Diệp Hòa Ngọc rất không vui, cực kì, cực kì cảm thấy sốt ruột, bởi vì lúc này cô hận không thể chỉ tay lên trời chửi rủa, cô đã tạo cái nghiệt gì, bằng không chỉ là một giấc ngủ dậy liền thay đổi chỗ ở, đổi chỗ ở cũng thôi đi nhưng đến cả thân phận đều thay đổi!
Diệp Hòa Ngọc sắp xếp lại kí ức thình lình nhảy ra, cô khóc không ra nước mắt, đấm ngực dậm chân.

Không vì cái gì khác, cô tốt xấu cũng tốt nghiệp đại học, sau ba năm liền làm việc tại một công ty tư nhân như cá gặp nước, một đường thăng chức đến chức phó giám đốc, liền tính không thể xưng là thanh niên ba tốt của Hoa Quốc nhưng cũng không làm chuyện gì xấu đi, tuy rằng thích xem tiểu thuyết, đặc biệt là các loại tiểu thuyết ảo tưởng, huyền huyễn nhưng không đại biểu cô không hài lòng với hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình a, không thể ngờ được chỉ nghỉ ở nhà đọc tiểu thuyết do cảm thấy quá mệt mỏi nên mới híp mắt nghỉ ngơi, mở mắt ra lại phát hiện chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Cho dù cô có quyết đoán như thế nào cũng có chút không bình tĩnh nổi.

Nếu thực sự có loại lựa chọn này, cô tình nguyện trọng sinh trở lại hồi còn nhỏ làm lại cuộc đời một lần nữa, mà không phải là trở thành người khác.

Chính là, ông trời không cho cô có quyền lựa chọn, cô đã trở thành nữ pháo hôi* trong một cuốn tiểu thuyết mà cô đọc suốt đêm qua tên là Trì Tiểu Vãn, bảo cô có thể bình tĩnh như thế nào được.

* nhân vật pháo hôi chính là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính
Kỳ thật cũng chỉ là một câu chuyện theo mô típ cũ, Trì phu nhân cùng Lục phu nhân lúc ấy ở trong cùng một phòng của bệnh viện, ngày sinh con lại cùng một ngày, đồng thời sinh ra hai bé gái nhưng do hộ sĩ vô tâm, bất cẩn lại đưa hai đứa bé trao nhầm nhà, bởi vậy phát triển ra một loạt các sai lầm.

Người của hai nhà ai cũng không biết lúc trước ôm sai đứa bé, hai nhà cũng không có bất luận giao thoa gì, Trì gia đặt tên đứa bé là Trì Tiểu Vãn còn Lục gia đặt tên cho đứa bé là Lục Lam.

Trì gia tuy là đại gia tộc, tuy nói rất cưng chiều Trì Tiểu Vãn nhưng nuôi dạy cũng rất nghiêm túc, bởi vậy Trì Tiểu Vãn tuy thành tích học tập không cao, diện mạo tuy không thể coi là rất đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn, rốt cuộc cô ở trong mắt trưởng bối là một đứa bé rất lễ phép, chỉ tiếc tư chất không tốt nhưng lại nghĩ rằng con gái của Trì gia mặc dù không ưu tú nhưng còn sợ tìm không thấy nhà chồng tốt sao.

Tuy nhiên thế sự khó có thể lường, ai cũng không tưởng được cha Trì vốn chính là nhà giám định tư pháp, ông bất quá cũng chỉ là nhất thời hứng khởi cầm mẫu máu của người nhà đi làm giám định, không nghĩ thế nhưng để ông phát hiện ra con gái chính mình nuôi dưỡng mười bảy năm thế nhưng không phải là ruột thịt, làm ông khó có thể tin, còn nghĩ ràng vợ của mình ngoại tình nhưng lại phát hiện cô cũng không có một chút quan hệ huyết thống nào với vợ của mình, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, khi vợ mình sinh đứa bé còn có một nhà khác.

Vì thế liền vội vàng tìm người điều tra, rốt cuộc tìm được Lục gia, biết được con gái ruột của mình là một cô gái xinh đẹp lại có thành tích cực kì tốt, Trì gia một nhà lớn nhỏ vui đến cực điểm, cha Trì mừng rỡ nói thẳng, người Trì gia bọn họ gien tốt, tuy có chút thẹn với Trì Tiểu Vãn nhưng thấy cô xác thật không giống với người nhà Trì gia, năng lực học tập cũng không bằng những đứa trẻ khác, lúc trước chỉ có chút thất vọng, hiện tại đối với cô liền càng không rảnh lo, rất nhanh chóng liền đem hai đứa bé thay đổi trở về.

Một ngày đột nhiên từ trên đám mây rơi xuống bùn than, bảo Trì Tiểu Vãn có thể tiếp thu như thế nào, người Trì gia hiển nhiên đối với cô biểu lộ ra không thích, người Lục gia bởi vậy mà mất đi một đứa con gái xinh đẹp lại thông minh, đối với đứa con gái này cho dù là ruột thịt nhưng lớn lên không xinh đẹp, thông minh như Lục Lam, tức khắc liền cảm thấy không vui, loại chênh lệch cực đại này khiến cho Trì Tiểu Vãn đang ở độ tuổi đẹp như hoa trở nên hắc hóa*, cư xử với người Lục gia là các loại châm chọc mỉa mai, lại trộm chạy đến trường học mà Lục Lam chuyển tới lan truyền các loại lời đồn, tóm lại, buồn bực trong lòng lớn bao nhiêu, thù hận liền lớn bấy nhiêu, như vậy còn không thỏa mãn được, còn thông qua những người quen biết trước kia muốn huỷ hoại Lục Lam.

* hiểu nôm na là con người thay đổi về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu
Nhưng là, Trì gia là cái bối cảnh gì, Lục gia tuy rằng có tiền nhưng còn không đạt được một nửa Trì gia, há bản thân cô là cái thiên kim giả này có thể đối nghịch?
Chính là câu nói kia, không làm sẽ không chết.

Kết cục tự nhiên không cần phải nói, vốn dĩ lưu manh tìm tới muốn huỷ hoại Lục Lam, lại bị anh cả Trì gia, Trì Ngạn dưới cơn giận dữ khiến cho Trì Tiểu Vãn gieo gió gặt bão, người Lục gia càng cảm thấy rất mất mặt cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, Trì Tiểu Vãn từ đó hắc hóa lại càng thêm hắc hóa, vì thế liền cầm dao gọt hoa quả hẹn Lục Lam đến sân thượng trường học muốn giết Lục Lam, cô cho rằng Lục Lam xuất hiện, mới có thể làm hại cô có kết cục như thế, đáng tiếc, cô chỉ đâm trúng cánh tay Lục Lam nhưng lại bị Trì Ngạn kịp thời đuổi tới vô ý đem cô đẩy xuống lầu, phần đầu chạm đất, cứ như vậy rời khỏi Trì gia một năm ngắn ngủn, Trì Tiểu Vãn liền tự mình tìm đường chết.

Trở lại Trì gia, Lục Lam sửa tên thành Trì Lam, đãi ngộ tự nhiên không phải Trì Tiểu Vãn trước kia có thể so sánh được, Trì Tiểu Vãn sau khi chết, quang hoàn nữ chủ của Trì Lam khai phóng các loại, hấp dẫn các nam chủ soái ca, nam phụ kiến thức bất phàm, bất quá cuối cùng Địch gia cùng Trì gia liên hôn, Trì Lam gả cho Địch gia đại thiếu Địch Tư khải, nam chủ nữ chủ cuối cùng HE.

Trì Tiểu Vãn bi kịch đến nỗi liền nam chủ cũng chưa gặp qua, còn bị người chỉnh đến quá thảm, tuy rằng cô từ lúc bắt đầu liền cảm thấy là bị người Trì gia chỉnh, trên thực tế tên côn đồ cô tìm tới là tiểu đệ tùy tùng của nam chủ, nam chủ cùng Trì Ngạn hai người liên thủ chỉnh nên mới thảm như vậy.

Trong truyện còn có một phiên ngoại là Địch gia tiểu thúc thúc Địch Phàm, là nam xứng năng lực siêu phàm lại thâm tình, cuối cùng vì thành toàn cháu trai, buông tay để nữ chủ gả cho Địch Tư khải, nhưng lại đối với nữ chủ các loại yêu thương, chỉ cần có người cô nhìn hơi chút không thuận mắt, chỉ cần bị Địch Phàm biết, đều sẽ lén lút giải quyết vấn đề, Địch Phàm còn vì cô thủ thân như ngọc cả đời chưa cưới.

Lúc đọc truyện, Diệp Hòa Ngọc xem cũng chỉ cảm thấy các loại sảng*, cảm thấy truyện này tuy rằng có chút Mary Sue**, bất quá cô đại khái chính là thích xem loại truyện Mary Sue này đi, nhưng là khi cô trở thành nữ pháo hôi đầu tiên của cuốn truyện này, cô liền nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

* Sảng: Tình tiết đơn giản, không có chiều sâu, nội dung tương đối nghèo nàn, phù hợp để thư giãn, thả lỏng tâm tình
** Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu
Bất quá may mắn thông qua ký ức của nguyên chủ biết được, lúc này nguyên chủ còn không có biết, nhưng ngày mai cha Trì sẽ mở hội nghị gia đình công bố chuyện này, đồng thời rất nhanh chóng nói là đã tìm được con gái ruột của mình rồi nên sẽ đem Trì Tiểu Vãn đưa về Lục gia.

Diệp Hòa Ngọc thật sâu thở dài, cũng không biết là nên cảm thấy bất hạnh hay là nên cảm thấy may mắn vì mọi chuyện còn chưa có phát sinh?
Đương nhiên loại thời điểm này cô chắc chắn sẽ cảm thấy may mắn, rốt cuộc Trì Tiểu Vãn vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, trái tim ngay thẳng, nếu cô rời đi Trì gia đồng thời lại không trở về Lục gia, cô có thể tránh khỏi các loại bất hạnh hay không?
Rốt cuộc cô không phải là Trì Tiểu Vãn thật, huống chi cô đã quen một mình một người sống, càng không muốn đối mặt với sắc mặt của người Lục gia, khi nghĩ đến nếu có thể rời đi Trì gia lại không cần trở về Lục gia, Diệp Hòa Ngọc liền không kìm được phấn khích, chỉ cần khôi phục cuộc sống sinh hoạt một mình, cô liền có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Ngày hôm sau, Diệp Hòa Ngọc ở trong phòng cọ tới cọ lui hồi lâu rốt cuộc mới đi ra ngoài, nhìn thấy ngồi bên trên là Trì gia gia, Trì nãi nãi, Trì bá bá, Trì bá mẫu, dưới là anh lớn, anh em họ, chị em họ đều ngồi ở phòng khách, mọi người đang nói hăng say, vừa nhìn thấy Diệp Hòa Ngọc xuống lầu, tức khắc không khí liền đình trệ xuống dưới, Diệp Hòa Ngọc ra vẻ không biết mà dựa theo tính cách của nguyên chủ nghi hoặc hỏi.

"Ồ, hôm nay mọi người đều ở đây, là ăn sinh nhật của ai sao?"
"Đương nhiên là đem mày đưa về Lục gia, mày còn không biết đi, mày căn bản không phải là con gái ruột chú hai.

" Luôn luôn không thích Trì Tiểu Vãn, Trì Tiểu Ngọc biết được tin tức này, càng là nghĩ sao nói vậy đoạt lời của mọi người, trước mở miệng nói ra.

Diệp Hòa Ngọc đã sớm biết loại tình huống này, nhưng không biết vì cái gì nghe được Trì Tiểu Ngọc nói, cô tức khắc dâng lên một cổ cảm xúc không thuộc về chính mình, nháy mắt liền trắng một khuôn mặt, ngực một trận đau nhức, không đứng vững được, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhìn về phía cha mẹ Trì cắn m.ôi dưới, nói không ra nổi một chữ.

Mặc dù mẹ Trì trên mặt tuy không có vẻ chán ghét, chỉ là trong mắt kia vẫn nhàn nhạt để lộ ra một chút rằng bà không thích Trì Tiểu Vãn, cha Trì sắc mặt nhàn nhạt mà nói, "Tuy rằng con không phải là con gái ruột của ta nhưng rốt cuộc đã dưỡng mười bảy năm, ta sẽ bồi thường con.

"
Trì gia những người khác tuy có chút không đành lòng nhưng vẫn là quay đầu đi không buồn ra tiếng, Trì nãi nãi mở miệng nói, "Ba mẹ ruột của con tìm tới cửa, chúng ta cũng không thể không đem con đưa về Lục gia.

"
Diệp Hòa Ngọc hơi rũ đầu che giấu khiếp sợ trong mắt, vừa rồi phần cảm xúc kia căn bản không phải là của cô, có lẽ là Trì Tiểu Vãn đi, cũng đúng, một màn này chính là cô xem trong tiểu thuyết giống nhau như đúc, chẳng qua Diệp Hòa Ngọc nỗ lực trấn định xuống dưới, cũng không giống Trì Tiểu Vãn bị dọa đến khóc nháo lên như vậy, nguyên bản cô còn đối người Trì gia cảm quan cũng được, đáng tiếc, rốt cuộc không phải ruột thịt, còn nữa Trì Tiểu Vãn tư chất xác thật chẳng ra gì, là một quả quân cờ bị bỏ thôi.

Nhưng vì không cho người khác cảm thấy được ý nghĩ của mình, Diệp Hòa Ngọc ngẩng đầu thở sâu, miễn cưỡng mà bày ra vẻ tươi cười nói, "Phải không? Trách không được con lớn lên cùng cha.

.

Cùng, cùng chú, dì lớn lên không giống nhau.

"
Trong lòng nghĩ như thế nào bọn họ không có khả năng biết đến, Diệp Hòa Ngọc tuy rằng cũng là một cái bánh bao mềm, nhưng cô thuần túy là một cái bánh bao mềm nhân mè đen, chỉ có người chọc tới nhân của cô mới chân chính biết được sự lợi hại của cô.

Trì lão gia tử nghe được Trì Tiểu Vãn nói, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cái đứa cháu gái này tuy rằng không thế nào được người khác yêu thích, nhưng cũng là đứa bé mà Trì gia dưỡng mười mấy năm, vẫn là có chút cảm tình, từ trong túi móc ra một tấm thẻ nói, "Cầm cái này, về sau có cái gì khó khăn cũng có thể về đây tìm gia gia.

"
Diệp Hòa Ngọc yên lặng mà nhận lấy thẻ, cũng chưa nói cái gì, tuy rằng cầm tiền của người ta là có chút vô sỉ, chính là cô tưởng tượng đến khi trở lại Lục gia ở cùng bọn họ, không có nửa điểm tự do, cô liền cảm thấy cả người không thoải mái, lại còn phải đi học! Còn có chuyện nào càng bi kịch hay không, còn một năm nữa liền phải thi đại học!
Nhưng mặc kệ Diệp Hòa Ngọc nghĩ như thế nào, đi về vẫn là phải đi về, tuy rằng không thể để cả nhà ra mặt, nhưng cha Trì mẹ Trì cùng với Trì Ngạn vẫn đi cùng Diệp Hòa Ngọc đem cô đưa về Lục gia, khi bọn họ nhìn đến Lục Lam, cảm xúc tức khắc kích động, đặc biệt là mẹ Trì, ôm Lục Lam không ngừng mà rơi lệ, thấy một màn như vậy, tất cả mọi người cảm thấy lại kích động lại khổ sở, chỉ có Diệp Hòa Ngọc rũ đầu trầm mặc không lên tiếng, mà cha Lục, mẹ Lục, anh cả, tất cả Lục gia đều nhìn nữ chủ, đối với đứa con gái có bộ dạng không phải rất xuất sắc nhưng có vài phần tương tự với Lục đại công tử Lục Thiên trạch không thích lắm, Lục gia tuy rằng không đại phú quý có quyền thế giống Trì gia như vậy nhưng tốt xấu cũng được xưng là nhà có tiền.

Huống chi nhà ai lại không thích đứa trẻ nhà mình vừa có tiền đồ lại khiến người yêu thích, vì thế đối với đứa con gái không có chút cảm giác tồn tại này liền không phải thuận mắt như vậy, huống chi Lục gia còn có một đứa em gái là Lục Như Y, cảm tình của cô ta cùng Lục Lam đó là cực kì thân thiết.

Đối với Trì Tiểu Vãn xuất hiện, là người khiến cho cô ta cùng Lục Lam phải tách là nhất không muốn tha thứ, cho nên khi nhìn đến Trì Tiểu Vãn xuất hiện, Diệp Hòa Ngọc tỏ vẻ nếu ánh mắt có thể giết người, cô đều đã chết không ngừng ngàn vạn lần.

Cho nên so sánh tình cảnh của Lục Lam cùng Diệp Hòa Ngọc, một người tựa như công chúa 3000 sủng ái, người còn lại tựa như cát đã ven đường không chút nào thu hút.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play