Sinh hoạt của những ngày này dường như lại trở lại nhịp điệu của trước kia.

Lúc đi học thì giả vờ ngẩn người rồi ngủ, thật ra não đang dùng tốc độ cao ghi nhớ nội dung mà giáo viên giảng, tan học thì ba hoa khoác lác với đám bạn bè xấu của mình, ánh mắt của mọi người đều đan xen sự kính sợ.

Dẫu sao cậu hoàn mỹ như vậy, ở quốc gia này, cho dù thực lực của bản thân hay là gia thế bối cảnh thì đều là số một số hai.

Còn người phổ thông như Julie, cho dù muốn cho cô biến mất khỏi thế giới này thì đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, sở dĩ vẫn luôn khoan dung, đơn thuần là do cô là bạn cùng lớp với cậu, thuộc địa bàn của bản thân cậu mà thôi.

Nếu Julie thật sự chọc giận cậu thì cậu đây cũng sẽ khiến cho Julie biết được hậu quả khi đắc tội Diamis.

Chẳng qua, dù sao cũng là bạn cùng lớp, nếu Julie thật sự chân thành xin lỗi mình, cậu cũng không phải là không thể chấp nhận, chỉ cần thật lòng ấy……

Đáng giận, cho nên vì sao còn chưa đến tìm cậu xin lỗi!

Diamis ngồi ở chỗ ngồi của mình, bên ngoài thì cùng đám bạn bè chuyện trò vui vẻ, nhưng trong đầu óc thì xoay chuyển đầy chuyện liên quan đến Julie, duỗi dài lỗ tai ra sức nghe tiếng động đằng sau, muốn phán đoán động tác tiếp theo từ trong những câu nói ấy.

Julie ngồi ở chỗ chếch đằng sau Diamis, cậu rất khó tự nhiên mà quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc cô gái đằng sau đang làm gì, chỉ có thể mượn khe hở lúc xoay mình mà quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn đằng sau.

Khi đó Julie đang hai tay chống cằm nhìn sách vở mà ngẩn người, trông qua nhỏ nhỏ bé bé, hoàn toàn khác với vẻ vênh váo tự đắc lúc uy hiếp cậu.

Nhìn kỹ một chút, dáng vẻ của Julie cũng rất đáng yêu, tuy rằng kiểu ăn mặc và trang điểm giản dị tựa như là ngọn cỏ nhỏ ven đường, nhưng cô có một đôi mắt chó ngấn nước, lúc ngước nhìn người trông có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Trước kia lúc chưa quen biết chính thức, Diamis còn từng có chút đồng tình với cô gái vừa nhìn là biết điều kiện gia đình không tốt lắm ở trong lớp này, thậm chí còn nghĩ đến kỳ nghỉ phải giới thiệu cho cô một số công việc kiếm tiền đơn giản……

Bây giờ tất cả đều hết rồi!

Người phụ nữ hư hỏng này không muốn học tập, còn cười nhạo người đi sâu vào Thâm Uyên, Diamis quyết định bắt đầu ghét cô!

Diamis học xong một buổi trong tức giận, bày ra tư thế đại thiếu gia, ngồi trên ghế chờ Julie xin lỗi mình.

Hình như bên tai còn có ông bạn đang nói gì đó, Diamis đáp lời qua loa chứ vốn không để trong lòng, ngoài bày tư thế đại thiếu gia ra thì toàn bộ tinh lực đều đặt ở việc lắng nghe động tĩnh của Julie.

Phần lớn người trong phòng học đều đang thu dọn cặp sách, Diamis cần phải dựng lỗ tai lên cẩn thận phân biệt mới có thể nghe rõ tiếng thu dọn đồ đạc từ chỗ Julie ở đằng sau.

Nhẹ nhàng ‘bộp’ một tiếng, là tiếng cô khép lại sách.

Tiếng ma sát giữa vật bằng da và vật bằng gỗ, là tiếng cô lấy cặp sách ra.

Tiếng ghế dịch về đằng sau có hơi lớn, đây là cô đứng lên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, là tiếng cô đi đến.

Diamis lập tức phấn chấn hẳn lên, ngay cả cọng tóc cũng chỉnh trang chờ giao phó, bày ra hình thái của một đại thiếu gia hoàn mỹ không sứt mẻ.

Hừ, tiếp theo, cậu sẽ dùng tư thái trông như không thèm đếm xỉa, giả vờ lơ đãng mà quay đầu, sau đó từ trên cao nhìn xuống rồi đáp lời.

Diamis tự tưởng tượng ra cảnh tượng bắt lời đầy đẹp trai mà lại thờ ơ của mình, cũng đã tưởng tượng xong cảnh tượng bản thân bình tĩnh, dùng cái giọng thảnh thơi mà không mất đi uy nghiêm để Julie thức thời một chút, đừng dùng bí mật của mình uy hiếp mình nữa.

Duy chỉ chưa tưởng tượng đến đó là, Julie bước nhanh đi mất rồi, kế hoạch của cậu vốn không có tác dụng.

Diamis: “……”

Người phụ nữ đáng chết này! Thế mà đáng chết đáng chết!

“Ủa, đại ca, hôm nay không hẹn hò với chị dâu à?” Tên bạn đểu bên cạnh còn hỏi chuyện này.

Diamis hơi dựa về sau, khuỷu tay đặt ở trên bàn đằng sau, vẻ mặt lười biếng: “Gì chứ, ngày nào cũng dính cạnh phụ nữ thì cũng nhàm chán quá rồi.”

Đám bạn xấu luôn vây xung quanh lập tức lộ ra biểu cảm sùng bái: “Có thể tự tin nói ra loại lời này như vậy, đúng là đại ca không thiếu phụ nữ.”

“Hâm mộ quá, muốn làm gì thì làm!”

“Đương nhiên,” Điệu bộ của Diamis đầy tùy ý, giọng lười biếng, “Loại đồ như phụ nữ này, muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu, khiến người ta không thích chút thôi là tôi sẽ vứt bỏ cô ta ngay.”

“Ô oa, thật là lợi hại!”

“Cái này thì có là gì.” Diamis cố ý nói, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Julie đang đi ra ngoài phòng học, “Phụ nữ giống như vậy, muốn bao nhiêu tôi sẽ có bấy nhiêu.”

Julie như không nghe thấy vậy, ra khỏi phòng học, chỉ còn lại tiếng hâm mộ, ghen tị của đám bạn bè bên cạnh.

Không biết vì sao, những lời thuận miệng là khoác lác được trước kia giờ lại có chút không nói ra được, Diamis cắt ngang lời tâng bốc của đám bạn bè xấu: “Không nói mấy thứ này nữa, hôm nay cùng đi chơi đi.”

“Cừ quá đi!”

“Hôm nay đi đâu thế?”

Mấy tên thiếu niên hết sức phấn khởi lên tiếng đáp lại, tùy ý cất sách giáo khoa vào trong túi, đan tay khoác lên vai nhau, vui cười đùa giỡn rời khỏi phòng học.

Với tư cách là học viện cao cấp số một hiện nay, cơ sở thiết bị và cơ sở giải trí trong sân trường đều hết sức đầy đủ, thỏa mãn cho các thiếu niên tràn đầy tinh lực tiêu hao thời gian sau khi học.

Sau mấy tiếng chơi đối chiến mini Golem giống trước kia, Diamis về ký túc xá, trong lòng lại không có chút vui vẻ nào.

Cậu nghĩ đến bóng dáng lúc đi đầy lạnh lùng của Julie hôm nay, tự hỏi đối phương có phải đang tức giận không.

…… Nhưng cô có tư cách gì mà tức giận, người nên tức giận rõ ràng là mình mới đúng! Rõ ràng người không học tập còn không tôn trọng người khác là Julie, vì sao cô lại tỏ thái độ với mình chứ?

Cô chỉ là một người bình thường, bình dân, đồ quỷ nghèo quê mùa, có khi ngay cả tám loại cơ sở sắc hệ của Hồng Điểu Thâm Uyên cô cũng không nêu được đầy đủ, dựa vào gì mà dám uy hiếp mình.

Diamis vừa tủi thân lại vừa tức giận, sách cũng đọc nổi nữa, sau khi nằm trên giường xoay vài vòng, phát hiện bản thân lại trao đổi cơ thể với Julie thêm lần nữa.

Trao đổi cơ thể nhiều lần như vậy cậu cũng đã quen, sau khi đổi đến đây đúng lúc trước mặt đang bày bài tập viết được một nửa, Diamis lại giúp Julie kiểm tra bài tập theo thói quen.

Xem được một nửa, Diamis tức giận dừng hành động của mình lại.

Dù sao Julie cũng không học, dựa vào gì mà cậu phải giúp cô sửa bài tập chứ!

Diamis tung sách bài tập đi, khó chịu mà đánh giá phòng ngủ của Julie.

Mấy lần trước, bởi vì ngại nhìn phòng của con gái nên cậu đều đặt hết lực chú ý lên bài tập của Julie, hôm nay cậu sẽ chả thèm làm như vậy nữa.

Nếu nói như vậy, cậu vốn chẳng cần ga lăng như thế. Lúc trước, bí mật của cậu bị Julie phát hiện là vào lúc trao đổi cơ thể. Bây giờ, cậu cũng phải tìm thấy nhược điểm của người phụ nữ xấu xa này, sau đó uy hiếp cô!

Diamis hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng bắt đầu điều tra ký túc xá của Julie.

Tuy rằng trường học đều là nơi học tập, nhưng căn cứ vào số tiền bỏ ra khác nhau mà nơi ở cũng có chút khác nhau.

Phòng ngủ của bản thân Diamis có thể nói là một phòng tổng thống nho nhỏ, bên trong cần gì cũng có, mà phòng của Julie lại là kiểu phòng bốn người, mọi người có phòng ngủ riêng, nhưng phòng khách và vệ sinh là dùng chung.

Cho nên, nơi Julie có thể đặt đồ cá nhân cũng chỉ có phòng này.

Ánh mắt sắc bén của Diamis dạo qua một vòng trong cái phòng cũng không lớn này, tránh giường đơn nhỏ mà cô gái từng ngủ và ngăn tủ để quần áo, ánh mắt dừng lại trên kệ sách.

Trên kệ sách ngoài sách giáo khoa ra thì không còn đồ đặc biệt gì, trên bàn sách đơn sơ lại chật hẹp bày mấy quyển sách, trên cùng đặt quyển vẽ mà Julie thường xuyên mang theo.

…… Nếu bảo rằng có nhược điểm gì ấy, chỉ có thể là bên trong cái này nhỉ?

Diamis nghĩ thầm, đưa tay về phía quyển vẽ, bắt đầu lật xem.

Đại đa số đều là một số tĩnh vật, các thứ như là đóa hoa hay kiến trúc gì đó, thỉnh thoảng có cái《 Một trăm kiểu chết của dũng sĩ》kia đều bị Diamis nhanh chóng lật qua.

Lật một hồi, Diamis còn chưa tìm được nhược điểm mà mình muốn, vì thế cậu không khỏi thấp thỏm mà đứng lên, lật lật hai phát, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện hình ảnh của một cô gái không mảnh vải!

Cái này cái này cái này là cái gì!

Diamis mặt đỏ tai hồng lui về sau hai bước, nhìn quyển vẽ đang mở ra kia như là nhìn yêu quái, cảm giác cả người mình đều đang nóng lên.

Julie này, ngày nào cũng lấy quyển vẽ ra vẽ những cái gì thế này? Nếu cái thứ này bị những người khác phát hiện thì phải làm sao bây giờ!

Diamis đứng ở xa xa, dùng khoảng cách xa nhất có thể, cậu duỗi một đầu ngón tay ra đóng quyển vẽ lại, lúc này mới mặt đỏ tai hồng mà thả quyển vẽ về chỗ, sau đó tim đập thình thịch mà nhảy ra chỗ cách bàn học thật xa, cảm giác cả người mình đều đang bị đốt cháy.

…… Nhắc mới nhớ, lúc trước hình như Julie từng nói không biết vẽ cơ thể con người, cho nên mới bảo mình làm người mẫu để học vẽ cấu tạo cơ thể phái nam, vậy cái vừa nãy là cấu tạo cơ thể phái nữ?

Không không không không không không không thể nghĩ tiếp được!

Diamis ra sức vứt nội dung vừa nãy ở trong đầu mình ra, trong đầu không ngừng nhớ lại nội dung hôm nay bản thân mình học được, định dùng kiến thức chói lọi trang bị cho đầu óc mình…… Kết quả vốn vô dụng!

Hiện tại trong đầu óc Diamis đều là hình ảnh phác họa cơ thể con người mà cậu vừa mới nhìn thấy kia, tri thức thì cũng không thể ở dừng lại trong bộ não sung huyết của cậu quá một giây đồng hồ.

…… Đáng giận, vừa rồi lùi nhanh quá, đóng hăng quá, nên cũng chưa thấy rõ ràng gì.

Ánh mắt của Diamis không nhịn được mà lại dời đến quyển vẽ đã được đóng lại trên bàn, thật sự vô cùng muốn mở quyển vẽ kia ra thêm lần nữa, nhìn kỹ bức vẽ bản thân vừa liếc mắt một cái kia...

Nhưng mà, lòng tự trọng của Diamis khiến cậu hoàn toàn không thể mở cái quyển vẽ kia ra. Cuối cùng, trong rối rắm vô tận kia cậu đã đổi về cơ thể của mình.

Lại quay lại cơ thể của mình, Diamis vừa cảm thấy phải thở phào nhẹ nhõm một hơi vừa cảm thấy cực kỳ mất mát, cậu cưỡng ép mình ngồi ở bàn học ôn tập chương trình học hôm nay, nhưng mặc kệ học tập tri thức cao quý thế nào, với sự không tỉnh táo của tuổi dậy thì, trong não cậu vẫn chợt hiện lên bức tranh mới nhìn lướt qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc kia.

Đêm nay, Diamis không thể chợp mắt, cứ nhìn chằm chằm trần nhà xa hoa của phòng mình rồi nhớ lại tri thức cao quý tối cao cả đêm.

Ngày hôm sau, cuối cùng Diamis cũng đã khôi phục một chút bình tĩnh, cậu cảm thấy bản thân đã nắm được nhược điểm của Julie, vẻ mặt phần chấn đi vào trong phòng học, trực tiếp đi đến trước bàn Julie, đập một cái lên bàn, dào dạt đắc ý mà nói: “Này, ra đây.”

Julie nghiêng đầu, sau đó đứng lên: “Có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên là có việc muốn nói với cô, đuổi theo.” Diamis từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt nắm chắc thắng lợi mà nhìn Julie, “Đuổi theo.”

Julie đi hai bước, Diamis lại nghiêng đầu, trên khuôn mặt đẹp trai kia kèm theo chút không kiên nhẫn, cậu hất hất cằm: “Cầm quyển vở kia lên mang nó theo.”

“À được.” Julie lập tức ngoan ngoãn cầm lấy vở vẽ của mình, ôm ở trước ngực rồi đi theo sau Diamis.

Julie suy nghĩ xem xem rốt cuộc Diamis muốn nói với mình điều gì, dù sao hôm trước trông Diamis cũng rất tức giận.

Chẳng lẽ, vị đại thiếu gia này không định tiếp tục im hơi lặng tiếng nữa?

Thật ra ấy, Diamis chỉ cần động não một chút là biết, lấy thân phận khác biệt giữa hai người bọn họ, lời uy hiếp kia của cô đơn thuần chỉ là nói đùa.

Cô cũng đâu muốn tìm chết, sao có thể nói ra bí mật của Diamis chứ…… Hơn nữa lại càng đừng nói đến chuyện có nói thì cũng không có ai tin.

Dọc đường, Julie cũng vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc nên nhận thua thế nào, không ngờ rằng hai người vừa mới đi đến phòng học không người, Diamis đã lập tức dào dạt đắc ý mà xoay người, dường như cả người đều đang sáng lấp lánh vậy, hoàn toàn khác với dáng vẻ cool ngầu ngông cuồng trong trong phòng học.

“Bị tôi phát hiện rồi!” Diamis dào dạt đắc ý mà nói, “Thế mà cô lại vẽ mấy đồ tối nghĩa đó!”

Julie: “……”

Gì thế, thế mà là lại là loại chuyện này.

Dọc đường cô đều tự hỏi rốt cuộc Diamis muốn nói vấn đề nghiêm túc gì với mình, không ngờ rằng thế mà lại là tranh vẽ tối nghĩa.

Hơn nữa cái loại đồ này được coi là tranh tối nghĩa ư? Đó chỉ là hình vẽ cơ thể con người không mặc quần áo mà thôi!

Nhìn dáng vẻ như chộp được cái đuôi lớn của Diamis, Julie cảm thấy bản thân đúng là không biết nói gì, cảm thấy không đáng giá cho những suy nghĩ cặn kẽ của bản thân ở dọc đường lúc vừa nãy.

Thậm chí cô cũng đã tự tưởng tượng đến cả lời uy hiếp chết người của đại thiếu gia nhà Leopold, không ngờ rằng cái mà đại thiếu gia Diamis uy hiếp lại là cái này?

Cười chết mất.

“Thế nào, Julie,” Diamis cố gắng nghiêm túc, nhưng cả người đều không kiềm được sự vui sướng, “Cô cũng không muốn chuyện bản thân vẽ mấy đồ đen tối kia bị mọi người biết đâu nhỉ?”

《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play