“Tiết gia mà anh hôm nay đến rất có vấn đề, Văn Diễn đã nói rõ
ràng với em, em trai sinh đôi của cậu ta, là được Tiết gia nhặt về, âm thầm
nuôi nấng huấn luyện, để thay nhà anh ta làm việc, vốn là muốn bắt cóc Văn Diễn,
nhưng xã hội mới đã không còn giống như trước giải phóng, việc bọn họ huấn luyện
thai song sinh, càng ngày càng khó giấu kín.”
“Em trai của Văn Diễn cùng với anh trai của Tiết Kim Vân, là một
đôi thai song sinh cuối cùng bị huấn luyện, Văn Diễn bởi vì được nhà người tốt
nhận nuôi, Tiết gia tạm thời không đi tìm cậu ta.”
“Văn Diễn nói với em, em trai cậu ta và Tiết gia đã làm giao dịch,
giúp bọn họ làm một việc cuối cùng, Tiết gia sẽ trả lại tự do cho cậu ta, em
trai Văn Diễn rất vui vẻ, đã gọi điện thoại cho Văn Diễn, hẹn cậu ta ở Bắc
Kinh, sau khi chuẩn bị cùng Tiết gia chặt đứt quan hệ, sẽ cùng anh trai tương
nhận.”
“Nhưng nhiệm vụ đã xảy ra sự cố, Văn Diễn đã làm người khác bị
thương, bắt được khẳng định phải ngồi tù, Tiết gia không dám để em trai Văn Diễn
bị công an bắt, liền bắt Văn Diễn lên thuyền, buộc em trai tự mình giết anh
trai, sau đó dùng thân phận của anh trai tẩy trắng, thay thế anh trai ra ánh
sáng tiếp tục cuộc sống.”
Trên biển lớn hôm đó một chút ánh sáng cũng không có, mây đen che
trời, không có ánh trăng cũng không có sao, vừa lạnh vừa tối.
Người Tiết gia dùng đao ép em trai Văn Diễn phải lựa chọn, giết
anh trai thay thế anh trai, hoặc là anh trai giết em trai rồi trở lại cuộc sống
trước kia, bên cạnh còn có người cầm máy quay phim, ở dưới ánh đèn pin mờ nhạt
quay chụp. “Mặc kệ hai người bọn họ lựa chọn như thế nào, bị chụp được cảnh giết
người, chứng cứ phạm tội này bắt chẹt ở trong tay Tiết gia, chính là nhược điểm
cả một đời, không có đường rút lui có thể chọn.
Hai người đều không muốn động thủ, cuối cùng người Tiết gia không
kiên nhẫn nữa, dự định ném hết bọn họ vào biển rộng, hai người đều bị vứt bỏ.
Văn Diễn nói với Tô Anh: “Khi đó tôi thật sự cho rằng mình chết chắc
rồi, tôi lúc ấy nghĩ, đã chiếm thân thể anh trai của người ta, còn phải giết em
trai cậu ấy, con mẹ nó sao tôi có thể xứng với cơ hội trùng sinh mà ông trời
ban cho, cho dù miễn cưỡng sống tạm, cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Lúc này em trai của Văn Diễn cầm lấy dao, Văn Diễn trong lòng mặc
dù tiếc nuối, nhưng cũng thở phào, cảm thấy vì để sinh tồn điều này cũng không
gì đáng trách, thậm chí hoài nghi ông trời để anh ta xuyên vào thân thể của người
anh trai, chính là không muốn để người em trai tự tay giết anh trai mình.
Nhưng lúc này em trai ném con dao đi, nói với người Tiết gia:
"Vẫn là để tôi chết đi, trên người tôi nếu có vết thương, chính là giết
người, các ngươi để tôi chết đuối, sau đó đem thi thể ném tới chỗ nước cạn, để
anh trai tôi tới nhận thi thể, như vậy vụ án giết người có thể kết án, mới có
thể anh trai ra khỏi diện tình nghi, tiếp tục làm việc vì các người, đề nghị của
tôi đã là phương án tối ưu nhất.”
Văn Diễn còn chưa hồi phục tinh thần lại, em trai đã xoay người nhảy
vào biển rộng, trên người cậu ta được cột lấy dây thừng, còn ở trong tay người
Tiết gia.
Văn Diễn nhào qua đó kêu to: "Cứu nó, các ngươi đám súc sinh
này, kéo người lên mau, tôi chết, để em trai tôi sống tiếp!”
Người Tiết gia một chân đá văng Văn Diễn: "Lải nha lải nhải,
cậu ta thay cậu sống tiếp, phải ngụy trang rất phiền phức, nếu cậu thật sự
không muốn sống nữa, thì đi theo em trai cậu nhảy xuống là xong, không muốn chết
thì câm miệng.”
Văn Diễn hồng con mắt nói với Tô Anh: “Trong lòng tôi lúc ấy rất
loạn, người của thế giới này sao lại ngốc như vậy, tự mình sống tiếp không tốt
sao, tại sao lại lựa chọn nhường cho đối phương sống tiếp, thay tôi tiếp tục sống
không tốt sao?”
Nhưng những lời này Tô Anh không nói với Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh nói: “Văn Diễn đối với cái chết của em trai cậu ta vẫn luôn
canh cánh trong lòng, giả vờ đáp ứng Tiết gia phối hợp với bọn họ đến đảo Nam
nhận thi thể, quay về thì liên hệ với em, muốn giúp em tìm chứng cứ phạm tội của
Tiết gia, để báo thù cho em trai cậu ta.”
Tô Anh chỉ chỉ góc nghiêng mặt của cùng một cô gái xuất hiện trên
mười mấy bức ảnh, người chụp ảnh, đặc biệt thích chụp góc nghiêng mặt.
“Người con gái này, đối với Tiết gia đặc biệt quan trọng, bởi vì
anh xuất hiện ở bức ảnh, lần trước em trai Văn Diễn đến tầng hầm của căn nhà mà
thôi hưng đông thuê, chính là bởi vì muốn để vào đó tấm ảnh anh lọt vào ống
kính này, muốn xem xem có thể câu được cô gái này xuất hiện không? Du Chí An
người xui xẻo kia, đúng lúc chạm mặt em trai Văn Diễn, mới bị đâm bị thương.”
“Những bức ảnh này, là manh mối Văn Diễn thám thính được, từ phòng
kiểm lâm của Khúc Lương trộm ra.”
……
Cho nên, ‘ Tên trộm nghèo quá hóa liều ’ kia trong miệng Khúc
Lương, quả thật là Văn Diễn, trộm khăn lông cũ, nồi sắt cũ, là vì che giấu bức ảnh?
Hàn Cảnh Viễn có chút khó có thể tiêu hóa tin tức, bọn họ đã tra
xét manh mối vài ngày, còn không tra được nhiều như Tô Anh cùng Văn Diễn chơi
đùa mò ra ……
Hơn nữa tiếp theo, Tô Anh còn nói với anh tin tức khiến anh càng
thêm khiếp sợ.
“Những bức ảnh này thì sao? Tất cả đều là do Khúc Lương chụp, lúc
anh hô hấp nhân tạo cho cô gái trong ảnh, Khúc Lương đã ở đằng sau cái cây cách
đó cách đó không xa, lẳng lặng nhìn.”
Hàn Cảnh Viễn:……Đồ rùa rụt cổ, lúc hỏi chuyện, thế mà vẫn có thể
bình tĩnh giống như lần đầu tiên gặp mặt.
Trong lòng anh luôn có một tia chua xót: "Anh Anh, em đối với
mấy tấm ảnh này, không có suy nghĩ gì?”
Tô Anh nghe vậy sửng sốt một chút: "Tấm ảnh anh hô hấp nhân tạo
cho người ta này? hay là tấm sau khi hôn mê được cô gái kia cõng đi?”
Hàn Cảnh Viễn gian nan gật đầu: "Trong lòng em chẳng lẽ không
ghen chút nào sao?”
Tô Anh:……Cô không thể ghen với bản thân mình chứ?
Cô cúi đầu thu lại các tấm ảnh, chuyển chủ đề: "Chúng ta vẫn
là đi làm rõ ràng chuyện này trước, nguyên nhân Tiết gia tại sao nhất định phải
tìm được cô gái này, những cái khác, về sau lại nói, anh cảm thấy sao?”
“Cũng đúng.” Hàn Cảnh Viễn nói: “Vậy anh đi gọi điện thoại, báo
cáo cho chính ủy Hứa, như vậy về sau Văn Diễn cũng coi như là đã gia nhập vào nội
ứng, để tránh lúc xử lý bắt giữ lại bắt cậu ta, buổi chiều em dự định làm cái
gì?”
Tô Anh đưa ảnh cho Hàn Cảnh Viễn, lấy ra vật chứng và lời khai của
vợ chồng Quan Trường Phúc, nói: “Em đi Thị Cục tìm Đoạn Quân báo án.”
Lúc hai người ra ngoài cửa, Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Buổi tối em ở nhà
Tô Tân Ý hay là nhà khách?”
Tô Anh cười nhìn anh: "Xem anh thế nào? Anh nếu có thể ở bên
ngoài, em sẽ ở nhà khách.”
Hàn Cảnh Viễn rũ mắt, trong mắt có ý cười: "Vậy anh buổi tối
tới nhà khách tìm em.”
……
Đi ra nhà khách, Tô Anh trước tiên đi đến Thị Cục tìm Đoạn Quân,
đã liên hệ từ trước, Đoạn Quân đang ở trong cục chờ cô, phân tích lời khai và
chứng cứ, trực tiếp xin lệnh bắt giữ Hạ Kim Hoa.
Hạ Kim Hoa cũng không ở nhà, nên đã hỏi thăm hàng xóm một chút,
hàng xóm vẻ mặt khinh thường, lại nhìn thấy xe cảnh sát của công an, thần bí
suy đoán nói: “Tám phần là đi Tô gia yêu cầu giải quyết riêng, ôi, theo như tôi
thấy, thật không thể giải quyết riêng rồi, với cái miệng rộng đó của Hạ Kim
Hoa, giải quyết riêng cầm tiền rồi cũng sẽ không tha người, khẳng định còn muốn
khoe nói Tô gia đuối lý kê sai thuốc, đền tiền cho xong việc.”
Tô Anh và Đoạn Quân lên xe, lập tức lái xe đến nhà Tô Tân Ý.
Xe cảnh sát dừng ở cổng Tô gia, ở đó các hàng xóm đã đã vây quanh
không ít, trong đám người là Hạ Kim Hoa bị đuổi ra ngoài, đang cãi nhau với mẹ
Tô.
Tô Anh chen vào đó, đứng ở bên mẹ Tô và Tô Tân Ý, hỏi bọn họ có
chuyện gì xảy ra?
Hạ Kim Hoa Đối diện dù sao cũng đã từng là đầu sỏ gây tội làm hại
bố nuôi buồn bực mà chết, Tô Tân Ý không che giấu được tức giận.
Cô giải thích với Tô Anh: "Hạ Kim Hoa tới nhà, muốn cùng mẹ
tôi giải quyết riêng, tôi đã nói với mẹ, cho dù tôi cả đời này không làm y nữa,
cũng sẽ không thỏa hiệp trò chuyện riêng.”
Lần trước Tô Tân Ý và bố Tô không thỏa hiệp, là trung y quán lén
lút thỏa hiệp với Hạ Kim Hoa, người phụ trách trung y quán lần này kiên cường
cũng không đồng ý giải quyết riêng, Hạ Kim Hoa mới tìm mẹ Tô.
Tô Anh giải thích một chút với Tô Tân Ý, nói trong tay cô đã có chứng
cứ: "Đã Có lời khai và chứng cứ của Quan Trường Phúc cung cấp, anh trai
tôi đã xin lệnh bắt giữ, lần này tôi đến là để bắt bà ta đi.”
Hạ Kim Hoa năm nay đã 50, bảo dưỡng không tồi, nhìn qua chỉ khoảng
40 tuổi, khi chiếc còng tay còng vào tay, bà ta còn chưa từ bỏ ý định: "Vẫn
luôn hận nhà của chúng tôi, khẩu cung của cậu ta không thể tin, tôi không phục!”
Đoạn Quân lạnh lùng nói: “Công an chúng tôi chỉ phụ trách thu thập
chứng cứ phá án, phục hay không phục, bà ở trên toà án biện giải cùng với chánh
án đi.”
Đoạn Quân áp giải Hạ Kim Hoa đi, Tô Anh ở lại, giải thích với các
hàng xóm chung quanh, để tránh lời đồn không rõ gây bất lợi cho Tô Tân Ý.
Cô nói: “Thông gia trước của Hạ Kim Hoa, ngày đó ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.