Chỉ có vậy?

Chỉ có thế thôi à?

Đây là định dọa trẻ con à.

Mặc dù Julie cảm thấy buồn cười, nhưng cô vẫn phối hợp làm ra bộ dáng sợ hãi, cúi đầu, rồi nói giọng run run rất đáng thương: “Uh, sợ quá đi, nếu mọi người mà biết chuyện này, chắc tôi sẽ thân bại danh liệt mất, thiếu gia Diamis, xin cậu hãy giúp tôi giữ bí mật này, tôi, tôi, cậu muốn tôi làm gì, thì tôi sẽ làm cái đó!”

Cái, cái gì, nhìn cô ta trông như bad girl, sao lại thành vậy rồi?

Diamis cũng không ngờ rằng Julie lại phối hợp đến như vậy, anh càng không nghĩ tới Julie lại nói ra những lời này, nên lúc này, anh rất ngạc nhiên, sau đó lại ho một hồi, rõ ràng là anh đã nghiêm mặt lại rồi, nhưng lại vẫn tỏ ra vẻ đắc ý: “Hừ, nếu cô đã nói vậy, thì tôi cũng nói thẳng luôn.”

“Ừm.” Thực ra cô cũng rất tò mò rốt cuộc Diamis sẽ đưa ra yêu cầu gì, để cô có thể nhân cơ hội uy hiếp anh một phen, như vậy thì thiếu gia có thể tìm được định mệnh của cuộc đời mình rồi.

“Từ hôm nay trở đi, cô phải học tập thật tốt nha.” Diamis nói với vẻ nghiêm túc.

Julie: “... Cái gì?”

“Dĩ nhiên là phải học tập cho tốt rồi.” Diamis trả lời chắc nịch, “Trước mắt, thì môn khoa học kỹ thuật ma đạo là môn học mới nổi, nếu đạt điểm cao, có thể tìm được công việc ngon lành dễ dàng đó, nên nếu so với cái thứ kỳ lạ mà cô vẽ không ai thèm thưởng thức kia chẳng phải là dễ hơn rồi sao?”

Julie: “...”

Kỳ thật Julie còn tưởng rằng, sau khi cô bị nắm điểm yếu, thì Diamis sẽ uy hiếp cô phải giữ bí mật, nhưng cô lại không ngờ rằng anh thật sự chỉ quan tâm đến việc học tập mà thôi.

Anh ấy thiệt tình, cứ làm mình khóc chết mất thôi.

“Vả lại, khi cô có thể thi đậu vào chuyên ngành ma đạo, điều đó chứng tỏ thực lực của cô rất tốt, chỉ cần cố gắng một xíu, mà cũng đừng nghĩ rằng qua môn là đủ nha, cô hãy tìm một hướng phù hợp để làm nghiên cứu chuyên sâu xíu đi, cô mà viết được một hai bài văn thích hợp, thì việc nhận được lương cao chẳng phải là quá dễ dàng sao.” Diamis vẫn còn cố gắng thuyết phục, “Sau này lúc cô có công việc lương cao rồi, thì chẳng phải sẽ có thời gian rảnh rỗi để vẽ sao? Đến lúc đó, cô cũng có thể bỏ tiền ra để thuê giáo viên về dạy cho cô thêm mấy kỹ năng vẽ mà, cô cũng có thể bán được với giá cao hơn dựa vào khả năng vẽ tranh tuyên truyền của mình đấy.”

Quá đúng.

Đáp án này quá chuẩn, từ lúc nào mà vị đại thiếu gia này lại suy nghĩ dùm người khác rồi, sao có thể như vậy được.

“Thiếu gia Diamis à.” Julie cúi đầu xuống, tựa hồ như đã bị cảm hóa, “Chỉ cần tôi đồng ý, thì cậu sẽ không nói ra mấy thứ mà tôi vẽ đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Diamis trả lời với vẻ mặt chắc chắn.

“Vậy nếu như tôi không làm, thì anh sẽ nói cho mọi người biết thì sao?” Julie nhìn Diamis với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Từ lúc quen biết tới giờ, Diamis chưa bao giờ ở trước mặt Julie bày ra bộ mặt hớn hở đến như vậy, anh cảm giác rất sảng khoái. Anh cúi người xuống nhìn Julie, cuối cùng anh cũng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của mình: “Thế nào, cô đã sợ rồi à?”

“Người ta sợ nha.”

“Nhưng mà nếu như cậu nói ra, thì mọi người cũng sẽ tò mò tại sao thiếu gia Diamis lại đi dòm mấy bức tranh màu của tôi vẽ đi?” Julie liền lấy hai tay che mặt, làm ra vẻ mặt đang phiền não, “Ai nha, cậu mà làm vậy thì người ta sẽ trả lời thế nào đây?”

Diamis có dự cảm không lành.

“Thật là phiền quá nha, tại sao người ta đã đem mấy bức tranh đó đi giấu rồi mà vẫn bị nhìn thấy,” Sự lo lắng trên khuôn mặt của Julie dần dần chuyển thành một nụ cười xấu xa, “Cho nên. Không, không phải...... là ai đã lén nhìn trộm đồ của người khác đó chứ?”

“Cái gì……!” Diamis liền giậm chân, “Sao tôi có thể nhìn trộm đồ của người khác được!”

“Ừm~” Julie liền chớp chớp mắt, “Nói vậy thì, cho dù tôi nói là có người đã nhìn trộm tập tranh vẽ của tôi, thì cậu cũng sẽ không để ý chứ?”

Diamis bèn đỏ mặt: “Ngốc vậy! Cô định lấy cái này để đe dọa tôi á!”

“Thật vậy sao?” Julie tò mò hỏi, “Có thật là cậu sẽ không bị đe dọa chứ?”

Diamis đỏ mặt, sau đó anh lại lườm Julie.

Julie nhìn Diamis với vẻ mặt vô tội.

Cả hai người nhìn nhau mất năm giây, Diamis liền tránh né ánh mắt của cô, anh cảm thấy mất tự nhiên, nên chỉ biết sờ gáy mình, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ dần: “Thôi bỏ đi, tôi chẳng thèm so đo với cô mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu, tóm lại, cô hãy học tập thật tốt vào cho tôi, mặc dù chỉ làm bạn gái của tôi trên danh nghĩa, nhưng nếu cô chỉ đủ điểm qua môn thì lại quá kém cỏi rồi!”

“...... Muốn vượt qua được môn khoa học kỹ thuật ma đạo khó khăn này, thì phải tốn sức lắm á.” Julie nhẫn nhịn.

Nhưng thật ra cô lại muốn chửi bới không ngừng.

“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô không biết cái gì, thì có thể đến hỏi tôi.” Diamis nói, “Nếu không cố gắng được chút nào thì hãy nhận thua đi, mà làm vậy thì sau này cô sẽ rất hối hận nha.”

Ngày thường, trông anh ta rất ngang ngược, lên lớp còn không thèm nghe giảng, sau giờ học thì hay đi chơi lêu lổng với bạn bè, vậy mà lại có thể nói ra đạo lý như vậy, đây quả thực không phải là cùng một người rồi: “Thật vậy sao?”

“Dĩ nhiên là thật rồi.” Sau khi nghiêm túc nói xong, ánh mắt Diamis liền lóe lên, “Chỉ cần cô đừng đem chuyện tôi nhìn trộm tranh nói ra......”

“Hả? Cái gì, sao tôi chưa bao giờ nghe qua nhỉ.” Julie ôm cuốn tập vẽ của mình và nghiêng đầu, “Làm gì có chuyện như vậy.”

Thấy Julie biết điều như vậy, Diamis liền run rẩy, anh lạnh lùng nhìn cô: “Hừ, coi như cô thức thời.”

“Đúng rồi, thiếu gia Diamis......” Julie thì thầm gọi Diamis.

“Lại làm sao nữa?” Diamis từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn Julie với vẻ mặt lạnh lùng.

Bỗng nhiên, Julie mở cuốn sách của mình ra: “U la!”

“Wow!!” Diamis kinh hãi, anh vội lấy tay che mắt lại, mặt đỏ tía tai, “Cô đang làm cái quái gì vậy hả! Cô có biết tôi sợ lắm không!”

“Tôi chỉ muốn thiếu gia xem bức hình tôi vẽ cậu thôi mà.” Julie bày ra vẻ mặt vô tội, “Thiếu gia Diamis, sao cậu sợ dữ vậy?”

Nhưng lúc nhìn kỹ lại thì anh phát hiện ra bản phác họa trong tập vẽ được mở ra quả thực chính là bản phác họa của mình.

Khi ý thức được mình đang bị đùa giỡn, anh liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Julie, thậm chí còn quên mất bản thân từng hạ quyết tâm không chạm vào, kể cả đầu ngón tay của Julie, nên anh đành véo mặt cô: “Cô coi tôi là đứa ngốc hả?!”

Julie bèn để cuốn sách lên đầu của mình xin tha: “Hu hu hu hu, cậu hãy tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi.”

“Lúc nào cô mà chả làm sai!” Diamis đẩy cuốn sách ra, rồi véo mặt Julie, “Cô chẳng bao giờ thay đổi gì cả! Đây là cô chỉ muốn học cách đùa của tôi thôi!”

“Đó, đó là do...” Julie đáng thương nhìn Diamis, trong đầu cô lúc này điên cuồng chuyển nhiều lý do.

“Bởi vì cái gì? Cô cứ nói đi, tôi sẽ lắng nghe.” Diamis nhéo má Julie với vẻ mặt hung ác.

Sau khi tháo gỡ khúc mắc trong lòng, Diamis mới phát hiện ra rằng đứa con gái xấu xa có tâm tư ác độc này cũng không chống đối mình đến vậy, hừ, tuy không chung giường, nhưng dù sao thì cô cũng là bạn gái của mình, nên sờ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ!

Hơn nữa, khuôn mặt của Julie lại nhỏ nhắn, mềm mại, nên lúc véo mặt cô, anh cảm thấy có chút sảng khoái......

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hai học sinh vừa cười vừa nói chuyện đi vào.

Từ góc nhìn của họ, họ chỉ có thể nhìn thấy một nam sinh với bộ đồng phục đang ở trong phòng học, bóng lưng cao lớn của nam sinh đó hầu như đã che hết người của nữ sinh nhỏ nhắn kia, đã vậy, nam sinh đó còn dùng cả hai tay véo hai bên má nữ sinh đó nữa chứ.

Trong phút chốc, hai người học sinh này liền bày ra vẻ mặt hóng hớt.

Do khuôn viên trong trường khá rộng, nên một số phòng học sẽ bị bỏ trống và các phòng đó được xem như là phòng tự học, hay nói đúng ra là mấy cặp đôi yêu nhau sẽ đến những căn phòng này...... Có lẽ nào họ sẽ gặp chuyện này sao?

Nghĩ tới đây, bọn họ liền chòm vào muốn nhìn xem cái người đang yêu đương trong lớp học rốt cuộc là ai để nhiều chuyện một phen.

Lúc này, cặp đôi trẻ đang bị quấy rầy. Bỗng nhiên, chàng trai quay đầu lại.

Tuy chỉ nhìn thấy được một bên, nhưng cũng có thể nhìn ra dung mạo của người đó rất đẹp, anh ta có mái tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh biếc trong veo, sống mũi thẳng, khóe môi lạnh lùng.

...... Chỉ là có chút quen mắt.

...... Đây chẳng phải là cái tên nổi tiếng bắt nạt học đường Diamis sao?!

Khi hai học sinh vừa nhận ra người quay đầu lại, biểu cảm trên khuôn mặt họ thay đổi dần từ kinh ngạc sang khiếp sợ.

Diamis cau mày, anh bĩu môi, lúc này vẻ mặt anh rất bá đạo: “Hửm?”

“Xin lỗi, tôi đã làm phiền cậu rồi!”

Trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận của Diamis, hai người đành nhanh chóng lui về phía sau đóng cửa lại.

Lúc này, trong phòng học chỉ có hai người, nhưng Diamis không còn tâm trạng bắt nạt Julie nữa, anh véo má cô với vẻ mặt hung dữ, sau đó anh thì thầm: “Đừng có giỡn mặt với tôi!”

“Tôi chưa bao giờ gạt anh cả, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ, tất cả đều là sự thật.” Trên mặt Julie mang theo vết đỏ, mặt cô trông thật vô tội, “Nếu thật sự muốn uy hiếp, thì tôi chỉ biết nói cho mọi người rằng thiếu gia Diamis là xử......”

Diamis nhanh tay lẹ mắt.

Anh vừa trừng mắt nhìn vừa bịt miệng Julie lại.

Hôm nay, trước sự uy hiếp này vẫn sẽ có một chút hiệu quả với cô, dù sao thì Julie với anh đều học cùng một lớp, nên cô cũng nghe đồn rằng Diamis là loại người không dễ chọc và cô còn rất lo lắng khi mình đối đầu với Diamis.

Dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường, nên làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể chống lại được vị quý tộc này.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong bữa nay mà thôi.

Có lẽ do bị uy hiếp quá nhiều, nên cô mới cảm thấy Diamis không còn đáng sợ như trước nữa, cũng có thể là do bữa nay anh nghiêm túc nói muốn dạy mình học nên mới thân thiện, đáng yêu như vậy, tuy vậy, nhưng cô vẫn còn bị tâm lý kính sợ anh nhiều.

Mặc dù lần này vẫn bị anh bịt miệng, nhưng Julie nhìn anh cười đến híp cả mắt, sau đó, cô còn thổi nhẹ một hơi vào lòng bàn tay anh.

Vả lại, cô còn cảm thấy Diamis sẽ không giận mình.

Quả nhiên, thật giống như những gì cô dự đoán. Lúc này, Diamis như con mèo bị giẫm phải đuôi nên mới buông tay ra, khuôn mặt anh đỏ bừng lên, anh thở hổn hển nhìn cô, rồi búng trán cô một cái. Anh tức giận đi về phía cửa phòng học.

Thật dễ thương.

Julie nghĩ.

Cô đi theo sau Diamis. Khi anh vừa chạm vào cánh cửa, bỗng nhiên, tính cách của anh lại đổi từ một con mèo nhỏ đáng yêu thành một con sư tử như tuần tra lãnh địa của mình vậy.

Hai người bạn cùng lớp còn chưa kịp đi xa thì họ đã nơm nớp lo sợ nhìn về phía bên này, khi nhìn thấy vẻ mặt của Diamis, họ liền cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi!”

Diamis chỉ nhíu mày, vẻ mặt anh không kiên nhẫn: “Hai đứa bây có biết gõ cửa là phép tắc cơ bản không hả!”

“Dạ!”

“Thật là, lần sau mà còn như vậy nữa là hai đứa bây sẽ chết chắc!”

Sau khi đi ngang qua, cả hai đều nơm nớp lo sợ. Còn Julie và Diamis thì đi về phía lớp học.

Vừa đến chỗ hành lang không có người, Diamis mới mở miệng, nhưng khi anh nói chuyện, ánh mắt anh chỉ nhìn thẳng về phía trước mà chẳng thèm liếc nhìn Julie cái nào: “Này.”

Julie ngẩng đầu nhìn Diamis: “Hả?”

“......Cô vẽ khá đặc sắc đấy.” Diamis bày ra dáng vẻ không tình nguyện cho lắm, “Nhưng mà tôi không thích, cô nên cất đi.”

“Ò~” Julie đáp lại với tâm trạng vui vẻ, “Tôi biết rồi mà.”

“Có vài người đã rất nỗ lực, bọn họ bất chấp nguy hiểm lao vào vực sâu chỉ để thay đổi cuộc đời mình, tôi cảm thấy không nên dùng bức tranh như đó để chế giễu họ.”

“Cũng có phải là chê cười đâu.” Julie thì thầm.

“Hửm?” Diamis không nghe rõ Julie nói cái gì, “Cô vừa nói cái gì.”

Julie cong mắt cười: “Ý của tôi là đại thiếu gia à, cậu thật sự rất ngọt ngào~”

“Hả?” Diamis không vui khi bị cô tả mình dễ thương như vậy, “Ai cho cô gọi tôi ngọt ngào vậy!”

“Tôi biết rồi~” Julie vội che miệng lại, sau đó cô thì thầm, “Thiếu gia là......”

Diamis liền nổi quạu: “Này!”

“...... Thì là một đứa trẻ tốt bụng hay giúp đỡ các bạn học kém trong lớp tiến bộ thôi mà.”

“Cô đang đùa tôi đấy à! Ai cho cô nói tôi là một đứa trẻ tốt bụng vậy hả!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play