Những hòn đá lớn đang lăn dọc theo triền núi cao nghiêng nghiêng, rơi xuống đằng sau chỗ ký túc xá của đám thanh niên trí thức, mấy hôm nay trời mưa to nhiều ngày liên tiếp như vậy, đất ở trên sườn núi đều mềm xốp, lúc này đây như là một con sóng lớn tầng tầng lớp lớp đổ dồn dập xuống phía dưới.
Đây là núi đá sạt lở!
Khi ý nghĩ này nổ tung ở trong đầu Hoắc Sênh, cô cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều gì, trực tiếp nhảy xuống từ cây thang, thanh âm run rẩy hô to với mọi người ở xung quanh : “Núi đá sạt lở rồi, mọi người chạy mau!” Nhưng mà thanh âm của cô bị chìm nghỉm trong tiếng mưa rơi, căn bản không có hiệu quả đáng kể nào.
Sau đó có một khối đá thật lớn thật rơi đập mạnh xuống, nghiền áp trên phòng ốc, không cần Hoắc Sênh phải kêu la, một tiếng động lớn như vậy, thậm chí trên mặt đất đều đang bị rung lên dữ dội, nhất thời mọi người tán loạn chạy ra khỏi phòng, đang xem cảnh tượng sụp đổ sau lưng, đất đá cùng bùn lầy lăn xuống như cơn sóng lớn, phía sau lưng ai nấy đều lạnh toát, nhanh chân tháo chạy.
Chu Bình bị dọa sợ, hai chân giống một bãi bùn nhão, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, Hoắc Sênh thấy vậy liền túm tay cô kéo lên: "Đứng dậy, chạy mau lên!”
“…… Tiền của cùng đồ vật của tôi, còn, còn ở ký túc xá.” Chu Bình muốn quay trở lại ký túc xá để mang theo những đồ vật đáng giá của cô.
Hoắc Sênh giữ chặt lấy cánh tay của cô: “Cô muốn tiền hay là muốn mạng hả , đi mau!” Nói xong liền kéo theo Chu Bình chạy trối chết về phía trước , trong cơn mưa to hỗn loạn, ở phía sau xung quanh không ngừng có đất đá rơi xuống, nhất thời vang lên những tiếng thét chói tai và tiếng khóc, Chu Bình cũng phục hồi lại tinh thần , một khắc cũng không dám chậm trễ, chỉ lo chạy.
Sinh mạng trước mắt, những đồ vật sở hữu ngoài thân thì có là gì, trong tình cảnh hỗn loạn , Hoắc Sênh cùng với Chu Bình bị người khác tách ra, sau lưng không biết ai đã đẩy Hoắc Sênh một cái, Hoắc Sênh bước chân không vững, nên bị ngã sõng soài thật mạnh trên mặt đất, ngay sau đó bàn tay bị người ta liên tiếp dẫm lên, Hoắc Sênh muốn bám vào thứ gì đó để đứng dậy nhưng không được, trong tình cảnh hỗn loạn này, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Tân Chí đang chạy ở phía trước xoay người lại muốn kéo mình dậy, nhưng mới đi được nửa bước, cái tên thanh niên trí thức này nhìn thấy mấy hòn đá to đang lăn xuống liền không có do dự mà xoay người chạy mất.
Hoắc Sênh cố gắng vài cái vẫn không bò lên được, thấy bên cạnh có một nhánh cây ở trong bùn đất bị đứt gãy rơi xuống, kéo theo đất đá thẳng tắp rơi xuống vị trí mà Hoắc Sênh đang nằm.
Xung quanh lâm vào một màu tối đen, áp lực khiến cho người ta không thở được, tựa hồ như hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.
“Hoắc Sênh, tỉnh lại đi, đừng có chết, đừng chết, trả lời tôi đi.”
Trong mơ hồ Hoắc Sênh mở mắt ra, nhưng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, không biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ có thể nghe được những tiếng động có tiết tấu như tiếng tim đập ở bên tai từng đợt vang lên, thập phần hữu lực.
*
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, tìm lại một chút ký ức rồi lẩm bẩm nói: “Triệu, Triệu Vệ Đông?” Khó khăn nói ra mấy chữ, sau đó cảm thấy đầu váng mắt hoa đánh úp lại, rồi rơi vào trong bóng đêm nặng nề .
***
Liên tiếp mấy ngày mưa to kèm theo trận núi đá sạt lở đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mặt trời đã nhiều ngày không thấy hôm nay đã ló dạng, những tia nắng ấm áp chiếu xuống khắp nơi, nhưng không ai có thể cảm giác được độ ấm vào lúc này .
Nhưng xã viên của thôn Hà Câu đều tham gia vào đội ngũ cứu người, ký túc xá của thanh niên tri thức thuộc đội hai cùng đội ba và hơn hai mươi hộ nông dân bị trận núi đá sạt lở lần này liên lụy, tuy rằng một số người đã nhanh chân chạy thoát được, nhưng còn có rất nhiều người đều đang bị vùi lấp ở dưới đống bùn lầy đất đá, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Chu Bình chạy thoát được ra ngoài, lúc sau khi trận sạt lở đã bình thường trở lại, nhưng lại không tìm được Hoắc Sênh, cô nóng nảy, sau đó lại chạy đến những nơi mà các cô từng ở trước kia để nhìn xem, nhưng bây giờ tất cả đã trở thành một đống phế tích, cô che miệng rồi ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Công xã bí thư chi bộ để cho đoàn người kiểm kê nhân số, không được chậm trễ thời gian, mọi người liền nhanh chóng cầm lấy dụng cụ đi tiến hành việc đào đất để giải cứu những người bị nạn, việc cứu người là quan trọng nhất vào lúc này.
Những người được cứu ra, có những người vẫn còn sống, có cả người đã không còn hơi thở, một đám người bị thương đều được mang đi cứu thương, nhưng không có một ai là Hoắc Sênh.
“Đừng nóng vội, sẽ tìm được thôi.” Từ Lực Tranh trấn an cô , ngược lại tiếp tục đi hỗ trợ cứu người đi, không nói đến Hoắc Sênh, ngay cả Đông Tử cũng chưa tìm được, phát sinh sự việc như vậy, đại đội trưởng là người đưa ra quyết định, nhưng bây giờ lại không thấy Đông Tử đâu, sợ là đã đi theo xảy ra chuyện gì rồi .
Những người xung quanh bởi vì thân nhân còn sống mà khóc lóc thảm thiết, cũng có cả những người bởi vì sinh mệnh mất đi mà kêu rên khóc thút thít, Chu Bình lau nước mắt, sau đó cũng cầm công cụ cũng đi hỗ trợ cứu người, nhiều thêm một phần sức lực là có thể trước tiên giải cứu thêm một người ra ngoài.
“Nơi này, ở nơi này, mau!” Từ Lực Tranh xốc lên mấy khối đá nham thạch to , sau khi nhìn thấy người, quả thực vui mừng muốn khóc, tìm được rồi! Tìm được rồi! Là Đông Tử cùng thanh niên trí thức Hoắc.
A bà suốt đêm chạy tới đây, không thấy được cháu trai nhà mình, chỉ nhìn thấy một mảnh địa phương hỗn độn trước mắt, bà đứng ở tại chỗ, giơ tay hung hăng đánh một cái tát vào mặt mình .
Đêm qua không nên để cho nó ra cửa, không nên để cho nó ra cửa!
Vị lão bà này tuổi đã già, nhưng không có giống những người khác chỉ biết khóc lóc, bà cũng xách theo công cụ đào bới ở xung quanh tìm kiếm.
“Nơi này, Đông Tử ở chỗ này! Mau mau mau, mọi người lại đây phụ một tay đi!”
Nghe được tiếng hô, động tác của A bà máy móc dừng lại rốt cuộc cũng có phản ứng, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Từ Lực Tranh .
Vài người đào bớt bùn đất cùng đá vụn xung quanh, đem hai người bị đè ở dưới thân cây nâng ra ngoài, sau khi kiểm tra hơi thở của hai người, may mắn đều còn thở, vẫn hô hấp liền có thể cứu chữa, Hoắc Sênh được Triệu Vệ Đông bảo vệ ở dưới người, nhìn qua hẳn là không chịu bao nhiêu chấn thương.
Nhưng thời điểm Triệu Vệ Đông được nâng ra ngoài, trên chân trái máu đọng lại thành một mảnh, máu chảy đầm đìa nhìn ướt hết cả người, A bà ghé vào trên cáng cứu thương, đưa tay sờ thử xem Đông Tử còn hô hấp không, bà lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng không có khóc thành tiếng, bà khẽ lau nước mắt, hốc mắt đỏ lên, rồi nhanh chóng đem người đưa đến chỗ thầy lang.
Nhưng chỗ của thầy lang là chỗ không được lớn cho lắm, người bị thương lục tục đều đưa đến nơi này để cứu thương, vị thầy lang kia bận bịu cả nửa ngày, trong nhà ông cơ bản đều đã chen đầy người, không có cách nào, những người đưa tới sau ông chỉ có thể sắp xếp tới phòng khám bên ngoài để cứu chữa, nhìn thấy người đến là A bà của Triệu gia cùng một bộ cáng lại đây, ông vừa thấy tình huống của Triệu Vệ Đông, vừa ở một bên cầm máu vừa nói: “Không được, tình huống của Đông Tử rất nghiêm trọng, lập tức đưa đến bệnh viện đi!” ở nơi này chỉ có một số thuốc men cùng với thiết bị hữu hạn, bây giờ tình huống cấp bách lập tức đưa đến bệnh viện lớn ở trên huyện, để ở nơi này chỉ làm chậm trễ thời gian.
Thời điểm Hoắc Sênh tỉnh lại, là ở chỗ thầy lang này, cô khẽ cử động một chút thì thấy đầu óc trời đất quay cuồng, lại ngã trở về trên giường, toàn bộ nơi đây đều tản mát ra hơi thở tử vong chết chóc, cô nghe được một câu của ông thầy lang mà tức muốn hộc máu.
“Nơi này của tôi chỉ có thể cứu chữa một chút vết thương nhẹ thôi, những vết thương nghiêm trọng phải nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện ở trên huyện đi! Đừng có chần chừ ở chỗ này của tôi làm chật chội thêm nữa!”
Chỉ trong chớp mắt Hoắc Sênh lại ngất đi lần nữa.
Trên trán Hoắc Sênh xây xát trầy da, hai tay cũng bị dẫm đạp xây xước một tầng da, đây là vết thương trong lúc núi đá sạt lở bị những người chạy trốn hoảng loạn dẫm lên, những chỗ bị trầy da bị không ít bùn đất dính vào, phải tiêu độc rửa sạch sẽ mới có thể bôi thuốc được, thời điểm rửa sạch đại khái quá mức đau đớn, mấy ngày hôn mê Hoắc Sênh hơi hơi liền có thể cảm nhận được.
Thời điểm cô tỉnh táo lại, trên tay đã được bôi thuốc, có cảm giác mát lạnh, một đôi tay bị quấn băng kín mít, nhìn qua thấy ghê người, nhưng thực tế vết thương không có nghiêm trọng lắm, Vương Tứ Bảo thì đang canh giữ ở bên cạnh cô, thấy cô tỉnh lại, thì vội vàng đỡ cô ngồi lên.
“Tỉnh, tỉnh rồi, con tỉnh rồi à.”
Núi đá bị sạt lở, phòng ốc ký túc xá cũng không còn, những người bị thương không tìm được chỗ ở, người ở trên công xã tạm thời ở thôn Hà Câu dựng tạm lên mấy túp lều đơn giản, những gia đình có thân thích đều tạm thời đem người bị thương của nhà mình đón về nhà tĩnh dưỡng, Hoắc Sênh là thanh niên trí thức, ở thôn Hà Câu trừ bỏ ký túc xá dành cho thanh niên trí thức ra tự nhiên không có nơi nào để đi nữa, cũng chỉ có thể chuyển qua chỗ lều trại nơi này.
Sau khi Vương Tứ Bảo biết thôn Hà Câu thôn bị núi đá sạt lở đã chết cả người, ông đang ở chỗ mổ heo liền ném luôn con dao mổ heo ngay tại chỗ, cùng ngày liền vội vàng không ngừng mà chạy tới thôn Hà Câu, tóm được người liền hỏi có nhìn thấy con gái Hoắc Sênh nhà ông hay không.
Thôn Hà Câu lúc ấy đang hỗn loạn thành một mảnh đều vội vàng đào đất để cứu người, không có ai có rảnh có tinh lực để ý đến ông, hoặc là giúp ông đi tìm người, Vương Tứ Bảo tìm không thấy người, liền đi theo mọi người cùng nhau đào đất, đào cả một ngày, nhìn những người được nâng ra máu me nhầy nhụa khắp người, nhưng không có một ai là con gái của ông.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn cùng ông ngồi ăn cơm với nhau, là người sống sờ sờ cơ mà, sao có thể nói không liền không thấy được, chuyện này không có khả năng. Ông không tin.
Cuối cùng vẫn là Chu Bình nghe thấy đội cứu viện nói lại, mọi người nói có một người đầu trọc, không ăn không uống, đào hai ngày hai đêm vẫn còn cố chấp đào bới đất đá, chỉ sợ là ông ta đào xong thì người cũng đã sớm đã chết vì kiệt sức rồi.
Lão đầu trọc? Chu Bình nhớ tới chẳng lẽ là người nhà của Hoắc Sênh? Cô chạy đến chỗ sạt lở để nhìn xem, quả nhiên là ông ấy, lúc này cô mới đem tin tức nói cho Vương Tứ Bảo, rồi đưa ông tới chỗ những căn lều dựng tạm thời, Hoắc Sênh bị chấn động não nhẹ, chờ khi tỉnh lại thì không có gì đáng ngại nữa.
“Thế nào? Có chỗ nào còn đau không? Con chờ ở đây, đừng có nhúc nhích, để cha đi tìm thầy lang lại đây giúp con nhìn xem, đừng sợ, có cha ở đây rồi.” Cho dù thầy lang đã nói với Vương Tứ Bảo, nếu như người tỉnh lại liền không có việc gì, nhưng ông vẫn luôn trừng mắt canh chừng Hoắc Sênh, không một khắc nào ông dám chợp mắt, ông chỉ sợ chính mình mà nhắm mắt lại thì Hoắc Sênh liền không thở nữa, tay chân ông lấm lem bùn đất, đôi mắt ông đỏ ngầu vì liên tục không ngừng nghỉ đào bùn đất trong hai ngày liền, nhìn thấy Hoắc Sênh tỉnh lại, đôi mắt ông cuối cùng cũng có tia sáng.
Hoắc Sênh khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng ý thức vẫn chưa có bình phục lại đầu óc vẫn hơi choáng váng, thanh âm hơi khàn khàn nói đứt quãng: “Con muốn… uống nước.”
“Ai ai, được được được, uống nước, để ta lấy cho con.” Vương Tứ Bảo luống cuống tay chân rót một chén nước ấm, sau đó thổi cho nguội bớt, rồi thật cẩn đỡ lấy Hoắc Sênh để lên miệng cho cô uống mấy ngụm: “Uống chậm một chút, cẩn thận không sặc.”
Sau khi uống được mấy hớp nước, Hoắc Sênh nhớ lại trận sạt lở đất đá đáng sợ kia, nước mắt không tự chủ theo khuôn mặt rơi xuống dưới.
Hốc mắt Vương Tứ Bảo ửng đỏ, rồi muốn xoa đầu Hoắc Sênh và lau nước mắt cho cô, nhìn thấy tay chân mình không sạch sẽ, sau đó chỉ dám nhẹ nhàng an ủi cô: “Không có việc gì, không có việc gì nữa rồi.”
Bây giờ đang ở trong lều trại đơn sơ, nhưng may mắn từ lúc phát sinh núi đá sạt lở đến bây giờ, trời cũng không mưa to nữa, nhưng mà thời điểm buổi tối, những chỗ lều trại đơn sơ này khắp nơi toàn là muỗi cắn người, phải cầm lá ngải cứu phơi khô tới đốt, nếu không sau nửa đêm chúng sẽ cắn cho người ta không được ngủ yên, Vương Tứ Bảo ngồi yên trước mặt, lặng lẽ cầm quạt hương bồ để quạt gió đuổi muỗi cho Hoắc Sênh ngủ, chờ được khoảng tầm một lúc, ông mới khom lưng đi ra khỏi lều, ngồi xổm bên ngoài lều, từ trong túi móc ra tấm ảnh chụp đen trắng của vợ, ông nhìn một hồi lâu, rồi khẽ lau nước mắt.
Sau đó Hoắc Sênh tỉnh lại, ngày hôm sau Vương Tứ Bảo cõng Hoắc Sênh lên một chiếc xe bò đơn mướn được của người dân, rồi đem con gái về trên chỗ ông ở trên huyện để tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều thay đổi và tìm những đồ ăn tốt để cho Hoắc Sênh bồi bổ thân thể, nhiều ngày sau đó, Hoắc Sênh cảm giác chính mình đã khá hơn rất nhiều, vết thương trên tay đã dần khỏi hẳn, chỉ là vết thương trầy xước ở trên trán vẫn còn chưa lành hẳn, gần nhất có hơi phát ngứa, cô hỏi bác sĩ, họ nói thường xuyên bôi thuốc là được, vì thế cô tính toán thu thập đồ vật muốn trở về thôn Hà Câu.
Vương Tứ Bảo muốn Hoắc Sênh ở lại thêm mấy ngày để nghỉ ngơi, nhưng Hoắc Sênh biết nơi này của ông chỉ là căn nhà nhỏ, mấy ngày này ông đều đem giường lớn nhường cho mình ngủ, còn ông đành tạm thời ngủ ở trên ghế bên ngoài.
Vương Tứ Bảo còn phải làm việc mỗi ngày, cứ tiếp tục như vậy đi xuống thì sợ thân thể ông sẽ không chịu nổi.
Bởi vì ký túc xá của thanh niên trí thức bị núi đá sạt lở, bí thư chi bộ công xã tự mình tới để chỉ đạo, bố trí cho nhóm thanh niên trí thức tạm thời sẽ ở tại những gia đình của người dân, mỗi một hộ dân đều cần phải phối hợp, giúp đỡ cộng đồng vượt qua cửa ải khó khăn, thời điểm Hoắc Sênh đến thôn Hà Câu, khu vực bị núi đất sạt lở kia, còn có không ít người vẫn đang tiếp tục đào bới để cứu người, hơn nữa lúc ấy hỗn loạn cũng chỉ lo chạy trốn thoát thân, những đồ vật đáng giá trong nhà và đồ không đáng giá tiền cũng chưa mang theo.
Hoắc Sênh cũng muốn đi đào đất, nhưng vẫn đi tìm Chu Bình trước, lúc cô tới thời gian vừa lúc là giờ ăn cơm trưa, nên không gặp được bí thư chi bộ công xã, tự nhiên cũng không biết cô ấy đang ở nơi nào, đơn giản liền đi tìm Chu Bình, chờ sau giờ cơm trưa rồi trở lại tìm bí thư chi bộ công xã hỏi thăm tình hình sau, Chu Bình bây giờ đang ở tại nhà của Từ Lực Tranh, lúc Hoắc Sênh đến, người nhà Từ gia đều không có ở đây, trong viện chỉ có một mình Chu Bình đang khom lưng băm rau cho heo.
Nhìn thấy người đến là Hoắc Sênh, Chu Bình dừng việc trong tay lại, tiếp đón kêu Hoắc Sênh xuống.
“Cô trở về nhanh như vậy sao, tôi còn cho rằng phải mười ngày nửa tháng nữa cơ, vết thương trên trán này sau khi lành sẽ không để lại sẹo chứ?” Chu Bình nhìn miệng vết thương trên trán Hoắc Sênh thì lo lắng thay cho cô, là con gái mà, nếu mà để lại sẹo liền bị phá tướng, Hoắc Sênh vẫn còn chưa gả chồng, hơn nữa làn da lại trắng nõn, nếu như để lại sẹo khẳng định đến lúc đó sẽ xấu hơn rất nhiều .
Vị trí miệng vết thương trên trán của Hoắc Sênh là ở gần mép tóc, chỉ là té trầy miếng da, cũng không phải là vết thương lớn gì, cô đã hỏi qua bác sĩ rồi, họ nói chỉ cần bôi thuốc, không để dính nước, thì sẽ tốt thôi: “Hẳn là sẽ không, vết thương cũng không lớn, chỉ là bị trầy xước chút da thôi, chịu khó tĩnh dưỡng ăn một chút đồ ăn thanh đạm là sẽ không có vấn đề gì.”
Chu Bình khẽ gật đầu, đưa cho Hoắc Sênh chén nước để Hoắc Sênh uống, sau đó nói: “Cũng may cho cô có vận khí tốt, những người được đào ra ít nhiều bị thương đều nghiêm trọng, cũng may là Triệu đội trưởng đem cô che chở cẩn thận, đến lúc đó cô phải cảm ơn anh ấy thật tốt vào, bằng không cái thân thể này của cô, bị một thân cây to như vậy đè trúng, phỏng chừng ——”
“…… Cô, cô nói cái gì?” Hoắc Sênh đặt chén xuống bàn, biểu tình có chút kinh ngạc, không hiểu rõ ý tứ của Chu Bình, cô chần chờ hỏi ngược lại: “Triệu đội trưởng, là Triệu Vệ Đông, cứu tôi?” Không phải Chu Bình nói là do Từ Lực Tranh đào đất đem cô cứu ra ngoài sao?
Chu Bình vừa nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của cô, liền cả kinh nói: “Cô không nhớ rõ sao? —— bất quá cũng đúng thôi, lúc ấy cô cũng đã ngất xỉu, lúc chúng tôi đem các ngươi cứu ra ngoài, cả người Triệu đội trưởng đều che chắn cho cô, khúc cây to kia đều đập đến trên người anh ấy, thời điểm được nâng ra ngoài, cả người anh ấy máu me nhầy nhụa, vết thương có phần nghiêm trọng, nhưng vẫn may là còn thở, cùng ngày hôm đó người nhà đã đưa anh ấy đến bệnh viện ở trên huyện rồi, chắc là qua mấy ngày nữa sẽ có tin tức, cô đừng lo lắng.”
Triệu Vệ Đông? Đầu óc Hoắc Sênh tức khắc liền trống rỗng, cô cẩn thận nghĩ lại, đúng rồi, đêm đó thời điểm núi đá sạt lở hình như là cô nghe được tiếng của Triệu Vệ Đông, cô còn cho rằng những tiếng kia đều là giả.
Triệu Vệ Đông được đưa đến bệnh viện trên huyện, vậy mà cô một chút tin tức cũng không biết, không biết bây giờ tình trạng anh thế nào, Triệu gia chỉ còn ba người, trừ bỏ một A bà đã già thì chính là một đứa trẻ, nếu như Triệu Vệ Đông mà xảy ra chuyện gì, thì cô biết làm như thế nào, điều này khiến cho Hoắc Sênh đứng ngồi không yên, cô đứng lên, sắc mặt khó coi, nôn nóng nói: “Triệu Vệ Đông, anh ấy như thế nào rồi? Có tin tức gì gửi về hay không, …tôi… tôi không biết, tôi muốn đi lên trên huyện một chuyến, đến bệnh viện xem tình huống anh ấy như thế nào.”
Cô vừa nói xong những lời này, thì cửa nhà Từ gia đã bị người ta đẩy ra, người xuất hiện ở cửa là Từ Lực Tranh, anh biết Hoắc Sênh được người thân đón đi dưỡng thương, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại, mấy ngày nay anh bận rộn trong ngoài, vội đến mức cả người choáng váng, vừa mới từ trên huyện liền về đây trước, đôi mắt che kín tơ máu nhìn qua rất dọa người.
Nhìn thấy Hoắc Sênh Từ Lực Tranh đầu tiên là sửng sốt một chút, một câu chào hỏi nói cũng chưa kịp nói, chỉ từ kẽ răng bật thốt ra một câu chán nản: “Đông Tử từ bệnh viện đã trở lại, bác sĩ nói rằng chân trái đã bị gãy, khả năng sẽ trở thành người què.”
“Choang” một tiếng.
Chiếc chén trong tay Hoắc Sênh rơi xuống, đập trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh.
《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》
The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ