《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》

Chỉ một lúc, tên đàn em và bạn gái đã rời đi.

Cơ thể cứng đờ của Diamis dần thả lỏng, cảm giác như cậu vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử.

Sau một hồi hú hồn hú vía, cậu có chút đắc ý… Trải qua chuyện này, chắc chắn không ai hoài nghi chuyện cậu là một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú!

Đúng vậy, người có thân phận địa vị như cậu. Nếu là xử nam, sẽ bị mọi người chê cười!

“Đại ca cái gì cũng chơi rồi, đại ca có mấy chục hầu gái chuyên dụng.” Julie đứng sau Diamis, đôi tay khép lại đặt bên miệng, thì thầm nói nhỏ bên tai Diamis: “Chắc chắn bọn họ không ngờ tới, đại ca mình là…”

Diamis chợt quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén trừng Julie.

“Một người tốt bụng, ở đây chỉ để làm người mẫu cho người khác.”

Liên tiếp bị trêu cợt như vậy, Diamis thẹn quá hóa giận, dùng vẻ mặt hung ác nhìn Julie, giống như sắp đấm cô một quyền, lại giống như chất vấn nói: “Con nhỏ này, cô lại chơi tôi!”

“Sao tôi dám làm vậy chứ?” Julie lộ ra vẻ sợ hãi đáng thương hỏi lại, ngón tay sờ lên cổ mình, dường như lơ đãng hít hà một hơi.

Ánh mắt Diamis nhìn đến, xoay người nhặt áo khoác bị vứt trên đất, hung tợn nói: “Phiền chết đi được, con nhỏ này, ai muốn ở đây làm chuyện nhàm chán với cô chứ? Tôi đi đây!”

Nói rồi, thiếu niên nện bước thật mạnh, nổi giận đùng đùng rời đi.

Bàn tay xoa cổ của Julie chậm rãi buông xuống, nhìn Diamis rời đi, nét mặt sợ hãi đáng thương cũng biến mất.

Nói thế nào nhỉ? Đại thiếu gia này… Còn rất đáng yêu.

Cái dáng vẻ thẹn thùng lại cố tỏ ra hung dữ này thật đáng yêu, dáng vẻ sợ bị người khác phát hiện bản thân còn là xử nam cũng rất đáng yêu. Dáng vẻ rõ ràng còn cách khác nhưng lại hiểu lầm trở thành bạn trai cô cũng quá đáng yêu.

Rõ ràng trước đó còn là đại thiếu gia quý tộc kiêu ngạo, sau bị chọc một cái đã đỏ mặt… Không xong rồi, dáng vẻ này, chẳng phải càng khiến người khác muốn bắt nạt hơn sao?

Julie thoáng nghĩ rồi thu dọn cặp sách của mình, tâm trạng vui vẻ ngâm nga đi về phòng ngủ.

Trở về phòng ngủ, thu dọn đồ đạc xong, lại làm bài tập một hồi. Julie liền cảm thấy cơn choáng váng quen thuộc đến, chờ khi cảm giác ấy biến mất, cô phát hiện bản thân lại đến phòng Diamis.

Lúc này cô không còn kinh ngạc, trước hết xác nhận bản thân thật sự xuyên vào Diamis, sau đó ngồi vào bàn học, kiên nhẫn chờ đến lúc xuyên trở về.

Rốt cuộc lần đầu trao đổi cơ thể không bao lâu đã kết thúc, lần này hẳn cũng rất nhanh sẽ xong.

Trong lúc chờ đợi, Julie nhàm chán chống cằm, ánh mắt liếc qua mấy quyển sách đặt trên bàn.

《Giới thiệu những con chip ma đạo kinh điển》,《Nghiên cứu phân bố chủng tộc mới nhất ở Thâm Uyên》, 《Ma đạo và toán học》...

Đều là những quyển sách vĩ đại khiến người khác thấy nhức đầu, nhìn đống sách này cũng không giống chỉ đặt đó để trưng bày, số lượng thẻ kẹp sách chứng tỏ chủ nhân những quyển sách này từng nghiêm túc đọc qua.

Rõ ràng nhìn giống một tên trùm trường dùng nắm đấm nhanh hơn dùng não. Không ngờ lại đọc những quyển sách này, có điều cũng đúng, kỳ thi trước đó Diamis cũng đứng trong tốp mười toàn khối.

Là một học bá vừa có thể đánh đấm vừa có thể học tập.

Lúc đi học luôn nghiêm túc nghe giảng. Từ chỗ ngồi cô nhìn đến, luôn thấy một bên mặt nghiêm túc của thiếu niên.

Góc nghiêng của cậu cũng không chê vào đâu được, đôi mắt lam nghiêm túc, còn có mái tóc vàng lấp lánh tỏa sáng… Hả?

Julie cúi đầu nhìn nửa dưới thân người, không khỏi trầm mặc.

Hả? Cái này, vì sao chuyện này lại xảy ra? Cơ thể con trai dễ kích động vậy sao? Lúc cô làm con gái, nghĩ đến soái ca cũng chỉ tim đập thình thịch thôi!

Hơn nữa cảm giác còn rất khó chịu.

Julie điều chỉnh tư thế một chút, vẻ mặt thâm trầm mà nghiêm nghị, giống như đang suy nghĩ một vấn đề rất trọng đại.

Có nên nhìn không?

Nói thật, cô vẫn rất tò mò, đặc biệt muốn nhìn thử, nhưng nhìn thì rất mất đạo đức… Rốt cuộc họ đâu phải bạn trai bạn gái thật, làm như vậy thật quá tệ.

Làm người đi!

Sau khi từ bỏ ý nghĩ bất chợt đến của mình, Julie lại thấy hoa mắt, cô lại trở về cơ thể của mình.

Trước mặt là quyển vở bài tập của cô, đáp án trước đó cô viết đều bị gạch những lằn dài, đáp án chính xác được viết lại ở bên cạnh.

Không chỉ như vậy, bên cạnh còn đặt một tờ giấy, phía trên là một dòng chữ to xinh đẹp: 【Ngu ngốc, bài đơn giản vậy cũng không làm được!】

Thì ra, sau khi họ trao đổi thân thể, Diamis đã giúp cô sửa lại đáp án sai?

Giờ khắc này, Julie cảm thấy lương tâm của cô có chút đau xót.

Tên Diamis kia giúp cô làm bài tập, mà đầu óc cô lại chỉ muốn nhìn cơ thể Diamis… Cô thật sự không phải người mà.

Cậu thật khiến tôi muốn khóc chết mất.

Lại nói tiếp, Julie nhớ trước khi cô trở về cơ thể, tựa hồ cơ thể Diamis xuất hiện một chút phản ứng… Không xong rồi, cô sẽ bị Diamis đánh chết sao?

Không, chắc là không đâu? Xử nam đại khái không hiểu thứ đó là gì, không sao đâu!

Sự thật chứng minh, dù là xử nam cũng hiểu.

Ngày hôm sau, Julie đến lớp, còn chưa ngồi vào chỗ, Diamis đã đến cạnh bàn cô, từ trên cao nhìn xuống Julie. Vẻ mặt cậu cực kỳ nghiêm túc: “Ra ngoài.”

Ngày hôm qua Julie còn cảm thấy Diamis rất đáng yêu, nhưng hôm nay thấy vẻ mặt của cậu, Julie vẫn có chút sợ, cúi đầu ngoan ngoãn đứng dậy đi theo sau Diamis rời khỏi lớp học.

Vẫn là căn phòng trống trước kia, vẫn là hai người họ.

Nét mặt Diamis còn nghiêm túc hơn hôm qua, cậu khoanh tay trước ngực, đôi mắt lam sắc bén mà lãnh khốc nhìn Julie: “Đêm qua, rốt cuộc cô đã làm cơ thể tôi?”

…Quả nhiên tới rồi.

“Xin, xin lỗi.” Julie cúi đầu, tỏ vẻ thành khẩn xin lỗi: “Tôi không làm gì hết, nó tự biến thành như vậy.”

“Sao có thể? Con nhỏ này, không phải cô chạm vào tôi chứ?”

“Thật sự, thật sự không có!” Julie giơ tay lên: “Tôi thề, tôi không chạm vào cậu!”

“Thật hả?” Vẻ mặt Diamis hoài nghi, nhưng rất nhanh biểu cảm đã trở nên kiên quyết: “Tôi không tin cô, con nhỏ này, cô rõ ràng đang chơi tôi!”

“Tôi không có, sao tôi dám chơi cậu chứ?” Julie vô cùng đáng thường nhìn Diamis: “Mỗi câu tôi nói đều là thật lòng.”

Kẻ lừa đảo.

Kỹ thuật diễn xuất vụng về của cô ở trước mặt cậu thật giống như vô hình.

Nhưng khi nhìn dấu tay bầm xanh trên cổ cô gái, Diamis vẫn vô tình liếc đến.

Đó là do ngày hôm qua cậu mất khống chế gây ra, lúc đó hai mắt cô gái rưng rưng tựa hồ rất sợ hãi người trước mặt… Thôi, sớm giải quyết chuyện này trước đi.

“Hừ, biết rồi.” Diamis hung hăng lấy một hộp thuốc mỡ trong túi ra: “Cho cô đó.”

“Hả?” Julie chớp mắt hỏi.

“Bôi ở đây.” Diamis chỉ vào cổ mình nói tiếp: “Sáng và tối dùng một lần, dùng một lần là tốt.”

“Ờ, ờ, cảm ơn cậu.” Julie không ngờ đại thiếu gia còn chưa quên cổ cô bị thương, không khỏi có chút cảm động.

Diamis vậy mà còn nhớ dấu tay trên cổ cô, trái lại trong đầu cô chỉ có gương mặt đẹp trai của cậu, chỉ nghĩ dùng dấu tay này khống chế cậu, lương tâm cô lại bắt đầu đau!

“Đi thôi.” Diamis xoay người, một tay đút túi, tay khác kéo cửa phòng học, cũng không quay đầu lại nói: “Sẽ không đánh cô nữa.”

…Hả?

Julie ngẩn người nhìn thiếu niên nói xong một câu, rồi để lại cho cô một bóng lưng rất ngầu.

Thiếu niên đi hai bước, mất kiên nhẫn quay lại nói: “Này, cô mọc dưới đất lên hả? Sao còn không đuổi theo.”

“Ok!” Julie chầm chậm chạy đến bên thiếu niên: “Cảm ơn cậu, Diamis.”

“Chút chuyện nhỏ này có gì phải cảm ơn.” Diamis không được tự nhiên trả lời, lại qua hai giây mới nói tiếp: “Nếu thật sự cảm ơn, thì giúp tôi bảo vệ bí mật thế nào?”

Bởi vì Diamis rất dễ nói chuyện, Julie nhịn không được lại nảy ý xấu, cô rất thiếu đạo đức hỏi: “Bảo vệ bí mật? Bí mật gì?”

“Cô biết tôi đang nói gì mà.” Diamis thấp giọng nói.

“Chẳng lẽ cậu đang nói, thiếu gia Diamis đại danh đỉnh đỉnh là…”

“Ê!” Diamis nhướng mày hét lên.

“Là người tốt luôn suy nghĩ cho những cô gái yếu đuối.”

“Con nhỏ này!” Diamis cảm thấy mình lại bị chơi.

“Không ngờ cậu còn nhớ chuyện tôi bị thương, cảm ơn nha.”

Diamis nhận ra, cô gái trước mặt nói lời cảm ơn rất nghiêm túc.

Chuyện này có gì đâu cảm ơn, rõ ràng người khiến cô bị thương là cậu mà.

Vì sao con nhỏ này còn cười được chứ?

Diamis giơ tay đẩy trán Julie: “Đồ ngốc!”

Julie: Hả?

Cô lảo đảo lùi về sau hai bước, chỉ thấy Diamis đang thở hồng hộc.

Julie hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Diamis giận cái gì, chỉ có thể kết luận con trai tuổi dậy thì rất khó hiểu.

Sau khi đứng vững, Julie phát hiện toàn bộ hành lang, bao gồm bên trong lớp học đều có ánh mắt lén lút nhìn qua.

Cô lập tức giả vờ khóc sướt mướt, chạy theo Diamis: “Thiếu, thiếu gia Diamis, người ta không cố tình chọc giận cậu đâu, tha thứ cho người ta đi mà.”

Diamis quay đầu, dùng ánh mắt ‘cô lại làm gì vậy’ nhìn Julie.

“Ngày hôm qua, thiếu gia Diamis khiến người ta bị thương, còn đưa thuốc trị thương cho người ta.” Julie ngượng ngùng che mặt nói tiếp: “Thật cảm động, thật vui vẻ, hu hu hu.”

Diamis: “...Ê.”

Julie ôm mặt, dùng ánh mắt si mê nhìn Diamis: “Xin ngài cứ căn dặn, thiếu gia~”

“...” Diamis im lặng một hồi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trên hành lang, cậu nở một nụ cười thật xấu xa: “Biết thiếu gia đối xử tốt với cô rồi chứ? Ngoan ngoãn nghe lời.”

Gánh nặng hình tượng của cậu cũng nặng quá đó!

Julie suýt thì cười ra tiếng, cô làm bộ xấu hổ che mặt, trả lời: “Biết rồi.”

…Ha ha ha, lần này phỏng chừng lại có tin đồn mới về Diamis.

Đại thiếu gia sẽ cảm kích mình, rốt cuộc cô đã giúp cậu hoàn thiện hình tượng ‘đại thiếu gia phong lưu’ nha.

《 Này Cậu Có Thể Bị Phát Hiện Đó - Calantha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play