Sau khi cắm trại cùng nhau, Julie phát hiện đại thiếu gia gần gũi với cô hơn một chút.
Cụ thể biểu hiện ra ngoài là khi hai người ‘hẹn hò’ ít nhất cũng sẽ tâm sự, đại thiếu gia không hề giống trước kia, dựng gai nhọn cả người lên nhắm về phía cô.
Chuyện này lại khiến Julie có chút tiếc nuối, rốt cuộc Diamis trong trạng thái gai nhọn thật dễ trêu chọc.
Buổi ‘hẹn hò’ hôm nay, hai người lại tìm đến lớp học vắng người kia, bắt đầu làm việc riêng.
Diamis đọc quyển sách các tác phẩm chuyên ngành vĩ đại một hồi, lại viết bút ký. Sau đó không nhịn được mà nhìn về phía Julie, phát hiện cô gái vẫn cầm vở vẽ tranh: “Cô không đọc sách sao?”
“Không đọc.” Julie không chút do dự trả lời.
“Vậy lúc thi, cô làm gì?” Diamis bắt đầu lo lắng cho thành tích của Julie.
“Đạt tiêu chuẩn là tốt rồi.” Julie không chút để ý nói.
Diamis không dám tin nhìn Julie, cậu không ngờ có người có thể nói ra lời lẽ sa đọa như vậy: “Đừng từ bỏ bản thân, nỗ lực một chút, thành tích của cô sẽ càng tốt!”
Julie một tay chống cằm, ngón trỏ và ngón giữa giữ bút chì, cô mỉm cười nói: “Nói đến chuyện từ bỏ bản thân, tôi chợt nhớ đến một chuyện.”
Diamis nhướng mày, bất mãn Julie nói lái sang chuyện khác: “Chuyện gì?”
“Trước đó, tôi nhớ trong lớp từng có người nói, thứ đơn giản như thi cử, căn bản không cần học, tùy tiện làm là được.” Julie ‘ha ha’ cười một tiếng: “Người nói lời này, rốt cuộc là ai đây?”
“Hả? Là ai vậy? Kiêu căng như vậy…” Lời nói Diamis dần chậm lại, cậu chợt nhớ lại điều gì đó.
“Đúng vậy, là ai mà kiêu căng vậy chứ?” Nụ cười trên mặt Julie dần thiếu đạo đức, cô vươn tay quẹt một cái lên quyển bút ký Diamis nghiêm túc ghi chép: “Chắc không phải thiếu gia Diamis của chúng ta đang Học Tập Thật đó chứ?”
Mồ hôi lạnh chảy xuống mặt Diamis.
“Thiếu gia Diamis, cậu có biết người bề ngoài tỏ ra không quan tâm, giống như học tập rất đơn giản, thật ra lại lén lút thức đêm đọc sách như cậu gọi là gì không?” Julie dịu dàng nói: “Gọi là kỹ nữ học tập.”
“Nói, nói cái gì vậy?” Diamis nói gần nói xa: “Chỉ có ngu ngốc mới nửa đêm đọc sách, tôi, tôi chỉ xem đại thôi…”
Diamis đổ mồ hôi đầy đầu, sau đó thấy quyển tranh vẽ của Julie, cậu chợt xuất hiện linh cảm nói: “Đúng rồi, cô vẽ cái gì, đưa tôi xem xem!”
Thấy Diamis giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng nhìn quyển tranh vẽ của mình, Julie tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ai da, dù sao tôi cũng là phần tử sa đọa không nghiêm túc học hành, như vậy xem tranh vẽ không đàng hoàng được chứ?”
“Đương, đương nhiên là được!” Diamis như được đại xá, cầm lấy quyển tranh vẽ của Julie, bắt đầu xem.
Hình ảnh ánh vào mắt cậu, là một người có rất nhiều tóc, có thể nhìn ra là đàn ông, trong tay cầm trường kiếm và tấm khiên, trên đầu đội mũ giáp, tạo hình của một chiến binh cổ đại.
Diamis không học chuyên môn vẽ tranh, nhưng vì thân phận và địa vị của cậu nên trình độ giám định và thưởng thức của Diamis cũng không thấp, chỉ cái nhìn đầu tiên, cậu đã nhíu mày.
Trong giới của cậu, cậu vẫn có một số hiểu biết nhất định về mỹ thuật. Biết ngoại trừ thực lực ra, quan trọng nhất là mánh khóe làm việc. Cùng một bức tranh, có đại lý giao dịch và không có là hai loại giá cả khác nhau.
…Nhưng cái loại tranh như Julie vẽ này, hoàn toàn không thể gọi là tác phẩm mỹ thuật, có thể nói là loại bản vẽ phác thảo của mấy người có thiên phú học mới mấy tháng cũng đánh bại được nó.
Nếu là trước kia, với tính tình đại thiếu gia của Diamis, cậu chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai. Nhưng bây giờ, nhược điểm của cậu bị Julie nắm trong lòng bàn tay, chỉ có thể cố hết sức nghẹn lời muốn nói lại, còn phải vắt óc nghĩ cách khích lệ.
Vẻ mặt Diamis thâm trầm nhìn bức tranh, nặng nề nói: “...Bức tranh này có chút đặc biệt.”
Julie: “Ha ha ha!”
“Cô cười cái gì?” Diamis giống như mèo con bị dẫm đuôi, cậu dậm chân hỏi: “Chẳng lẽ cô muốn tôi khen bức tranh cô vẽ rất hoàn mỹ sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là nên nói sao nhỉ?” Julie trả lời: “Tôi cũng không định vẽ tinh xảo đẹp đẽ.”
“Không tinh xảo đẹp đẽ?” Diamis mê mang lặp lại: “Vậy cô định vẽ cái gì?”
“Tôi muốn vẽ không phải một bức tranh đơn độc, mà lấy hình ảnh làm vật dẫn để vẽ ra một câu chuyện.” Julie lật những bức tranh trước đó ra: “Này.”
Diamis chăm chú nhìn, phát hiện những trang giấy trước được chia thành bố cục bốn khung, bên trong có mấy bức vẽ.
Nội dung khung đầu tiên nói về một người quyết định trở thành dũng sĩ, khung thứ hai là cảnh anh ta mua vũ khí, cũng chính là thanh kiếm và tấm khiên trong bức tranh lớn kia.
Khung thứ ba là lúc vị dũng sĩ này bắt đầu hành trình mạo hiểm, gặp Slime. Khung thứ tư vai chính bị Slime giết chết.
Diamis khó hiểu, nhưng chấn động: “Cô vẽ cái gì vậy?”
“Thật ra chưa nghĩ ra muốn vẽ cái gì, gượng ép mà nói ra cái tên thì đại khái là 《Một trăm cách chết của dũng sĩ》đi.” Julie chống cằm cười tủm tỉm trả lời.
Diamis kinh ngạc: “Vì sao vẽ cái này?”
“Cái này không chân thật sao? So với người thường mua vũ khí rồi một đường chém giết lung tung. Vừa ra ngoài đã bị con quái nhỏ giết chết càng có sức thuyết phục hơn đúng không?” Julie đáp.
Rất thật, nhưng như vậy… Có chút kỳ quái!
Diamis hoài nghi lật trang sau đó, phát hiện vị dũng sĩ chết thảm ở trang trước đã sống lại, rút kinh nghiệm xương máu, anh mua muối chuyên khắc chế Slime. Thật vất vả giết chết Slime, nhặt chiến lợi phẩm của nó, lại quên mất Slime có tính ăn mòn, vật đựng không chống lại được nên bị phân hủy, rồi dũng sĩ cũng thiêu cháy mà chết.
Diamis: “...Sai lầm như vầy, đọc sách sẽ không phạm phải chứ?”
“Người mới không phải đều vậy sao?” Julie từ tốn trả lời: “Hơn nữa, ai quy định dũng sĩ nhất định phải đọc sách?”
“Bây giờ vũ khí ma đạo càng cao cấp, loại sinh vật Thâm Uyên cấp thấp như Slime căn bản không thể phá vỡ khiên ma năng.” Diamis xoi mói.
“Vậy, khiên ma năng ai cũng mua nổi sao?”
Diamis không thể phản bác.
Tức thật, cậu cũng biết bây giờ cũng có người chỉ dùng những trang bị bình thường nhất tiến vào Thâm Uyên tìm châu báu.
“Trước khi vào Thâm Uyên, mỗi người đều cảm thấy bản thân là vai chính, cảm thấy bản thân có thể lấy được vô số tiền tài từ Thâm Uyên.” Julie nở nụ cười nhạt, giọng đầy châm chọc nói: “Rõ ràng đều chỉ là người thường có thể chết bất kỳ lúc nào mà thôi…”
“Chuyện như vậy có gì đâu mà cười nhạo!” Diamis thấy nụ cười trên gương mặt Julie thì khó chịu, cậu nổi giận đùng đùng thóa mạ: “Bọn họ cũng chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn thôi, không giống như cô rõ ràng có thể đề cao bản thân, lại không muốn nỗ lực!”
Nói xong, Diamis lập tức đứng dậy: “Uổng công tôi còn tưởng cô là người tốt, con nhỏ suy nghĩ đen tối!”
Mắng xong, Diamis cũng không quay đầu lại rời khỏi lớp học, cậu cảm thấy mình không thể ở cạnh cô gái có suy nghĩ đen tối như Julie!
Nhớ bản vẽ của Julie, cậu lại sởn tóc gáy.
Cậu cảm thấy mình thay đổi suy nghĩ về Julie quá sớm, rõ ràng cô gái kia là ma nữ đáng sợ!
Nghĩ đến hành vi độc ác của Julie, chợt Diamis thấy da đầu tê tái… Ma nữ kia, còn bắt được nhược điểm chết người của mình!
Vừa rồi cậu dùng lời lẽ độc ác mắng Julie, lỡ như ma nữ nói bí mật của mình ra thì làm sao?
Vậy mọi người sẽ biết cậu là xử nam!
Nghĩ đến việc bí mật xử nam của mình bị công khai, sắp bị mọi người vây quanh cười nhạo cực kỳ tàn ác. Diamis thấy tương lai thật tối tăm, suýt không chịu nổi quay bước trở về xin lỗi Julie, xin cô buông tha cho mình.
Cuối cùng, lòng tự tôn của đại thiếu gia mười mấy năm vẫn ngăn cản hành vi hèn nhát của Diamis, cậu kiên định bước chân rời đi.
Trở về ký túc xá đơn giản mà xa hoa của mình, lúc này Diamis mới phát hiện vừa rồi cậu trở về quá kiên quyết, nên quên sách giáo khoa và quyển bút ký chưa lấy về.
Nghĩ đến quyển sách giáo khoa bị lật xem đến bóng loáng và bút ký đầy ghi chú của mình, Diamis cảm thấy hồn lìa khỏi xác.
…Cái này, không chỉ bị nói là xử nam, còn bị mắng là kỹ nữ học tập nha!
Tưởng tượng những chuyện khủng bố ngày mai mình phải trải qua, Diamis không nhịn được mà đi lòng vòng trong ký túc xá, cuối cùng mang theo tâm sự nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, cậu lấy toàn bộ dũng khí đến trường, trước khi vào lớp. Diamis đã tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ, cậu bị bạn học cả lớp bao quanh cười nhạo.
Nghĩ đến đây, Diamis không dám bước tiếp, có suy nghĩ muốn xin nghỉ bệnh quay về ký túc xá.
Lúc này, giọng của đám bạn truyền đến: “Sao đứng ngây ra đó vậy đại ca?”
Bên cạnh còn những người khác, kỹ năng làm màu của Diamis lập tức kích hoạt, nét mặt cậu bình tĩnh thản nhiên mà tự tin phóng khoáng: “Hôm qua mới cãi nhau với Julie.”
“À, à. Đại ca thật sự phiền não chuyện làm hòa sao?” Khải Mã cười hì hì nói tiếp: “Đừng lo lắng, đại ca. Chị dâu nghe lời như vậy, chắc chắn không dám giận đâu.”
Đúng vậy.
Cậu là người thừa kế của gia tộc Leopold, nếu ma nữ kia thông minh sẽ giữ bí mật, cô hẳn biết tội của mình sẽ nhận kết cục gì.
Tâm trạng Diamis có chút ổn định lại, kề vai sát cánh cùng mấy đứa bạn mở cửa đi vào.
…Tình huống cậu tưởng tượng không xuất hiện, cũng không ai dùng ánh mắt chế giễu nhìn cậu, tất cả mọi người nhàn nhã giống như buổi sáng mỗi ngày.
Mà ma nữ quấy rầy suy nghĩ cả đêm của cậu, cũng giống như trước kia ngồi một chỗ, tay chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn sách giáo khoa, tựa hồ nghiêm túc học tập.
Nếu là trước đây, Diamis tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một cô gái nghiêm túc học hành lại không hiểu được nội dung chủ yếu. Nhưng bây giờ, cậu đã nhìn thấu rồi.
Cô căn bản không có học, là một phần tử sa đọa!
Diamis không để ý Julie, đến chỗ ngồi của mình, phát hiện sách giáo khoa của cậu được đặt gọn gàng trên bàn, quyển bút ký được giấu dưới sách giáo khoa, không ai có thể thấy hành vi kỹ nữ học tập lén ghi chú của cậu.
Hừ, coi như cô thức thời.
Từ khi trao đổi thân xác đến giờ, lần đầu tiên Diamis sảng khoái như vậy, cậu cảm thấy bản thân đã trở về trạng thái thong dong nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay như quá khứ.
Không tồi, với thân phận của cậu, vì sao phải chịu uy hiếp của một thường dân nho nhỏ chứ?
Lúc trước là do bị phát hiện bí mật khiến cậu quá hoảng hốt. Sớm thôi, cậu sẽ cho Julie biết, uy hiếp người thừa kế của gia tộc Leopold phải trả cái giá lớn cỡ nào.
Trước hết, cậu phải đọc một trăm lần《Đại cương Ma đạo》đi!