“Cô, cô đang nói cái gì?” Diamis đỏ mặt lên, rốt cuộc không bày ra dáng vẻ cool ngầu kia nữa, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Chúng ta mới ngày đầu trở thành người yêu, cậu đã đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ này… Quả, quả thực quá hạ lưu!”
Hả? Cái gì đây? Đại thiếu gia khuê các sao?
Julie cố nhịn không nói ra, làm bộ nghi ngờ khó hiểu hỏi: “Cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn cởi áo khoác cho cậu thôi mà.”
Diamis hoài nghi nhìn chằm chằm Julie.
“Thật ra tôi đang vẽ tranh.” Julie lấy trong cặp ra một quyển vở, mở ra đưa cho Diamis xem: “Thân thể phụ nữ tôi còn có thể tham khảo bản thân, nhưng thân thể đàn ông thật sự không có người mẫu, chỉ có thể làm phiền cậu… Thế nào, bạn trai có thể giúp tôi không?”
“Chỉ vậy thôi sao?” Diamis vẫn bán tín bán nghi hỏi tiếp: “Không phải cậu muốn làm chuyện đó với tôi chứ?”
“Cậu đang nói gì vậy? Là tự cậu hiểu lầm thôi.” Julie tỏ vẻ vô tội nói tiếp: “Tôi chỉ muốn tham khảo dáng người của cậu thôi. Sao lại cậu lại nghĩ tới chuyện khác chứ?”
“Chuyện này đều tại cô!” Diamis đã đỏ mặt đến mang tai: “Mới đến nơi, cô đã bảo người ta cởi quần áo, ai mà không hiểu lầm?”
Julie lập tức tỏ vẻ yếu đuối đáng thương nhìn Diamis: “Xin lỗi, tôi không biết thiếu gia Diamis sẽ nghĩ đến chuyện này, dù sao cậu còn là…”
Diamis dùng ánh mắt chết chóc nhìn Julie.
“Một chàng trai khắp nơi đều lộ ra vẻ quý ông phong độ.” Julie nói.
“Con nhỏ này.” Diamis hơi tức giận hỏi: “Không phải cô đang chơi tôi chứ?”
“Sao tôi dám làm vậy?” Julie đáng thương che cổ nói: “Dù sao sáng hôm nay tôi mới…”
Nhìn trên cổ Julie vẫn còn dấu tay bầm tím, đầu tiên Diamis nhíu mày, sau đó quay đầu đi: “Biết rồi, cô không cố tình là tốt!”
“Hu hu hu, không bị thiếu gia Diamis hiểu lầm thật tốt quá.” Julie giả mù sa mưa nói: “Đều tại tôi không biết ăn nói khiến cậu hiểu lầm, tôi thật không cố tình.”
Không sai, cô chính là cố ý đó.
Hì hì.
“Biết rồi! Hừ, phụ nữ thật phiền toái. Cô muốn vẽ tranh đúng không?” Diamis cởi nút áo, đỏ mặt lớn tiếng hỏi: “Cởi tới mức nào?”
Julie không giả vờ nữa, mở quyển vở trong tay nói: “Cởi áo khoác là được rồi.”
Diamis cởi áo khoác, tiện tay ném xuống đất, đôi tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn hỏi: “Vậy sao?”
“Cứ vậy đi, giữ vững tư thế này đừng cử động.”
Diamis cứ vậy đứng yên.
Cho dù học ngành học không liên quan đến chiến đấu, nhưng Diamis từng được huấn luyện chiến đấu nhiều lần, với thể năng của cậu đứng ở đây nguyên một ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ tới thời gian tan học tốt đẹp cứ vậy bị lãng phí ở nơi này, Diamis bắt đầu bực bội.
Ánh mắt cậu nhìn thiếu nữ ngồi cách đó không xa, cô đang cầm quyển vở bìa cứng vẽ tranh.
Julie Best, là một trong những người bạn cùng lớp cậu.
Trước ngày hôm nay, Diamis không có ấn tượng gì với Julie. Chỉ biết trong lớp có một bạn học như vậy, cô xuất thân bình thường, ngày thường cũng không thích nói chuyện, luôn độc lai độc vãng, không ai chú ý đến, cũng không có bạn bè gì.
Loại người như vậy trong ngôi trường này rất dễ bị theo dõi bắt nạt, cậu từng hai lần ra tay tống cổ người muốn bắt nạt Julie.
Trước đó, Diamis vẫn luôn cho rằng lớp của cậu là địa bàn của cậu, nhất quyết không để người khác nhúng chàm chút nào.
…Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, còn không bằng cậu để cô gái quê mùa này bị bắt nạt đâu!
Nghĩ đến trò hề bản thân bị cô gái quê mùa này uy hiếp, Diamis chỉ thấy nhục nhã sâu sắc, đến nghiến răng nghiến lợi.
Mối tình đầu mà cậu chờ mong, thế nhưng bị người ta ức hiếp rồi cứ vậy tặng đi!
Tức thật, hình mẫu lý tưởng của cậu không phải cô gái quê mùa dáng vẻ âm u này đâu!
….Không, loại yêu đương bị uy hiếp này, tuyệt đối không phải yêu đương! Mối tình đầu của cậu vẫn còn hoàn chỉnh, nhất định sẽ giao cho người con gái chân chính được vận mệnh chỉ định của cậu!
Diamis tức giận bất bình suy nghĩ một hồi, trực giác nhạy bén nhắc nhở cậu, ánh mắt cô gái âm hiểm đối diện kia đã chuyển đến môi cậu, cô còn nghiêm túc dùng ánh mắt thưởng thức nhìn đôi môi cậu.
Hừ, nói là muốn vẽ tranh, thật ra muốn lấy danh nghĩa hội họa để nhìn cậu một hồi thôi, cậu biết ngay trong lòng người phụ nữ này nghĩ muốn làm bạn gái cậu mà.
Nằm mơ đi, người con gái được vận mệnh chỉ định của cậu là một thiếu nữ thông minh, xinh đẹp, thuần khiết, đáng yêu, lương thiện, dịu dàng, tài hoa hơn người và cực kỳ xinh đẹp. Ở bên cô gái quê mùa này cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.
Chờ đến khi cậu tìm được người con gái trong đời, cậu nhất định có thể lập tức thoát khỏi tấm thân xử nam, không bao giờ bị cô gái quê mùa ác độc này uy hiếp nữa!
Trong đầu miên man suy nghĩ, Diamis cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, giống như ngay cả tư thế đứng của cậu cũng không đúng rồi. Ánh mắt chuyên chú kia thật giống như kim châm, đâm vào người khiến khắp người đều không thoải mái.
Trước khi Diamis ý thức được, cậu đã mở miệng nói: “Tôi muốn nói.”
Cô gái ngồi đối diện nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
…Không biết!
Nhưng lúc này, thừa nhận bản thân không biết chính là thua!
Trong chớp mắt, Diamis nghĩ đến một đề tài: “Cô từng học vẽ?”
“Trước kia chưa từng học, nhưng chúng ta không phải có môn học vẽ bản đồ sao? Cho nên biết một chút.” Julie trả lời.
“Môn vẽ bản đồ không phải chỉ dạy vẽ những hình cơ bản thôi sao?” Diamis thoáng nhớ lại: “Vẽ đều là những linh kiện ma đạo khí linh tinh mà.”
“Ừ, cho nên đó chỉ là phần khởi đầu.” Julie vừa vẽ vừa trả lời: “Thật ra trước đó đã có chút ý tưởng, vừa lúc chuyên ngành chúng ta cần học vẽ bản đồ, cho nên nhân cơ hội học một chút về cơ thể người.”
“Học cơ thể người?” Diamis tỏ vẻ kỳ quái hỏi: “Vì sao? Khoa học kỹ thuật ma đạo có mấy chỗ cần dùng tới cơ thể người đâu?”
“Tương lai tôi cũng không nhất định làm trong ngành khoa học kỹ thuật ma đạo.” Julie trả lời.
“Vậy vì sao cô học khoa học kỹ thuật ma đạo?”
“Dù sao chuyên ngành này cũng rất nổi dễ xin việc, đổi nghề không thành công còn có chỗ đảm bảo.”
“Nếu đổi nghề thành công mà nói cô sẽ phải từ bỏ tri thức từng học, như vậy không đáng tiếc sao?”
“Cái suy nghĩ này, giống như trò chơi chơi hết lâu rồi, đã không thích nhưng bởi vì chi phí luyện cấp quá cao đành phải kiên trì. Cũng như khi phát hiện chồng ngoại tình, bởi vì kết hôn lâu rồi cảm thấy phí tổn quá nhiều không nỡ ly hôn…” Julie cười nói tiếp: “Loại suy nghĩ này, toàn bộ tôi đều không có, tôi đã hạ quyết tâm phải làm chuyện mình thích.”
“Hơn nữa sao lại đáng tiếc chứ? Đổi nghề thất bại, tôi còn có thể tìm việc liên quan đến khoa học kỹ thuật ma đạo mà!”
Làm một giới bình dân, cô có thể thi đậu trường công lập Sisi, cho dù thiên phú bản thân xuất chúng, nhưng tất nhiên cũng phải trả giá nỗ lực rất nhiều.
Người như vậy, thế nhưng lại nói sau khi tốt nghiệp có lẽ sẽ vứt bỏ tri thức từng học, bắt đầu từ đầu ở một phương hướng khác.
Thật khiến người khác cảm thấy… Quá ngốc!
Diamis khinh thường nhìn cô, rồi lại nghĩ, cô gái quê mùa này vậy mà muốn dựa vào vẽ tranh kiếm tiền sao?
Quá ngây thơ rồi! Cô căn bản không biết, thật sự bồi dưỡng một họa sĩ cần tốn bao nhiêu đâu. Vải vẽ, màu vẽ, thầy dạy và đề cử, những thứ này đều là cơ sở để họa sĩ đặt chân vào nghề.
Một họa sĩ gà mờ đổi giữa chừng như thế này, muốn kiếm tiền căn bản là không thể nào!
Hừ, bất quá đây cũng là cơ hội của cậu, chờ đến lúc cô nhận thấy khó khăn, đến cầu xin cậu giúp đỡ, cậu lập tức có thể đưa ra yêu cầu chia tay.
Nghĩ đến đây, Diamis sảng khoái tinh thần, tâm trạng phấn khởi.
“Thiếu gia Diamis, tuy cậu cười lên thật sự rất đẹp trai. Nhưng xin hãy giữ cảm giác cool ngầu như vừa rồi được chứ?”
Hừ, phụ nữ thật phiền toái.
Diamis bĩu môi.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Julie cầm tác phẩm hoàn thành trong tay.
Cô có chút bất mãn nhìn tranh vẽ trong tay mình, cảm thấy cô còn chưa khắc họa được một phần mười vẻ đẹp của Diamis.
Tức thật, cái loại đẹp trai ngời ngời, dáng vẻ kiêu ngạo bất mãn. Quả thực vẻ đẹp toát ra từ từng sợi tóc… Cây bút không biết cố gắng của cô làm thế nào cũng không vẽ ra được!
Ánh mắt Julie chuyển từ bức tranh đến người Diamis.
Thiếu niên bởi vì đứng lâu đã bắt đầu thất thần, tuy vẫn giữ tư thế như vừa rồi, lại không còn khí thế hùng hổ như tấn công người, ngược lại như bị sương mù mơ màng quấn quanh.
Cảm, cảm giác tới rồi!
Julie cầm bút lại muốn vẽ một bức, trước khi động bút cứ cảm thấy sai sai, cô quan sát thiếu niên một hồi, chợt nhanh trí.
Không sai, là quần áo!
Loại thiếu niên u buồn lạc đường như này, sao có thể mặc quần áo chỉnh tề như vậy!
Tất nhiên là diện áo sơ mi trắng mỏng manh, cổ áo cởi nhiều nút, vạt áo sơ mi rộng thùng thình bay theo gió, mang đầy vẻ đẹp suy sút rồi!
Hiện giờ, Diamis sẽ không hiểu lầm nữa, cậu như một người mẫu hình thể đủ tiêu chuẩn, dứt khoát rút vạt áo sơ mi ra, lại giơ tay cởi cúc áo cổ.
Ngay giây phút đó, phía sau hai người truyền đến tiếng nói.
“Đại ca, sao anh ở chỗ này?”
Diamis ngây người, từ từ quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh.
Là một tên đàn em của cậu, lúc này tên đàn em kia còn dẫn theo bạn gái, nét mặt kinh ngạc nhìn bên này.
Diamis: “...”
“À, em biết rồi!” Tên đàn em lộ ra vẻ bừng tỉnh nói tiếp: “Đại ca và chị dâu đến đây hẹn hò đúng không? Nơi này nổi tiếng là thánh địa hẹn hò mà!”
Vẻ mặt bạn gái tên đàn em cũng rất ngạc nhiên: “Không ngờ, đại thiếu gia Leopold cũng đến nơi đơn sơ này để hẹn hò?”
“Em biết cái gì? Đại ca không phải người câu nệ hình thức, đại ca cái gì cũng chơi qua rồi! Anh ấy là người có đến mấy chục hầu gái chuyên dụng!” Tên đàn em lập tức kết luận: “Hơn nữa, ở nơi nhiều người tới lui thế này mới kích thích!”
“Thì ra là vậy.” Cô gái đã hiểu nói.
Tên đàn em tỏ vẻ sùng bái nhìn Diamis: “Không hổ là đại ca, hoang dã đến như vậy! Ở nơi này làm chuyện đó, thật quá lợi hại! Thật đúng là tấm gương cho chúng em!”
Diamis: “...”
Diamis: “Hừ, không sai, thấy rồi còn không mau cút đi!”
《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》
Betaer: Nam chính bựa vch ahahahha
The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT