Bên ngoài phòng cấp cứu, sau khi Lục Hòa Ngọc xử lý tốt thủ tục, đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu ngơ ngẩn nhìn mấy chữ đang phẫu thuật, dùng di động của Đường Việt Ninh gọi điện cho người nhà anh ta, bọn họ chưa tới nhưng cô lại có một loại dự cảm bất hảo.

Đường gia nếu là truy cứu lên, cô cũng không thể có chỗ tốt nào.

Nếu không phải cô, có lẽ Đường Việt Ninh liền sẽ không ở Tết nhất thời điểm này chạy tới, cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này.

Cả đầu cô luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy người ở chùa Giới Đài rời đi là mình thì tốt rồi, như vậy Trì Tiểu Vãn có thể đã trở lại, nhưng vì cái gì rời đi chính là Trì Tiểu Vãn?
Chung Cảnh Tri bị Lục Hòa Ngọc đột nhiên ngắt điện thoại, cũng cảm thấy có chút không đúng, liền lập tức ra thẳng cửa qua đi, chỉ còn cảnh sát ở lại làm việc, hỏi bảo an mới biết được có người bị đâm, Lục Hòa Ngọc đi theo đến bệnh viện.

Chung Cảnh Tri trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ không phải là Đường Việt Ninh bị đâm phải đi?
Biết gọi điện thoại cho Lục Hòa Ngọc không có ích gì, Chung Cảnh Tri vẫn đến bệnh viện, cũng may mắn hiện tại là rạng sáng trên đường xe cực ít, phòng cấp cứu liền ở lầu một của bệnh viện, anh vừa tới liền nhìn đến Lục Hòa Ngọc ngốc đứng ở nơi đó.

"A Hòa.

" Chung Cảnh Tri nhìn cô tay đều là máu đều không có rửa sạch, hiển nhiên là bị dọa tới rồi.

Lục Hòa Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Chung Cảnh Tri, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, trầm mặc không nói.

Thời điểm Chung Cảnh Tri còn muốn nói cái gì đó, hai ba chiếc xe ngừng ở ngoài cửa lớn đại sảnh, đoàn người vội vàng mà từ trên xe xuống dưới, Chung Cảnh Tri nhìn đến cầm đầu chính là Đường lão gia tử, trong lòng liền biết việc này không dễ giải quyết.

Đường lão gia tử cùng với cha mẹ Đường Việt Ninh còn có vài tên bảo tiêu đi theo, Chung gia cùng Đường gia cũng là có chút giao tình, Đường lão gia tử tự nhiên nhận thức Chung Cảnh Tri, không nghĩ tới ở ngay lúc này nhìn thấy anh cũng ở đây, nhưng mặc kệ thế nào, cháu trai của ông ta nằm ở phòng cấp cứu sinh tử chưa biết, Đường lão gia tử vẫn là có chút để lộ cảm xúc ra ngoài, lướt qua Chung Cảnh Tri mắt sáng như đuốc nhìn về phía Lục Hòa Ngọc "Cô chính là Lục Hòa Ngọc?"
Cho dù trên đường tới bệnh viện ông biết được đây chỉ là một hồi ngoài ý muốn, là tài xế say rượu đụng vào cháu trai mình, cùng Lục Hòa Ngọc không có chút quan hệ nào, nhưng lại nghĩ đến đến xảy ra việc này hoàn toàn là bởi vì cô, Đường lão gia tử trước sau có chút giận chó đánh mèo.

Đường Việt Ninh đã từng vì cô phản kháng mình không dưới mấy lần, thậm chí mạo muội ra tay với Lục gia, thời điểm suy nghĩ định ra tay tới Trì gia bị ông kịp thời ngăn trở, nếu không thật sự gây thành đại họa, như thế nào cũng không nghĩ tới hiện giờ ngày đầu năm mới lại bởi vì cô mà vào phòng cấp cứu.

Cha mẹ Đường Việt Ninh cũng là ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lục Hòa Ngọc nhưng có lão gia tử ở đây bọn họ cũng là vô pháp làm ra cái hành vi không tốt gì.

"Đúng vậy, tôi là Lục Hòa Ngọc.

" Lục Hòa Ngọc nhìn Đường lão gia tử phi thường uy nghiêm, một đôi mắt có thể nhìn thấu tâm linh, người thường thật đúng là không dám nhìn thẳng, chịu áp lực căng da đầu nói.

"Cậu có thể rời đi.

" Đường lão gia tử ánh mắt dời về phía Chung Cảnh Tri, thanh âm không có một tia phập phồng, trên mặt cũng không chút biểu tình.

Thanh âm Đường lão gia tử rơi xuống, bảo tiêu đi theo liền nhanh chóng đem Chung Cảnh Tri cản lại, biểu tình hiện rõ mời nhanh chóng rời khỏi nếu không tự gánh lấy hậu quả.

"Đường lão.

.

" Chung Cảnh Tri trong lòng lạnh một nửa, hiện nay chỉ hy vọng Đường Việt Ninh không có gì trở ngại.

Rốt cuộc Đường Việt Ninh là cháu trai được lòng Đường lão gia tử nhất, hiện giờ đã xảy ra chuyện, ông sao có thể không giận chó đánh mèo.

Cố tình vẫn là ở tiểu khu của Lục Hòa Ngọc, không cần tưởng cũng biết Đường Việt Ninh vì cái gì sẽ xuất hiện ở nơi đó.

"Việc này không cần nói.

" Đường lão gia tử không có nửa điểm khách khí.

"A Hòa là bạn gái của tôi.

" Chung Cảnh Tri giữ chặt tay Lục Hòa Ngọc, anh không có khả năng để Lục Hòa Ngọc một người thừa nhận này phân giận chó đánh mèo.

Lục Hòa Ngọc nói khẽ với Chung Cảnh Tri nói "Anh vẫn là đi thôi, tôi không có việc gì.

"
Đúng lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa phòng giải phẫu đang chậm rãi mở ra, bên trong đi ra một bác sĩ tháo xuống khẩu trang hô "Có phải người nhà bệnh nhân không?"
Đường lão gia tử cùng cha mẹ Đường Việt Ninh nhanh chóng tiến lên nói "Cháu trai (con trai) tôi thế nào?"
"Người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là phần đầu bị đụng phải, khả năng sẽ có chút chấn động não, chờ cậu ta tỉnh lại, lại nhìn tình huống, buổi tối nên chú ý xem có sốt không.

.

" Bác sĩ tỉ mỉ nói một trần thuật lại tình huống, để người nhà buổi tối chăm sóc cẩn thận.

Chung Cảnh Tri cùng Lục Hòa Ngọc bị ngăn cản không cho phép đi vào, nhưng nghe đến Đường Việt Ninh thoát khỏi nguy hiểm, trái tim Lục Hòa Ngọc vẫn luôn treo căng chặt buông lỏng, cả người thiếu chút nữa liền ngã xuống, từ sau khi phát hiện nằm trên mặt đất người là Đường Việt Ninh cô liền vẫn luôn hoảng sợ trong lòng, sợ hãi Đường Việt Ninh thật sự không có ý thức cầu sinh mà đi rồi.

Trì Tiểu Vãn đã bị cô gián tiếp tiễn đi, nếu là Đường Việt Ninh cũng như vậy, Lục Hòa Ngọc vẫn luôn rất tự trách, cô sợ hãi mình trở thành đao phủ hại người.

Chung Cảnh Tri là người đầu tiên liền cảm thấy được Lục Hòa Ngọc khác thường, nhanh chóng đỡ cô, cũng biết hôm nay chuyện này xảy ra đã làm cô chịu kinh hách, sau khi biết được Đường Việt Ninh thoát hiểm, anh tuy rằng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng Đường lão gia tử kia tuyệt đối là không bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Em có khỏe không?" Chung Cảnh Tri xem cô vẻ mặt tiều tụy rất là đau lòng.

Lục Hòa Ngọc lắc đầu, không nói chuyện, hơi dùng sức tránh thoát Chung Cảnh Tri nâng, nói khẽ với anh "Anh vẫn là đi trước đi, việc này không liên quan đến anh.

"
"Anh không yên tâm về em.

" Chung Cảnh Tri đương nhiên không có khả năng rời đi, Đường lão gia tử tuy rằng không đến mức muốn Lục Hòa Ngọc phụ trách cái gì nhưng cảnh cáo khẳng định sẽ có.

Lục Hòa Ngọc nghe trong lòng có chút dao động lại nhất quyết mà lắc đầu, cô biết Chung Cảnh Tri là vì muốn tốt cho chính mình, chính là cô không nghĩ đem việc này kéo Chung Cảnh Tri xuống nước, cũng biết gia đình hai người bọn họ cũng là có giao tình, nhưng sự tình liên quan đến mạng người không phải là lấy giao tình dày hay mỏng là có thể giải quyết vấn đề.

Không bao lâu, hai người hộ sĩ đẩy Đường Việt Ninh ra tới, nhìn Đường Việt Ninh nằm ở trên giường bệnh đã được bác sĩ xử lý qua miệng vết thương, còn giúp anh ta lau rửa qua vẫn như cũ hôn mê, sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, tay chân đều có chút dấu vết trầy da đều đã xử lý qua, những người bảo tiêu của Đường gia chặn hai người Lục Hòa Ngọc, không cho bọn họ tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đưa Đường Việt Ninh đi khu phục hồi.

Đợi một hồi lâu, bảo tiêu Đường gia lại xuống dưới, nói Đường lão muốn gặp Lục Hòa Ngọc, làm cô một người đi lên.

Chung Cảnh Tri muốn đi cùng nhưng lại bị bảo tiêu chặn, thậm chí mặt vô biểu tình mà nói "Đường lão bảo tôi nói cho Ngũ thiếu gia, việc này cùng cậu không liên quan.

"
"Cô ấy là bạn gái tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, nếu Đường lão không cho phép, vậy cô ấy cũng không cần đi lên.

" Chung Cảnh Tri thái độ cũng rất cường ngạnh.

Nhưng mà bảo tiêu vẫn như cũ bất động hiển nhiên chính là không cho Chung Cảnh Tri đi theo.

"Mời anh vào chuyển lời tới Đường lão, Chung Cảnh Tri tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy rồi.

" Chung Cảnh Tri mắt lóe ra hàn quang quét về phía vài tên bảo tiêu kia, giữ chặt Lục Hòa Ngọc không buông tay, anh tuy rằng không biết Đường Việt Ninh đến tột cùng là bị xe đụng vào như thế nào nhưng anh tin tưởng việc này cùng Lục Hòa Ngọc không có quan hệ.

Lục Hòa Ngọc cả người chấn động, Chung Cảnh Tri đối tốt với cô, cô biết đến, chính là trước mắt tình huống lại bất đồng với trước kia, tay bị anh nắm chặt cũng không tự chủ được mà nắm ngược lại anh.

Đường gia, Đường lão gia tử, ngay cả những người không ở thủ đô cũng đều biết đến ông, người này chính là phía trên người đằng sau, làm Chung Cảnh Tri đi vì chính mình đắc tội Đường gia thật sự không có vấn đề gì sao?
Không, một chút đều không tốt, Lục Hòa Ngọc không thể đem Chung Cảnh Tri kéo xuống thủy.

Chung Cảnh Tri như là biết cô muốn nói cái gì, vươn tay nhẹ chắn môi cô, hơi lắc đầu, Đường lão tính cách anh biết đến, trước mắt có chút tức giận cũng là bình thường, anh cũng không sợ Đường lão sẽ ra tay với Lục Hòa Ngọc, rốt cuộc Đường lão trước mắt tuy có chút tức giận lại không phải là loại người không nói đạo lý.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play