“Cô, cô cô cô đang nói gì vậy!” Diamis Leopold hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh và vững vàng như ban nãy, bắt đầu nói lắp: “Tôi tôi tôi tôi sao có thể là trai tân chứ!”

“Tôi xem nhật ký của cậu rồi.” Julie đánh một đòn ngay tim.

Đả kích quá lớn, khuôn mặt của Diamis trống rỗng, nhìn giống như chó rơi xuống nước.

Ha, vẻ mặt buồn cười của con trai mới dậy thì.

Julie trong lòng cười thầm, chuẩn bị mở miệng nói mình chỉ nói đùa thôi, tuyệt đối sẽ giúp cậu giữ bí mật: “Tôi…”

Chưa kịp nói hết lời, Julie đã bị một lực khổng lồ siết cổ, cô bị nắm cổ kéo lên giống như một con gà nhỏ, đối diện với đôi mắt của Diamis.

Rõ ràng là dùng một tay nhấc người lên, cậu lại giống như không tốn một chút sức lực nào, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất bình tĩnh: “Giết chết cô.”

Julie: “???”

“Người chết cũng sẽ giữ bí mật.” Giọng nói của Diamis không dao động chút nào, nhưng hành động trên tay lại rất nhanh, lập tức kéo cổ áo của Julie lên, biểu cảm trên gương mặt là nhẫn tâm nhất mà cô từng thấy, “Nể tình là bạn cùng lớp, nói đi, cô muốn chết như thế nào?”

Chuyện là trai tân mất mặt đến như vậy sao? Người này thế mà lại muốn giết người diệt khẩu!

Nếu như thật sự cảm thấy mất mặt, vậy thì mau tốt nghiệp tìm một người ngây thơ chất phát thoát ế đi chứ!

Đáy lòng Julie điên cuồng muốn bóc phốt, nhưng tư thế hiện tại khiến cô một câu cũng không thể nói ra được, chỉ có thể tuyệt vọng dùng ánh mắt ra hiệu với Diamis, hy vọng cậu có thể buông cô ra.

Nhưng gương mặt của Diamis lại hờ hững, chỉ dùng đôi mắt kiên định không dao động của mình nhìn Julie, đừng có ở trong tình huống này mà dùng loại ánh mắt đó!

Sắp, sắp thở hết được rồi!

Julie đưa tay ra, dùng hết sức lực của chính mình, muốn cạy những ngón tay đang bóp chặt cổ mình ra.

Ngón tay của con gái yếu ớt giống như những cánh hoa, khi chạm vào ngón tay của Diamis, cậu giống như bị phỏng vậy, tay lập tức buông ra.

Julie bất ngờ bị nhấc lên, lại bất ngờ bị té mông chạm đất, cô ngồi dưới đất ho khan một hồi, rơm rớm nước mắt ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia Diamis có ý gì.

Chỉ nhìn thấy Diamis đang nắm chặt lấy tay của mình, một vệt ửng hồng mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo, sau đó… cậu quay đầu lại, thế mà lại lập tức chạy đi?

Julie ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn cửa lớp học rộng mở, trong lòng chỉ còn lại sự không nói nên lời.

… Chuyện này là sao vậy!

Julie ngồi dưới đất một chút, từ từ đứng dậy, khập khiễng trở về phòng học.

Khi bước vào phòng học, cả lớp trong nháy mắt trở nên im lặng, phải mất mới lúc mới khôi phục âm lượng trở lại bình thường, mà khi Julie trên đường quay trở về chỗ ngồi của mình, cô có thể cảm nhận được tất cả mọi người đang lén lút nhìn mình.

Ngoại trừ việc khiến cô thành đầu sỏ như vậy, cái tên Diamis đại thiếu gia đó giống như không có việc gì xảy ra trò chuyện trên trời dưới đất với bạn bè xấu của cậu, một cái nhìn thoáng qua cũng không nhìn về hướng này.

Bởi vì ngồi quá gần, Julie vẫn có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.

“Ồ quao, đại ca, bọn anh chơi rất kích thích, thật không hổ là đại ca!”

“Hả?” Diamis phát ra một tiếng, ngay lập tức nhớ đến người thiết lập của mình, dáng vẻ lên mặt của cậu lớn, “À… đây chỉ là chút lòng thành mà thôi.”

“Quao, đại ca, em lúc trước thế mà lại hoài nghi anh có phụ nữ là khoác lác, không ngờ rằng đại ca mới là lợi hại nhất!”

Biểu cảm của Diamis bối rối trong nửa giây, lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Hả? Đùa gì vậy, chuyện này cần phải khoác lác sao?”

“Thật xin lỗi, đại ca! Sau này chúng em sẽ không dám hoài nghi anh nữa!”

“Các cậu biết vậy là tốt.” Diamis nói, cuối cùng dáng vẻ ngạo mạn giống như bố thí gật đầu, nhìn thoáng qua Julie.

Khi nhìn thấy dấu tay trên cổ cô gái, còn có hốc mắt khóc đến đỏ hoe, ánh mắt của Diamis hơi dao động, đến khi quay đầu lại vẫn là biểu cảm cũng chỉ như thế mà thôi: “Là do các cậu thấy được quá ít.”

Tâm tình Julie phức tạp.

Cô thật sự muốn đánh lệch gương mặt thượng đẳng của vị thiếu gia này, lại cảm thấy thiếu gia cùi bắp cố gắng gượng hình tượng rất hài hước.

Nếu như bây giờ cô nói sự thật ra, liệu đại thiếu gia có bùng nổ tại chỗ không nhỉ.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ tức giận của đại thiếu gia khi nãy ở trong phòng học trống, Julie vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Diamis gọi một cô gái ra ngoài, khi trở lại trên cổ cô gái có một vết bóp màu đỏ, bước đi khập khiễng, tin tức đôi mắt khóc đến đỏ hoe chỉ trong vòng một ngày đã lan truyền đến tất cả mọi người.

Hôm nay, Julie bị nhiều người lén lút theo dõi, cô đối với việc này sớm đã có chuẩn bị rồi, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cảm thấy bản thân giống như con tinh tinh trong sở thú vậy.

Hơn nữa không chỉ ở hiện tại, với sự nghiệp đến trường trong tương lai thì cái mác qua lại với Diamis sẽ không bao giờ được gỡ bỏ.

Nếu như thật sự qua lại, cái mác này mang thì mang thôi, dù sao Diamis đẹp trai như vậy cô cũng không thiệt thòi gì. Nhưng sự thật thì, cô chỉ bị gọi ra ngoài để hỏi chuyện, còn bị bóp cổ dọa giết, như này thì tính là chuyện gì chứ.

Julie bất mãn, tốt xấu gì cũng phải chịu đựng đến khi tan học, dọn đồ và chuẩn bị quay về ký túc xá quậy tung, không ngờ rằng còn chưa dọn dẹp xong, một bóng người cao lớn đứng cạnh bàn của cô.

“Đi thôi.” Diamis nhìn về phía trước, hai tay đút vào túi, trông có vẻ rất ngầu.

“Hả?” Julie khó hiểu nhìn Diamis, không hiểu cậu đang nói gì, “Đi đâu?”

“Hả? Chuyện này còn cần phải nói sao? Đương nhiên là đi hẹn hò.” Diamis nhìn xuống Julie, “Cô ngốc à!”

Julie: ???

Cái gì?

Chuyện gì vậy trời? Tại sao tình tiết này bỗng nhiên mở ra ở đây, tại sao tự nhiên lại đi hẹn hò? Chẳng phải trước đó bọn họ còn một sống một còn sao?

“Tôi biết, lúc trước cô nói như vậy, thật ra là muốn tôi làm bạn trai của cô thôi chứ gì.” Khóe miệng của Diamis nhếch lên một nụ cười tràn đầy cảm giác thượng đẳng của một vị thiếu gia, “Tôi đồng ý với cô.”

Lúc trước nói gì? Nói như thế nào?

Linh quang Julie chợt lóe, cuối cùng liên kết bối cảnh lại.

[ Cậu cũng không muốn người khác biết được bản thân là trai tân nhỉ.]

… Lẽ nào nói, đại thiếu gia này hóa ra tưởng mình nói những lời đó là muốn cùng cậu yêu đương sao?

Rõ ràng lúc trước còn trông có vẻ muốn giết người, sao nháy mắt đã biến thành bắt đầu muốn yêu đương rồi?

Đây có phải là suy nghĩ của con trai tuổi dậy thì không? Cô không hiểu gì hết!

Julie mơ hồ chạy theo sau Diamis, được cậu đưa vào cửa hàng đồ ngọt mở trong trường, gọi món đặc trưng là hồng trà và bánh ga-tô Hồng Long ở đây. - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

“Ăn đi.” Diamis giống như bố thí vậy.

Như vậy là muốn vừa ăn vừa nói chuyện à?

Julie lén lút quan sát đại thiếu gia ở đối diện.

Cậu chống cằm bằng một tay, tay còn lại tùy ý đặt trên bàn, ngón tay thon dài và mạnh mẽ, biểu tình trên khuôn mặt thờ ơ nhưng lại cau mày, dường như có chuyện phiền lòng nhưng cũng không đủ để ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

Cậu! Đẹp! Quá!

Sự quan sát của Julie rất nhanh đã bị người phía đối diện nhận ra, Diamis và Julie nhìn nhau, hỏi: “Sao vậy, không thích ăn cái này à?”

“Không, không có, tôi thích ăn!” Julie lập tức sợ hãi cúi đầu, ăn món tráng miệng mà không biết được hương vị.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Julie ăn vài miếng, phát hiện cậu con trai đối diện không ăn món tráng miệng cũng không nói chuyện, đến cả ánh mắt cũng không biết đã chạy đến đâu rồi, dè dặt hỏi: “Cậu gọi tôi đến đây có việc gì vậy?”

“Hửm? Không phải nói là hẹn hò sao?” Diamis trả lời, “Cô mắc bệnh alzheimer à?”

“Ơ, hóa ra cậu biết hẹn hò à? Cậu không phải tân…” Julie còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén của Diamis gai góc nhìn cô, “Giữa đám đông, cần người khác phục vụ đại thiếu gia của cô sao?”

Ánh mắt của Diamis trở nên ôn hòa, cậu lại tỏ vẻ buồn chán: “Đương nhiên rồi, trai gái yêu nhau muốn làm gì, tạm thời cũng chỉ nghe bọn họ nói… Nhưng mà chuyện này có gì thú vị chứ, thật sự là nhàm chán muốn chết.”

… Vì vậy hóa ra cậu thật sự muốn chơi trò đóng vai trai gái yêu nhau cho mọi người xem sao?

Julie đúng là bị sốc, cô không nghĩ đến, Diamis sau khi nhầm lẫn rằng mình uy hiếp cậu, thế mà lại thật sự bắt đầu làm một bạn trai nghiêm túc?

Đùa à? Hóa ra ngoài loại nữ chính NTR* đầy thất bại, thật sự có người bị loại chuyện này đe doạ sao?

*Thể loại phim anime này có một kịch bản chung là người yêu của nhân vật chính hay gọi là Main bị người khác hay các nhân vụ khác cướp mất. Trong tiếng Nhật thì NTR là viết tắt của Netorare ( 寝取られ ), thể loại này thường kén chọn người xem vì nó có nhiều tình tiết khiến người xem khá khó chịu.

Thời khắc này, Julie thấy phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

Cô nhìn chằm chằm vào người có gia thế cực tốt trước mặt, khuôn mặt hoàn mỹ, người con trai thiên phú xuất chúng, như thể từ trên đầu cậu có thể nhìn thấy ba chữ “ngốc bạch ngọt” lấp lánh phát sáng.

Đúng vậy, có thể bị loại chuyện “tuyên bố với cả thế giới cậu là trai tân” uy hiếp, tên này quả thật là vua của ngốc bạch ngọt!

“Nhìn tôi làm gì?” Diamis cau mày.

Giờ phút này, cổ Julie còn hơi đau, nhưng trái tim cô lại đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh nói: “Nhìn người yêu của mình còn cần lý do sao?”

Diamis giống như bị mắc nghẹn, cậu dứt khoát tiếp tục quay đầu lại: “Xì, tùy cô.”

A, lỗ tai đỏ rồi.

Đáy lòng Julie đầy tự tin, giờ khắc này, cô cảm thấy mình không cô đơn, phía sau cô có vô số lông tóc màu vàng.

Cô thuần thục ăn sạch bánh Hồng Long, một hơi uống cạn hồng trà: “Nếu đã nói là người yêu, cậu có thể đi cùng tôi một chút không?”

“Ồ.” Diamis đứng dậy, đi sau Julie mà không hỏi một câu nào.

Đây là sự kiêu ngạo của cậu, cậu tự tin bất kể Julie có dẫn cậu đi đâu, cũng không thể đem lại cho bản thân chút tổn thương nào.

Hai người không đi xa, khi đi đến một khu rừng hoang vắng, Julie dừng lại, xoay người nhìn Diamis.

Tuy rằng học cùng một lớp, nhưng đây là lần đầu tiên Julie quan sát vị con cưng của trời này một cách trắng trợn.

Mặc dù biểu cảm của cậu vẫn là không quan trọng, nhưng cơ thể đã căng cứng lên, giống như một con báo mạnh mẽ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ sức mạnh phi thường.

“Có chuyện gì?” Diamis hỏi, “Nói cho rõ trước, trước khi có kết quả điều tra thân phận của cô, tiếp xúc cơ thể đều bị cấm, dù sao tôi lại chẳng thể biết cô có phải sát thủ gì đó không. Mặc dù hiện tại chúng ta là mối quan hệ người yêu, nhưng việc này cô cần phải hiểu, sự an nguy của tôi có quan hệ tới tương lai của đế quốc..”

“Không chạm vào cậu đâu.” Julie nói.

“Ồ.” Diamis thả lỏng một chút, không để ý liếc nhìn những cái cây xung quanh, “Vậy cô dẫn tôi tới đây làm gì? Muốn cho tôi biết đây là căn cứ bí mật của cô à? Chúng ta tại sao lại trở thành người yêu trong lòng cô phải biết rõ, đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ cảm động…”

“Không phải.” Julie nói, “Cậu cởi quần áo ra đi.”

Diamis kinh sợ nhìn Julie: “Hả?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play