Bởi vì Diamis nói mọi vật đều do cậu ấy chuẩn bị, Julie chỉ cần đơn giản đem theo một vài món đồ cá nhân rồi đến điểm tập hợp, phát hiện nơi đây đã có 1 người đến.
Cậu ấy vác một bao hành lí to, nhìn thấy Julie liền vẫy tay gọi: “Chị dâu, ở đây này!”.
Người này là Khải Mã, là một trong những người bạn thường xuất hiện cùng Diamis, thân hình cao to vạm vỡ, cùng với một đầu tóc ngắn màu tím đậm, xen kẽ vài ngọn tóc đỏ trên đỉnh đầu, nhìn tổng thể toát lên vẻ không dễ chọc.
Julie đến bên cạnh Khải Mã, không quên duy trì tính cách đại thiếu gia bá đạo của một cô vợ nhỏ, cúi đầu xuống khe khẽ lên tiếng: “Xin chào.”
Hai người chào hỏi một cách đơn giản, câu được câu không nói chuyện, không lâu sau những người khác đều đến, cùng nhau đến núi tổng cộng có 6 người, chia thành 3 cặp (1 cặp giả).
Sau mọi người, Diamis 3 phần tự nhiên, 3 phần cao cao tại thượng, 3 phần tự nhiên nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta đi thôi”.
“Không không không, đại ca, lần này chúng ta không đi xe ngựa”. Khải Mã vội vàng mở miệng, khuôn mặt vui vẻ: “Vì là du lịch cặp đôi, nên phải tìm một phương tiện phù hợp với tình trạng của chúng ta lúc này”.
Diamis: “Hả?”
“Vì ngày hôm nay, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cái này!” Khải Mã và một người khác khoe tấm vải dày được đặt bên cạnh điểm tập kết: “Keng keng keng! Xe đạp đôi!”
Dưới lớp vải dày, là ba chiếc xe đạp đôi mới toanh.
Đúng vậy, ở thế giới này có xe đạp.
Julie đã từng xem qua một vài cuốn sách lịch sử, theo nội dung ở phía trên suy đoán về lịch sử của thế giới.
Trước khi khu vực thẳm bị xâm chiếm, thực sự thế giới này với hành tinh xanh thời Trung cổ không khác nhau là bao, là một quốc gia phong kiến điển hình, cũng có một vài dấu hiệu về phát triển công nghệ.
Chỉ khi sau cuộc xâm chiếm vực thẳm, thì trên thế giới này công nghệ đều là những khía cạnh bí ẩn, nhân loại từ những hài cốt của các loài sinh vật ở vực thẳm đã đạt được khả năng sử dụng năng lực siêu phàm, chỉ người sử dụng được những năng lực đó mới thường hay bị ảnh hưởng, không chỉ tâm trí bị ảnh hưởng, mà tuổi đời cũng sẽ bị rút ngắn theo.
Nghe nói, người đầu tiên sử dụng năng lực để chiến đấu với những kẻ xâm lược vực thẳm, thường thì họ chỉ có thể chiến đấu trên tiền tuyến trong ba đến bốn năm trước khi cơ thể bị hủy hoại, ngay cả khi họ rút lui khỏi tiền tuyến, thì họ cũng không sống được quá mười năm và chết sớm.
Việc sử dụng sức mạnh của vực thẳm được các nhà sử học loài người gọi là cuộc cách mạng năng lượng ma thuật đầu tiên, đồng thời kết hợp sức mạnh của vực thẳm với công nghệ, thực hiện được việc tái sử dụng sức mạnh đã được làm sạch đối với khu vực thẳm, được gọi là cuộc cách mạng Mana lần thứ hai.
Sau cuộc cách mạng Mana lần thứ hai, con người đã tiếp thu lại khoa học và công nghệ đã từng bị bỏ rơi, khoa học ma thuật đã trở thành chủ đề nóng nhất hiện nay, nếu như tại bữa tiệc không bàn tán về vấn đề phát triển mới nhất của ảo thuật, vậy thì chắc chắn sẽ bị chế giễu là một người không biết gì.
Có một số lượng lớn doanh nhân đã mượn cơn gió cổ đông này, tìm kiếm trong những cuốn sách lịch sử hạ trần, dùng cái trò “nghề thủ công cổ điển truyền thống” tạo ra lại những công cụ đã từng làm.
Xe đạp cũng chính là một trong số đó.
Mặc dù tốc độ và trọng lượng của chiếc xe đạp tự làm không tốt bằng con ngựa mang dòng máu vực thẳm, nhưng mà xe đạp cũng không cần phải ăn cũng không cần uống, vẻ bề ngoài của xe đạp cũng có thể sửa lại, được giới trẻ rất yêu thích.
Chỉ cần làm một đại thiếu gia, không cần phải lo việc ăn uống của ngựa, thậm chí người có thể gây ra những cơn ác mộng thuần chủng Diamis cũng chưa từng gặp qua chiếc xe đạp.
Hôm nay, từ lúc sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chiếc xe đạp thật sự ở trước mắt.
Cái tay cầm xoắn và mảnh mai này, méo mó và kỳ lạ, nối hai chiếc ghế hình tam giác hẹp lại với nhau, đủ loại ống sắt kỳ dị phân bố khắp nơi, thân xe chỉ có hai bánh dường như không có chút nào cảm giác cân bằng, trống rỗng, bánh xe nguyên mẫu bao gồm một vài sợi dây mỏng đến mức có vẻ như sẽ đứt ra khi chạm vào.
Diamis: “…”
Cái món đồ này là xe đạp hả? Cái này có thể lái được không?
“Được, vậy thì lái xe đạp, đến nơi định đến xuất phát nào!” anh em hết sức phấn khởi tuyên bố.
Diamis giả vờ bình tĩnh: “Ừm”.
Thấy các anh em đều đã lên xe chuẩn bị xuất phát, Diamis thì vẫn còn giữ lấy cái tay cầm, đột nhiên quay lại nhìn Julie: “Hả? Cô nói cô sợ hả?”
Julie ngay lập tức hiểu được Diamis đang nghĩ gì, cô ấy lập tức cúi đầu, giọng run rẩy nói: “Đúng, đúng vậy, thiếu gia Diamis, người ta sợ quá đây này”.
“Thật là không còn cách nào khác nữa rồi”. Diamis giả vờ bất lực, khịt mũi, nhìn vào bốn người còn lại: “Mọi người đi trước đi, chờ tôi an ủi cô gái này đã, rất nhanh sẽ đuổi kịp mọi người thôi”.
Julie phối hợp nên cũng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi mọi người”.
“Thực ra chúng tôi có thể đợi…a, không”. Khải mã nói, cùng với một người an hem khác đá mắt nhìn nhau: “Vậy thì chúng tôi đi trước đây, đại ca, cậu với chị dâu đừng vội, cứ từ từ thôi”.
Bốn người lái xe đạp đôi từ từ đi xa.
Đợi cho đến khi nơi đây chỉ còn mỗi hai người là Diamis và Julie, Diamis ngay lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát chiếc xe đạp này.
“Cậu đang bị cái gì vậy?” Julie giả vờ hỏi.
“Tôi đang nghiên cứu xem cái này dùng như thế nào”. Diamis nhanh chóng trả lời, giọng rất trầm nói: “Chết tiệt, tại sao chúng ta lại dùng cái món đồ như thế này chứ!” - ủng hộ đọc truyện trên app tyt
Julie không nhịn được mà cười thành tiếng, cô ấy cố gắng nén chặt cổ họng lại: “Không phải, không phải chứ, không thể nào có người không biết lái xe đạp?”
Diamis dành chút thời gian bận rộn của mình để lườm Julie một cái: “Những lúc như thế này đừng có giỡn nữa!”
“Tất nhiên là không phải giỡn rồi” Julie cúi người xuống, cười nhếch mép rồi lại gần Diamis thì thầm vào tai cậu: “Diamis thiếu gia, cậu cũng không muốn người khác phát hiện chuyện cậu không biết lái xe đạp đúng không?”
Diamis đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy sự tủi thân, kinh ngạc: “Không phải cô định nói cho người khác đấy chứ?”
Julie định nói ra là mình đang giỡn, kết quả cô ấy chưa kịp mở miệng, còn chưa nói được lời nào, thì đã bị Diamis cắt ngang.
“Hừm, nếu cô định nói thì cũng không sao, sẽ không có ai tin đâu, suy cho cùng lái xe đạp cũng rất nhiều người biết lái, làm sao có người sẽ tin tôi không biết lái cơ chứ. Mà dù cho có người tin thì tôi cũng chả sao cả, suy cho cùng thì tôi cũng là một đại quý tộc, người như tôi mà lái loại xe đạp dành cho dân thường này không phải là rất kì quái sao? Hoàn toàn không kì quái, cô nói đi, hoàn toàn không thể ảnh hưởng được tới tôi, một con người hoàn mỹ không có khuyết điểm này….Mà lại dù cho là bị người khác cười, nhưng mà tôi là một người rất lợi hại có thể học lái xe đạp rất nhanh, đến lúc đó tôi sẽ đạp xe đến trường và chạy vòng quanh, tin đồn thất thiệt, lời đe dọa trình độ thấp không có ý nghĩa này của cậu sẽ không ảnh hưởng đến tôi đâu!”
À há, miệng thì nói sẽ không bị uy hiếp, nhưng mà cái kiểu nói luyên thuyên này, không phải hoàn toàn cảm thấy bị uy hiếp rồi đấy sao?
Julie giả vờ bị thuyết phục, cô ấy gật đầu nói: “Vậy được thôi”.
Diamis thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu cậu đã nói như vậy rồi, thì tôi đi xem thử chút”. Julie giả vờ quay người đi.
Diamis: “!!!”
Những cái chuyện này thì không cần đâu!
Diamis không nhịn được nắm chặt lấy tay của Julie, kết quả cô ấy phải dừng lại điều mình đang làm một lúc, cười tít mắt nhìn vào tay mà cậu ấy cầm lên: “Không phải nói là không để tâm sao?”
“…tôi, tôi chỉ sợ cô bị ngã!” Diamis bị cưỡng ép giải thích: “Tôi làm gì có để tâm!”
Julie nhịn không nổi cười thành tiếng.
“Cô cười cái gì?”
“Thật ra tôi cũng không biết lái xe đạp, chúng ta cùng nhau học đi”. Julie giữ chặt tay lái, ngồi lên vị trí ngồi phía trước của xe đạp đôi: “Tôi vừa thấy họ như thế này lái, có đúng không?”
“Hình như là vậy”. Diamis ngập ngừng trả lời.
“Vậy chúng ta xem thử”. Julie cổ vũ Diamis: “Cậu ngồi ở phía sau đi, chúng ta cùng nhau thử”.
Diamis nhìn vào hai cái bánh xe của chiếc xe đạp hoàn toàn toàn không có cảm giác cân bằng: “…thật sự là sẽ không bị ngã đúng không?”
Julie giả vờ suy nghĩ một giây: “Hoặc là có thể đấy”.
“Vì vậy nên tôi sẽ một mình thử chiếc xe này, như vậy thì khi tôi ngã cũng sẽ không làm đau Diamis thiếu gia”.
“Tôi sẽ không để cho bạn gái chịu đau một mình đâu!”. Diamis ngay lập tức phản bác, dường như nói xong rồi cậu ấy mới ý thức được bản thân đã nói gì, má ửng hồng: “Mặc, mặc dù chúng ta chỉ là mối quan hệ…, nhưng mà cũng đã tuyên bố rằng là bạn trai bạn gái, không có người bạn trai nào để cho bạn gái một mình đối mặt với nguy hiểm được”.
Dáng vẻ cậu ấy nghiêm túc như vậy làm cho người khác càng thêm buồn cười, nhưng mà nếu cười ngay lúc này, đại thiếu gia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
“Cảm ơn gì chứ!”. Diamis có chút cảm thấy không thoải mái, ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp đôi, đôi chân dài chà trên mặt đất, quan tâm nói: “Nếu cậu cảm thấy sợ hãi, hay để tôi ngồi ở đằng trước đi?”.
Sao có thể sợ hãi chứ, cô ấy trước đây từng là chuyên gia trong việc đi xe đạp.
Tất nhiên Julie không thể nói điều đó, cô ấy thẳng thắn phớt lờ câu hỏi này, đạp chân lên bàn đạp: “Xuất phát đây”.
Diamis căng thẳng nắm chặt tay cầm, đôi chân vẫn cứ không rời mặt đất, để đôi chân chà trên mặt đất hướng về phía trước đi.
Như vậy nhìn giống như một chú rùa vậy, Diamis phát hiện rằng xe đạp không có không đáng tin cậy như cậu đã từng nghĩ. Mặc dù cái chỗ ngồi cứng nhắc, chật hẹp như vậy khiến người ngồi rất không thoải mái, nhưng mà nó cũng sẽ không dễ bị ngã.
Cậu ấy dịch chuyển đôi bàn chân dài không có chỗ tựa trên mặt đất bỏ lên trên bàn đạp, theo động tác của Julie cùng nhau đạp chiếc xe.
Rất nhanh, Diamis đã học được thêm kĩ năng lái xe đạp.
Đồng thời tại thời điểm này, cậu mới nhận ra rằng động tác của Julie ngay từ khi bắt đầu đã rất thuần thục, không có một chút gì gọi là do dự.
Julie thực ra là biết lái xe đạp.
Diamis nhận ra được điều này.
Vậy tại sao cô ấy lại nói cùng nhau học chứ? Hay là bởi vì lo rằng mình sẽ để ý sao? Thiệt tình, chỉ là một chiếc xe đạp cỏn con, cậu ấy làm sao có thể để ý cơ chứ.
Nhưng nếu cho là như vậy, cô ấy vẫn nói là cùng nhau học.
Cô ấy quan tâm mình, con người cô ấy thật tốt.
Diamis không thể kìm lòng nỗi mà suy nghĩ.
Bỗng một giây nảy sinh ra suy nghĩ, Diamis nhớ tới cảnh Julie giả vờ uy hiếp mình, cả người liền bỗng tỉnh táo.
Đừng có để cho những lời nói ngon ngọt làm mê muội nha Diamis, người phụ nữ này là mụ phù thủy âm thầm đe dọa người khác đấy!
《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT