Chương 4: bé con tuyệt vọng khóc đến hết hơi


Nghe cô bé nghiêm túc nói linh tinh, khóe môi của Tần Mục Dã giật giật, vừa tức vừa buồn cười.

Trời sinh cậu cái tính nóng nảy, không chịu được những thứ ngứa mắt nên trong giới có nhiều người không ưa.

Nhưng bây giờ trước mặt cậu là anh cả, đối thủ lại là cây củ cải cao chưa cao đến chân, cậu cố nhịn, định rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Tần Mục Dã đeo tai nghe Bluetooth vào, lạnh nhạt mở miệng: “Anh trai, không còn chuyện gì thì em đi trước… còn đứa trẻ này, anh sớm nghĩ cách trả về đi.”

Tần Hoài Dữ vẫn luôn không để ý em trai gắt gỏng nhà mình, đặt dĩa xuống, quay đầu về phía cậu: “Đang được nghỉ phép, còn muốn đi đâu?”

Tần Mục Dã tròn mắt: “Anh à, được nghỉ thì phải về nhà ngủ với chơi game chứ sao.”

Tần Hoài Dữ khẽ nâng cằm, nghiêm nghị nói: “Không được đi, chiều anh có việc giao cho em.”

*

Đi khỏi nhà hàng Mỹ, Tần Mục Dã mới biết được việc anh trai giao cho mình là…

Mặt cậu đen như đáy nồi, kích động đến nỗi kéo cả khẩu trang xuống: “Anh trai, cái gì cơ? Anh bảo em giúp anh trông con bé lạ hoắc đáng ghét này á?”

Bị giọng điệu cáu gắt của cậu dọa sợ, Miên Miên đạp chân, tức giận phản bác: “Miên Miên không đáng ghét! Anh mới là người đáng ghét, anh trai hư!”

Bánh bao nhỏ thấp lè tè, nỗ lực khẳng định sự tồn tại của bản thân trước hai người lớn, trông siêu đáng yêu.

Nhưng bây giờ Tần Mục Dã không có tâm trạng đi quan tâm vẻ đáng yêu ấy, chỉ thấy đứa nhỏ hét đến chói tai.

Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm cô bé: “Không được phép xưng Miên Miên, sao em dám?”

Miên Miên là cô tiên nhỏ thông minh và hiểu chuyện.

Dù nhạy bén đến đâu thì cô bé vẫn chỉ là trẻ con.

Anh Hoài Dữ dịu dàng tạm thời chưa chấp nhận việc cô bé sống lại, cô bé có thể bỏ qua.

Nhưng cô không thể tha thứ cho anh hai xấu xa hung dữ.

Cô bé chống tay vào hông, hai má bụ bẫm phồng lên, cố hết sức tỏ ra giận dữ: “Miên Miên là Miên Miên, tại sao anh trai xấu không cho em gọi Miên Miên chứ?”

Tần Hoài Dữ nhíu mày, ngăn lại: “Tên chỉ để gọi thôi, không có quy định không được trùng tên.”

Tần Mục Dã bị hai người một lớn một bé chèn ép, cảm thấy khó thở.

Cậu hít sâu: “Được, được, em gọi là gì cũng được, nhưng cấm gọi tôi là anh trai, tôi không phải anh trai của em, đừng có mà nhận loạn!”

Miên Miên vừa tủi thân, vừa tức giận.

Anh hai ở dưới hạ giới xấu quá, cô bé sống tám trăm năm rồi chưa thấy ai hung dữ như vậy.

Vì cô bé thích anh Hoài Dữ nên phải cố gắng duy trì khí chất thần tiên của mình, có anh Hoài Dữ ở đây thì không được cãi nhau.

“Hừ!!!” Miên Miên nín nhịn, thở ra một tiếng rồi không nói nữa.

Tần Hoài Dữ lấy lại vẻ bình tĩnh, nói với em trai: “Đừng quên em đã hai mươi tuổi rồi, nổi nóng với một đứa trẻ làm gì. Anh định mang con bé đến Tần thị, nhưng buổi chiều lại có đàm phán bên ngoài, không tiện cho con bé theo, em giúp anh trông con bé một lúc.”

Nhìn qua thì cảm thấy anh thực sự không còn cách nào khác, nhưng thực chất anh đang lặng lẽ quan sát phản ứng của Tần Mục Dã.

Tuy em trai anh đang kháng cự kịch liệt, nhưng anh biết trong lòng cậu đang rất rối loạn, cậu không thể ngăn bản thân nhìn đứa bé giống hệt em gái trước mặt.

Em hai anh bướng bỉnh từ nhỏ, đến ba mẹ cũng không quá gần gũi, chỉ có anh cả anh hiểu được thằng bé.

Nếu anh đã quyết định nhận nuôi đứa nhỏ này, chắc chắn phải để em hai chấp nhận cô bé.

*

Qua nửa tiếng, Tần Mục Dã buồn bực ngồi trên ghế sô pha trong nhà anh cả, đấu mắt cùng Tần Miên Miên.

Uông Xuyên nghe tin đi đến, thật ra anh cũng không nắm được chi tiết, chỉ biết Tần Mục Dã rất ghét trẻ con.

Thấy hai người giằng co căng thẳng, anh ấy thử mở miệng giảng hòa: “A Dã, nếu cậu không quen đứa nhỏ thì đi thôi, nói với dì giúp việc một tiếng, bảo chăm sóc cho cô bé là được.”

Mặt Tần Mục Dã lại càng khó nhìn.

Không bao giờ có chuyện cậu để một mình dì giúp việc trông đứa nhỏ.

Nửa năm trước, em gái anh theo bảo mẫu ra ngoài mua đồ ăn, sau đó bị bỏ quên trên xe… Buổi trưa, nhiệt độ cao đến ba mươi tám độ, em gái anh ngạt thở mà ra đi.

Vụ kiện đã sớm kết thúc theo đúng pháp luật, bảo mẫu nhận án tù vì tội danh vô ý làm chết người.

Đây như con dao găm sâu vào lòng mỗi người Tần gia, là nỗi đau vĩnh viễn không bao giờ nguôi ngoai.

Tần Mục Dã cố nén nỗi buồn, ngăn bản thân tiếp tục nhớ lại.

Vốn cậu sẽ phải từ chối anh trai, hiếm lắm mới được nghỉ, cậu nên trở về căn hộ của mình, ăn nằm, chơi game, xem phim chẳng phải sướng hơn sao.

Nhưng càng nhìn đứa nhỏ này càng cảm thấy vô lý, anh trai cậu cái gì cũng tốt, IQ lẫn EQ đều cao, chỉ có một khuyết điểm là tính tình quá tốt, dễ mềm lòng.

Nhỡ người đứng sau đứa bé này có âm mưu, làm ra điều gì làm hại đến anh cả… Bỏ đi, anh vẫn nên ở lại quan sát đứa bé này!

*

Tuy cậu tạm dừng quay phim nhưng Uông Xuyên vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lí.

Tần Mục Dã ngồi trên sô pha chơi game, Uông Xuyên tiện thể thông báo: “A Dã, hai ngày nay anh nhận được một vài kịch bản mới, có cả web drama và phim truyền hình, anh lọc qua một lần rồi, lúc nào rảnh cậu xem qua rồi quyết định mình thích cái nào. Với cả, mấy chương trình tạp kĩ cũng có, lâu lắm cậu không tham gia mấy chương trình kiểu này, cậu cứ suy nghĩ đi.”

Tần Mục Dã phiền lòng muốn chết, không muốn nghe công việc cũng chẳng tập trung để chơi game.

Cậu không muốn nhớ đến sự tình nửa năm trước, nhưng bộ não dường như không nghe theo khống chế.

Cái chết đột ngột của em gái là đả kích quá lớn đối với cả nhà, nhưng so với anh cả và em ba, cậu phản ứng dữ dội hơn nhiều.

Không phải cậu gần gũi hơn với em gái , thực ra lúc ấy cậu mới mười bảy tuổi, cả năm bận rộn sự nghiệp, từ khi em gái ra đời, cậu mới là người làm bạn với em ít nhất.

Mà tại vì, đúng cái ngày mà cậu đồng ý đưa em gái đi Disney chơi, đã mua vé trước thì con bé xảy ra chuyện.

Hôm ấy có lịch đột xuất, một đạo diễn nổi tiếng gọi cậu đến thử vai, đây là một cơ hội hiếm có của một ca sĩ hát nhảy lấn sân sang diễn xuất như cậu.

Cậu không chút do dự thả bồ câu* với em gái, giữ suy nghĩ hôm khác đưa em đi cũng được, dù sao Disney cũng đã đóng cửa đâu.    

*: cho leo cây

Giá như biết trước sự việc đau lòng ấy, Tần Mục Dã thà cả đời không đi thử vai, cậu nhất định sẽ dẫn em gái đi chơi công viên Disney.

Nhưng trên đời không tồn tại hai chữ giá như.

Cũng không còn cơ hội nào nữa.

. . . 

Uông Xuyên nói một loạt, mới phát hiện Tần Mục Dã không nói tiếng nào, anh ấy cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại của cậu, ngạc nhiên thấy nhân vật trong game đã lao vào tháp phòng ngự rồi bị giết chết.

Uông Xuyên im lặng nhìn theo.

Một tiếng pha lê vỡ vang lên, kèm theo “defeated” (bị đánh bại)

Uông Xuyên nhìn cậu, cạn lời: “Tần đỉnh lưu, cậu bị tháp phòng ngự đánh chết bảy lần rồi đấy…”

Tần Mục Dã ho khan, để điện thoại xuống: “Không có tâm trạng, tôi đi ra ngoài đi dạo.”

Uông Xuyên rất lo lắng cho tình trạng của cậu, căng thẳng đứng lên: “Cậu định đi đâu?”

Tần Mục Dã đội mũ, đeo khẩu trang, kính râm, ra đến cửa, đột nhiên dừng ở huyền quan, nói với Uông Xuyên: “Anh bế đứa bé này theo!” không được để con bé ở nhà.

Tần Mục Dã đang là idol nổi tiếng, dù đã ngụy trang đầy đủ nhưng cũng không thể tùy ý đi dạo bên ngoài.

May mà biệt thự của anh cả nằm trên sườn núi, là khu biệt thự siêu cao cấp mới nhất thành phố Yến Kinh.

Mật độ dân cư trong khu biệt thự rất thấp, khoảng cách giữa hai biệt thự rất lớn, các trung tâm mua sắm, cửa hàng công cộng đều vắng người, nhất là vào ngày đi làm như hôm nay.

Tần Mục Dã đè nén cảm xúc, chỉ muốn ra ngoài để hít thở không khí.

Đi đến cửa siêu thị, cậu mới nhận ra bụng đang sôi ùng ục.

Cậu đi thẳng đến khu đồ ăn sẵn, định mua cái gì để ăn.

Cậu không ăn gì từ tối hôm qua đến giờ, bụng đã đói cồn cào. Buổi trưa còn phải ngồi nhìn anh cả với đứa nhỏ này ăn hamburger cỡ lớn… Không đói mới là lạ.

Năm nay Uông Xuyên đã hai mươi tám, chưa kết hôn nhưng ngày lễ tết anh hay chơi với cháu gái nên cũng coi như có kinh nghiệm trông trẻ con.

Anh không hiểu tại sao Tần Mục Dã lại bài xích đứa trẻ này đến vậy, rõ ràng con bé siêu đáng yêu.

Lúc đầu, Uông Xuyên còn dắt tay Miên Miên, sau đó không theo được tốc độ của Tần Mục Dã nên anh đã bế Miên Miên lên.

Trong siêu thị, Miên Miên đắm chìm trong đủ loại thức ăn sặc sỡ, đôi mắt mở to, trái tim màu hồng thèm muốn bay lên như mưa.

Cuộc sống dưới đây thực sự quá quá hạnh phúc!

Thức ăn không chỉ ngon mà còn siêu đẹp.

Uông Xuyên ôm bánh bao nhỏ mềm mềm, nhanh chóng gia nhập đội ngũ fan nhan sắc của cô bé.

Anh hào phóng nhặt hết đồ ăn vặt Miên Miên đang nhìn vào xe đẩy: “Bảo bối nhỏ, thích ăn gì thì lấy, có người sẽ trả tiền!”

Miên Miên nuốt nước bọt, lắc đầu, ngăn cản bản thân.Nghe anh Hoài Dữ nói, cô bé biết Uông Xuyên là người đại diện của Tần Mục Dã.

Tuy cô bé vẫn chưa hiểu được các nghề nghiệp phức tạp của thế giới này, nhưng cô bé nghe cuộc nói chuyện của Uông Xuyên và Tần Mục Dã là hiểu quan hệ giữa hai người.Hình như Uông Xuyên làm việc cho Tần Mục Dã, nói cách khác, Tần Mục Dã mới là ông chủ. 

Mà việc mời khách, chắc chắn ông chủ phải trả tiền.Anh hai xấu chán ghét cô bé như vậy, sẽ không đồng ý trả tiền cho cô đâu.

Sau đó, Miên Miên vẫn lắc đầu từ chối tất cả, làm Uông Xuyên cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc đứa nhỏ muốn cái gì.Đến lúc thanh toán, Uông Xuyên kiên trì giữ lại những món ăn vặt anh thấy cô bé có vẻ thích.

Miên Miên cũng không muốn nhận sự “bố thí” từ anh hai.

Thế nhưng cô bé rất thích… món ăn trong suốt núng nính đóng hộp.Cô tiên nhỏ vẫn còn lạ lẫm với mọi thứ rất muốn thưởng thức món “thạch quả đông lạnh” đẹp đẽ này.

Cô bé giơ tay ra, chỉ vào hộp thạch quả hỏi: “Chú Uông, cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Uông Xuyên đau đầu: “Chú không biết, hình như là mười tám đồng!”

Miên Miên âm thầm nắm chặt tay, chờ khi bản thân có tiền, nhất định cô bé sẽ trả mười tám đồng tiền thạch quả đông lạnh cho Tần Mục Dã.

*

Đi từ siêu thị về đến nhà, Tần Mục Dã đã giải tỏa tâm tình bằng cách ăn một đống đồ ăn linh tinh.

Ăn xong cậu lại lục đống đồ ăn vặt trong túi.

Hai hộp thạch quả đông lạnh bày ra trước mặt, cậu chọn hộp vị quýt trông có vẻ ngon ăn trước.

Ăn xong thì ăn tiếp hộp vị dâu.

Bên kia, Miên Miên và Uông Xuyên thân thiết, chơi đùa rất vui vẻ.

Đến khi cô bé nhớ đến thạch quả trong suốt, mới ngồi xổm xuống, tìm trong túi một lúc mà không thấy.

Trong lòng cô bé nghĩ đến một việc không ổn…

Uông Xuyên thấy thế, hỏi: “Bảo bối nhỏ, cháu tìm cái gì, chú tìm giúp cháu.”

Sau khi ăn uống no đủ, Tần Mục Dã cảm thấy tốt hơn nhiều, nhìn bé con ngồi xổm dưới đất như cây củ cải, cúi đầu tìm đồ trong túi, trong lòng đột nhiên có một suy đoán.

Đúng là nếu người hay trêu mà nổi tính thì xấu xa không ai đọ nổi.

Cậu chủ động nói: “Này, em đang tìm cái này à?”

Miên Miên nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy vỏ hộp thạch quả đông lạnh nằm lăn lóc trên bàn. 

Tận hai hộp!

Vị quýt và vị dâu, cả hai hộp đều không còn nữa!

Chóp mũi cay cay, đột nhiên cô bé không nhịn được.

Tần Mục Dã không biết xấu hổ giang tay: “Xin lỗi nhé, anh ăn hết mấy hộp thạch quả rồi, nhưng tiền là anh bỏ ra nên cũng chẳng cần xin lỗi đâu nhỉ.”

Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của Miên Miên đỏ lên, biểu cảm thực sự không thể nhịn thêm phút giây nào nữa –

Ông anh trai xấu xa còn bồi thêm một nhát dao: “Chả ngon mấy, nhất là vị dâu, đúng là không thể nuốt nổi.”

“Oa—”

Trong phòng khách của căn biệt thự, bé con òa lên, tuyệt vọng khóc nức nở. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play