Ngay cả chị nhân viên bán vé cũng quay lại nhìn bóng lưng của Hàn Cảnh Viễn thêm mấy lần mới thu hồi ánh mắt, thật là một người đàn ông tuấn tú. Quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa rồi không có tiền mua vé, trong lòng cô ta cảm thấy chướng mắt.

Dáng vẻ lẳng lơ, quyến rũ người khác, vừa rồi ngoài vị đồng chí giải phóng quân thì mấy người đàn ông khác đều do dự muốn mua vé giúp cô.

Đúng là hồ ly tinh, không có tiền thì đừng bắt xe, ở đây dụ dỗ đàn ông mua vé chứ?

Tô Anh nhận ra tâm trạng thất thường của chị nhân viên bán vé, cảm thấy đúng là người kém cỏi, thiển cận nên đành bỏ qua.

Đến trạm cơ sở nghiên cứu khoa học, cô vừa xuống xe đã có một người đàn ông cao chân dài tiến lên, phía sau cặp kính gọng đen là một đôi mắt sưng đỏ tiều tụy.

"Anh Anh." Người đàn ông tiến lên, muốn nắm tay cô.

Tô Anh nghiêng người tránh, đây chắc là Cố Thành Phong, chồng của nguyên chủ.

Dáng người cao ráo, có khí chất thư sinh, anh ta khác hoàn toàn với người quân nhân đã mua vé xe buýt giúp cô, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người đàn ông này cực kỳ đẹp trai.

"Anh chính là Cố Thành Phong phải không? Tôi bị mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Cố Thành Phong ngây người, cô ấy thật sự mất trí nhớ hay là đang giận anh ta? Anh ta dẫn người vợ đã 8 năm không gặp đến văn phòng của mình.

Tô Anh phải nói chuyện rõ ràng với Cố Thành Phong.

"Tôi dẫn Tri Nam và Xán Xán xuống bến tàu, mới tới nơi đã có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kể hết chuyện của anh cho tôi nghe, nói là được anh nhờ tới đón chúng tôi.”

"Cô ta nói rất hống hách, nói anh và tôi là hôn nhân sắp đặt, còn nói là do năm đó, nhà anh muốn giải quyết khó khăn, anh không thể không đồng ý với điều kiện mà nhà tôi đưa ra. Cô ta còn nói tôi là tiểu tam, lúc anh học đại học đã có bạn gái, cuối cùng bị nhà tôi chia rẽ."

Đây đều là những gì Cố Tri Nam nhìn và nghe thấy ở bến tàu, Tô Anh kể hết mọi chuyện cho Cố Thành Phong biết. "Tôi muốn hỏi thẳng anh, nhưng bệnh tim tái phát, rồi bị ngất đi. Cô ta thấy thế thì sợ hãi bỏ chạy, tôi và hai đứa nhỏ bị bọn buôn người theo dõi. Nếu không phải đúng lúc có động đất rồi gặp được quân nhân tìm kiếm cứu nạn, tôi cũng không có cơ hội ở đây nói chuyện với anh."

Cố Thành Phong vô cùng hối hận, không nhịn được rơi nước mắt rơi.

"Người phụ nữ mà em nhắc tới là dì của bạn học anh. Anh thật sự không biết Ngô Lương Hoa lại làm chuyện vô nhân tính này. Anh và Đinh Thư Nhã là bạn học đại học, nhưng không phải người yêu. Anh không biết tại sao dì cô ấy lại nói như vậy."

"Anh bảo lái xe của đơn vị đi đón mọi người nhưng nửa đường bị nổ lốp. Đến khi sửa xong, ra đến bến tàu thì không thấy mọi người đâu nữa."

"Tài xế quay về nói với anh là không thấy em và bọn trẻ. Anh thật sự đã rất lo lắng, tìm kiếm mọi người khắp đảo. Lúc em gọi tới, là tài xế đã đưa anh từ bến tàu về."

Anh ta vô cùng hối hận, đáng lẽ anh ta nên tự đi đón. Nhưng lúc đó đang có hội nghị nghiên cứu khoa học quan trọng, anh ta muốn tham gia để đưa ra quyết định, không thể đi được.

Sau đó viện nghiên cứu khoa học cũng săp xếp người đến bệnh viện, nhà trọ tìm người, không ai nghĩ rằng Tô Anh và mấy đứa nhỏ đã ở trong ký túc xá quân đội cả đêm.

Tô Anh nhìn vẻ mặt thống khổ của Cố Thành Phong không phải giả vờ, người đàn ông này không nói dối, nhưng anh ta bị bạn học kia nhớ thương là thật.

"Đó là bình thường anh ở chung với đồng chí nữ kia không có chừng mực khiến người ta cảm thấy có cơ hội. Nếu không, tại sao tôi và mấy đứa nhỏ vô duyên, vô cớ gặp chuyện không may chứ?"

Cố Thành Phong muốn phản bác: "Anh không..."

Anh ta nói được một nửa thì bị chặn lại.

Con của một người bạn cùng lớp bị ốm, nửa đêm gõ cửa ký túc xá nhờ anh chở nó đến bệnh viện và đóng viện phí.

Người ấy khóc lóc kể lể bị nhà chồng cũ quấy rầy, nhờ anh ta giúp bạn học được chuyển đến viện nghiên cứu khoa học ở nơi khác.

Kết quả lại khiến bệnh tim của Tô Anh tái phát.

Tô Anh nói: "Tôi không quan tâm tình bạn giữa anh và Đinh Thư Nhã đã tiến triển đến đâu, nhưng hành vi của dì cô ấy được coi là bịa đặt đi, hậu quả nghiêm trọng như vậy, anh tính sao?"

Cố Thành Phong vô cùng hối hận: "Báo cảnh sát để họ xử lý.”

Lời này đúng với suy nghĩ của Tô Anh. Cô không muốn dây dưa nữa nên đệ đơn ly hôn cho Cố Thành Phong.

"Lúc em Cố Tri Nam bốn tuổi, thằng bé cũng không nhớ được dáng vẻ của anh nữa. Xán Xán càng không phải nói, chỉ gặp anh qua ảnh, hai đứa nhỏ này sẽ thuộc về tôi."

"Một người là em trai ruột, một người là con gái mà chúng ta cùng nhận nuôi, tôi muốn tiền trợ cấp là một phần ba tiền lương của anh. Tôi sẽ nuôi chúng đến khi chúng mười tám tuổi, cũng không nhiều lắm?"

Vừa nghe Tô Anh muốn ly hôn, mắt Cố Thành Phong đỏ hoe.

"Anh Anh, anh không muốn ly hôn."

Tô Anh trầm mặc một lúc, cô có thể nuôi còn của nguyên chủ, nhưng cô không thể xuống tay với chồng của cô ấy được.

Chỉ cần hơi gần Cố Thành Phong một chút, ngực cô sẽ rất đau, đó là tình cảm còn sót lại từ nguyên chủ, cô ấy thật sự rất yêu người đàn ông này.

Vậy thì cô càng không thể giữ lại.

Cố Thành Phong thật sự không muốn ly hôn, anh có thể dùng cả đời để bù đắp, nhưng Tô Anh rất kiên quyết muốn, ah nói thế nào cũng không chịu thay đổi.

"Theo pháp luật, chúng ta còn chưa không là vợ chồng."

Họ chỉ tổ chức tiệc rượu, vì lúc ấy Tô Anh không đủ tuổi nên không đăng ký.

Cố Thành Phong vô cùng khổ sở nói: "Anh Anh, em thật sự không nhớ chuyện gì sao?"

Nếu nhớ, có phải em sẽ không ly hôn phải không?

Thực ra Tô Anh không có định kiến với Cố Thành Phong, nhưng đây là người đàn ông mà nguyên chủ yêu sâu đậm, cô nhất định phải rời đi.

Cô lắc đầu nói: "Tôi không nhớ. Bố mẹ tôi qua đời khi nào, cũng do Tri Nam nói cho tôi biết."

Nếu bố mẹ chồng mất, họ có thể chấm dứt hợp đồng hôn nhân với sự đồng ý của cả hai bên.

Tiền lương hiện tại của Cố Thành Phong là cấp 8, 104 tệ. Anh ta muốn đưa một nửa tiền trợ cấp.

"Về phần hai đứa nhỏ, chúng cần nhiều tiền. Nếu em muốn ở lại đảo Nam, anh sẽ tìm giúp em một công việc, có việc làm là có thể định cư."

Thực ra hai người chỉ cần bổ sung giấy chứng nhận kết hôn, Tô Anh có thể lấy thân phận người nhà, ở lại ký túc xá của cơ sở nghiên cứu khoa học.

Cho dù không ở cùng một chỗ, có thể thỏa thuận kết hôn, để cho cô có thân phận ổn định.

Nhưng Cố Thành Phong không nói được.

Tô Anh lắc đầu nói: "Không phiền anh, vợ của chính ủy quân khu Quý đã giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt, tôi đang chuẩn bị tới đó, nếu phù hợp sẽ tái hôn."

Tay Cố Thành Phong đang viết chữ đột nhiên dừng lại, một giọt mực rơi xuống nhuốm bẩn một mảng giấy.

Trái tim anh ta như vỡ vụn. Anh ta đành viết thêm một bản thỏa thuận nữa.

Thỏa thuận được viết xong, hai người ký tên rồi ấn dấu vân tay, Tô Anh và chồng nguyên chủ đã vạch rõ ranh giới tình cảm.

Rất tốt, tốt cho cả hai.

Cố Thành Phong nói: "Anh Anh, sau này anh còn có thể gặp bọn nhỏ không?"

Tô Anh nói: "Anh cũng bỏ tiền cấp dưỡng, đương nhiên có thể, chờ tôi ổn định cuộc sống, cuối tuần cậu có thể tới đón Tri Nam và Xán Xán."

Cố Thành Phong vô cùng cảm kích: "Cảm ơn.”

Tô Anh hỏi: "Đúng rồi, nếu anh có vé lương thực và vé thịt thì cho tôi một ít, toàn bộ tiền và vé của tôi đều bị bọn buôn người cướp hết rồi."

"Em chờ chút."

Cố Thành Phong đi ra ngoài, lúc quay lại, trong tay anh ta có một xấp cả tiền và vé.

"Tiền cấp dưỡng tháng này, anh đưa em trước. Anh mượn được đồng nghiệp phiếu hai cân thịt và ba mươi cân lương thực, cậu cầm trước."

"Cám ơn."

Theo tiêu chuẩn giá trị của Tô Anh ở dị giới, Cố Thành Phong là một người đàn ông có trách nhiệm.

Nhưng Tô Anh có điểm mấu chốt của mình, Cố Thành Phong áy náy với nguyên chủ, anh ta đáng bị như vậy.

Cô nói: "Cố Thành Phong, giữ gìn sức khỏe."

Cố Thành Phong quay lưng lại, tháo kính ra, lau đôi mắt đã đỏ hoe.

......

Sau khi Tô Anh rời đi, Cố Thành Phong báo cảnh sát, sau đó vùi đầu trong phòng thí nghiệm.

Trợ lý nói với Cố Thành Phong: "Sếp Cố, đồng chí Đinh, bạn học của anh tới, nói có việc quan trọng, muốn anh ra ngoài gặp.

Cố Thành Phong tốn bao nhiêu công sức mới được về nước, trước là để phục vụ tổ quốc, sau là muốn gia đình đoàn tụ.

Kết quả, Đinh Thư Nhã khiến vợ anh ta bệnh tim tái phát, còn bị bọn buôn người bắt cóc.

Anh ta hận chính mình, càng hận Đinh Thư Nhã và dì của cô ta.

Cố Thành Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không gặp. Cậu nói vớilãnh đạo, sau này đừng để tôi thấy Đinh Thư Nhã ở căn cứ, sẽ ảnh hưởng đến tôi làm thí nghiệm. Lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không ai chịu trách nhiệm được.”

Trợ lý sợ hãi, sếp Cố muốn đuổi đồng chí Đinh ra khỏi căn cứ.

Không gặp được Cố Thành Phong, Đinh Thư Nhã thất vọng rời khỏi phòng thí nghiệm, đúng lúc thấy bảo vệ của căn cứ đang áp giải dì cô ta chuẩn bị giao cho đồng chí cảnh sát.

Ngô Lương Hoa giãy dụa cầu cứu: "Thư Nhã, Cố Thành Phong không đáng tin cậy, là cậu ta gọi bảo vệ bắt dì. Con mau nhờ bố con cứu dì.”

Đinh Thư Nhã không tin, sao Cố Thành Phong có thể để người ta bắt dì đang sống nương tựa vào cô ta chứ?

Cô ta quay lại phòng thí nghiệm, lần này bảo vệ còn không cho cô ta vào cửa, cũng không chịu đi vào thông báo.

"Sếp Cố đã dặn, anh ấy rất bận, sau này bất cứ chuyện gì của đồng chí Đinh, cũng không được quấy rầy anh ấy."

......

Tô Anh thuận lợi trở lại nhà trọ, nói với Cố Tri Nam và Cố Xán Xán, cô đã ly hôn trong hòa bình với đồng chí Cố Thành Phong.

"Tri Nam, chị đã nói chuyện với anh trai em, sau này em sẽ sống cùng chị và Xán Xán, anh trai em sẽ gửi tiền cấp dưỡng."

Cố Tri Nam vừa vui vẻ vừa cảm thấy mất mát, hỏi: "Chị, vậy sau này em có thể đi thăm anh trai không?"

"Đương nhiên là có thể rồi, đợi chị tìm được đối tượng kết hôn tốt, lấy được hộ khẩu, anh ấy có thể tới đón các em đi chơi."

Cố Tri Nam nghe thế thì vui vẻ trở lại.

Như vậy cũng không tệ, cậu có thể ở lại bên cạnh chị dâu và Xán Xán, lại không mất đi anh trai, còn có thể đi tìm Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh để cùng chơi đùa.

Cố Xán Xán hỏi: "Mẹ ơi, bố mới có đẹp hơn bố cũ không?"

Tô Anh cười nói: "Chỉ sợ rất khó, đàn ông có thể đẹp trai hơn bố con rất ít."

Ngoại hình và chiều cao của Cố Thành Phong thuộc hàng đỉnh cao. Cô đã xem ảnh cận cảnh của lão Đinh. Ông ta có lông mày rậm, mắt to, ngay thẳng, nhưng còn kém Cố Thành Phong rất nhiều.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên người lính hôm nay đã trả tiền vé xe buýt giúp cô.

Chính là anh ấy, người có ngoại hình và chiều cao tương đương Cố Thành Phong, hơn nữa còn sở hữu khí chất nghiêm nghị chính trực của quân nhân.

......

Có phiếu lương thực và tiền, buổi tối Tô Anh dẫn Cố Tri Nam và Xán Xán đến nhà ăn quốc gia ăn cơm.

Ba người gọi một món thịt và hai món rau, thêm một món canh bí đao thịt băm và ba bát cơm, tổng cộng hết một tệ.

Nhà trọ một phòng ba người, một ngày là 85 xu, tiền phòng đã được cảnh vệ thanh toán, có lẽ là yêu cầu của chính ủy Quý đưa, cô nhất định phải trả lại số tiền này.

Bây giờ họ đều ra ngoài ăn, dựa vào năm mươi hai tệ mà Cố Thành Phong đưa cũng chỉ đủ cho ba người ăn ở hơn nửa tháng.

Hiện tại vật tư đều dựa vào vé cung ứng, thành phố lớn thì không thuận tiện như hải đảo, ít nhất cô có thể lên núi xuống biển kiếm thức ăn mà không bị chết đói.

Cô muốn hai đứa trẻ của mình ở lại đảo, như vậy xem mắt là giải pháp tốt nhất lúc này.

......

Sau khi đưa mấy đứa về nhà trọ, Tô Anh đến nhà của người bộ đội, hỏi về việc xem mắt.

"Cô giải quyết chuyện bên kia ổn thỏa rồi chứ?" Kiều Cửu Hương hỏi.

Tô Anh gật đầu: “Cố Thành Phong cũng không tệ lắm, một tháng cho năm mươi hai tệ tiền trợ cấp."

"Cô sẽ nuôi cả hai đứa trẻ?"

“Đương nhiên, Cố Thành Phong chưa từng trông trẻ, bọn trẻ sống với anh ta kiểu gì?"

Kiều Cửu Hương giật mình, cô ta đã ám chỉ với Tô Anh, để Cố Tri Nam ở với anh trai, như vậy Tô Anh chỉ cần dẫn theo một đứa rồi tái hôn.

Sao Tô Anh ngốc như vậy, lại muốn nuôi cả hai đứa nhỏ.

Nhưng con trai lão Đinh hiện đang ở nông trại cách đó vài trăm cây số, lão Đinh đang sống một mình, có lẽ cũng không ngại Tô Anh dẫn theo hai đứa nhỏ.

Cô ta nói: "Ngày mai ở lễ đường lớn của quân đội có tổ chức cuộc họp liên hữu nội bộ. Tuy nói là hội hữu nghị nhưng thực ra là hội xem mắt. Tôi đã sắp xếp để cô và lão Đinh gặp nhau ở phòng tầng hai, chín giờ sáng, cô đừng đến trễ."

"Được."

"À, chờ chút." Kiều Cửu Hương gọi cô lại.

Tô Anh quay đầu lại: “Chủ nhiệm Kiều còn có việc gì sao?"

Ánh mắt Kiều Cửu Hương dừng ở vòng eo nhỏ của Tô Anh, cho dù là khuôn mặt hay vòng eo thì đều quá xinh đẹp. Không thể che được khuôn mặt xinh đẹp thì che đi vòng eo này vậy.

"Ngày mai cô hãy quần áo rộng một chút."

"Tại sao?" Tô Anh khó hiểu hỏi.

Kiều Cửu Hương trợn mắt, chẳng lẽ cô ta không biết bản thân rất thu hút người khác sao?

"Đừng ăn mặc quá xinh đẹp, tôi sợ lão Đinh không thích."

Tô Anh cúi đầu nhìn, cô đang mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần ống thẳng màu đen, quả thật vô cùng bảo thủ.

Đôi mắt đào hoa, câu hồn kia chớp chớp: “Vậy tôi sẽ cố gắng.”

Kiều Cửu Hương phiền não, không có người đàn ông nào không mềm lòng trước đôi mắt đào hoa này.

Để con Tô Anh yêu tinh này ở nhà trọ là lựa chọn chính xác, nếu cho ở nhờ, có lẽ chồng cô ta cũng bị mê hoặc.

Tô Anh không thấy Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh thì hỏi: "Tinh Tinh và anh trai con bé đâu?"

"Cảnh vệ dẫn chúng đến căng tin ăn cơm rồi."

Tô Anh vội vàng trở về, liền không đợi, nói: "Vậy khi nào chúng về, phiền chủ nhiệm Kiều nói với Tinh Tinh, ngày mai Xán Xán muốn tới chơi với con bé."

Lúc này cửa thư phòng mở ra một khe hở, bên trong có bóng người cao lớn đứng lên.

Kiều Cửu Hương vội vàng ngăn Tô Anh, đẩy cô đi ra ngoài.

Trong phòng, chồng cô ta đang nói chuyện với chú hai của bọn nhỏ, Hàn Cảnh Viễn.

Không biết vì sao, nhưng cô ta không muốn để hai người đàn ông trong phòng nhìn thấy Tô Anh.

Kiều Cửu Hương chỉ ước gì Tô Anh nhanh chóng rời đi.

“Tri Nam và Xán Xán một mình ở nhà trọ cũng không an toàn, cô mau về đi, tôi tiễn cô."

......

Hàn Cảnh Viễn đúng lúc nói chuyện với Quý Bình Lương xong, vừa mở thì nghe được bên ngoài có khách, là một đồng chí nữ, anh đột nhiên dừng lại.

Vừa nhìn thoáng qua, anh lập tức nhận ra bóng lưng gầy gò kia, là đồng chí nữ hôm nay gặp trên xe buýt.

Gió đêm thoáng lướt qua, đó là người quen của Kinh Thần và Tinh Tinh.

Vậy, cô gái anh gặp trên xe hôm nay, là đồng chí Tô Anh đã cứu hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ may mắn được cứu về, nếu không tính mạng của lão Hàn cũng không cứu được.

Ân nhân cứu mạng đang ở ngay trước mắt, Hàn Cảnh Viễn đang muốn đuổi theo nói lời cảm ơn thì đột nhiên Quý Bình Lương nhớ ra có chuyện muốn nói chuyện với anh nên gọi lại.

"Ông nội cậu bảo lần này nhất định phải tìm cho cậu một người vợ, muốn cậu với người ta kết hôn lâu dài chứ không phải lừa ông ấy bằng hiệp định hôn nhân. Ngày mai cậu nhất định phải đi xem mắt."

Bị giữ lại, anh không đuổi kịp cô gái kia mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play