“Bánh bao thịt, cháo hạt sen, còn có sữa đậu nành ngọt, muốn ăn
chút không?”
Tô Anh xách theo bữa sáng dinh dưỡng mà cô mua về từ tiệm cơm Quốc
Doanh, kéo cái băng ghế đến trước giường bệnh của Du Chí An.
anh nằm ở phòng bệnh đơn, sở trưởng Hách Tiểu Châu còn có Hàn Cảnh
Viễn bọn họ, tất cả đều căng thẳng chờ ở trong một phòng bệnh khác cách phòng bệnh
của Chí An một bức tường.
Du Chí An sau tỉnh lại cũng có một chút lờ mờ, không hiểu tại sao
lại không có trực tiếp thẩm vấn, mà người tiến vào là nữ công an, hỏi anh có muốn
ăn sáng hay không.
Tô Anh tự múc cho mình một bát cháo hạt sen, cắn một miếng bánh
bao thịt, ăn mấy miếng, mới thong thả ung dung nói:"Tối hôm qua, chúng tôi
ở trong viện nơi anh bị ám sát, tìm được đồ vật ở trong tầng hầm, hơn một trăm
bức ảnh, tôi đã tự mình phân loại chúng và đóng vào thùng.”
Du Chí An cả người đang run cầm cập, thật sự có ảnh, chị Nhã Cầm
làm sao bây giờ?chị ấy sau này làm người như thế nào ……
Đều do anh, tại sao không thuê phòng sớm hơn một chút, tại sao không
kịp thời tiêu hủy những bức ảnh đó.
Du Chí An mất hết ý chí, một chữ cũng không nói.
Tô Anh ăn hết nửa bát cháo, thở dài:"Tối hôm qua phòng lưu trữ
hồ sơ của đồn công an Thành Tây cháy, anh nói có trùng hợp không, ngọn lửa
không lớn, vừa vặn đốt cháy cái rương ảnh kia thành tro.”
Cháy hết rồi? Du Chí An từ trái tim nguội lạnh, đến bắt đầu nảy
sinh hy vọng, không thể tin được hỏi:"cháy, cháy rồi? cô không lừa tôi chứ?”
Tô Anh buông bát đũa xuống, lại hỏi Du Chí An một lần nữa có muốn
ăn chút gì đó không, để tránh nói được một nửa lại ngất xỉu, Du Chí An lắc đầu
quá mạnh, quả thật có choáng váng một chút.
Tô Anh lấy ra một tờ báo buổi sáng ném vào trong lòng anh, kêu anh
tự mình xem, tin tức tối hôm qua phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an Thành Tây
cháy.
Tin tức này Du Chí An đọc hết từng chữ từng chữ một, trên mặt là
niềm vui vẻ sống sót sau tai nạn, còn hỏi thêm một câu:"Đều cháy hết sao?”
Tô Anh cười khẽ, nói với anh:"Vẫn còn mấy tấm.”
Du Chí An sắc mặt thay đổi.
Tô Anh đem mấy tấm ảnh kia lấy ra từ trong túi, đưa tới trước mặt
anh:"Người trên mấy tấm ảnh này là tôi, tôi đã lấy ra tự mình giữ lại.”
“Lại nói tiếp, cô gái giống với mối tình đầu của anh ta bị Thôi
Hưng Đông theo dõi, chỉ có tôi ở dưới sự bảo vệ của mẹ mới thoát khỏi móng vuốt
của anh ta.”
“Vận khí của cô thật tốt.” âm thanh của Du Chí An thấp xuống.
Tô Anh nói:"Đúng vậy, mẹ tôi đã bảo vệ tôi, anh thì sao, anh
đang bảo vệ ai? Hoặc là nói, là ai đang bảo vệ anh?”
Câu suy đoán này khiến cho Du Chí An phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc
nhìn Tô Anh.
Tô Anh thấy làm nền như vậy cũng khá đủ rồi, đi vào vấn đề chính,
vạch trần thủ đoạn trộm bán kỹ thuật của anh.
“Thành thật mà nói, chuyện của anh cũng không lớn, chính là bán mấy
bản vẽ kỹ thuật bình thường, tôi đã tìm Cố Thành Phong tìm hiểu qua, dựa theo chức
vụ công việc của anh, còn có thể lấy được bản vẽ bảo mật cao cấp hơn, nhưng anh
không bán những bản vẽ mức độ bảo mật đó cho Thôi Hưng Đông, chứng tỏ anh đang ở
trong trạng thái bị uy hiếp, vẫn còn có một chút lương tâm, vẫn như cũ kiên trì
sự thiện lương vốn có trong lòng.”
“Tôi cũng giúp anh hỏi qua, lập công chuộc tội trợ giúp phá án,
nhiều nhất mấy năm là có thể ngoài.”
“Du Chí An, anh vẫn là chủ động nhận tội đi, chờ chúng tôi điều
tra ra, sẽ không còn cơ hội nhận tội và khoan hồng đâu.”
Du Chí An không nghĩ tới công an đã nắm được rõ ràng như vậy,
trong lòng rất sợ hãi, lắp bắp:"Chỉ là sau khi ta tù, ngay cả công việc
cũng không tìm được, còn sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, đời này cũng xong rồi.”
Tô Anh nói:"Không thể làm việc ở trong thành, còn có thể về
quê trồng trọt, con người đều là cầu sống không cầu chết, hơn nữa anh còn có
con trai, chẳng lẽ anh muốn làm tấm gương xấu cho con trai mình sao?”
“Có sai kịp thời sửa chữa, nếu anh có thể sử dụng những việc trải
qua của mình, cho con trai anh một cảnh báo đúng đắn, cho thế hệ sau của anh một
lời Khẩn Cô Chú, tôi nghĩ con trai anh đời này cũng không dám vi phạm đến danh
giới đỏ của pháp luật.”
Vừa nhắc tới đến con trai, một chút do dự trong lòng Du Chí An
cũng đã biến mất, anh cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm.
“Cô có thể bảo đảm toàn bộ những bức ảnh đó đã bị cháy hết rồi
không?”
Tô Anh nghĩ đến cái cuộn phim bên trong cái máy ảnh kia chưa được
rửa ra, nhưng cái mà Du Chí An hỏi chính là ‘tấm ảnh ’, những tấm ảnh tương
quan quả thật đều đã bị cháy hết rồi.
Cô gật đầu nói:"Trừ bỏ những bức ảnh anh cầm trong tay có
liên quan đến tôi giúp đỡ bố mẹ nuôi đưa linh cữu đi này, những tấm khác đều đã
cháy rồi.”
Du Chí An cuối cùng đã quyết định:"Được, vậy cô hỏi đi, chỉ cần
tôi biết, đều nói với cô.”
……
Du Chí An và Đỗ Nhã Cầm, quan hệ quả thật tốt hơn so với chị em ruột.
Du Chí An nói:"Kỳ thật tôi cùng chị gái, người được bảo vệ là
tôi.”
Tô Anh đã đoán được, bằng không Du Chí An sẽ không vì Đỗ Nhã Cầm
mà ngay cả vợ và con đều bị xếp phía sau.
Cô ở dị giới đã nhìn thấy một số biến thái, thích một số cậu bé diện
mạo tú mỹ mảnh khảnh, Du Chí An thời niên thiếu, chính là diện mạo thanh tú như
vậy, cậu bé có tính cách mềm mại.
Cô hỏi:"Cho nên, bố nuôi anh là kẻ biến thái phải không?”
Du Chí An bây giờ hồi tưởng lại vẫn hoảng sợ, anh bụm mặt, ấp úng
nói ra chân tướng.
“Ngày đó tôi được nhận nuôi, cho rằng thật sự có được một gia đình
hạnh phúc, có bố mẹ, có chị gái, tôi lúc ấy còn thề, nhất định sẽ coi bọn họ
như là bố mẹ ruột của mình mà hiếu thuận, không quá hai ngày, tôi liền phát hiện
ánh mắt của bố nuôi không đúng lắm, hơn nữa cử chỉ quá mức thân mật.”
“Nhưng tôi là con trai, mẹ nuôi căn bản không để bụng, tôi rất sợ
hãi, ai cũng không dám nói, có một ngày mẹ nuôi không ở nhà, bố nuôi ông ta,
ông ta ôm tôi, tôi liều mạng giãy giụa, gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc này chị
gái chạy vào, từ sau lưng đả thương bố nuôi, kéo theo tôi chạy đi.”
Chính lần đó, hai chị em lưu lạc ở đầu đường, thành phố to như vậy,
bọn họ không tìm thấy nơi có thể an cư lạc nghiệp.
Đỗ Nhã Cầm đã đem theo tiền tiêu vặt tích cóp được, nhà khách mà
hai chị em ở, liên tiếp ở đó năm sáu ngày, tiêu hết chút tiền ấy, chỉ có thể cuộn
tròn ở đầu đường.
Mẹ nuôi tìm thấy bọn họ, đem Du Chí An đưa về viện phúc lợi, cho rằng
Đỗ Nhã Cầm câu dẫn bố nuôi, đoạn tuyệt quan hệ với cô.
“Chị chính là trong lúc đang bất lực nhất gặp phải Thôi Hưng Đông,
khi đó chị sùng bái anh ta, thích anh ta, lại không nghĩ rằng đó là một tên súc
sinh, từ đầu tới đuôi đều coi chị là thế thân, nhiều năm như vậy, anh ta ở đằng
sau chị, lại tìm vài người thế thân, lại như cũ không muốn trả sự tự do cho chị.”
Du Chí An đến bây giờ đều áy náy tự trách.
“Nếu không phải vì cứu tôi, chị sẽ không bị đuổi đi lưu lạc đầu đường,
sẽ không gặp được tên vô sỉ Thôi Hưng Đông, nhưng cho dù ở dưới tình huống đó,
chị vẫn sẽ như cũ giú ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.