Chiếc Rolls-Royce Ghost phiên bản giới hạn đang lao nhanh trên đường, phía sau là hàng chục chiếc xe thương vụ màu đen. Chạy trên đoạn đường vắng, bên cạnh là dọc bờ biển, bọn họ đã đi xa khỏi thành phố rồi. Hướng chiếc xe đang đi đến là ngoại ô, là nơi mà Kiều Uyển đã cầu cứu Mộc Thanh Anh..

Mộc Thanh Anh ngồi trên xe, trong lòng không ngừng lo sợ, nhận được cuộc gọi cầu cứu của Kiều Uyển, tim cô như muốn ngừng đập. Bọn họ không thể đi ngay trong lúc đó, vì cả hai nhà còn đang bàn chuyện trọng đại.

Trên xe, Thẩm Phong không ngừng liên lạc với Lư Bạch Du, thầm cầu mong tên bạn điên rồ này sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến con gái nhà người ta, đặc biệt người đó lại là bạn thân của vợ sắp cưới anh.

- Sao rồi, anh ta nghe điện thoại không?

Mộc Thanh Anh vừa lo sợ vừa hỏi.

- Cậu ta tắt nguồn rồi, gọi hơn chục cuộc vẫn không nghe

Thẩm Phong điềm tĩnh nói, bàn tay to lớn đặt lên bàn tay nhỏ của Mộc Thanh Anh nhằm trấn an cô đừng quá lo sợ.

...

- Lư Bạch Du anh bỏ ra

Kiều Uyển bị Lư Bạch Du thô bạo lôi đi, anh muốn nhét cô vào trong xe. Chỉ vì Lư Bạch Du phát giác ra được, Kiều Uyển này đã liên lạc được với người bên ngoài rồi. Chắc chắn không bao lâu nữa sẽ một lần nữa trốn khỏi tầm tay anh.

- Ngoan ngoãn một chút

Lư Bạch Du lạnh giọng, ra sức cảnh cáo

Chát

Kiều Uyển vung tay tát anh ta một cái thật mạnh, dùng chân đạp vào hạ bộ của Lư Bạch Du.

Anh nhất thời không phòng bị, liền hưởng trọn tinh hoa của cuộc sống, Lư Bạch Du đau đớn ôm lấy thân dưới của mình.

Kiều Uyển liền vung tay chạy về phía cảnh cửa lớn đang mở rộng, ra sức chạy khỏi khu vực này.

Lư Bạch Du nhìn Kiều Uyển chạy đi liền phát điên lên mà cho người rượt theo. Anh cũng không ngoại lệ, mặc kệ cơn đau mà trực tiếp chạy nhanh khỏi đó

Kiều Uyển mặc kệ đoàn người phía sau cô đang đuổi theo, cô ra sức cắm đầu về phía trước mà chạy. Một cái quay đầu cũng không có.

Đám người phía sau chạy theo như điên, không hiểu cô gái trước mặt ăn cái quái gì mà sức như trâu bò, chạy hơn một đoạn khá xa căn dinh thự rồi mà vẫn không mệt.

Kiều Uyển chặn đầu một chiếc Rolls-Royce, cánh cửa xe lập tức được mở ra, Mộc Thanh Anh chạy đến ôm lấy Kiều Uyển.

- Thanh Anh, huhu...Cuối cùng mình cũng sống rồi..

Vừa xà vào lòng Mộc Thanh Anh, Kiều Uyển ngay lập tức bật khóc.

Nhìn đoàn người phía sau dừng lại, tiếp đến là Lư Bạch Du bước lên. Anh ta bước thật nhanh về phía Kiều Uyển đang đứng bên cạnh Mộc Thanh Anh, ý muốn bắt cô ấy lại.

Thẩm Phong liền đi đến trước mặt anh ta chặn lại, trầm giọng.

- Lư Bạch Du, cậu biến mình bộ dạng gì vậy?

Nghe câu nói đến từ vị trí bạn thân, Lư Bạch Du hít một hơi thật sâu, vuốt mặt một cái liền nói

- Phong, cậu tránh ra, đưa cô ấy cho mình.

Thẩm Phong chỉ nhìn Mộc Thanh Anh, cô gái của anh ra sức không đồng ý.

- Cậu tha cho cô ấy, bên ngoài không thiếu phụ nữ!

Câu nói này lập tức chấn động đến Lư Bạch Du đang mất bình tĩnh, anh lập tức nghiến răng nói

- Phong, mau trả cô ấy cho mình. Nếu không, ngay cả cậu mình cũng không nể

Câu nói Lư Bạch Du vừa dứt, họng súng lạnh lẽo từ đoàn người của anh ta lập tức chỉa về phía đám người Mộc Thanh Anh và Kiều Uyển.

Thẩm Phong cũng không vội, anh gật gật đầu. Đôi môi khẽ nhếch lên. Ngay lập tức người của anh liền bao vây bọn họ, bao gồm cả đám người của Lư Bạch Du.

Không ngần ngại mà đưa họng súng lạnh ngắt chỉa thẳng vào thái dương của họ.

Kiều Uyển chịu hết nổi liền buông Mộc Thanh Anh ra, cô ấy bước đến giật lấy cán súng từ tay một người vệ sĩ bên Thẩm Phong.

- Kiều Uyển, cậu..

Mộc Thanh Anh muốn ngăn cản, ngay lập tức bị ánh mắt của Kiều Uyển ngăn chặn.

Kiều Uyển nhẹ nhàng lên đạn, trực tiếp đi đến đối diện với Lư Bạch Du, đưa khẩu súng chỉa thằng vào anh. Nhắm thẳng vào vùng đầu.

- Em muốn giết tôi?

- Lư Bạch Du, chúng ta cùng chơi một trò chơi. Ai nổ súng trước thì đoạn tình cảm này hoàn toàn chấm dứt, đối phương không được làm phiền người còn lại!

Kiều Uyển vừa dứt lời, Lư Bạch Du đã lập tức phảng kháng một cách kịch liệt.

- Tôi không đồng ý

Bởi vì anh biết, nếu đồng ý thì cũng đồng nghĩa với việc anh và cô sẽ không còn dính líu đến nhau nữa. Thậm chí người nổ súng trước sẽ là Kiều Uyển

- Không nên day dưa, đặc biệt là day dưa với anh. Điều đó tôi càng không muốn!

Lời nói sắc bén của Kiều Uyển lập tức là một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực của Lư Bạch Du

- Lư Bạch Du, cậu tỉnh táo đi. Tha cho cô ấy, cậu không có tư cách giam giữ cô ấy như vậy

Thẩm Phong lạnh lùng lên tiếng, hy vọng tên cứng đầu này sẽ nghe theo.

Anh đứng chắn trước mặt Mộc Thanh Anh, ra sức bảo vệ cô, nếu lỡ hai bên xảy ra cuộc ẩu đả xả súng, thì ít nhất vợ anh sẽ không bị ảnh hưởng.

Mộc Thanh Anh nhìn người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt mình, đột nhiên lại cảm thấy ấm lòng. Mặc kệ xung quanh đang là bầu không khí căng thẳng.

Ánh mắt cô trở nên ngạc nhiên, Thẩm Phong quay người ôm cô vào lòng, dùng hai bàn tay áp sát vào lỗ tai cô để tránh tiếng ồn.

Đoàng

Tiếng súng vang lên, Mộc Thanh Anh dù đã được Thẩm Phong bịt kín tai nhưng vẫn giật nảy mình. Người nổ súng chính là Kiều Uyển

- Lư Bạch Du, đây là câu trả lời của tôi. Trò chơi lúc nãy, anh vốn không có quyền quyết định, sáu tháng đã quá đủ. Tôi chỉ ngu trong sáu tháng, nhất định sẽ không có thêm một ngày nào!

Kiều Uyển nói xong liền ném khẩu súng xuống đất, quay người lại bước đi

- Cậu đưa mình về được không?

Kiều Uyển lấm lem nước mắt nói, Mộc Thanh Anh liền gật đầu đưa cô ấy vào trong xe, tất cả người của Thẩm Phong đều thu súng lại rồi trở về xe.

Thẩm Phong đi đến trước mặt Lư Bạch Du nói vài câu

- Bình tĩnh lại rồi đến gặp mình, có không giữ, mất đừng tìm

Nói xong liền để lại nụ cười bạc bẽo, sau đó cũng quay lưng về phía chiếc Rolls-Royce.

Đoàn xe rời khỏi vùng ngoại ô đó mà trở về thành phố phồn hoa, hoa lệ. Kiều Uyển rất mừng vì đã thoát khỏi sử giam cầm đó, thoát khỏi sự kiểm soát của Lư Bạch Du. Từ nay về sau, không mong gặp lại.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play