“Đạo diễn Trần, chuyện hôm nay là do Mục Dã không đúng, tôi thay cậu ấy xin lỗi ông.”Thái độ của Tần Hoài Dữ rất khiêm tốn và lịch sự, nhưng trời sinh cho anh phong thái không tầm thường, dù là giọng điệu mềm mỏng nhưng người đối diện vẫn không thể chối cãi.
Trên đường đi đến phim trường, anh đã tìm hiểu cặn kẽ mọi việc.
Tuy gần đây Tần Mục Dã dính đủ loại chuyện xấu nhưng đạo diễn của bộ phim này không sinh ra ác cảm với cậu, vì ông ấy nhận ra kỹ năng diễn xuất linh hoạt của cậu, đánh giá cậu là một nghệ sĩ thuộc phái thực lực, mặc dù nửa tháng trước cậu dính bê bối, đạo diễn Trần vẫn bác bỏ ý định đổi nam chính của nhà đầu tư phía sau.
Thế nhưng từ khi vào đoàn đến nay, trạng thái làm việc của Tần Mục Dã rất kém, hôm lại lại càng quá đáng, cậu không chỉ đến trễ mà gương mặt còn có chỗ thâm tím, nói là do tối qua bị thương khi chơi đấm bốc.
Lúc đến, Tần Hoài Dữ nhìn vết bầm trên mặt của em trai, mới tin những gì Uông Xuyên kể lại.
Đang quay phim điện ảnh, mọi lỗ chân lông trên mặt đều được phóng to trên màn ảnh, đạo diễn Trần tức giận cũng là điều bình thường.
Cuối cùng, đạo diễn Trần nể mặt Tần Hoài Dữ, mời anh đến phòng nghỉ nói chuyện.
Tần gia là nhà giàu nhất Yến Kinh, năm xưa từng hợp tác với bà Tần- ảnh hậu tam Kim, đạo diễn Trần uống một ngụm trà nóng, “Hoài Dữ, em trai của cậu đang là thần tượng đang nổi, lại mới hai mươi tuổi, nhưng cá tính quá mạnh, e rằng lần này…”
Tần Hoài Dữ áy náy: “Quả thật trạng thái của Mục Dã đang có vấn đề, nhưng chắc chắn thằng bé sẽ không dựa vào độ nổi tiếng của mình để làm bậy. Đạo diễn Trần, ông không phải người ngoài nên tôi cũng chẳng giấu, Mục Dã bị rối loạn cảm xúc, hay cáu gắt, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt. Dạo này bệnh tình chuyển nặng, thậm chí còn nhiều lần xích mích với truyền thông, có lẽ thằng bé không cố ý làm ra việc này.”
*
Cửa phòng nghỉ khép hờ, âm thanh bên trong lúc to lúc nhỏ, Tần Mục Dã đứng bên ngoài nghe không quá rõ.
Cậu nhíu mày, cảm thấy mình như một đứa trẻ lớn gây chuyện nên bị gọi phụ huynh.
Bực bội trong lòng không có chỗ phát tiết, cậu đi nhanh ra ngoài phim trường, tìm chỗ vắng người, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra.
Chuẩn bị châm lửa, người đại diện phía sau không nhịn được, đành nói: “Anh, đừng hút, bị người khác thấy thì không ổn.”
Hút thuốc không phải việc trái pháp luật, nhưng Tần Mục Dã ra mắt trong một nhóm nhạc thiếu niên, lấy hình tượng ấm áp, tích cực, tại phim trường có nhiều người, nếu bị chụp lại thì chắc chắn sẽ ngồi chễm chệ trên hot search.
Tần Mục Dã ôm một bụng tức giận: “Lại tố cáo với anh trai tôi, anh được lắm, đại diện Uông ạ.”
Uông Xuyên chột dạ, cười cười: “Thôi nào, trùng hợp ấy mà! Anh trai cậu quan tâm cậu nên tình cờ tới thăm thôi.”
Miệng anh ấy vừa nói lảng sang chuyện khác, tay vừa tịch thu thuốc lá và bật lửa trên tay Tần Mục Dã.
Quan hệ giữa Uông Xuyên và Tần Mục Dã rất tốt nên anh ấy đã quá quen với cái tính hay cáu bẳn của cậu rồi.
Cái tính đấy mà bùng lên thì không ai can được- chỉ trừ anh trai Tần Hoài Dữ.
Với cả lúc đấy, mặt của đạo diễn Trần đã tái xanh, chuẩn bị bùng nổ, nếu anh ấy không nhanh trí hô to “Cậu cả Tần đến thăm kìa” thì chắc có trời mới cứu được tình hình.
Tần Mục Dã nhếch môi cười nhạo, cậu chẳng tin lời giải thích của Uông Xuyên.
Nhưng Uông Xuyên không nhìn ra sự tức giận trong mắt cậu, tưởng cậu đã bình tĩnh lại.
Uông Xuyên thả lỏng hơn, vỗ vỗ vai cậu: “Em Dã, tình trạng bây giờ của cậu không phù hợp để làm việc, hay là xin nghỉ nửa tháng, anh sẽ làm việc với đoàn phim, đợi luôn scandal lúc trước… hạ nhiệt.”
Khi nhắc đến hai chữ scandal, anh ấy liếc sang Tần Mục Dã, theo đúng dự đoán nhìn thấy mắt cậu tối sầm, mặt cứng lại.
Uông Xuyên bất chất nói tiếp: “Anh biết cậu bị oan, nhưng chúng ta không còn cách nào khác, cái vòng này là vậy, càng giải thích scandal thì càng nhận lại cay nghiệt, chỉ có chờ một thời gian để mọi thứ lắng xuống thôi.”
Tần Mục Dã mím môi thật chặt, không nói lời nào một lúc lâu.
Trong nửa năm này, tâm trạng và giấc ngủ của cậu không ổn định, nhưng cọng rơm thực sự đè chết con lạc đà là hotsearch nửa tháng trước.
Vào một đêm khuya nửa tháng trước, một sinh viên của học viện Điện Ảnh đăng một bài rất dài trên Weibo cá nhân, kể về chuyện bị một thần tượng lừa tình, lại còn kèm theo rất nhiều ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên Wechat.
Nội dung ném đá giấu tay, sau một hồi điều tra của cư giang mận, mọi sự chú ý đều hướng đến Tần Mục Dã đang học tại học viện.
Trong một đêm, phốt “fan nữ tố cáo thần tượng chơi qua đường” càn quét khắp mạng xã hội.
Mặc dù đội ngũ của Tần Mục Dã đã ngay lập tức làm rõ tin đồn và đưa ra thư cảnh báo từ luật sư sau vụ việc nhưng không thể kiểm soát hết tác động tiêu cực.
Là một thần tượng trẻ mới hai mươi tuổi, quan trọng nhất hình tượng trong sạch, ấm áp như ánh mặt trời.
Tần Mục Dã vốn đã có tâm bệnh, lại vướng vào lời bịa đặt linh tinh, càng thêm sa sút tinh thần, mất ngủ mấy đêm liên tục, hôm qua cậu đi đấm bốc để tiêu hao thể lực, vào giấc ngủ dễ hơn.
“Ơ này, đứa bé của ai đây?”
Một nhân viên trong đoàn phim hỏi to, phá vỡ bầu không khí đầy thuốc súng giữa Tần Mục Dã và Uông Xuyên.
Tần Mục Dã nghe được hai từ “đứa bé”, nhíu mày theo bản năng, quay ra nhìn đứa nhỏ đang dáo dác nhìn quanh cách đó không xa.
Ở phim trường có rất nhiều người, từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên Miên Miên đến nơi đông thế này nên có chút sợ hãi.
Anh Hoài Dữ đóng cửa nói chuyện với đạo diễn Trần, cô bé vừa tò mò, vừa sợ anh hai Tần Mục Dã nên lặng lẽ đi theo cậu và quan sát đằng sau thật lâu.
Miên Miên đang mặc chiếc váy hồng nhạt trợ lý Lâm mới mua, màu sắc thu hút, cộng thêm vẻ đáng yêu trời sinh làm mọi người không thể rời mắt.
Khi các nhân viên trong đoàn chú ý đến gần, Tần Mục Dã tức giận trầm giọng: “Này nhóc, em tên gì, ai đưa em đến đây?”
Từ khi em gái qua đời, Tần Mục Dã rất ghét trẻ em, có một lần đóng phim, cậu khó chịu với một diễn viên nhí, bị đứa nhỏ tố cáo, sau đó nhận làn sóng phẫn nộ của cộng đồng mạng.
Chỉ có bản thân cậu biết, có lẽ đó không phải là ghét, mà là sợ.
Anh sợ trẻ con, bởi vì anh sợ nghĩ đến em gái vừa mất, anh sợ cảm giác trái tim đau âm ỉ.
Nhưng đứa trẻ tết tóc hai bên trước mặt đang đánh vào bức tường phòng thủ cuối cùng của anh.
Đứa nhỏ… sao có thể giống Miên Miên đến thế.
Giống đến nỗi anh nghi ngờ đôi mắt của mình.
Cô bé mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Anh hai siêu hung dữ, lại còn có vẻ không thích cô, ánh mắt rất lạnh lùng, cả người nồng đậm sự tức giận, không giống anh trai yêu thương bế cô lên cao…
Miên Miên biết khi mình sống lại, ngay cả anh cả dịu dàng còn không tin cô bé là Miên Miên thì làm sao anh hai hung dữ tin được.
Cô bé cúi đầu xuống, tựa như con chim nhỏ run rẩy, khiến nhân viên xung quanh nhìn mà đau lòng, nhưng không ai dám mở miệng nói vị thần tượng nổi tiếng này, chỉ thầm oán giận trong lòng cậu không phải là người! Hung dữ như vậy với một đứa nhỏ! Bánh bao nhỏ dễ thương, nếu được thơm thơm thì khẳng định họ sẽ hạnh phúc cả ngày!
Tần Hoài Dữ cùng đạo diện Trần nói chuyện vui vẻ, người trước người sau đi ra khỏi phòng, anh nhìn thấy vậy, bước nhanh đến, cúi người bế cô bé lên, nói khẽ: “A Dã, về nhà đi, đạo diễn Trần đồng ý cho em nghỉ mười ngày.”
Tần Mục Dã đặt hết chú ý lên người đứa bé, cau mày, nóng nảy hỏi: “Anh cả, anh mang đứa bé này đến à? Con bé là ai?”
Tần Hoài Dữ cảm nhận được bánh bao nhỏ trong lòng đang căng thẳng, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ anh, cả người cuộn lại, mềm nhũn nằm trên vai anh, hiển nhiên là bị Tần Mục Dã dọa sợ.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô bé, cũng không nổi giận với em trai: “Đi trên đường rồi nói.”
Đạo diễn Trần nghe Tần Hoài Dữ kể lại chuyện Tần Mục Dã đã trải qua trong nửa năm nay, mặc dù đã bình tĩnh lại nhưng ông vẫn sầu não cho công việc quay chụp của đoàn phim sau này.
Đến khi thấy đứa bé được Tần Hoài Dữ bế, đôi mắt ông sáng lên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, đến gần, nhéo má cô bé: “Bé con ở đâu ra đây, đáng yêu quá!”
Tần Hoài Dữ đành cười, đáp lại: “Đứa bé là con của bạn tôi, tiện đường nên mang con bé đi chơi một chút.”
Đạo diễn Trần cũng sắp đến tuổi làm ông nên cực thích con nít, lập tức bỏ những lo lắng công việc ra sau đầu, chuyên tâm nhìn bé con dễ thương: “Với ngoại hình này, con bé hoàn toàn có thể trở thành diễn viên nhí. Hoài Dữ, cậu hỏi ba mẹ của con bé hộ tôi, xem họ có muốn hướng con phát triển trong giới giải trí không nhé?”
“Được rồi…” Tần Hoài Dữ nhìn đạo diễn đang tràn đầy hứng thú, đồng ý qua loa.
*
Tần Mục Dã cố gắng nhẫn nhịn đến khi ra khỏi phim trường mới trầm giọng hỏi: “Anh bảo đây là con của bạn? Rốt cuộc là con bạn nào?
Tần Hoài Dữ bình tĩnh hơn cậu nhiều, từ từ giải thích: “Đấy là lời chống chế với đạo diễn Trần thôi, hôm qua đứa nhỏ này xuất hiện trong phòng làm việc của anh, bây giờ vẫn chưa xác định được danh tính.”
Tần Mục Dã hỏi đi hỏi lại, sau khi biết hết câu chuyện, thái độ của cậu còn tệ hơn: “Cái gì cơ? Một đứa bé không rõ danh tính mà anh còn mang về nhà? Lại còn nhận nuôi? Anh, anh có bị làm sao không đấy?
Tần Hoài Dữ bình tĩnh nhìn cậu: “Không phải ngẫu nhiên con bé lại giống Miên Miên như vậy.”
Tần Mục Dã lại càng buồn bực, cậu không muốn nghe hai chữ Miên Miên.
Cậu nhìn chằm chằm anh trai, rồi quay ra đứa bé trắng nõn gần đó, hít một hơi thật sâu: “Thế giới rộng lớn, người với người giống nhau thì có gì lạ, nói không chừng mấy kẻ lừa đảo còn lợi dụng điểm đó đưa con bé đến chỗ anh đấy!”
Trong đầu Tần Hoài Dữ hiện lên giấc mơ đêm qua, nhưng điều này không thể đại diện cho sự thật.
Rốt cuộc… nó cũng đi ngược với khoa học.
Phản ứng của em hai không ngoài tưởng tượng của anh, dù sao trước khi đưa con bé tới, anh đã suy tính kĩ càng.
Anh là người hiểu rõ nhất trong nữa năm qua, em hai có bao nhiêu tự trách, bao nhiêu dày vò trước cái chết của em gái, điều này ảnh hưởng đến cuộc sống cũng như công việc của cậu, thậm chí còn có sự nghiệp sau này.
Đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống, tựa như ánh sáng soi rọi mây mù đã bao phủ sau tháng qua.
Cũng đã đến lúc em hai buộc phải thoát ra ngoài.
*
Tần Hoài Dữ hoàn toàn không để ý đến thái độ cáu kỉnh của Tần Mục Dã.
Trên đường đi, anh cẩn thận ôm Miên Miên, nói nhẹ nhàng: “Bé con, trưa muốn ăn gì đây?”
Bánh bao nhỏ chỉ tay vào tấm biển quảng cáo hamburger cỡ lớn ở trạm dừng xe buýt ngoài cửa sổ: “Ăn cái kia được không ạ?”
Nhìn ngon quá, cô sống tám trăm năm trên tiên giới chưa thấy món nào giống thế.
Vì muốn cách xa đứa bé chưa rõ lai lịch, Tần Mục Dã yên lặng ngồi chỗ kế bên lái xe.
Cậu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hai người đằng sau tíu tít như chốn không người, tức giận tố cáo: “Thưa ngài Tần Hoài Dữ, không biết ngài còn nhớ mình có người em trai này hay không?”
Đứa nhỏ nghe thấy tiếng của Tần Mục Dã, ngẩng đầu nhìn theo bản năng.
Anh hai thật hung dữ, nhìn cái gáy thôi là đã thấy rồi.
Tần Hoài Dữ xoa đầu cô bé, thản nhiên nói: “Em là nghệ sĩ, phải kiểm soát cân nặng chặt chẽ, ngày nào cũng ăn mấy loại rau này kia còn gì, nên bị cắt quyền quyết định cơm trưa là đúng rồi.”
Mẹ nó! ***
Mặt của Tần Mục Dã càng đen hơn.
Những gì cậu ăn đều là bữa ăn lành mạnh, cao cấp được các chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp xây dựng, sao vào miệng anh cả lại là “mấy loại rau này kia” cơ chứ?
*
Trong nhà hàng Mỹ.
Hai mắt của Miên Miên tỏa sáng khi thấy hamburger thịt bò phô mai cỡ lớn được bưng ra.
Tần Hoài Dữ buồn cười.
Trước khi đồng ý đưa cô bé đến đây, anh đã hỏi kỹ một đàn chị đang nuôi con nhỏ, xác định đứa bé ba bốn tuổi thỉnh thoảng có thể ăn hamburger với khoai tây chiên, chỉ cần chú ý không cho ăn nhiều để tránh bỏ bữa là được.
Cô bé không biết dùng dao dĩa, nên mang găng tay cầm hamburger lớn gần bằng mặt cô lên.
Tần Hoài Dữ không thích ăn mấy món nhiều dầu mỡ như này, nhưng bị lây dáng vẻ sung sướng hưởng thụ của đứa nhỏ, cũng cầm dao nĩa ung dung ăn.
Hai người một lớn một bé hài hòa vui vẻ.
Nhưng có người vui ắt cũng có kẻ buồn.
Tần Mục Dã trang bị đầy đủ khẩu trang, kính râm, khoanh hai tay, ngồi như tượng, lạnh nhạt nhìn sang.
Miên Miên ăn đến căng bụng, cô bé đột nhiên hiểu vì sau chú Ti Mệnh hay trêu cô bé sống chậm.
Hóa ra ở dưới trần gian đồ ăn siêu ngon!
Thần tiên không ăn ngũ cốc, thức ăn cũng không quá cần thiết, không ăn cũng không sao, phải gọi là hoàn toàn không dính mùi đồ ăn của người phàm.
Cô bé càng ăn càng thấy ngon miệng, nhìn sang Tần Mục Dã như nhìn người kỳ quặc.
Cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Anh Hoài Dữ, sao anh ấy không ăn?”
Tần Hoài Dữ thản nhiên trả lời: “Mặc kệ anh ấy.”
Đứa nhỏ đảo mắt, suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: “Em biết rồi! Bởi vì anh ấy mắc lỗi nên anh Hoài Dữ khóa miệng anh ấy lại, không cho ăn cơm!”
Cô bé đã thấy các vị thần cấp cao phạt đồ đệ làm sai, khóa miệng, bắt họ úp mặt vào tường, không cho nói.
Trên mặt anh hai có một miếng vải lớn bịt vào, chắc chắn là khóa phép thuật ở dưới trần gian.