Đi xe đạp dành cho hai người, rất nhanh sau đó bọn họ đã đuổi kịp bốn người khác đang cố gắng đi chậm lại.
“Đại ca, hai người đến rồi.” Khải Mã xoay đầu, trông thấy người ngồi đằng trước là Julie: “Ơ, chị dâu ngồi đằng trước?”
“Là tôi không dám ngồi ở đằng sau, vì chiều tôi nên thiếu gia Diamis mới để tôi ngồi đằng trước.” Julie nhỏ giọng giải thích.
“Ồ ồ! Thì ra là thế!” Mặt Khải Mã đầy sự kính nể: “Không hổ là đại ca, ngồi ở đằng sau cũng có thể nắm trong tay toàn cuộc, đúng là quá mạnh mẽ!”
“Đó là đương nhiên.” Mặt Diamis lộ vẻ đã tính trước mọi việc.
“Nếu đại ca đã đến rồi thì chúng ta tăng tốc độ đi!”
“Xông lên!”
Hai chiếc xe đạp khác đều không hẹn mà cùng bắt đầu tăng tốc, Julie cũng hăng hái dùng hết sức dẫm bàn đạp, tốc độ của xe đạp đột nhiên tăng nhanh làm Diamis lo lắng đến mức căng thẳng cả người.
Tuy rằng cậu từng ngồi phương tiện giao thông khác còn nhanh hơn, nhưng chắc chắn không phải loại cảm giác nhẹ bẫng này…… Đột ngột tăng tốc như này, sẽ không bị mất cân bằng mà ngã đấy chứ?
Trong lòng Diamis đầy lo lắng, hai cái chân dài không có chỗ xếp gọn khiến cậu cũng chỉ có thể mù quáng tăng tốc đạp xe giống những người khác, trong não còn xoay vòng vòng một trăm loại khả năng xe hỏng người chết.
Chiếc xe nhỏ không ném người bay đi như Diamis tưởng tượng, yên ổn dẫn mọi người đến nơi cắm trại trong núi.
Ngoài bọn họ ra thì đã có một ít người ở chỗ bán vé, chắc chắn phần lớn đều là cặp đôi trẻ, Khải Mã xuống xe lấy một quyển sách nhỏ ra, bên trong viết các loại địa điểm và giá cả của lều trại.
Còn chưa mở sách quảng bá ra, Khải Mã đã nói cái đầu tiên: “Chỗ này là chỗ thu phí của điểm cắm trại……”
“Đương nhiên là cái đắt nhất.” Diamis không xuống xe, một chân dẫm xuống đất, động tác thành thạo: “Loại chuyện này còn cần suy xét?”
“Vậy lều trại cũng thuê cái tốt nhất?” Khải Mã lật nhìn xem một chút.
“Cái này còn cần phải nói.”
Thành thạo xác định vị trí và lều trại xong, đoàn người khóa xe đạp ở bãi đỗ xe gần đó, bố trí hành lý thêm lần nữa rồi cùng đi vào trong núi.
Không lâu sau, bọn họ đã đến điểm cắm trại đã xác định trước.
Đúng là tiền nào của nấy, nơi cắm trại tốt nhất không hề bày ra rất nhiều lều trại giống như các địa điểm khác, nơi đây là một sân bãi nhỏ non xanh nước biếc, chỉ có mấy chỗ đã biến đổi để dựng lều trại.
Mấy tên nam sinh bỏ đồ đạc trên lưng xuống, lấy các loại đồ dùng để cắm trại từ bên trong ra, bắt đầu dựng lều trại.
Đương nhiên, đám bạn trai bạn gái cũng cùng tụ tập lại với nhau, vui cười trêu đùa bắt đầu chọn địa điểm.
“Đêm nay người ta muốn ở đây ~”
“Chỗ này ư? Tớ muốn qua bên kia xem hơn.”
“Không được không được, hôm nay phải nghe tớ!”
“Trông chỗ này cũng không tệ lắm.”
“Chỗ này có hơi nhiều lá cây, liệu có ẩm ướt quá không……”
“Vậy cậu cứ nằm ngủ trên người tớ nè.”
“( Tim ) ~”
Hả?
Thế mà không phải nam ở với nam, nữ ở với nữ à?
Diamis cầm lều trại, cả người đều cứng như gỗ.
Julie bước hai bước rồi, thấy Diamis không theo kịp thì quay đầu nhìn, phát hiện biểu cảm của anh đại thiếu gia này có hơi cứng nhắc, không bày ra được phong thái đại thiếu gia của bản thân trước đấy.
Thật ra Julie cũng rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của đại thiếu gia thì cô cảm thấy bản thân còn tốt.
Đại thiếu gia cứng đờ nửa phút, lập tức bày ra biểu cảm thành thạo: “Đêm nay cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng đấy bạn gái thân yêu.”
Julie suýt chút nữa thì không nhịn được mà cười ra tiếng, cô cúi đầu che giấu khóe miệng đang cong lên của mình, nhỏ giọng như cô vợ nhỏ: “Ừm.”
Ha, thế mà lúc trước anh chàng đại thiếu gia này lại cảm thấy kiểu cắm trại cặp đôi này là nam ở với nam, nữ ở với nữ.
Ngọt quá đi.
Có chuyện này phát, cả buổi chiều thiếu gia Diamis đều mất hồn mất vía, ngoài chuyện bày ra tính đại thiếu gia ở dáng ngồi theo thói quen ra thì ánh mắt của cậu vẫn luôn bay tới bay lui, thỉnh thoảng đối mắt với Julie thì lập tức né tránh, bày ra dáng vẻ suy tính sâu lắng.
Chờ đến lúc một đám người ồn ào nhốn nháo vào rừng cây chơi đùa xong trở về, chào hỏi lẫn nhau rồi quay lại lều trại của mình nghỉ ngơi, cả người Diamis đều cứng lại hết rồi.
Julie đi đến bên cạnh Diamis, trên mặt không còn là biểu cảm đóa hoa trắng của ban ngày nữa, giọng điệu kéo thật dài: “Thiếu gia ~ Diamis ~”
“…… Tôi, tôi biết rồi!” Diamis nghiến răng nghiến lợi, vọt vào lều trại như là lên pháp trường vậy.
Julie thong thả theo ở đằng sau, vừa mới chui vào lều trại đã nhìn thấy ngay Diamis dùng quần áo mang theo chia một đường ở giữa đệm.
“Cậu tuyệt đối không thể qua cái vạch này, đã hiểu chưa?” Diamis nghiêm túc chỉ vào cái vạch ở giữa.
Vĩ tuyến 38 của học sinh tiểu học gì thế.
Trong lòng Julie cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Tôi biết rồi.”
Rõ ràng hai người đều ngủ trong một cái lều trại, đang đắp cùng một cái chăn, nhưng trông giống y như là dấu bằng vậy, hai đường kẻ nằm song song.
Không lâu sau đó Julie đã bắt đầu mê man, bản thân cô không thích vận động, hôm nay du lịch cường độ cao như vậy với cô mà nói đã là rất quá tải rồi, vậy nên nằm ở trên đệm không lâu thì đã mơ màng.
Ngay lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ đến nơi thì Julie bỗng nhiên nghe được một tiếng ngắn ngủi gì đó, lúc sau cái tiếng đó lại nhanh chóng biến mất, cô mơ màng mà hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Diamis ở bên cạnh cứng rắn trả lời: “Bọn họ đang làm cái kia.”
“Cái kia?” Lúc đầu Julie còn chưa kịp khôi phục tinh thần, nhưng sau đấy cô hiểu ngay ý của Diamis, đôi mắt lập tức híp lại, đè thấp giọng: “Cái kia là cái nào thế, đại thiếu gia?”
“Là cái giữa nam sinh và nữ sinh, chính là cái đó...” Diamis lắp bắp giải thích một hồi lâu, không thể thoát khỏi tình huống này thì thẹn quá hóa giận: “Rõ ràng cậu biết tôi đang nói gì!”
“Hì hì, nói như vậy thì bạn trai và bạn gái ở cạnh nhau, không xảy ra chút chuyện gì đó thì thật sự rất kỳ quái nhỉ,” Julie xấu xa cười một cách không đàng hoàng: “Thiếu gia, vậy nên phải làm cái gì bây giờ.”
Diamis cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, cậu đã tự tưởng tượng đến tình huống chuyện mình là xử nam bị vạch trần, bị toàn thế giới cười nhạo.
Chẳng lẽ thiết lập hình tượng cậu dày công vun đắp lâu như thế sẽ cứ như này mà sụp đổ ư?
Nghĩ đến đây, Diamis không khỏi bi thương từ trong ra đến tận ngoài, mới bi thương được hai giây thì đã bị một cái tay nhỏ đập bốp lên vai: “Được rồi, đừng lo lắng, dù sao tôi cũng rất buồn ngủ, cứ nói tôi ngủ rồi là được, tôi cũng sẽ nói như vậy.”
“Hả?” Diamis lập tức dựng thẳng người lên: “Có thể nói như vậy à?”
“Đương nhiên có thể chứ.” Julie khẳng định: “Dù sao cũng là thiếu gia Diamis thấu hiểu lòng người, nhất định sẽ không yêu cầu gì vào lúc tôi đang mệt mỏi như vậy đúng không?”
Diamis lập tức đưa ra đáp án khẳng định: “Đó là đương nhiên!”
“Ừm, cho nên là ngủ đi.” Julie lại vỗ vỗ bả vai Diamis: “Không biết ngày mai còn chơi cái gì kìa.”
Sau khi nói chuyện với nhau, chưa đến một lúc Julie đã lại ngủ mất, nhưng tinh thần của Diamis vẫn không ổn như trước.
Lần đầu tiên cậu chung chăn chung gối với con gái (mặc dù ở giữa có vĩ tuyến 38), còn là bạn gái của mình (mặc dù là bị cưỡng ép), cả người cậu cứ như sắp bị đốt cháy rồi ấy, cứ tưởng tượng rất nhiều cốt truyện (mặc dù tất cả đều là tắt đèn làm gì đó).
Say mê tự tưởng tượng một hồi lâu, Diamis chợt hoảng sợ khi phát hiện ra rằng, khuôn mặt điền vào chỗ trống về nửa kia định mệnh của mình thế mà lại là dáng vẻ của Julie!
Chuyện này, chuyện này tuyệt đối không được!
Người cậu thích là người con gái định mệnh (còn chưa xuất hiện) của mình, người con gái định mệnh của cậu có lẽ sẽ là cô gái xinh đẹp đáng yêu hoạt bát lương thiện dịu dàng săn sóc thấu hiểu lòng người có thể văn cũng có thể võ, cho dù không mười phân vẹn mười như vậy thì cũng nên là một người phụ nữ lương thiện, dịu dàng săn sóc thấu hiểu lòng người giống trong chuyện xưa.
Tuyệt đối không thể là kiểu như Julie…… Cái kiểu con đàn bà xấu xa này!
Nhưng vào lúc này, cô gái với thần chí không rõ ngủ ở cạnh chàng trai đang đang tự tưởng tượng kia đột nhiên lẩm bẩm một câu, sau đó rụt vào trong chăn, lại gần về phía nguồn nhiệt.
Diamis: “!!!”
Cảm nhận được cơ thể kia sát lại bên cạnh mình, Diamis không tự chủ được mà nín thở.
Đây là cô đang sợ lạnh à? Có chút đáng thương đáng yêu…… A không đúng, mau tránh ra! Đừng chạm vào cơ thể của cậu!
Diamis hạ quyết tâm muốn đẩy Julie ra, chỉ tiếc tay của cậu giống như bị phong ấn vậy, thế nào cũng không thể duỗi ra theo ý mình được.
Rối rắm một hồi lâu, nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ bên cạnh mình, Diamis cam chịu bỏ mặc.
Cậu, cậu săn sóc người như vậy, đương nhiên sẽ không hất người vừa từng giúp mình ra, để cho tên này hơi dựa vào một chút cũng không có gì.
Diamis đỏ mặt gắng gượng, vì phòng ngừa bản thân suy nghĩ bậy bạ mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu nghĩ từ cuốn sách bản thân đọc hôm trước đến bóng dáng của Julie trên đường ngày hôm nay; từ con Ác Mộng nhỏ được nuôi trong nhà, đến biểu cảm vô tội lại đáng giận của Julie; từ lần trao đổi cơ thể hai ngày đầu... À, đúng rồi, hôm nay hoàn toàn không trao đổi cơ thể?
Cuối cùng cũng tìm được chỗ có thể dồn mình vào để suy nghĩ, Diamis tập trung tinh thần xem nhẹ nhiệt độ cơ thể bên cạnh mình, bắt đầu tự hỏi.
Ngày hôm sau sau khi trao đổi cơ thể, đồ vật bên người cậu đều được cầm đi kiểm tra hết rồi, nhưng chuyện trao đổi cơ thể vẫn đang diễn ra liên tục, cho đến hôm nay mới ngừng.
…… Chẳng lẽ là, là vì hai người bọn họ ngủ chung với nhau ư?
Diamis đỏ hết cả mặt, cậu cảm thấy bản thân tự tưởng tượng nhiều quá, nhưng vì chỉ từng xem lời văn miêu tả, nơi mấu chốt trong phần tự tưởng tượng trải đầy ánh sáng thần thánh.
Ngay cả như vậy, cũng đủ khiến cho Diamis đỏ từ đầu đến chân.
Thiếu niên suy nghĩ lung tung không ngủ cả một đêm, đến lúc chân trời tờ mờ sáng cậu đã lập tức bật dậy cất bước, mặt đỏ tim đập chui từ trong lều trại ra, đi đến bên dòng suối nhỏ muốn rửa mặt, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình qua dòng nước suối trong suốt.
Đáng giận, cậu đang đỏ mặt gì chứ!
Đằng sau truyền đến giọng của Khải Mã: “Ấy, đại ca.”
Khải Mã ngáp một cái, vừa xoa mắt vừa ở trong lều trại ló đầu ra: “Cậu dậy sớm thế.”
Thiếu niên cạnh dòng suối thong dong đứng dậy, xoay người, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt còn đầy cảm giác chèn ép: “Ừm”
Ầy.
Khải Mã mãi mới phát hiện ra hình như Diamis có chút không vui, cậu có hơi thắc mắc, rõ ràng là hẹn hò cặp đôi, vì sao đại ca lại không vui vẻ nhỉ?
Thắc mắc này đã được giải đáp vào lúc nói chuyện phiếm trong bữa sáng, hóa ra là vì ngày hôm qua Julie vào lều trại cái là ngủ mất luôn.
Bảo sao đại ca lại tức giận, thì ra là thế!
《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》
The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ