Đêm 30 hôm nay trên phố lớn ngõ nhỏ người nhiều, người người trên mặt đều tràn đầy vui sướng, đặc biệt là các bạn nhỏ.
Lục Hòa Ngọc rụt rụt cổ trên một chiếc xe, cũng may vận khí của cô tốt cướp được một tấm vé xem phim, nếu không lại phải ngốc tại trong nhà xem chương trình năm mới.
Bất quá tới rạp chiếu phim rồi, không nghĩ tới gặp Phù Đông Bình cùng Khang Lệ Liên hai người, cái cô Diệp Toa Toa kia nhưng thật ra không ở đây, hai người này hiển nhiên cũng là đến đây xem phim, bên cạnh còn có hai nam sinh, trong đó một người là bạn của Đường Việt Ninh, người mà lúc trước cô đã từng gặp Giang Hoa Uy, một người khác nhưng thật ra Lục Hòa Ngọc không quen biết.
Chỉ là bọn họ cũng không có nhận ra Lục Hòa Ngọc, bởi vì dung mạo của cô chuyển biến quá nhiều, nếu không phải người thường gặp thì thật sự đúng là nhận không ra, ngay cả Phù Đông Bình cùng Khang Lệ Liên cũng không nhận ra cô.
Lục Hòa Ngọc nhìn người ta có đôi có cặp đi ra đi vào rạp chiếu phim, bỗng nhiên cảm thấy mình một mình một người có lẽ không nên tới nha, nhà nhà đều đi song song cặp cặp tới xem phim, cô một người liền có vẻ có chút cô đơn.
Bộ phim cô chọn là hài kịch, Lục Hòa Ngọc xem cũng khá vui vẻ, chính là vui vẻ qua đi lại có chút thương cảm, cuộc sống trong phim có thể chớp mắt qua 10 năm sau, 20 mươi năm sau thậm chí 50 năm sau, nhưng trong cuộc sống hiện thực là tuyệt không có khả năng.
Theo dòng người ở trên đường cái đi dạo, Lục Hòa Ngọc không có mục đích đi nơi nào, thỉnh thoảng nhìn đến đồ vật xinh đẹp cũng sẽ ghé vào xem một chút, thích liền mua, mãi cho đến khi sắc trời tối xuống, người đi trên đường cũng dần dần ít đi, Lục Hòa Ngọc mới phát hiện mình đã đi quá xa, hơn nữa còn có chút hẻo lánh, còn không quen biết nơi này là chỗ nào.
Đang định rời đi, không nghĩ tới bị người đột nhiên ôm lấy kéo tới góc tường bên cạnh, thấp giọng nói "Thực xin lỗi, chờ ba phút.
"
Lục Hòa Ngọc bị dọa đến mức ngực thình thịch kinh hoàng, liền hô hấp cũng không dám dùng sức, cả người cảnh giác cao độ, chỉ cần người đàn ông này có động tác gì cô liền phải phản kích.
Đợi không đến hai phút liền có đám người vội vàng hướng bên này chạy tới, ánh mắt tựa hồ nhìn lướt qua Lục Hòa Ngọc bên này nhưng thấy như là một đôi tình nhân, đại khái do sắc trời hơi tối, nơi này ánh đèn cũng không sáng, bởi vậy không phát hiện ra cái gì cũng liền rời đi.
Người vẫn luôn ôm lấy Lục Hòa Ngọc cũng ở trong nháy mắt buông lỏng cô ra, từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cô nói "Cầm lấy, có bất luận vấn đề gì có thể gọi điện thoại.
"
Dứt lời, lại vội vội vàng vàng mà rời khỏi.
Lục Hòa Ngọc vẻ mặt mộng bức, sững sờ ở tại chỗ, ngực thình thịch hoảng nhảy còn không có hồi phục, người đàn ông kia cũng chẳng biết đã đi đâu, nếu không phải trong tay còn cầm một tấm danh thiếp cô đều cho rằng vài phút vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Bất quá, sau chuyện này, Lục Hòa Ngọc cảm thấy vẫn là nhanh chóng rời đi hiện trường tương đối tốt, nếu chờ một lúc nữa những người đó quay lại bắt được cô, vậy thật đúng cũng không phải là nói giỡn.
Nhưng là, cô lại phát hiện ra mình lạc đường!
Cuối cùng vẫn là lấy di động ra để mở bản đồ dẫn đường, cô nghĩ, may mắn di động còn có pin, nếu không nói không chừng cô cũng không biết muốn đi trở về như thế nào.
Cũng không trực tiếp dẫn về nhà, mà là đi đến văn phòng, bởi vì trở lại văn phòng cô liền biết đi về nhà như thế nào.
Chưa thấy người nào trong ngõ nhỏ lẫn trên đường cái, Lục Hòa Ngọc khi nhìn thấy có xe có người mới thở phào nhẹ nhõm, đúng là đi nhầm đường cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp được một ít người xấu.
Hai bên đường đều có treo lên đèn lồng màu đỏ, đèn trang trí rất có không khí ăn tết, hơn nữa đèn đường chiếu sáng lên nhìn thoáng qua như ban ngày.
Lục Hòa Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cái tấm danh thiếp vừa rồi được nhét vào trong tay cô, cô lấy ra tới còn chưa có xem tên ở mặt trên liền không khỏi cảm thán một chút, danh thiếp rực rỡ ánh vàng nha, mạ vàng đâu.
Chỉ là khi cô nhìn đến tên ở mặt trên, liền không khỏi ngây ngẩn cả người.
Địch Phàm?
Cô đây là có cái vận khí quỷ gì, cư nhiên đụng phải nam phụ thâm tình trong nguyên tác đâu, bất quá bởi vì khẩn trương hơn nữa nơi đó đèn đường khá tối không thấy rõ đối phương trông như thế nào, nhưng đánh giá hành vi vừa rồi của anh ta thì có vẻ là trộn lẫn với hắc đạo, cao lãnh lại thần bí.
Bất quá, Lục Hòa Ngọc nhìn thoáng danh thiếp qua trong tay, tìm cái thùng rác ném.
Cô vẫn là nên tránh xa một chút đi, để tránh gây họa vào thân, huống chi Địch Phàm cùng Trì Lam có duyên như vậy, vạn nhất đã dính vào nhau cô sợ sẽ phát sinh như trong cốt truyện.
Lục Hòa Ngọc nghĩ một người về nhà cũng quạnh quẽ, liền ở lại ở quảng trường, đi theo mọi người cùng nhau đón giao thừa chờ năm mới đến, không quen biết nhau nhưng khi hòa vào thành một khối hết nhảy lại cười, cũng nhịn không được đi theo nhạc, tổng so với một người trở về lạnh lẽo xem chương trình năm mới còn khá hơn nhiều.
Bên cạnh Lục Hòa Ngọc, cách đó không xa có một đôi vợ chồng già, thoạt nhìn ước chừng hơn 90 tuổi, rất già rồi, nhìn bọn họ ngồi ở nơi đó, đặc biệt là đối thoại của hai người, cô nghe được trong lòng có chút lên men.
Bà lão cùng với ông lão ngồi ở đó, ông lão nói với bà lão, "Bạn già ơi, sang năm chúng ta còn có thể tới đây, đúng không?"
"Nếu tôi còn có thể tồn tại, chúng ta liền cùng nhau đến đây đi.
" Bà lão mỉm cười mà trả lời, hai người tay nắm chặt.
"Sao không thể nha, bà so với tôi còn nhỏ đâu, sao liền không thể.
" Ông lão tức khắc gào lên, nhưng không có ý tứ trách cứ bà lão.
Bà lão cũng chỉ là cười cũng không trả lời, nhìn nơi xa, bộ dáng rất là vui vẻ.
Bên kia còn có một nhà ba người, người cha đem con gái bế tới trên vai, người mẹ trẻ đang đứng ở bên cạnh chụp ảnh cho bọn họ, cười đến đặc biệt vui vẻ, sung sướng.
Một màn này hai bên tương phản đánh sâu vào, Lục Hòa Ngọc yên lặng mà rời đi bên này, ở quảng trường chậm rãi đi quanh, lại không phát hiện di động trong túi vẫn luôn đang lập loè ánh sáng, đợi cho đến khi đếm ngược năm mới xong, cô rốt cuộc mới khoan thai đi trở về tiểu khu.
Lại không biết Chung Cảnh Tri về nhà ăn qua bữa cơm đoàn viên sau đó liền đi tìm cô, lại phát hiện cô căn bản là không có ở nhà, gọi điện thoại thì điện thoại cũng không nhận, cuối cùng có chút thất vọng đi trở về Chung gia.
Chung lão gia tử nhìn đến con trai của mình khi ra cửa rõ ràng biểu tình sung sướng, trở về lại có vẻ có chút âm trầm, không khỏi nhướng mày, lại cũng chưa nói cái gì.
Đương nhiên, động thái của Chung Cảnh Tri một năm này ông cũng xem ở trong mắt, cô bé kia ông cũng đi điều tra qua, có chút ngoài ý muốn, bất quá chỉ có thân thế kém chút nhưng cũng không hoài nghi ánh mắt con trai của mình.
Càng sẽ không bởi vậy mà ngăn cản bọn họ, Chung gia hiện giờ cũng không cần liên hôn, chính là con gái nhà người ta tuổi nhỏ như vậy có thể nhìn trúng anh sao? Chung lão gia tử tỏ vẻ có chút hoài nghi.
Chung gia những người khác tự nhiên nhìn ra Chung Cảnh Tri tâm tình không tốt cũng sẽ không đi lên tìm mắng, rốt cuộc trong nhà này trừ bỏ Chung lão gia tử, tiểu bối đáng sợ nhất đại khái chính là Chung Cảnh Tri.
Chung gia lão thái thái lại không phải là mẹ ruột của Chung Cảnh Tri, bà cũng liền càng thêm không dám tiến đến trước mặt Chung Cảnh Tri nói cái gì.
Mà Lục Hòa Ngọc một đường đi trở về đến cửa tiểu khu, khi xem thời gian mới phát hiện Chung Cảnh Tri không ngừng gọi cho mình hai mươi cuộc điện thoại, một cuộc gọi cuối cùng là mười lăm phút trước, cô chần chờ một giây, vẫn gọi lại cho anh, để tránh anh cho rằng mình ra chuyện gì.
Lục Hòa Ngọc nhưng vẫn không phát hiện phía sau cô có một người đi theo, đó chính là Đường Việt Ninh, Đường Việt Ninh thừa dịp ăn tết ra ngoài, nguyên bản muốn gặp Lục Hòa Ngọc một chút, lại phát hiện diện mạo cô thay đổi, trở nên xa lạ, không phải là khuôn mặt mà anh quen thuộc, tức khắc sững sờ tại chỗ, đứng bất động.
Rất mờ mịt, cũng rất thương tâm khổ sở, thậm chí thiếu chút nữa hỏng mất, anh ta không rõ tại sao lại như vậy.
Nếu sống sót chính là Lục Hòa Ngọc, liền diện mạo đều đang chậm rãi thay đổi, vậy Tiểu Vãn của anh ta đi nơi nào?
Tại sao lại như vậy?
Đường Việt Ninh bước chân lảo đảo rời đi tiểu khu, anh ta đột nhiên không biết nên đi đâu, nửa năm qua anh ta vẫn luôn nỗ lực, cũng nghe gia gia anh ta nói nên vẫn luôn ngủ đông, tận dụng hết khả năng làm cho mình cường đại lên, cũng khống chế để mình không suy nghĩ nhớ về Tiểu Vãn.
Cũng vẫn luôn an ủi mình, Tiểu Vãn một ngày nào đó sẽ trở về, đó là thân thể của cô ấy, cô ấy sẽ không rời đi.
Chính là lại như thế nào cũng không nghĩ tới, anh ta chỉ là rời đi non nửa năm, anh ta mới phát hiện chính mình sai rồi, sai hết cả rồi.
.
Đường Việt Ninh thất hồn lạc phách ra khỏi tiểu khu không phát hiện có một chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo hướng bên này đi lại đây, chờ khi anh ta phát hiện ra, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, lại nặng nề mà ngã xuống, anh ta đột nhiên nhịn không được rơi lệ, không phải đau, mà là cười rơi lệ, anh ta nghĩ cứ như vậy chết đi có phải hay không liền có thể cùng Tiểu Vãn gặp nhau?
Mà bảo an tiểu khu nghe được tiếng va chạm thật mạnh liền vội vàng chạy ra tới, phát hiện một chiếc xe hơi nhỏ đâm vào người, liền lớn tiếng gọi đồng nghiệp chạy nhanh gọi xe cảnh sát và cứu thương.
Lục Hòa Ngọc gọi điện thoại còn chưa đi rất xa bỗng nhiên nghe được âm thanh của bảo an, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng loạn nhảy dựng lên, liền điện thoại bên kia Chung Cảnh Tri nói cái gì cũng không nghe thấy, liền ngắt điện thoại đi theo chạy ra tiểu khu.
Bởi vì là buổi tối, cô chỉ nhìn thấy có một người đàn ông bị đâm ngã trên mặt đất, chiếc xe hơi kia cũng bị đụng vào vành đai xanh mà dừng ở nơi đó.
Bảo an thấy Lục Hòa Ngọc muốn tiến lên, vội ngăn cản nói "Lục tiểu thư, cô vẫn là nên đi xa một chút đi, chúng tôi đã gọi xe cứu thương cũng đã báo cảnh sát.
"
Nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không có nghe ông ta khuyên bảo, cô theo bản năng tiến lên, phát hiện lại là Đường Việt Ninh, nhanh chóng đi lên nhìn đến Đường Việt Ninh còn không có mất đi ý thức, trên trán huyết ào ạt chảy ra, thất thanh hô "Đường Việt Ninh!"
Cô vội vàng mà từ trong túi móc ra khăn tay sạch sẽ che lại miệng vết thương đổ máu, chỉ mong xe cứu thương tới càng mau một ít, lại hướng bảo an đang đứng ở một bên hỏi "Chú ơi, có thuốc cầm máu không? Có thể lấy lại đây không? Miệng vết thương anh ta đang đổ máu.
"
Bảo an vừa nghe, lúc này mới nhanh chóng chạy về đi lấy hộp thuốc dự phòng.
"Tiểu, Vãn.
.
A, cô không phải cô ấy.
" Đường Việt Ninh hoảng hốt nghe được âm thanh có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, cố hết sức mở mắt ra, phát hiện không phải là người mình nghĩ tới, chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ, thở hổn hển lấy không khí, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, hỏi "Tiểu Vãn, cô ấy có phải là đã đi rồi phải không?"
Lục Hòa Ngọc lập tức rơi lệ, cô không biết nên nói như thế nào cho Đường Việt Ninh, bởi vì chính mình đi chùa Giới Đài mới dẫn đến Trì Tiểu Vãn rời đi, bởi vì chính mình ích kỷ, cũng vẫn luôn không có nói cho anh ta Trì Tiểu Vãn đã sớm đi rồi.
.
Bảo an lấy hộp thuốc ra tới, lại phát hiện trong hộp chỉ có nước sát trùng cùng với một ít viên thuốc, còn có bông y tế, đúng là thời điểm xảy ra chuyện muốn cái gì lại thiếu cái đó!
Bảo an cũng có chút không biết phải làm gì đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, cũng không khỏi có chút đồng tình, vừa mới sang năm mới liền ra việc này, thật là.
.
"Anh kiên trì, xe cứu thương rất mau liền tới rồi, chờ anh đã khỏe, tôi đi hỏi Thiện chân nhân, ông ấy nhất định biết Tiểu Vãn ở nơi nào!"
"Anh kiên trì, được không?"
"Đường Việt Ninh, anh không cần ngủ.
.
"
Nhìn Đường Việt Ninh ngất đi, Lục Hòa Ngọc lại chỉ có thể quỳ gối ở bên cạnh anh ta, nước mắt rầm rơi xuống, giờ khắc này, cô thật sự hối hận, cô không nên đi chùa Giới Đài, cô không nên đi, nếu cô không có đi chùa Giới Đài, nói không chừng Tiểu Vãn có thể trở về, bọn họ liền sẽ không.
.
May mắn xe cứu thương cùng xe cảnh sát đồng thời tới, tên lái xe say rượu đã sớm ở trong xe ngủ ngon giấc, không cần xem cũng biết là say khướt rồi.
.