dần dần tan đi, khán phòng nhỏ bài "Vẻ đẹp không thể so sánh" như một bài hát kết thúc.
Kiều Trĩ Ninh ôm hoa tươi, cùng mấy MC khác lui ra phía sau màn.
Giây cuối cùng rời khỏi sân khấu, bước chân của cô dừng lại và nhìn xuống sân khấu một lần nữa.
Dưới sân khấu ánh đèn rực rỡ, các bạn cùng lớp đang lục tục rời khỏi sân khấu, tiếng người huyên náo, âm nhạc ồn ào.
Khán phòng nhỏ đông đúc, Trình Việt Chi đứng tại chỗ, ánh mắt xa xa dừng trên sân khấu.
"Cậu biết khi cậu cần một mùa hè, tớ sẽ liều mạng cố gắng."
Trong tiếng nhạc, Kiều Trĩ Ninh nhìn thấy Trình Việt Chi cười rộ lên, cách không xa dựng ngón tay cái lên cho mình.
"Tớ biết cậu sẽ làm yểm hộ của tớ, coi như tớ là một kẻ đào ngũ."
Trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp, Kiều Trĩ Ninh cười vui vẻ với anh.
Mặc kệ hai người bọn họ bình thường giận dỗi lẫn nhau như thế nào, nhưng ở thời khắc mấu chốt, bọn họ luôn luôn đứng về một bên.
Chính mình là như vậy.
Trình Việt Chi cũng vậy.
"Kiều Trĩ Ninh."
Có người đang la hét đằng sau sân khấu.
“ Tới đây!”
Kiều Trĩ Ninh quay đầu đáp lời, xách làn váy đi xuống sân khấu.
Trình Việt Chi đứng ở vị trí trung tâm dưới đài, âm nhạc lẫn với đám đông ồn ào xung quanh, không quá rõ ràng.
Nhìn thiếu nữ trên đài từng bước đi trở lại phía sau màn, hai tay anh đút túi, theo dòng người đi về phía lối ra hướng ngược lại.
Dưới đài, một sáng một tối, phương hướng đan xen.
Lối đi ra có chút tắc nghẽn, Trình Việt Chi theo dòng người đi tới dừng lại.
Bên cạnh có bạn học nói chuyện trao đổi truyền đến, khen ngợi nữ MC lớp 11 hôm nay giọng nói ngọt ngào.
Trình Việt Chi dừng bước, mơ hồ nghe rõ tiếng nhạc của khán phòng.
"Bạn mô tả tôi là một vẻ đẹp vô song của thế giới này.
hey ya~ hey ya~
Tôi biết cậu là người trên thế giới này,
Vẻ đẹp không gì sánh kịp..."
Trình Việt Chi cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Hiện tại, Kiều Trĩ Ninh không phải là kho báu xinh đẹp chỉ có một mình anh biết.
*
Sau bữa tiệc, Kiều Trĩ Ninh với tư cách là người tham gia bữa tiệc đã nhận được một phần thưởng nhỏ.
Phần thưởng không nhiều, nhưng cô rất hạnh phúc và cẩn thận gửi tiền vào hũ tiền nhỏ của mình.
Một thời gian trước đây vì buổi diễn tập buộc phải gián đoạn chạy đêm bây giờ cũng được đưa trở lại lịch trình.
Kiều Trĩ Ninh sau khi học xong buổi tối tự học cùng Trình Việt Chi liền đi sân thể dục chạy bộ, mỗi ngày ít nhất tám trăm mét.
Hôm đó, máy lọc nước của lớp 11-2 bị hỏng.
Hai hai tiết tự học, Kiều Trĩ Ninh có chút khát nước.
Vì thế buổi tối sau khi tự học, lúc tan học Kiều Trĩ Ninh cõng cặp sách đi siêu thị trước.
Cô lấy cho mình một chai nước trước, lúc muốn trả tiền nhớ tới Trình Việt Chi, lại quay về.
Đi tới trước tủ lạnh dựa vào tường, Kiều Trĩ Ninh mở cửa tủ ra, đưa tay muốn lấy nước.
Một bàn tay vươn vào nhanh hơn cô ấy.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
"Nữ sinh vẫn nên uống ít nước đá."
Phía trên đỉnh đầu có thêm một cái bóng, hơi thở trong trẻo của nam sinh cùng giọng nói quen thuộc đồng thời truyền đến.
Kiều Trĩ Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trên gặp ánh mắt của Lê Tụng.
Hiếm khi, không có chàng trai nào khác bên cạnh anh ta.
Lê Tụng cười cười, thò người cầm một chai nước giải khát, tiện tay muốn đóng cửa lại.
"Đừng!" Kiều Trĩ Ninh nhanh tay lẹ mắt đưa tay ngăn cản.
Nhanh chóng cầm một chai nước khoáng, cô đóng cửa giải thích: "Là mua cho Trình Việt Chi. ”
Lê Tụng sững sờ một giây sau đó nở nụ cười.
"Ồ, là tớ nghĩ sai rồi."
Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, muốn rời đi.
"Kiều Trĩ Ninh." Lê Tụng gọi cô.
Bước chân Kiều Trĩ Ninh dừng lại, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.
Lê Tụng rũ mắt, ánh mắt đảo qua mặt Kiều Trĩ Ninh.
Cô hiện tại gầy đi một chút, ngũ quan nhìn qua càng thêm nổi bật. Mắt to lông mi dài, da trắng cằm nhọn, có cảm giác như thiếu nữ trong truyện tranh.
Mấy ngày trước, Kiều Trĩ Ninh trên sân khấu lại càng có loại xinh đẹp thoát thai hoán cốt.
Ngày tiệc tối, Chu Tranh còn hỏi anh tại sao anh không chơi với Kiều Trĩ Ninh.
Anh mỉm cười và không nói gì.
Trên thực tế, chính Lê Tụng cũng không biết —— vì sao kỳ nghỉ hè của mình hẹn Kiều Trĩ Ninh, cô không chịu đi ra nữa?
Suy nghĩ vài giây, đuôi lông mày Lê Tụng khẽ nhíu: "Cậu đang trốn tớ sao? ”
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, lắc đầu.
Trên tay bất giác dùng sức, nắm chặt nước khoáng trong lòng bàn tay.
Bình nước của Trình Việt Chi có chút lạnh, giọt nước toát ra, thấm vào lòng bàn tay, mát lạnh đến tận xương.
Lê Tụng nhíu mày, có chút bối rối: "Vậy vì sao tớ cảm thấy, hình như mình đắc tội với cậu? ”
Kiều Trĩ Ninh mím môi.
Có lẽ đứng ở góc độ của Lê Tụng, anh cũng không làm gì sai.
Khi Chu Tranh nói về mình, có lẽ anh chỉ đứng ở góc độ bạn bè phụ họa một tiếng, thậm chí chính anh có lẽ cũng không nhận ra đó chính là phụ họa.
Nhưng...
Kiều Trĩ Ninh không nói rõ cảm xúc của mình.
Từ ngày đó trở đi, cảm giác của cô đối với Lê Tụng đã khác.
Chỉ cần nghĩ đến ngày đó mình nghe được bên ngoài lớp học, trái tim liền như cảm thấy khó chịu.
Cho dù có thể thuyết phục mình không nên trách cứ Lê Tụng nhiều hơn, cô cũng không có biện pháp coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chần chờ một lát, Kiều Trĩ Ninh hỏi anh: "Kỳ nghỉ hè của cậu hẹn tớ... Có phải lại muốn dùng tớ từ chối ai sao? ”
Lê Tụng ngẩn ra: "Cái gì? ”
*
Lúc Kiều Trĩ Ninh đến sân thể dục, Trình Việt Chi đã chờ ở đó, cặp sách màu đen ném xuống đất.
Toàn bộ cơ thể của thiếu niên được bao phủ trong một ánh sáng màu cam nhạt, dáng người thon dài vai rộng.
Hoa quế năm nay nở muộn, trong khuôn viên trường vào tháng 10 vẫn còn hương thơm của hoa quế. Gần sân chơi, hương hoa đặc biệt mạnh mẽ.
Đặt cặp sách bên cạnh cặp sách của Trình Việt, Kiều Trĩ Ninh đưa nước qua.
"Cho cậu."
Hai tay Trình Việt Chi rũ thẳng xuống, không nhận.
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh lấp lánh.
Kiều Trĩ Ninh nhướng mày, thúc giục nói: "Nhanh lên đi. ”
Trình Việt Chi dừng lại hai giây, nhận lấy bình nước rồi tùy ý ném vào cặp xách của mình.
"Tớ không khát."
"Ồ." Kiều Trĩ Ninh lơ đãng nói, "Vậy cậu chạy xong rồi lại uống. ”
Trình Việt Chi bình tĩnh nhìn Kiều Trĩ Ninh, hít sâu một hơi.
"Bắt đầu đi." Anh ta bỏ chạy đầu tiên.
Kiều Trĩ Ninh dừng một chút, vội vàng đi theo.
“ Nè, chờ tớ với!”
Trình Việt Chi hôm nay không biết làm cái quỷ gì, chạy rất nhanh.
Kiều Trĩ Ninh ở phía sau đuổi theo đến thở hồng hộc, nhịn không được bảo cậu chậm một chút.
Trình Việt Chi dừng một chút, thoáng chậm lại bước chân, vẫn duy trì thái độ dẫn trước Kiều Trĩ Ninh một đoạn.
Sau hai vòng kết thúc, bước chân của anh vẫn chưa dừng lại.
“Trình, Việt, Chi!”
Kiều Trĩ Ninh hô to một tiếng.
Bóng lưng nam sinh phía trước cao ngất gầy gò, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng bị kéo đến lúc ngắn lúc dài.
Kiều Trĩ Ninh vì đuổi theo anh, chạy nhanh hơn bình thường rất nhiều. Giờ phút này đã có chút thở dốc.
Thấy Trình Việt Chi vẫn không đợi mình như trước, Kiều Trĩ Ninh không khỏi giận dỗi, bước chân cũng chậm rãi ngừng lại.
Trình Việt Chi phía trước dường như cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại.
Kiều Trĩ Ninh đứng ở sân thể dục nhìn mình từ xa. Hoàn cảnh tối tăm, bóng đêm thâm trầm, bóng dáng của cô nhất thời có vẻ đặc biệt cô đơn.
Trình Việt Chi mím môi, quay đầu lại chạy đến bên cạnh cô.
"Tiếp tục đi."
Kiều Trĩ Ninh liếc anh một cái, bĩu môi bất mãn nói: "Tớ không chạy được nữa. ”
Trình Việt Chi vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, môi mím thành thành một đường thẳng.
"Chạy." Anh nói ngắn gọn.
"Không." Kiều Trĩ Ninh từ chối.
Trình Việt Chi nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tay muốn bắt lấy cô.
Kiều Trĩ Ninh dứt khoát chơi xấu, triệt để ngồi xổm xuống. Bộ dáng như muốn cắm rễ xuống đất luôn.
Trình Việt Chi cúi người nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt sáng lên.
"Đứng lên."
“ Tớ không!" Kiều Trĩ Ninh ngửa đầu nhìn anh.
Một giây sau, Trình Việt Chi dùng sức, dứt khoát kéo cô về phía trước.
"A a a!" Kiều Trĩ Ninh kêu lên tiếng, lòng bàn chân của cô bị hằn trên đường băng.
Trình Việt Chi nhìn qua gầy gò nhưng khỏe đến kỳ lạ, kéo cô tựa như kéo một con mèo con.
"Trình Trình, Trình Trình!"
Kiều Trĩ Ninh vội vàng dùng tay kia nắm lấy cổ tay Trình Việt Chi, liên thanh gọi anh.
“ Trình Trình dừng lại!”
Trình Việt Chi dừng bước, quay đầu lại.
Chỉ một giây đã nhanh chóng dời ánh mắt.
“Mau sửa quần áo đi!” Trong giọng nói của anh có chút khàn khàn, buông tay cô ra.
Kiều Trĩ Ninh sững sờ, cúi đầu.
Mình vừa cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo thun ngắn tay.
Cổ áo của áo thun này hơi lớn, khi kéo sẽ lộ ra dây đeo vai của đồ lót, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong bên trong.
Sắc mặt Kiều Trĩ Ninh hơi nóng, vội vàng sửa sang lại cổ áo.
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Trình Việt Chi.
Bầu không khí giữa hai người nặng nề, còn có một tia xấu hổ nhàn nhạt.
Trình Việt Chi cũng không mở miệng thúc giục cô chạy bộ nữa, yên lặng đi về phía lối vào sân thể dục.
Kiều Trĩ Ninh đi theo phía sau một lát, nhịn không được mở miệng.
"Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Trình Việt Chi cúi đầu, lông mi run rẩy.
"Không có gì."
“Vậy tớ bảo cậu chờ tớ vậy sao không đợi?
“......”
"Trình Trình?"
Trình Việt Chi thở ra một hơi, dường như là không cách nào nhẫn nại.
"Không phải cậu nói không cần thích hắn nữa sao?" Anh nhìn về phía Kiều Trĩ Ninh chất vấn.
Kiều Trĩ Ninh sững sờ: "Cậu thấy rồi à? ”
Trình Việt Chi nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Anh nhìn thấy cô và Lê Tụng cùng nhau từ siêu thị đi ra, xếp hàng một lát.
Kiều Trĩ Ninh vài bước chạy đến trước mặt Trình Việt Chi, đánh giá vẻ sắc của anh.
"Cậu tức giận à?"
Trình Việt Chi hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nổi lên.
“Tớ hận cậu rèn sắt không thành thép!” Anh thì thầm.
Kiều Trĩ Ninh "phốc xuy"cười ra tiếng rất vui vẻ.
Trình Việt Chi nhíu mày và nhìn cô.
"Cậu ta tìm tớ đi ra ngoài chơi, nhưng mà tớ từ chối rồi." Giọng nói của Kiều Trĩ Ninh nhẹ nhàng.
Trình Việt Chi ngẩn ra.
Một giây sau, anh cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình bị người bênh cạnh lắc lư.
Trình Việt Chi cúi đầu, đụng vào trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt.
Trong hương hoa quế xông vào mũi, anh nghe thấy giọng nói của Kiều Trĩ Ninh.
"Đừng tức giận Trình Trình."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai tiếp tục cập nhật lúc 9 giờ tối ~
66 phong bì ^_^ màu đỏ trong khu vực đánh giá
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném mìn: 46376587, lin 1;
Cảm ơn thiên thần nhỏ của chất dinh dưỡng tưới tiêu: 10 chai thần rách; 17602903 5 chai; Thủ lĩnh châu Phi 3 chai; taeng 2 chai; Cào cào, 24525757, lõi du 1 chai;