Từ Lực Tranh ngồi xổm xuống, đem những mảnh chén rơi vỡ dưới đất nhặt lên, lần này không nhìn Hoắc Sênh, tiếp tục lại nói: “Thanh niên trí thức Hoắc, tôi cũng không có ý gì khác, nhưng cô nên đến phụ trách và xem anh ấy như thế nào, Đông Tử cũng rất đáng thương.”
Quyết định như vậy, là quyết định như vậy đi, gãy chân sao, chỉ cần y tế tốt một chút có thể chữa được, thuốc tốt một chút là được, rồi sẽ tốt lên thôi, làm sao lại què được cơ chứ, Hoắc Sênh suy nghĩ lung tung rối loạn một lát rồi nói: “Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ phụ trách, tôi quyết định rồi, tôi biết rồi, tôi đi đến nhà của Triệu đội trưởng nhìn xem trước.”
Nói xong Hoắc Sênh liền từ nhà của Từ Lực Tranh đi ra cửa, rồi vội vội vàng vàng đi đến nhà của Triệu Vệ Đông.
Khi Hoắc Sênh đi rồi, Chu Bình mới phản ứng lại, cô không thể tin tưởng mà nhìn người yêu của mình hỏi: “…… Triệu đội trưởng, chân anh ấy thật sự không khỏi được sao? Sao ngày hôm trước không nghe thấy anh nói gì, thật sự bị què sao?”
Từ Lực Tranh đem những mảnh chén vỡ trong tay ném vào trên tường vây trong nhà, thanh âm cũng không suy sụp như vừa rồi nữa: “Bác sĩ mỗi ngày lời nói đều không giống nhau, ai biết được qua mấy ngày nữa lại là cái dạng gì.”
Từ khi Triệu Vệ Đông được người từ bệnh viện trên huyện nâng trở về, chân trái không cử động được, phỏng chừng về sau sẽ trở thành người què, tin tức này trong vòng chưa đến một giờ đều đã truyền khắp toàn bộ thôn Hà Câu, cơ hồ tất cả mọi người đều đã biết tin tức này.
Có người thì thương tiếc, đang là một thanh niên khỏe mạnh, lại còn độc thân chưa cưới vợ, mới làm đội trưởng đội sản xuất còn chưa được mấy năm, có thể thấy được tương lai sau này sẽ càng ngày càng tốt, bây giờ lại xảy ra việc như vậy, nói què liền què, không nói đến việc điều trị chân phải tốn một đống tiền lớn, chính là cho dù có chạy chữa đi nữa thì cũng là người què, là tay chân không còn lành lặn nữa, Triệu gia chỉ còn một già một đứa trẻ, Triệu Vệ Đông thì trở thành người què, cuộc sống này về sau khẳng định sẽ khổ rồi.
Triệu Vệ Đông vừa mới được nâng trở về Triệu gia, thì sự tình càng náo nhiệt hơn đã xảy ra.
Tống gia đem thiếp canh có ngày tháng năm sinh của Triệu Vệ Đông cùng đồ lễ đã tặng lúc trước để ở trong nhà trả lại, trưởng bối mang theo tiểu bối, nói một ít lời nói an ủi, nhưng mục đính chính muốn nói đến chính là muốn phủi sạch quan hệ, cho thấy mối kết thân giữa Triệu gia cùng Tống gia chính thức lui hôn, về sau nam cưới nữ gả không còn liên quan với nhau nữa.
A bà đã giận dữ không nhẹ, thời điểm nhìn thấy những người Tống gia tìm tới thì liền biết những người này là không có ý tốt gì rồi, nói nhiều như vậy toàn dây dưa mấy câu khó nghe, lão nhân gia nghe vậy thì tức giận không nói hai lời liền cầm cán chổi đem mấy con người ghê tởm và đồ vật của Tống gia đuổi đi ra ngoài.
Đông Tử nhà bà cũng đã sớm lui thân với Tống gia, thiếp canh có sinh thần bát tự này vốn dĩ chính là đồ vật không quan trọng gì, nhưng hôm nay Đông Tử chân đã bị thương, Tống gia làm như vậy chính là tới cửa tới ra vẻ, thực chất là muốn chế giễu người khác.
Thời điểm người của Tống gia từ trong nhà Triệu gia đi ra ngoài, ở chỗ rẽ trong thôn gặp được Hoắc Sanh tới đây để xem tình huống Tống gia, vài người vui sướng khi thấy người gặp họa, một đường đi lại đây nói nói cười cười, trong đó có Tống Yến Tử khi nhìn thấy Hoắc Sanh, cô ta còn cố ý ngừng lại để gọi Hoắc Sênh, sau đó âm dương quái khí, dùng thái độ xem kịch vui mà nói: “Thanh niên trí thức Hoắc à, sao cô như thế nào mà bây giờ mới đến nha, Triệu Vệ Đông vì cô, chân cũng đã bị què, Triệu gia không còn người nào có thể làm việc, cuộc sống hàng ngày về sau phải làm sao bây giờ, ai, tôi cũng không có biện pháp, lúc trước Triệu Vệ Đông đã hủy hôn, hiện tại chúng tôi bây giờ cũng không có bất kỳ quan hệ nào, có muốn phụ giúp một chút cũng không thích hợp, sẽ làm người ta nói ra nói vào, nhưng mà thanh niên trí thức Hoắc cô thì lại không giống nha, cô đến đây rất thích hợp làm người báo đáp nha.”
Hoắc Sênh không thèm để ý đến cô ta, lập tức đi đến nhà của Triệu Vệ Đông, kết quả vừa vào cửa nhà Triệu Vệ Đông, Hoắc Sênh đã sợ ngây người, cô nhìn thấy Triệu Vệ Đông đang nằm ở trên giường với bộ dạng cà lơ phất phơ, im lặng không nói nên lời, chân cũng đã bị thương thành như vậy rồi, như thế nào còn có một bộ dáng như không có việc gì, chuyện này so với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà, phát sinh chuyện lớn như vậy, Hoắc Sênh biết trong lòng của Triệu Vệ Đông khẳng định không dễ chịu, chỉ sợ là vì không muốn để cho người nhà lo lắng nên mới làm ra dáng vẻ này, một bộ dáng như không có việc gì, trong lòng nghĩ như vậy nên Hoắc Sênh rất khó chịu.
Triệu Vệ Đông nghiện thuốc lá, mới vừa đem điếu thuốc ngậm lên miệng, còn chưa kịp châm lửa, nhìn thấy Hoắc Sênh tiến vào, liền để điếu thuốc trong tay xuống dưới, anh nhíu mày nhìn vết thương ở trên trán của Hoắc Sênh, sợi tóc nhu thuận che đậy một số phần của vết thương, nhưng ở trong mắt của Triệu Vệ Đông nhìn thấy thì vẫn có chút ghê người.
“Vết thương trên trán này của cô sẽ không để lại sẹo chứ, bác sĩ nói như thế nào, nếu bị để lại sẹo phỏng chừng sẽ khó coi, có đau hay không?”
Hoắc Sênh không đem lời anh nói nghe vào tai, cô đứng cách Triệu Vệ Đông hai bước, trầm mặc một hồi, cô mới nói: “Triệu đội trưởng, cảm ơn anh, tiền thuốc men tôi sẽ chi trả toàn bộ, vẫn còn rừng xanh thì không sợ không có củi đốt, nên phụ trách thì tôi sẽ phụ trách, thực sự cảm ơn anh vì đã cứu tôi.”
Triệu Vệ Đông nhìn vết thương trên trán Hoắc Sênh, suy nghĩ nếu dùng chút đằng thảo phỏng chừng có thể so với thuốc của bệnh viện hữu dụng hơn, nhưng mà khoan đã, sao nghe có vẻ càng ngày càng không thích hợp thế, anh ngắt lời cô rồi nói: “Phụ trách?”
Hoắc Sênh áy náy nhìn anh: “Năng lực của tôi có hạn, nhưng nếu việc gì tôi làm được tôi sẽ tận lực đền bù.”
Triệu Vệ Đông phì cười: “Người khác bây giờ còn ước gì cách tôi càng xa càng tốt, cô thì hay rồi, lại còn vội vàng tới đây muốn phụ trách, Hoắc Sênh, không sợ tôi bắt nạt cô sao?”
Hoắc Sênh nhấp nhấp khóe miệng, ngữ khí kiên định nói: “Sợ, nhưng mà anh đã cứu tôi, việc tôi nên bồi thường thì tôi sẽ bồi thường, hiện tại tiền trên người tôi có cũng không nhiều lắm, nhưng tôi sẽ đi kiếm.”
Triệu Vệ Đông: “……” Anh ho khan một chút, tính toán muốn cử động thân thể, nhưng trên chân trái có thương tích, vừa cử động liền đau đến nhăn nhó :“Tôi không ăn cơm mềm của nữ nhân*, tôi thân là đại đội trưởng, việc cứu người là chuyện mà một người đội trưởng là tôi nên làm, tôi không cần tiền của cô.”
*ý nói ăn bám phụ nữ
Triệu Vệ Đông biết Hoắc Sênh có tiền, nhưng lần này núi đá sạt lở phỏng chừng đều bị vùi lấp ở bên trong, làm gì còn tiền đâu, sợ là một xu cũng đều không còn.
“Thực xin lỗi, nếu không phải tại tôi, thì anh cũng sẽ không bị què.” Giọng nói của Hoắc Sênh thấp xuống, rõ ràng là đang muốn khóc, cô chưa gặp qua tình huống như vậy, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Què…… Triệu Vệ Đông kinh ngạc, bật thốt lên mà nói: “Cô khóc cái gì, lời đồn nhảm nhí trong thôn mà cô cũng tin, thanh niên trí thức các cô không phải chú ý nhất là hiện thực sự lạc quan cầu thị sao? Ai nói với cô là tôi bị què, chân này của tôi có thể chữa!” Bởi vì thanh âm nói chuyện quá lớn, dẫn tới xé rách miệng vết thương trên đùi, Triệu Vệ Đông nói xong thì bắt đầu nhe răng trợn mắt hít không khí. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sắc mặt Hoắc Sênh đang ảo não, nghe thấy vậy liền chuyển biến, có thể chữa? Vậy sao Từ Lực Tranh lại nói với cô là Triệu Vệ Đông bị què?
“Đồng chí Từ Lực Tranh nói rằng chân của anh đã bị què.”
Triệu Vệ Đông đen mặt lại, rồi giải thích : “…… Người của bệnh viện loanh quanh lòng vòng nói những lời khó hiểu, cô đừng nghe cậu ta nói bừa.”
Hoắc Sênh: “……” Anh ta là thật sự bị què hay vẫn là giả què thế hả?
Triệu Vệ Đông ngẫm lại liền biết Từ Lực Tranh là cố ý, sắc mặt anh ngưng lại, cũng không cùng Hoắc Sênh nói đến vấn đề què hay là không què nữa, mà chỉ nói: “Ký túc xá của thanh niên trí thức đã bị sụp, muốn xây lại cũng phải mất một thời gian nữa, trong khoảng thời gian này cô….,” anh do dự ngừng vài giây rồi lại tiếp tục nói: “Cô tới nhà của tôi ở đi, chân này của tôi bây giờ không còn được thuận tiện như trước nữa, cô hỗ trợ tôi làm chút việc nhà, như cho gà ăn, hay quét dọn nhà cửa gì đó, rảnh rỗi thì bê cho tôi chậu nước để rửa chân.” Câu cuối cùng ngữ khí biến đổi, giọng điệu còn mang theo ý cười.
Hoắc Sênh: “……” Triệu Vệ Đông đây là tình huống như thế nào, anh lại còn muốn cô phụ trách bưng nước rửa chân cho anh ta.
Lúc Triệu Vệ Đông nói xong, cảm thấy sợ là đem người ta dọa cho sợ rồi, vừa định nói chỉ đùa với Hoắc Sênh thôi thì lại nghe cô nói.
“Triệu đội trưởng, tôi có tiền, tôi có thể mướn một người tay chân nhanh nhẹn làm việc lưu loát tới để chiếu cố anh.”
Triệu Vệ Đông: “……”