Chương 02: Chỉ trách bé con quá đáng yêu
Tần Hoài Dữ sống một mình, hằng ngày bận rộn với công việc nên lối sống rất đơn giản, không cần thuê nhiều người giúp việc, trong biệt thự chỉ có một dì chuyên phụ trách dọn dẹp.
Bạn nhỏ đến bất ngờ, cũng may dì giúp việc có kinh nghiệm chăm cháu ngoại nên đã nhanh chóng dọn ra mấy món thích hợp cho trẻ con.
Tần Hoài Dữ có chút luống cuống nhìn bánh bao nhỏ đối diện đang chờ được ăn.Vì theo anh nhớ, em gái anh cùng mấy đứa trẻ khác cần người lớn đút cơm. Mỗi bữa cơm đều rất vất vả vì em gái kén ăn.
Những lúc ấy anh chỉ đứng ngoài quan sát, chưa từng thử trải nghiệm nên bây giờ không biết phải làm thế nào.Nhưng bây giờ, anh lại thấy đứa nhỏ nâng đôi tay nhỏ bé mập mạp, cầm lấy thìa, xúc hai con tôm đã bóc vỏ bỏ vào miệng.
Thì ra đứa bé này có thể tự ăn cơm. Tần Hoài Dữ thở phào, chợt nghe thấy cô bé nói: “Anh cả thấy không, Miên Miên có thể tự ăn giỏi. Miên Miên không kén ăn, món này ăn ngon lắm.” Khuôn mặt chờ mong khen ngợi không giấu đi đâu được.
Tần Hoài Dữ mỉm cười, dùng đũa chung gắp cho cô bé miếng sườn xào chua ngọt.Sườn đã được hầm qua, thịt chín mềm, Miên Miên trực tiếp dùng tay gặm sườn, ăn hết hai miếng, vẻ thỏa mãn lấp đầy trên khuôn mặt, thở dài, cảm thán: “Thơm quá ạ, anh trai, sao anh không ăn?”
Tần Hoài Dữ bật cười. Lúc xuất hiện trong phòng làm việc của anh, đứa bé này mặc một bộ váy màu trắng, trông giống một cô tiên nhỏ. Không ngờ cô bé lại ăn được như này, y như mấy biểu tượng cảm xúc hình mấy em bé dễ thương ham ăn trên mạng.
Anh còn nhớ rõ, tuy em gái kén ăn nhưng chỉ cần là đồ mình thích thì sẽ ăn rất ngon.
Người đàn ông ưa sạch sẽ không nhìn thêm được nữa, với ngón tay thon dài rút một tờ giấy, lau nước sốt dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái: “Nhai kỹ, nuốt chậm, không ai giành ăn với em."
Sau bữa cơm, Tần Hoài Dữ bảo dì giúp việc đưa cô bé đi tắm, trong nhà không có quần áo trẻ em nên dì giúp việc đã tìm một chiếc áo phông cotton cho cô bé mặc làm áo ngủ.
Thu dọn hết thảy, dì giúp việc đi ra phòng khách, tay cầm bộ váy hán phục màu trắng, cau mày như đang bận suy nghĩ. Tần Hoài Dữ hỏi: “Đứa bé ngủ chưa?”
Dì gật đầu: “Con bé rất ngoan, không quấy nháo, mà cậu xem, bộ quần áo này… không giống bình thường cho lắm, đây là trang phục của các diễn viên nhí phải không?”
Tần Hoài Dữ cầm lấy bộ váy, nhíu mày, đây là chiếc váy trắng mang phong cách hán phục xưa, chất vải sờ rất tốt, không phải loại tơ tằm, chắc được làm từ tơ lụa, nhưng anh không thể chắc chắn vì không có gắn mác thương hiệu.
Anh không trẻ lời, dì giúp việc lại vắt óc suy nghĩ, một cô bé mặc hán phục ngày xưa loại tốt, đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của cậu chủ Tần, ngay cả hệ thống giám sát cũng không ghi lại được…
Bà chợt nghĩ đến một suy đoán lớn mật. “Cậu chủ, hay là cô bé xuyên không tới đây?”
Tần Hoài Dữ: “…”
Thường ngày, dì giúp việc khá nhàn rỗi, anh lại là ông chủ rộng rãi nên lúc rảnh dì thường xem mấy bộ phim truyền hình, có lẽ xem nhiều bộ xuyên không quá rồi, anh cũng lười nghĩ thêm.
*Đêm khuya, Miên Miên tỉnh dậy, tay nhỏ thành nắm đấm dụi mắt, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở cạnh giường cô trong ánh trăng mờ ảo.
Cô bé bò dậy, bật đèn ngủ ở bên cạnh, thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên, kinh ngạc há miệng: “Anh, anh, anh là… chú Ti Mệnh?”
Ti Mệnh tinh quân với vẻ ngoài thanh tú như tiên như tửu đang mặc bộ quần áo theo trào lưu, từng mảng thêu lớn vá ở bả vai và ống quần bò rộng, đến tóc cũng đổi thành màu khác! Trong mắt cô bé tràn đầy lo lắng: “Chú Ti Mệnh, chú bị trúng độc à?”
Ti mệnh tinh quân đã ba chục nghìn tuổi, tu vi thâm hậu, loại độc có thể làm tóc của chú ấy thay đổi như thế này chắc phải là loại kịch độc nhỉ?
Thiếu niên Ti Mệnh sửng sốt một lúc, thấy cô bé nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình, ho nhẹ một tiếng, nói với giọng điệu ghét bỏ: “Tiểu thần không phải là bị trúng độc, cái này gọi là nhuộm tóc ở dưới nhân gian, thần nhuộm màu trà sữa xám khói phổ biến nhất.”
Nói rồi, anh lấy cái gương màu đen từ trong túi xách Bvlgari vừa mua ra, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt của mình. Màu tóc vàng nhạt điểm chút sợi xám cực kì phù hợp với gương mặt đẹp trai của anh!Đẹp! Cực đẹp trai luôn!
Bằng giá trị nhan sắc này, anh không chỉ nổi tiếng ở tiên giới mà ở thế giới người phàm này cũng có thể dễ dàng dẫn đầu. Mấy ông thần tượng thế giới, mẫu nam nổi tiếng đứng trước anh vẫn phải gọi sư phụ.
Sau khi soi gương, thần Ti Mệnh khôi phục sự tự tin vừa bị bánh bao nhỏ đập vỡ, không cần chấp đứa trẻ mới 800 tuổi, đúng là không có khiếu thẩm mỹ gì cả. Bỏ đi, bỏ đi, ông thần tức không nói nên lời.
Vừa mới tậu một bộ từ trên xuống dưới đều là hàng limited mà không nhận được một câu khen, thần Ti Mệnh giận cá chém thớt, uể oải nói: “Nếu công chúa đã thuận lợi vào được nhà của anh cả ở dưới nhân gian thì nhiệm vụ của tiểu thần cũng đã hoàn thành, thần đi trước, xin từ biệt!”
Miên Miên nhớ đến một việc, cô nắm lấy tay áo của thần Ti Mệnh: “Từ từ đã chú Ti Mệnh, cháu thấy số mệnh của anh Hoài Dữ có dấu hiệu bị thay đổi, điều này có liên quan đến nhiệm vụ chuyển kiếp của cháu không ạ?”
Thần Ti Mệnh nhíu mày, anh còn đang định làm cá muối lười biếng đấy.Ở tiên giới bận rộn công việc, anh đi cùng con gái của ngọc hoàng xuống hạ giới như là được đi công tác, anh nhận nhiệm vụ nhàm chán này cũng chỉ muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi, chơi đùa một chút.
Đã vài chục năm anh không được xuống đây, qua khoảng thời gian nay, thế giới con người đã thay đổi chóng mặt, có rất nhiều điều mới đang đợi anh khám phá. Ví dụ như ngày hôm nay anh vừa thử trò Vương Giả Vinh Diệu trên điện thoại di động, đang chơi hăng máu, lấy đâu ra tâm trạng đi giúp đứa nhỏ xấu xa này vượt qua tai họa. Anh giả bộ nghiêm túc: “Can thiệp vào số mệnh là trái với lẽ trời, công chúa muốn thần phạm vào lệnh cấm sao?”
Miên Miên sao có thể bỏ qua ý định làm cá muối không chịu làm việc của thần Ti Mệnh, cô bé chớp chớp mắt, thay đổi sắc mặt, cất tiếng ngọt ngào, đầy mùi sữa: “Chú Ti Mệnh ở lại với Miên Miên được không? Miên Miên có một mình, Miên Miên rất sợ…”
Cô bé bày ra dáng vẻ tội nghiệp, hai mắt long lanh.Trái tim của thần Ti Mệnh ngay lập tức tan chảy một nửa, thử hỏi còn có sinh vật nào đáng yêu hơn mấy bé tiên nhỏ đây?!
Hơn nữa, cô bé còn thông minh nắm lấy cơ hội, khẽ lắc tay áo của anh: “Chú Ti Mệnh ơi, hình như sau khi chú xuống hạ giới, chú đẹp trai hơn mấy phần đấy ạ.”
“…” Thần Ti Mệnh thẳng cái lưng đẹp đẽ của mình. (Anh có thể ở lại thêm một chút nữa!)
*Thiếu niên Ti Mệnh nghiện mạng đồng ý ở lại thêm một đêm, ôm điện thoại cày rank cho đến khi điện thoại hết pin mới lăn ra ngủ.
Qua nửa đêm, bánh bao nhỏ nhẹ nhàng bò xuống giường, xác nhận lại chú Ti Mệnh đã ngủ say, lấy cây phất trần từ túi áo của anh ra. Cây phất trần nhỏ bé vì bị yểm thần chú lập tức to ra trong tay cô, sau khi cô lắc một lúc, một quyển <Sổ ghi chép trần gian> rất dày rơi xuống.
Quả nhiên là giấu ở chỗ này! Cô bé đọc nhanh qua cuốn sách.
Thần Ti Mệnh quản lý mọi việc ở dưới nhân gian, nên <Sổ ghi chép trần gian> sẽ ghi lại tất cả mọi thứ liên quan đến thế giới loài người.
Mở cuốn sách ra… Đôi mắt của Miên Miên càng mở to. Thì ra gia đình cô bé đang sống trong một thế giới tạo ra từ một quyển tiểu thuyết. Cả sáu thành viên của nhà họ Tần đều thuộc tuyến nhân vật phản diện, mà cô con gái út Miên Miên là nữ phụ xấu xa nhất truyện.
Tần Miên Miên và nữ chính Lục Linh lớn lên cùng nhau, cùng đóng phim, bởi vì ngoại hình phù hợp với thị hiếu thẩm mĩ về ngôi sao nhí của công chúng nên Miên Miên trở thành con gái quốc dân rất được yêu mến, trong khi độ nổi tiếng của Lục Linh lại nguội lạnh.
Nhưng mấy năm sau, Miên Miên ở tuổi mười lăm, mười sáu, vì được nuông chiều mà hóa ngang ngược, hư hỏng và độc đoán. Còn thiếu nữ học giỏi Lục Linh dựa vào kỹ thuật diễn tinh tế, thành công trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất trong giới điện ảnh.
Tình bạn của hai người rạn nứt, mà ba người anh trai của Miên Miên cũng bước trên con đường tụt dốc. Đúng lúc này, thần Ti Mệnh đang ngủ say lại trở mình, Miên Miên sợ hãi, đành bỏ qua trăm trang ở giữa đi đến kết cục.
Ba Tần bị ung thư gan, mẹ Tần vì bệnh trầm cảm mà tự tử, anh cả phạm tội kinh doanh nên phải ở tù, anh hai bị nhiễm độc, đau đớn mà chết, anh ba dây vào cờ bạc, gái gú cũng đột ngột qua đời…
Cô bé hoảng sợ trợn mắt, ngây người, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Thế giới này đáng sợ quá!
Một đời cũng phải trải qua trăm năm, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết phải kéo dài vài thập niên, chắc chắn sáu người Tần gia không thể sống đến kết cục cuối cùng! Đối với một cô bé tiên mới mấy trăm tuổi, việc này thực sự… quá kinh khủng.
*“Tỉnh dậy đi bé con.”
Sáng sớm hôm sau, Tần Hoài Dữ mặc bộ quần áo ngủ màu xanh đậm, sang gọi cô bé dậy.Tư thế ngủ của đứa nhỏ không tốt lắm, cô bé nằm sấp, duỗi thẳng hai tay, cong mông, đạp hai chân củ cải, hoàn toàn mất đi khí chất của cô tiên nhỏ mặc váy trắng hôm qua.
Tần Hoài Dữ cong khóe môi, đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng mà lần gặp hôm qua không có.Anh là người có tính kỷ luật cao, giấc ngủ cũng ngắn và phải theo quy luật, đặc biệt anh rất ít khi nằm mơ.
Nhưng đêm qua, anh lại có một giấc mơ kì lạ. Trong mơ, một người thiếu niên phong thái như tiên, cưỡi gió đạp mây, hạ xuống từ trên trời. Tay trái cầm một cây phất trần, tay phải ôm một đứa bé trong bộ váy trắng như tuyết, tóc tết hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn, cô bé rõ ràng là em gái Tần Miên Miên của anh.
Sáng sớm thức dậy, anh vẫn nhớ như in giấc mơ kia. Tần Hoài Dữ không phải là người mê tín .Anh tin rằng do ban ngày suy nghĩ về việc đó quá nhiều nên đêm mới mơ về nó, một giấc mơ chẳng thể nói lên điều gì.
Chỉ là sau khi tỉnh ngủ, ý định tạm thời để đứa bé ở bên cạnh mình lại càng vững vàng. Cứ cho là đằng sau có âm mưu nào khác thì sao? Liên quan gì đến một đứa trẻ ba bốn tuổi cơ chứ? Dù sao người muốn hãm hại anh cũng là người lớn, đứa nhỏ làm gì có tội tình gì đâu?
Tần Hoài Dữ ngồi bên giường, chọc chọc vào khuôn mặt bụ bẫm của cô bé, đứa nhỏ này không mập, nhưng nơi đâu cũng có thịt.Bánh bao nhỏ lật mình, tỉnh dậy.
Vừa nhìn rõ người trước mặt, cô bé cười tít mắt, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào động lòng người.
Tần Hoài Dữ chưa kịp lấy lại tinh thần, cục cưng mềm mại đã lao vào lòng anh, giơ quả đấm nhỏ, nghiêm trang nói: “Anh Hoài Dữ, có Miên Miên ở đây, chắc chắn anh sẽ sống đến cuối truyện!”
Tần Hoài Dữ: “???” Mới sáng ra đã nói linh tinh gì thế?
Nửa đêm, Miên Miên vội vàng lật giở quyển sổ ghi chép trần gian, lúc sau thì nỗ lực tiếp nhận nội dung cốt truyện. Mặc dù là tiên trên trời, nhưng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, phải mất rất nhiều công sức mới hiểu được thế giới của cuốn tiểu thuyết máu chó này.
Dựa theo sổ ghi chép, mọi người ở Tần gia sẽ lệch lối vào khoảng năm cô mười sáu tuổi, tức là còn cách bây giờ hơn mười năm. Nhưng cô bé đã thấy số mệnh của anh Hoài Dữ có dấu hiệu bị sửa đổi, chắc là bởi vì… cô đột nhiên mất khi lên ba nên mọi người trong nhà mới bước vào con đường hắc hóa sớm hơn?
Bất kể như thế nào, bây giờ cô đã hạ xuống từ trên trời, sống lại, không ai có thể làm hại gia đình cô bé nữa!
Tần Hoài Dữ chỉ nghĩ đứa nhỏ chưa tỉnh ngủ nên nói bừa, nhéo khuôn mặt nhỏ, nói: “Dậy đi nào, đến giờ ăn sáng rồi.”
Trong khi hai người ngồi vào bàn ăn sáng, trợ lý Lâm Tứ đến, mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Dựa theo yêu cầu của giám đốc, Lâm Tứ đã mua cả đống quần áo cho bé gái ba bốn tuổi, cũng như một loạt các đồ dùng hằng ngày như sữa bột, bình sữa, khăn ướt.
Lúc đi mua sắm, Lâm Tứ còn phàn nàn, mua nhiều đồ như vậy rồi có dùng hết không? Có lẽ ngày mai đã có thể tìm thấy cha mẹ đẻ rồi trả đứa bé rồi. Nhưng chỉ đến sáng nay, khi nhận được kết quả điều tra mới nhất, anh ấy mới thấy khâm phục khả năng dự đoán trước của giám đốc nhà mình.
Dì giúp việc pha một bình sữa cho Miên Miên, cô bé đang ngoan ngoãn tự cầm bình uống.
Lâm Tứ kéo Tần Hoài Dữ sang một bên, nói nhỏ: “Tổng giám đốc, tối qua mấy thám tử tư nổi tiếng về sự chuyên nghiệp và hiệu suất cao đã điều tra các gia đình, nhà trẻ, cô nhi viện, cả đêm thống kê số lượng trẻ em tầm tuổi này trên toàn thành phố, cũng không đưa ra được con số hợp lí! Đứa trẻ này giống như từ trên trời rơi xuống!”
Tần Hoài Dữ nghe vậy, đôi mắt càng sâu hơn.Trong thời đại công nghệ thông tin, mọi danh tính của người dân đều được cập nhật liên tục và theo dõi chặt chẽ, việc không thể tra ra lai lịch của một đứa ba bốn tuổi là điều vô cùng bất thường.
Anh lại nghĩ đến giấc mơ chân thực tối hôm qua, trầm mặc một lúc lâu, đưa ra quyết định.“Lâm Tứ, anh tiếp tục cho người điều tra, không được phép bỏ sót bất kì chi tiết nào. Nhưng, nếu cuối cùng vẫn không cho ra kết quả, tôi có ý định nhận nuôi đứa bé này, anh cũng chuẩn bị thủ tục trước.”
Lâm Tứ “hả” một tiếng.“Cái gì mà nhận nuôi? Tổng giám đốc, cậu đang nghiêm túc đấy à, năm nay cậu mới hai ba tuổi thôi! Hơn nữa đứa bé này…” đã biết rõ thông tin đâu.
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Hoài Dữ không đổi sắc, liếc qua nhìn Lâm Tứ, bình tĩnh nói: “Thế nào? Anh định ngăn tôi à?”
Lâm Tứ vội vàng lắc đầu: “Không dám không dám, tôi sẽ làm theo cậu phân phó.”Nói xong, anh ấy quay sang đứa bé đang ngồi cạnh bàn ăn, nghiêm túc uống sữa.
Lập tức bị sự đáng yêu ấy làm cho giật mình.Mẹ nó, đừng trách giám đốc nhà anh không lí trí, chỉ trách bé con quá đáng yêu.
Lại còn na ná giống em gái mới mất của tổng giám đốc, nếu cô bé thực sự là đứa trẻ bị bỏ rơi, thì đây cũng xem như một loại bồi thường ông trời ban cho người nhà họ Tần.
*Vì việc em gái qua đời liên quan trực tiếp đến bảo mẫu, nên dù dì giúp việc đã nhận trông bé con, Tần Hoài Dữ vẫn quyết định đưa cô bé đến tập đoàn.
Vừa mới mở họp buổi sáng, trợ lý Lâm đã nhận được một cuộc điện thoại: “Tổng giám đốc, đại diện Uông có việc gấp tìm cậu, nói … bên trường quay của cậu hai có chuyện.”
Tần Hoài Dữ cau mày, bảo Lâm Tứ đưa điện thoại, nói chuyện với Uông Xuyên.Năm phút sau, anh cúp máy, tâm trạng chùng xuống. Em trai thứ hai của anh xảy ra mâu thuẫn với đạo diễn, hai bên đều bộc phát căng thẳng, rất khó tiếp tục công việc. Vốn ai trong giới đều biết đến tính xấu của Tần Mục Dã nên không ai khuyên can được cậu ấy, người đại diện bó tay, đành gọi điện cầu cứu anh.
Trường quay ở ngoại ô thành phố nên Tần Hoài Dữ định tự mình đi đến.Nghĩ đến trạng thái ám ảnh của em trai trong sáu tháng qua, Tần Hoài Dữ liền nhìn sang đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha.
Nếu anh muốn nhận nuôi đứa bé này, chắc chắn phải đưa cô bé về để mọi người trong nhà đồng ý.Người có cá tính mạnh mẽ và cục cằn nhất trong nhà là em hai, người phản ứng mãnh liệt nhất trước cái chết của em gái cũng là đứa em thứ hai này.Không biết khi em hai thấy cô bé… sẽ phản ứng như thế nào.
Trong lúc anh đang do dự, đứa nhỏ đã dùng cả tay và chân leo xuống ghế sô pha, chạy từng bước ngắn đến trước bàn làm việc của anh, cô bé chỉ cao hơn cái bàn một chút, đứng ngoan, trông giống cây củ cải, đôi mắt to đen nhánh long lanh nhìn anh.
“Anh Hoài Dữ, anh xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Tần Hoài Dữ lại kinh ngạc.
Anh hai.
Đứa bé gọi cũng quá tự nhiên.
Trong phút chốc, anh hoảng hốt, tựa như Miên Miên chưa bao giờ rời đi.Anh khom lưng, bế cô bé lên: “Anh hai xảy ra mâu thuẫn với bên trường quay, anh muốn đến đó một chuyến, đi cùng anh nhé?”
Miên Miên gật đầu, sau khi tìm được anh cả, cô bé rất muốn gặp hai anh còn lại và ba mẹ.Sau khi sống lại, cô bé chỉ nhớ mang máng kí ức về cuộc sống trước, cô nhớ mình có ba mẹ và ba người anh trai, nhớ họ rất yêu thương cô bé, nhưng cô không thể nhớ rõ khuôn mặt của họ.
Sổ ghi chép có nhắc đến anh hai Tần Mục Dã là một thần tượng nổi tiếng mê hoặc hàng triệu, hàng nghìn thiếu nữ, trang cá nhân lên tới 60 triệu người hâm mộ.Tuy ở tiên giới không có nghề thần tượng, nhưng những nàng tiên cũng săn đón nam thần đẹp trai – như thần Ti Mệnh chẳng hạn.
Tiệc sinh nhật năm ngoái của chú Ti Mệnh quy tụ hẳn ba trăm nữ thần, cảnh tượng hoành tráng đến bây giờ Miên Miên vẫn còn nhớ rõ.Cô bé đếm đầu ngón tay nửa ngày, 60 triệu… là gấp hai trăm nghìn lần 300, cho nên anh hai phải đẹp trai hơn chú Ti Mệnh hai trăm nghìn lần đấy!
*Nhưng rất nhanh hiện thực đã đánh cô bé không trượt phát nào.
Tại trường quay—
Một thiếu niên vóc người cao to, mặc bộ áo da gắn đinh, mang phong cách đặc biệt, hai gò má đẹp đẽ đích thị là khuôn mẫu nghệ sĩ hàng đầu.Chỉ là cả người toát lên vẻ bướng bỉnh, tức giận, khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Nhất là bây giờ sắc mặt của cậu ấy lại càng hung ác, giằng co không nghỉ với đạo diễn, làm cả hiện trường căng thẳng tột độ.Miên Miên nhìn Tần Mục Dã từ trên xuống dưới, quần jeans rách, áo da gắn đinh, tóc xám nhạt… y chang màu tóc đang hot hit mà chú Ti Mệnh nói tối qua.
Cô bé há miệng rộng, biểu cảm chuyển từ khiếp sợ sang ủ rũ.Gì thế này?Sao lại thế này?Sao lại thế?
60 triệu người hâm mộ cơ á?
Thẩm mỹ của các chị gái dưới hạ giới thực sự khiến cô bé tiên thất vọng vô cùng.