Sáng sớm, khu nhà của Mộc Thanh Anh vẫn còn yên tĩnh thì nhà cô đã tất bật từ sớm để chuẩn bị đón tiếp thông gia, người làm ra vào không ngớt, chủ yếu là chuẩn bị cho sự kiện hoành tráng của cô chủ nhà này.

Mộc Thanh Anh bầu bì, khó ăn khó ngủ, nên bây giờ vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp trên phòng. Ba mẹ cũng không ai đánh thức, mẹ Mộc từng mang thai nên biết mẹ bầu khó chịu thế nào. Cô cũng không ngoại lệ!

Thẩm Gia vui mừng như trẩy hội, vui mừng vì đứa cháu đích tôn của nhà này cuối cùng cũng chịu lấy vợ ở tuổi hai mươi sáu. Ông cụ Thẩm không khỏi vui mừng, ba mẹ anh cũng vậy. Chỉ cần là bất kỳ cô gái nào, miễn làm Thẩm Phong yêu là được.

Ba mẹ anh từng thúc giục chuyện hôn nhân rất nhiều lần, nhưng Thẩm Phong đều gạt sang một bên, trước mắt anh là tương lai sự nghiệp, với cả chẳng có người phụ nữ nào làm anh hài lòng. Cũng như không vừa mắt với họ, nói thẳng ra. Mộc Thanh Anh chính là mẫu người vợ lí tưởng của anh!

Tối hôm qua anh về nhà chính báo chuyện bất ngờ, cũng vì vậy mà ở lại đây ngủ một đêm. Quần áo thì được thư kí về nhà đem đến theo ý anh.

Thẩm Phong vừa bước xuống cầu thang vừa xăn tay áo, tóc được vuốt keo chỉnh chu, gương mặt và nhan sắc vốn là theo gen.

- Con trai của mẹ hôm nay rất tuyệt

Thẩm Phu Nhân liền đưa ngón tay cái lên.

Thẩm Phong rót một ly nước lọc

- Con không phải còn nhỏ nữa

Nói xong liền tu một hơi hết ly nước. Ông cụ Thẩm thấy rất nhẹ nhõm vì hôm nay là ngày trọng đại, là ngày anh đi hỏi cưới vợ nên trong nhà không một ai dám náo loạn. Một phần vì tính khí của anh vốn không được tốt, ông còn nhớ. Lúc Thẩm Phong còn học cấp ba, Giản Đồng là em họ của anh, cậu ta vô tình quấy rầy anh trong lúc đang học. Thẩm Phong liền tức giận đấm vào mặt Giản Đồng hai cái thật mạnh, người nhà phải can ngăn dữ lắm mới có thể tách anh ra khỏi người cậu ta.

Sau lần đó, ông cụ Thẩm cảnh cáo mọi người trong nhà không được động đến Thẩm Phong. Vốn từ nhỏ tính tình cục súc, nên từ lên cấp ba anh đã chạm đến những bộ môn nặng về thể hình. Chẳng hạn như đấm bốc. Nên từ khi lên cấp ba, thân hình của anh đã khác so với các bạn cùng lứa tuổi.

Cũng vì đó mà con cháu trong Thẩm Gia không dám lại gần anh sau lần Giản Đồng bị đấm hai cái vào mặt đến chảy máu đầy mồm. Về sau, Thẩm Phong lại là người nắm quyền hiện tại, thì các mối quan hệ trong gia tộc lại càng phức tạp. Ở vị trí này, rất nhiều người tranh giành, nhưng ông cụ Thẩm chỉ tin tưởng và phân phó trách nhiệm này lại cho anh. Thẩm Phong cũng vì vậy mà chính là thế hệ nổi bật.

Chín giờ sáng, người nhà Thẩm Gia bắt đầu xuất phát, người lái hôm nay là Thẩm Phong.

Ở trên xe, mọi người rạo rực nói chuyện. Cũng chỉ là những người lớn đi, đa số là ông cụ Thẩm, ba mẹ anh rồi thôi. Ngoài ra không cho ai đi cùng, để tránh phiền phức.

Mộc Thanh Anh cũng vừa chuẩn bị xong, cô diện cho mình chiếc đầm trắng tay phồng. Dài qua gối, trang điểm nhẹ nhàng. Ngắm nhìn trong gương một lúc cũng chịu xuống nhà.

- Xong rồi hả con gái?

- Vâng mẹ

Mộc Thanh Anh vừa trả lời, vừa nhìn căn nhà được trang trí hoành tráng. Cô cau mày nói tiếp

- Trang trí lộng lẫy như đám cưới vậy mẹ?

- Thì đây cũng coi như là hỏi cưới, lần sau chắc chắn là đám cưới rồi con gái

Mộc Ly bà thản nhiên nói, để cho cô khỏi bỡ ngỡ.

Mộc Thanh Anh chỉ biết thở dài lắc đầu, định xoay người đi vào trong bếp. Cô lại chợt nhớ ra gì đó nói với mẹ mình

- Mẹ, xíu nữa có nói chuyện, mẹ dặn ba đừng đề cập đến việc đứa bé ạ.

Mộc Ly nhìn con gái một hồi lâu, cũng gật đầu đồng ý. Bà biết cô ngại, hổ thẹn với mọi người vì ăn cơm trước kẻng. Nhưng Mộc Thanh Anh là con gái bà, bà không xấu hổ, không trách mắng nó thì thôi. Làm gì có ai có quyền chỉ trích con bà?

Mộc Thanh Anh ngồi vào bàn ăn, phần ăn sáng nóng hổi được đưa lên trước mặt. Cô không muốn ăn cũng phải gáng nuốt cho hết.

Đang ăn giữa lừng chừng, nghe giúp việc hô lên rằng Thẩm Gia đến rồi, cô xém chút nữa là nghẹn rồi.

Giây phút này cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp, bàn tay cầm chiếc nĩa không ngừng run lên. Vội vàng bỏ xuống, tin nhắn trên điện thoại cùng lúc hiện lên.

"Tôi đến rồi"

Mộc Thanh Anh trợn mắt, lập tức đứng phắt dậy bước thật nhanh ra cửa lớn.

Bắt gặp một màng hai bên đang chào hỏi nhau, nụ cười trên môi chợt cứng lại, giữ nguyên một nụ cười có chút gượng gạo.

- Dạ con chào ông, con chào hai bác

Mộc Thanh Anh cuối đầu chào lễ phép

Ba mẹ anh vừa gặp là biết cô ngay, thư kí Mộc. Thẩm Phu Nhân bà rất thích cô, nhiều lần ngỏ lời muốn mai mối giữa cô và Thẩm Phong nhưng Mộc Thanh Anh đều từ chối, nào ngờ nay lại cung hỷ làm thông gia!!

Thẩm Phong nhìn thấy cô liền đá nhẹ một bên chân mày, nhìn vô cùng soái. Mộc Thanh Anh hận không thể nghiền nát cái thứ to tổ mẹ của anh lại, nếu không vì nó. Cô sẽ không bị giam cầm thanh xuân.

Ở phòng khách người lớn bàn việc trọng sự, Mộc Thanh Anh và Thẩm Phong phải lánh xuống phòng ăn, anh nhìn một phần ăn đang lở dở trên bàn, liền quay sang hỏi cô đang đứng ngây ngốc ở đó.

- Kia là của em?

- Đúng

- Ăn cho hết

Thẩm Phong kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế, bản thân ngồi chiếc ghế cạnh cô. Khoanh hai tay trước ngực, giọng nói dường như đang ra lệnh.

- Không ăn nổi nữa rồi!!

Mộc Thanh Anh lười biếng, cô nhìn phần ăn nguội lạnh trên bàn nuốt đã hết trôi rồi. Huống hồ gì đứa bé trong bụng hành cô vật vã đến cùng cực, chưa bước qua tháng đầu tiên đã bị triệu chứng ốm nghén sớm thế này. Không biết sau này sẽ chật vật thế nào?

- Ăn vào mới có sức

Anh liền cầm chiếc nĩa ghim một miếng thịt bò đưa đến miệng cô, Mộc Thanh Anh liền cứng đầu cự tuyệt, cô ăn không nổi là không nổi, ép làm gì?

Thẩm Phong cau mày nhìn cô, khuôn mặt tỏ ý không vui rồi lại thôi, thấy cô chán ăn. Anh sợ cô không sớm thì muộn cũng sẽ gầy trơ xương, nhưng anh không hiểu tại sao Mộc Thanh Anh mang thai chưa được một tháng, lại xuất hiện việc ốm nghén rồi?

...

Kiều Uyển vừa tìm thấy chiếc điện thoại của mình, cô bật nguồn lên một cách nhanh chóng, rất may mắn vì trong một tháng qua, Lư Bạch Du vẫn còn lương tâm mà sạc đầy pin chiếc điện thoại này. Bàn tay Kiều Uyển không chút run rẩy bấm vào dãy số của Mộc Thanh Anh mà gọi đi.

Đầu giây bên kia vừa nhấc máy, cô vội nói.

( Thanh Anh, là mình, cậu cứu mình với!!)

Tiếng bước chân dồn dập ở ngoài hành lang, Kiều Uyển lo sợ nhìn vào cánh cửa. Nếu cơ hội lần này cô vụt mất, chắc chắn sẽ không có lần sau. Đây là cơ hội cuối cùng, cũng là lần trốn thoát kinh điển lần thứ mười hai trong tháng.

Tiếng giày da nện dưới sàn gỗ ngày càng một gần, Kiều Uyển cả cơ thể căng cứng lên. Dây thần kinh sắp đứt đến nơi rồi.

Cạch

Cánh cửa phòng bật mở, ánh mắt cô và Lư Bạch Du chạm nhau, lạnh lẽo đến khiếp sợ. Anh ta nhìn bộ dạng bí bí ẩn ẩn của Kiều Uyển thì vô cùng nghi ngờ, Kiều Uyển cũng đáp trả anh bằng một ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ. Không ai nhường ai!

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play