Ở lại nhà thêm hai
ngày, Tô Anh thỉnh thoảng nói với Kiều Lan Lan về thời gian cô ở thế giới khác.
"Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, tôi đã sống cùng mẹ nuôi
trong khu ổ chuột. Mẹ nuôi của tôi là một bác sĩ trị liệu cấp dưới. Bằng cách
chữa trị cho mọi người một số bệnh nhẹ, cũng có thể nuôi sống mẹ con chúng
tôi."
"Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng một số người được
mẹ tôi điều trị đã bắn con mồi của họ và sẽ bí mật đưa một ít thịt cho gia đình
chúng tôi. Thành thật mà nói, thịt động vật biến dị từ thế giới khác thực sự
rất khó ăn, nhưng nó vẫn rất quý vì người ăn nó sẽ có sức lực, về sau bọn họ
mang một ít viên tinh thể cho mẹ tôi.”
“Còn tôi, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, mẹ tôi sẽ dùng máu của bà
ấy thay máu cho tôi hàng tháng, nếu không thay sẽ rất khó chịu, tôi không muốn,
nhưng mẹ nuôi của tôi nói rằng đây là một căn bệnh rất hiếm gặp, nếu tôi không
thay đổi, tôi sẽ chết, bà không muốn tôi chết, vì vậy cầu xin tôi hãy kiên nhẫn
một chút, sống để được ở bên bà.”
Thật ra, cô có thể chịu được đau đớn khi truyền máu, nhưng
cô chỉ không muốn mẹ mình mỗi tháng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà yếu đi.
“Mấy năm sau, sức khỏe của mẹ tôi ngày càng sa sút, rồi các
anh chị, những người từng tới tìm mẹ tôi để chữa bệnh cũng thay phiên nhau lấy
máu của họ để truyền cho tôi một ít.”
"Có sáu người thay máu cho tôi, máu của bọn họ so với
mẹ tôi thuần khiết hơn rất nhiều, tôi từ yếu ớt trở nên mạnh mẽ, cũng thức tỉnh
năng lực chữa khỏi dị năng giống mẹ tôi, thậm chí còn tốt hơn bà ấy, tôi còn có
thể nuôi sống bản thân mình bằng cách giúp mọi người điều trị.”
"Mẹ nuôi kêu tôi cùng những anh chị kia thành lập một
đội, đội cuối cùng bao gồm tôi là bảy người."
"Khi đội của chúng tôi có thể độc lập săn bắn và sinh
tồn, mẹ nuôi của chúng tôi sẽ không cho chúng tôi gặp bà ấy nữa, thậm chí là
lén lút đi gặp cũng không được. Mẹ nuôi của tôi thậm chí đã chuyển đến một căn
cứ khác, nơi đó là các khu ổ chuột, dùng dị năng chữa bệnh vốn đã yếu ớt của
mình để tự nuôi sống bản thân, và bà muốn tôi thề rằng không bao giờ được đến
tìm bà ấy."
"Mẹ tôi rất kiên quyết. Lúc đó, tôi không biết chuyện
gì đang xảy ra. Tôi chỉ biết nương tựa vào các thành viên trong đội của mình.
Bảy người chúng tôi sống với nhau như một gia đình, không ai có thể tách rời
được".
Kiều Lan Lan đã hiểu rằng sáu người bảo vệ Tô Anh bị treo
trên tường là những người được mẹ nuôi của Tô Anh cứu.
Những gì họ bảo vệ không chỉ là không gian dị năng của Tô
Anh, mà còn là cuộc đời của Tô Anh và tung tích của mẹ nuôi của cô.
Họ bảo vệ bí mật bằng mạng sống của mình, bảo vệ sự cân bằng
của hai thế giới và ngăn chặn những người ở Đào Viên lợi dụng thông đạo để làm
hại nhiều người hơn ở hai thế giới.
Bây giờ cô ấy đã hiểu rằng Tô Anh phải quay lại bằng mọi
giá.
Nghĩ rằng những người ở Đào Viên có thể đang sử dụng cơ thể
trước đây của Tô Anh để thực hiện một số thí nghiệm, Kiều Lan Lan hận không thể
đến đó cùng Tô Anh chém chết bọn họ, nhưng với cơ thể nhỏ bé của cô ấy, sẽ đến
một thế giới khác nơi mọi người đang chiến đấu, hơn nữa nó không đủ một cái tát
vào mặt những người đó.
"A Anh, nói cho Hàn Cảnh Viễn, nói cho anh ta biết đi,
hai người có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp, có thêm một người trợ giúp luôn
là tốt."
Tô Anh suy nghĩ một chút, "Được rồi, trước khi quyết
định đến đó, tôi phải nói với anh ấy rằng cuốn nhật ký này được anh trai Khúc
Lương viết khi anh ta đeo nó trên người Trần Võ Sinh, nếu tôi không thể quay
lại, cô giúp tôi đưa nó đến Hàn Cảnh Viễn."
Kiều Lan Lan nhìn xuống cuốn sổ bị khóa, gật gật đầu và
nghiêm túc nói: "Vậy thì cô nhất định phải quay lại."
...
Vào đêm trước khi Tô Anh chuẩn bị rời đi, Hàn Cảnh Viễn đã
quay lại.
Phải lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau, qua lại còn chưa
đủ lăn lộn.
“Không phải là hẹn gặp trực tiếp ở điểm đến sao?” Tô Anh
hỏi.
"Vừa rảnh rỗi thời gian, anh đi xin cấp trên, trở về
cùng em xuất phát."
Tô Anh chỉ sang cửa bên cạnh, Thịnh Hồng Tuệ thấy Hàn Cảnh
Viễn quay lại, đi tới đi lui trước cửa nhà, muốn qua hỏi về Quan Minh nhưng lại
bị mẹ cô ta kéo lại.
Hàn Cảnh Viễn cũng phớt lờ hàng xóm và nói với Tô Anh đến
đón mấy đứa trẻ ở trường trước.
Sau bữa tối, Hàn Hâm Tinh rủ Hàn Cảnh Viễn ra ngoài đi dạo
với cô bé, Xán Xán cũng muốn đi, Tinh Tinh vui vẻ đồng ý.
Tô Anh vốn sợ cô bé Hàn Hâm Tinh sẽ kể cho Hàn Cảnh Viễn câu
chuyện trước khi đi ngủ mà cô đã kể cho chúng hai đêm trước, Hàn Cảnh Viễn rất
thông minh, phỏng chừng anh sẽ đoán được điều gì đó, nhưng Xán Xán cũng đi cùng
cô bé, chắc chắn chỉ là muốn được với chú của cô bé đi dạo.
Cô liền không quan tâm.
"Chú hai, cháu hỏi chú một chuyện được không?"
Cô bé dường như chưa từng hỏi anh chuyện gì, Hàn Cảnh Viễn
nói: "Cháu nói đi."
“Nếu dì hai đi đâu đó, cháu có thể đi cùng dì không?”
Hàn Cảnh Viễn trong lòng thắt lại, "Cháu hỏi như vậy
làm gì?"
Tinh Tinh nói: “Cháu không còn là trẻ con nữa, cháu biết chú
hai sắp làm chuyện quan trọng, ý của cháu là, nếu như dì hai đi địa phương quá
xa, chú có thể đi cùng dì, nếu như đi quá lâu, cháu cùng với anh trai sẽ về
sống với ông cố, Xán Xán và chú nhỏ có thể đến ba Cố, chúng cháu không phải
chăm sóc chú hai, nhưng chú là người duy nhất có thể đi cùng dì hai.”
Cổ họng Hàn Cảnh Viễn có chút nghẹn ngào, một lúc sau mới
nói: "Cám ơn Tinh Tinh."
Hàn Hâm Tinh nói: "Chú hai, vậy thì được rồi, cháu và
anh trai sẽ quan tâm đến ông nội, chú cũng phải quan tâm dì hai thật tốt."
Cố Xán Xán vẫn luôn không nói gì, chỉ nắm chặt tay chị gái,
khi cô bé chuẩn bị về đến nhà, cô bé nói: "Ba, con sẽ không trở về tìm ba
Cố nữa, con ở bên chị, và con sẽ không để chị mình một mình đâu.”
Ba người về đến nhà đều vui vẻ, trên mặt không có gì khác
thường.
Tô Anh nhìn thần thái của ba người, thầm nghĩ, trẻ con thật
ra cái gì cũng hiểu.
Lần này đi, Tô Anh không nhờ người đưa tiễn, cô cùng Hàn
Cảnh Viễn ngồi thuyền ra đảo, đổi xe lửa thành ô tô, buổi tối ở một nhà khách
tại một huyện nhỏ gần nơi đến.
Ba ngày trước thời gian đã định, Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Còn
chưa thông báo xuất phát, ngoại trừ Quan Minh dẫn người đến đóng quân trước ở
điểm đến, chúng ta là người đến sớm nhất, A Anh, em có thể nói cho anh biết
không, tại sao em muốn đến sớm như vậy?"
Tô Anh lắc lắc bình giữ nhiệt, cả hai đều rỗng không, kêu
Hàn Cảnh Viễn đi đun nước lấy ít nước sôi rồi quay lại.
"Em đi tắm, anh đi lấy nước sôi xong, ra phía sau căn
tin mua hai bát mì, vừa ăn vừa nói."
Hàn Cảnh Viễn nghẹn thở, anh nghe ra rằng Tô Anh nói vừa ăn
vừa nói có nghĩa là cô muốn cùng anh thẳng thắn nói chuyện.
Khi đi lấy nước sôi về, Tô Anh còn đang tắm trong phòng tắm,
anh lại xuống căn tin lấy cơm, thấy đồ ăn không được ngon lắm, lại gọi thêm cá
kho và thịt kho tàu thêm hai phần mì thịt lợn băm nhỏ.
Khi anh mang thức ăn trở lại phòng, tóc của Tô Anh đã khô
một nửa.
Hai người đang ngồi trên chiếc bàn kê sát tường, bày biện
bát đũa, ăn quay mặt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy con đường trước
nhà khách, ai đến liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Anh đã kiểm tra bằng khả năng dị năng của mình, linh khí
của Tiết Hoành Đông cách nhà khách chưa đến mười ki-lô-mét.
Vừa đủ thời gian cho một bữa ăn.
Tô Anh dùng đũa nếm thử món thịt kho tàu, gắp một miếng bong
bóng cá, đồ ăn nhà ăn nhỏ ở đây rất ngon, thực tế thì dù chế biến như thế nào
cũng ngon hơn đồ ăn ở thế giới khác.
Nếu không, ngũ cốc và rau quả được vận chuyển qua lối đi ở
căn cứ sẽ không đắt đỏ đến mức người bình thường không thể mua được.
A... Trong môi trường sống như vậy, dù có sống mấy chục năm
cũng vô nghĩa, em rất muốn xem Tiết Hoành Đông sẽ hối hận và đau khổ như thế
nào sau khi qua đời.
Thấy Hàn Cảnh Viễn không động đũa, Tô Anh hỏi: "Sao
không ăn?"
Hàn Cảnh Viễn nói: "Sợ em ăn không đủ."
Tô Anh mỉm cười và bảo anh không cần làm ra vẻ, và cả hai
cùng nhau ăn xong.
Hàn Cảnh Viễn lại thu dọn bát đũa: "Anh đi rả bát đũa,
em chờ nhé."
Tô Anh muốn đợi thêm nữa, Tiết Hoành Đông định đến nhưng Hàn
Cảnh Viễn nhất quyết không chịu, khi quay lại, anh khóa cửa và ngồi xuống bàn
làm việc.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.