A bà nhìn đứa con trai lớn khép mông vội vội vàng vàng quay về nhà liền vào phòng đóng cửa lại nửa ngày rời vẫn chưa thấy ra, đi tới của phòng anh gõ gõ hỏi: “Đông tử, con sao vậy?”. Vừa trở về liền trốn trong phòng làm cái gì, giờ còn chưa đến lúc ngủ.
Bên trong Triệu Vệ Đông lên tiếng nói: “Con không có chuyện gì đâu”. Sau đó mở cửa phòng ra, trong tay Triệu Vệ Đông cầm một cái quần nói: “Bà, quần con bị rách mất rồi, bà giúp con vá lại nhé”.
“Bị rách ở đâu?” A bà cầm lấy lật ra, ở chỗ mông có thủng một lỗ lớn, nơi đó quả thật là nơi quan trọng cần phải vá lại. A bà cũng không còn trẻ nữa nên nhìn không được tốt lắm, khi xâu kim dù phải híp mắt cũng không thể xỏ được vào lỗ kim. Vì vậy Triệu Vệ Đông đã thay bà xỏ kim, A bà tiếp nhận khâu vài mũi rồi nói: “Hoắc thanh niên trí thức không phải muốn qua đây sao. Thỉnh thoảng bà sẽ nhờ con bé máy giúp, tay nghề may của con bé rất tốt, may xong còn không nhìn ra đó là đường may. Nói không chừng còn có thể giúp con thêu hoa dệt gấm trên đó.
A bà biết tay nghề của Hoắc Sênh, lúc trước cô khi bà vá quần áo cho Hổ Tử, Hoắc Sênh thấy mắt bà không tốt nên giúp bà may lại, đường may ngay ngắn kín mít.
Triệu Vệ Đông vừa nghe vội không ngừng bảo bà tùy ý làm: “Cái quần này con chưa giặt, để cô ấy may cho con không được tốt lắm”.
A bà nhìn anh một cái, không nói chuyện, một lần nữa cầm chiếc kim lên khâu quần.
Triệu Vệ Đông ngồi bên cạnh bà, suy nghĩ một chút định lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra nhưng nhớ tới bà không thích khói thuốc lại cất điếu thuốc đi. Anh gãi gãi đầu, giọng điệu khác lạ nói: “Bà ơi, mông con bị người ta nhìn thấy hết rồi”.
Cây kim trong tay A bà run lên, mũi kim quay xiên xẹo, bà quay đầu lại kinh ngạc nói: “Gì? Bên trong con không mặc gì sao?” A bà đánh vào đầu Triệu Vệ Đông một cái: “con là tên lưu manh, ai dạy con vậy, người nghèo đến mấy đều biết mình nên mặc”.
Triệu Vệ Đông đen mặt, biết bà hiểu nhầm liền giải thích, nói: “Không phải, con có mặc”.
A bà nhẹ nhàng thở ra nói: “Mặc rồi thì lo làm gì, cứ làm to chuyện ra”.
Triệu Vệ Đông bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ, mặc dù anh đã mặc nó nhưng bị Hoắc Sênh nhìn thấy anh nghĩ lại vẫn là thấy mất mặt: “Bà à, người không hiểu được”.
A bà: “...”.
****
Kể từ chuyện lần trước, cũng đã vài ngày Hoắc Sênh không nhìn thấy Triệu Vệ Đông. Chỉ là tên Ngô Tân Chí này rất khó đối phó, lúc bình thường ở chung với anh ta, quan điểm của Ngô Tân Chí và cô rõ ràng không giống nhau. Anh ta là vị công tử không dính khói lửa phàm tục mà Hoắc Sênh tán thưởng những người đàn ông lễ độ, dịu dàng. Hơn nữa trong mắt những đồng chí nữ khác Ngô Tân Chí lại là hình mẫu lí tưởng. Nhưng mà cô đối với Ngô Tân Chí không có cảm giác gì, vì vậy lúc này Ngô Tân Chí muốn cô làm bạn gái mình cô đã từ chối.
Ngô Tân Chí cũng không nhụt chí, anh ta nghĩ rằng Hoắc Sênh có điều để kiêu ngạo. Cô gái này tuy rằng hiện tại có cá tính, nhưng cô ấy là thanh niên có học thức xuất xắc cả về vẻ ngoài lẫn tri thức, hơn nữa cô cũng dịu dàng xinh đẹp. Anh ta đã trao trái tim mình cho Hoắc Sênh rồi, vì vậy tiếp tục thể hiện trước mặt Hoắc Sênh. Ở kí túc xá cũng không có nhiều người, hơn nữa anh ta cũng không hề che giấu điều gì có lẽ tin tức anh ta tỏ tình với Hoắc Sênh đã được lan truyền khắp nơi.
Có người cảm thấy hai người rất phù hợp, cảm thấy Hoắc Sênh đang tỏ vẻ. Một nam thanh niên có học thức, gia cảnh xuất sắc như vậy cũng chướng mắt, thật không biết cô muốn tìm người như thế nào.
Thật ra Chu Bình cảm thấy hai người không thích hợp, Ngô Tân Chí là người học rộng hiểu nhiều, tính cách so với người khác thì kiêu ngạo hơn nhiều, không để người trong thôn vào mắt, cô cảm giác anh ta như một đứa trẻ vẫn cần người khác chăm sóc. Bình thường anh ta đối xử với Hoắc Sênh rất tôi nhưng đôi khi Hoắc Sênh còn mạnh mẽ hơn đám đàn ông, vậy nên cô ấy sẽ không thích Ngô Tân Chí.
Mấy ngày nay lúc làm việc, may mà Ngô Tân Chí không được phân công làm việc cùng Hoắc Sênh nếu không Hoắc Sênh quả thật vô cùng đau đầu. Cô đã nói rõ ràng, ngoại trừ làm bạn thì cô ấy không có suy nghĩ nào khác với Ngô Tân Chí. Không cần làm những việc như vậy, quá làm phiền người khác.
“Tôi nói cho cô chuyện này, không biết cô có biết không? Tống Yến Tử lại tới đội của chúng ta, lần này không phải là tìm đội trưởng Triệu mà là Ngô Tân Chí, cũng may mà cô không trở thành người yêu của Ngô Tân Chí. Nhìn xem có vẻ như Tống Yến Tử tám chín phần là nhìn trúng Ngô Tân Chí, hai ngày này đều ân cần chăm sóc như vậy, đúng là không kiêng dè điều gì”. Chu Bình nói với Hoắc Sênh tin tức mới nhất khi đang bón phân cho cây trên cánh đồng.
Hoắc Sênh thản nhiên đáp: “Gái chưa chồng, trai chưa vợ không cần phải xấu hổ làm gì, gặp thì cứ gặp thôi”.
Chu Bình biết Hoắc Sênh không quan tâm, đoàn người nói chuyện rất say sưa còn cô vô cùng bình tĩnh, hình như không có hứng thú gì.
Bên này, Triệu Vệ Đông biết Ngô Tân Chí có ý muốn Hoắc Sênh trở thành người yêu của mình, một phút cũng không ngồi yên. Trong khi kiểm tra tiến độ công việc của xã viên liền đi tới chỗ đào mương máng của Từ Lực Tranh bên cạnh, do dự hỏi: “Cô ấy không thích tên thanh niên trí thức ở thành phố kia phải không?”.
Anh nghe những người thanh niên trí thức khác nói rằng Hoắc Sênh đã từ chối Ngô Tân Chí. Nhất thời Triệu Vệ Đông nhẹ nhàng thở hắt ra và có chút dao động. Ngô Tân Chí như vậy mà Hoắc Sênh cũng không thích mà bản thân mình lại nhát gan sợ là Hoắc Sênh càn chướng mắt. Bản thân mình thích cô cũng không dám nói còn không bằng con tôm chân mềm Ngô Tân Chí.
Từ Lực Tranh dùng cuốc kéo sỏi đi, lau mồ hôi trên trán, trêu chọc nói: “Không phải cậu đợi mùa đông mới phát động tổng công kích, khua chiêng gõ trống lên sao. Bây giờ mới là mùa thu hỏi làm gì, đợi đến mùa động cậu bày ra kế hoạch tác chiến kĩ càng rồi nói”.
Triệu Vệ Đông im lặng không nói gì, hút một điếu thuốc sau đó dùng chân nghiền nát tàn thuốc rồi quay người bỏ đi.
Từ Lực Tranh cười cười, tiếp tục vung cuốc lên đào mương máng: Mùa đông mới phát động cuộc tổng tiến công sao? Tôi đây là thấy cậu sắp không kiên nhẫn được nữa.
Lúc hoàn thành xong việc, Triệu Vệ Đông nói với Hoắc Sênh: “Hoắc Sênh, lát nữa tôi tìm cô có việc, cô đợi một chút … tôi có lời muốn nói với cô”.
Hoắc Sênh lát nữa còn phải đến cổng thôn đón Vương Tứ Bảo, Vương Tứ Bảo nói tới thăm cô. Hoắc Sênh còn nhờ đầu bếp ở nhà ăn nấu vài món.
“Đội trưởng Triệu, có chuyện gì sao?”. Hoắc Sênh cho rằng Triệu Vệ Đông có chuyện quan trọng muốn nói.
Triệu Vệ Đông cầm bút, nhìn Hoắc Sênh một cái hỏi: “Lát nữa cô có việc gì sao?”.
Hoắc Sênh cười gật đầu: “Ừm, lát nữa tôi còn có việc, nhưng mà đội Trưởng Triệu bây giờ anh có thể nói luôn cho tôi nghe, tôi cũng không vội đi lắm”.
Một đám người bên cạnh dỏng tai nghe xem đội trưởng Triệu của bọn họ muốn nói gì với Hoắc thanh niên trí thức, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy nói gì. Triệu Vệ Đông đặt lại bút lên bàn: “Cũng không có việc gì quan trong, ngày mai tôi lại đến tìm cô”.
Hoắc Sênh “Ừ” một tiếng, nghĩ đến ngày mai có thể nói thì không nghĩ có chuyện gì quan trọng vì vậy cô cùng bọn Chu Bình quay trở về kí túc xá.
Làn này Vương Tứ Bảo mang theo rất nhiều thứ cho Hoắc Sênh, trong đó có một miếng thịt xông khói ngon nhất được cắt từ thịt lợn muối. Mở túi ra đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của thịt xông khói, mùi vị không tồi. Hoắc Sênh làm việc xong liền quay về thôn tìm ông bụng còn đang đói, ngửi thấy mùi thịt xông khói thơm lừng liền chảy nước miếng, dáng vẻ giống một con mèo đói ăn.
Vương Tứ Bảo ngồi xổm trên mặt đất mỉm cười, lấy con dao bên cạnh cắt miếng thịt nhỏ và đưa cho Hoắc Sênh miếng thịt xông khói với màu đỏ tươi.
“Ăn ngon không? Cái này ăn sống ngon hơn ăn luộc”.
Hoắc Sênh gật đầu, cô còn mút đầu ngón tay dính dầu: “Ăn rất ngon, thật thơm”. Mỏng nhưng không xốp, không mặn lắm, mùi vị rất vừa miệng. Lại màu đỏ tươi khiến người ta chảy nước miếng.
Thấy Hoắc Sênh thích Vương Tứ Bảo vô cùng vui vẻ, lại thái thêm mấy miếng thịt cho Hoắc Sênh lót dạ: “Lát nữa tìm cái bát hoặc cái mâm, cha cắt cho con một ít, ăn bao nhiêu cũng được lần sau cha sẽ mang cho con”.
Sau khi Vương Tứ Bảo mổ lợn ông chỉ có một chút tiền bình thường ăn mặc rất tiết kiệm không dám xài lung tung nhưng hôm nay lại hào phóng với Hoắc Sênh như vậy. Thấy Hoắc Sênh khen ngon cũng không uổng công ông ra giá gấp đôi để mua được miếng thịt này. Đây là người phụ trách của họ mang đên. Hai miếng thịt xông khói ban đầu định đem bán ra bên ngoài. Nhưng ai ở chỗ họ cũng muốn mua vì vậy họ đã bán nó cho người trong nhóm. Chân giò hun khói rất lớn nên cần tốn rất nhiều tiền để mua được nó vì vậy mọi người đã cắt nó ra thành miếng nhỏ để có thể dễ dàng mua được nó. Ông liếc mắt một cái liền nhìn trúng miếng thịt ngon này liên xông tới mua về cho người con gái của ông. Ngoại trừ thịt xông khói còn một ít trái cây khô, căn bản đều là đồ ăn.
Hoắc Sênh trước tiên đưa Vương Tứ Bảo đi ăn cơm. Mới sáng sớm đầu bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn mà Hoắc Sênh dặn trước, dùng nắp gỗ đậy lại chỉ chờ Hoắc Sênh tới. Độ ấm vừa phải, không lạnh cũng không nóng, vừa vặn có thể ăn.
Một bàn một bát canh, ba đĩa thức ăn mặn: Trứng xào, dưa chuột ngội và canh rau mùi, không tính là phong phú. Lúc đó Hoắc Sênh không có thịt chỉ có thể đến những hộ gia đình xung quanh mua mấy quả trứng gà. May mà chúng đều là trứng gà ta, rau hẹ xào tỏi cũng rất thơm.
Bằng đó đồ ăn đủ để cho cô và Vương Tứ Bảo ăn. Hai cha con tìm bàn ở góc nhà ăn để ăn cơm, còn Ngô Tan Chí đi tới nhờ đầu bếp nấu cho mình tình cờ nhìn thấy Hoắc Sênh, anh ta định bước lên chào hỏi nhưng lại nhìn thấy người đối diện đang ăn cơm cùng cô đầu trọc, quần áo hơi rách liền dừng bước. Trong lòng anh ta đầy nghi ngờ, bố mẹ trong nhà Hoắc Sênh đều xảy ra chuyện đã bị đưa đi điều tra vậy nên người này không thể nào lại là ba Hoắc Sênh. Rốt cuộc người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này là ai, trông có vẻ nghèo kiết xác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ra khỏi nhà ăn, Ngô Tân Chí lén đi hỏi Chu Bình. Chu Bình và Hoắc Sênh tương đối thân nhau, anh ta có việc gì đều sẽ đến tìm cô hỏi tình hình của Hoắc Sênh.
Chu Bình đối với Vương Tứ Bảo cũng không hiểu rõ lắm, cô chỉ biết Hoắc Sênh mỗi lần lên huyện trên là lại đi thăm ông, trả lời Ngô Tân Chí: “Tôi cũng không biết nữa, chắc là vị họ hàng nào đó của Hoắc Sênh”.
Ngô Tân Chí đẩy mắt kính trên mũi: “Ông ta chỉ là một tên nông dân đầu trọc, không thể nào là họ hàng được. Tôi còn nhìn thấy Hoắc thanh niên trí thức còn đem theo một túi đồ đen thùi lùi đặt ở bên cạnh ghế nhà ăn, nhìn không được sạch sẽ, cũng không biết là cái gì”.
Chu Bình vừa nghe xong, sắc mặt không được tốt lắm, anh ta nói cái gì vậy, nông dân thì sao? Đen thùi lùi? Không sạch sẽ? Nói chuyện thật là khó nghe.
“Ngô thanh niên trí thức, nếu anh muốn biết cái gì thì trực tiếp tìm Hoắc Sênh hỏi là được”. Nói xong cũng không xem phản ứng Ngô Tân Chí. Người nào đó khinh thường nông dân, chê người dơ, còn là người học rộng hiểu nhiều đâu, tôi là thấy anh ta không có tư tưởng giác ngộ.
Vương Tứ Bảo vội vàng muốn quay về huyện, ăn cơm xong liền rời đi, lúc đi nói với Hoắc Sênh: “Lão Lưu hôm nay dọn đồ muốn tới huyện, lúc cha hỏi, ông ta nói rằng sẽ ở lại hai ngày, đến hết Lễ hội Thuyền rồng sẽ đi”.
Trước đó Hoắc Sênh có đi vài lần nhưng không gặp, hôm nay Vương Tứ Bảo gặp được người liền đi truyền tin cho Hoắc Sênh, đồng thời ghé qua thăm con gái.
Chờ Vương Tứ Bảo đi rồi, Hoắc Sênh mang đồ Vương Tứ Bảo cho quay về kí túc xá. Sau khi về đến kí túc xá Chu Bình liền đem chuyện Ngô Tân Chí hỏi chuyện cô ấy kể hết cho Hoắc Sênh nghe:
“May mà cô không yêu đương với anh ta, cái giọng điệu kia tôi thật sự không thể chịu được. giọng điệu của anh ta có bao nhiêu sự ghét bỏ. Nông dân thì sao? Nếu không có nông dân thì sao có lương thực? Nếu thật sự ghét thì sao còn tới đây làm gì, ở nhà sống sung sướng không phải tốt hơn sao”. Chu Bình bây giờ có thành kiến vô cùng lớn đối với Ngô Tân Chí, đúng là ở cùng nhau lâu mới hiểu rõ được bản chất của người ta.
Trên tay Hoắc Sênh còn đang cầm đồ Vương Tứ Bảo mang đến, cô nhớ tới lúc Vương Tứ Bảo cẩn thận mở túi cắt thịt cho cô ăn. Vì vậy nghe Chu Bình nói xong lông mày của cô cũng nhíu chặt lại, trên mặt có chút tức giận, nhưng giọng của cô vẫn còn tốt, chỉ nói: “Sau này không cần quan tâm đến anh ta nữa, người không sạch sẽ, đen thùi lùi không cần có quan hệ với anh ta. Quà là cho tôi, anh ta không có tư cách soi mói”.
Vào ngày hôm sau, sau khi Vương Tứ Bảo đi, qua một tháng không mưa cuối cùng thì thôn Hà Câu cũng nghênh đón một trận mưa đầu năm nhưng một chút cũng không ôn hòa, mưa to tầm tã, liên tiếp ba ngày đều không có dấu hiệu ngừng lại. Từng đợt, từng đợt, hơn nữa càng mưa càng lớn khiến cho các đội sản xuất không thể đi làm chỉ có thể ở nhà.
Mưa nhỏ giọt trên mái hiện, mưa lớn đến nỗi âm thanh ngoài tiếng mưa thì không còn nghe thấy được gì.
Triệu Vệ Đông đang ở trong phòng của mình, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nói với Hoắc Sênh có chuyện muốn tìm cô nên anh đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị nói cho cô việc này.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, anh nương theo ánh sáng của ngọn đèn đếm phiếu về tiền trong tủ, sau đó uống một hớp nước trong bát đặt trên bàn, hắng giọng, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc tư nói với chính mình: “Hoắc Sênh, Hoắc thanh niên trí thức, tôi tên là Triệu Vệ Đông năm nay 23 tuổi, cầm tinh con chuột, trong nhà có một A bà và một đứa em trai. Là đội trưởng đội sản xuất, đã làm việc được hai năm, trước mắt tiền tiết kiệm của tôi là tám trăm bốn khối bát giác, tôi không có tật xấu nào, cô có nguyện ý làm bạn gái của tôi không?”.
Triệu Vệ Đông cảm thấy không hài lòng với lời nói của mình, lại uống thêm một ngụm nước nữa, thử lại, nhưng lần này anh lại nói lắp bắp: “Hoắc thanh niên trí thức, tôi, tôi, Triệu Vệ Đông muốn cô làm bạn gái của mình, cô…”.
“Đông Tử, con nói gì ở trong phòng vậy, ngói trên mái nhà bị vỡ khiến nhà bị dột rồi”. A bà đem chậu, bình trong nhà đều dùng để hứng nước nhưng giọt nước từ trên nhà vẫn nhỏ xuống làm ướt nền nhà. Nếu không sửa lại mái trong nhà sẽ bị ngập mất.
Triệu Vệ Đông giật mình, tâm tư lo lắng của anh đều biến mất, anh đóng ngăn tủ lại, nhìn thấy ngay cả trong phòng của mình cũng đã có vài vệt nước chẳng qua vừa rồi tâm tư của anh đều đặt ở chỗ khác nên căn bản không chú ý tới âm thanh của giọt nước nhỏ xuống. Trong phòng anh lúc này có ba chỗ bị dột, xà gỗ trên trần nhà bị nước mưa ngấm cũng không ít, cứ tiếp tục như vậy gỗ trên xà nhà bị ẩm sẽ rất phiền phức.
Anh không quan tâm chuyện của mình nữa, mở cửa phòng ra, đi đến trước phòng A bà. Trên giường A bà và Hổ Tử có một chậu nước mưa đang dò ra, trong phòng có mùi đất ẩm ướt. Triệu Vệ Đông sờ thử chăn của A bà thấy vẫn còn khô, chắc chưa bị nước mưa dột làm ướt hết.
“Không có chuyện gì đâu, con đi sửa vài viên ngói để nó không bị dột”. Triệu Vệ Đông nhìn chỗ dột trên mái nhà, khóa áo mưa cầm theo thang lên nóc nhà.
Một vài viên ngói trên mái nhà bị mưa làm vỡ hoặc cong lên. Triệu Vệ Đông nhíu mày, nhìn xung quanh mình một màu trắng xóa, trời mưa thực sự quá lớn, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Nếu còn tiếp tục mưa như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Để nắn lại những viên gạch ngói bị cong vẹo, Triệu Vệ Đông nhờ A bà nhặt vài miếng ngói cho anh.
Thông thường những ngôi nhà lợp ngói ở nông thôn đều có một ít mái ngói thừa. Mái ngói nhà thừa Triệu Vệ Đông đặt ở góc dưới mái hiên, A bà đội mũ che mưa, nhặt mái ngói rồi nhanh chóng đưa cho Đông Tử. Vì không sử dụng lại đặt dưới mái hiên nên trên bề mặt chúng đã phủ một ít rêu xanh và những con bọ, con rết đang bò trong các vết nứt.
Hổ Tử cũng muốn giúp đỡ nên đã ôm hai miếng gạch ngói.
“Hổ Tử, quay về phòng, đừng để bị dính nước mưa!”. Triệu Vệ Đông trên mái nhà nghiêng đầu hét lớn với Hổ Tử, nhưng tiếng mưa to như trút nước đã át đi giọng nói của anh, nghe không rõ lắm.
A bà một tay ôm ngói, tay còn lại đẩy Hổ Tử quay trở về phòng. Hổ Tử chỉ có thể nghe lời đặt mái ngói xuống rồi chạy về phòng. Nhìn thấy chậu hứng nước trong phòng đã đầy cậu nhóc đem nước trong chậu đổ đi, lúc sau để chậu trở về vị trí cũ rồi ngoan ngoãn ngồi trong phòng không ra ngoài gây rắc rối nữa.
A bà đem ngói đưa cho Triệu Vệ Đông, Triệu Vệ Đông dùng ngói mới để sửa chỗ bị dột. Mưa quá lớn, phải sửa liên tiếp tám lần mới xong.
“Trời mưa lớn như này rất không bình thường”. Triệu Vệ Đông đặt thang về vị trí ban đầu, một lần nữa kiểm tra lại xem trong nhà còn chỗ nào dột nữa hay không: “E rằng sắp có chuyện xảy ra”.
Hổ Tử cùng A bà bưng cốc nước ấm tới cho anh, Triệu Vệ Đông xoa xoa đầu cậu nhóc, uống một ngụm nước sau đó nhéo mũi Hổ Tử một cái rồi đút cho thằng bé một ngụm.
Có lẽ con sông ở cửa thôn giờ đã ngập nước, khả năng hoa màu cũng bị ảnh hưởng không ít, nhưng mà cũng phải đợi mưa tạnh mới giải quyết được, không thể đội mưa mà làm việc”. A bà cầm khăn lông khô đưa cho Triệu Vệ Đông lau người nhưng Triệu Vệ Đông không nhận lấy cũng không cởi áo mưa trên người mình ra mà khom lưng xắn ống quần lên, một lần nữa đội nón rơm lên đi vào màn mưa:
“Con ra ngoài một lát”.
A bà giữ chặt tay anh: “Con đi đâu? Trời tối rồi lại còn mưa nữa, ở nhà đừng đi nữa”. Mưa to đến mức làm cho trên mặt đất toàn dòng xoáy bùn, mọi người đều đang ở trong nhà tránh mưa không ai lại chọn lúc này để ra ngoài.
Triệu Vệ Đông cười, ôm A bà một cái để bà an tâm: “Con đên kí túc xá của thanh niên trí thức xem thử một chút, bên cạnh đó là một ngọn đồi, mưa lớn như vậy con sợ bọn họ xảy ra chuyện gì. Con kiểm tra tình hình một lát có thể con sẽ về muộn, bà không cần đợi con, bà cứ cùng Hổ Tử ngủ đi trước”.
A bà còn muốn nói thêm nhưng Triệu Vệ Đông đã bước nhanh ra ngoài.
***
Trong kí túc xá thanh niên trí thức cũng bị dột, nhưng mưa quá lớn nam thanh niên trí thức thà dùng chậu hứng nước còn hơn là ra ngoài sửa ngói. Cuối cùng vẫn là Hoắc Sênh đội mũ ra ngoài cửa kí túc xá thanh niên trí thức.
“Hoắc Sênh, cô định làm gì?’. Chu Bình đang nằm ở trên giường, quấn chặt chăn chỉ lộ ra một cái đầu. Trời mưa, tiết trời cũng theo đó mà lạnh lên, rõ ràng bây giờ không phải mùa đông vậy mà lạnh đến thấu xương. Hơn nữa bởi vì trong phòng kí túc xá bị dột nên càng có vẻ ẩm ướt, rất khó chịu. Bên ngoài sắc trời vẫn còn sớm nhưng vì trời mưa nên bên trong kí túc xá một màu âm u, gần như đêm tối vậy nên tất cả mọi người trong kí túc xá đều đang trên giường.
“Tôi đi sửa lại mái nhà, tôi nhớ rõ bên cạnh chỗ chúng ta có một cây thang gỗ”. Mưa quá lớn định dùng chậu để hứng nước. Nhưng theo tiến độ mưa bây giờ, chỗ nóc nhà bị dột càng lúc càng lớn, buổi tối ngủ không ngon.
Thấy Hoắc Sênh đi ra ngoài, Chu Bình khẽ cắn môi, xốc chăn trên giường lên vội vàng xỏ giày theo Hoắc Sênh bước ra ngoài.
Trong kí túc xá của nam thanh niên trí thức cũng bị dột nhưng không có một ai dám ra ngoài sửa ngói. Có hai nữ thanh niên trí thức qua kí túc xá nam thanh niên trí thức nhờ bọn họ giúp đỡ nhưng nhóm nam thanh niên trí thức lại nói đêm này kiên trì chờ, đợi ngày mai đội trưởng Triệu tới thì sẽ sửa lại mái nhà. Nhóm nam thanh niên trí thức không đồng ý giúp đỡ nhóm nữ thanh niên trí thức cũng không còn cách nào khác, nhưng vừa nghe thấy Hoắc Sênh muốn đi sửa lại mái nhà, tất cả con gái trong kí túc xá đều đứng dậy đi theo.
“Hoắc Sênh, chúng ta vẫn nên chờ ngày mai mưa nhỏ một chút đội trưởng Triệu tới thì hãy sửa, lúc đó cô muốn sửa thế nào cũng được”. Chu Bình khuyên cô: “Cô biết sửa mái nhà sao?”.
Hoắc Sênh cầm cây thang lên, cô kẹp giấy thấm dầu dùng để thấm dầu thức ăn vào thân cây. “Tôi chưa từng sửa qua, không biết nhưng trước tiên cứ thử xem sao. nếu như thực sự không được thì dùng giấy thấm dầu đắp lên chỗ nóc nhà bị dột”. Kiến trúc nhà của kí túc xá thanh niên trí thức không giống nhà dân, mái nhà của kí túc xá cao hơn rất nhiều, thật ra Hoắc Sênh cũng rất sợ sửa mái nhà vào trời mưa.
Hơn nữa mưa cũng rất lớn, giống như muốn nuốt chửng con người ta, một bước khó mà đi nổi. Nhà Triệu Vệ Đông cách kí túc xá thanh niên trí thức rất xa để đến được đây không hề dễ dàng.
Với lại bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi cũng không còn là trẻ con nữa, còn trông mong Triệu Vệ Đông chăm sóc bọn họ sao? Triệu Vệ Đông là đại đội trưởng chứ không phải người chăm sóc đám thanh niên trí thức bọn họ.
“Tôi giúp cô”. Chu Bình thấy Hoắc Sênh đã sửa mái nhà liền mang mũ đi theo ra ngoài.
Hoắc Sênh có đội mũ, vốn cô đã che bản thân mình kín mít không một khe hở. Ai ngờ ra khỏi kí túc xá thanh niên trí thức liền bị nước mưa tạt vào người, cô đặt thang xuống trong cơn mưa, lúc sau cây thang đã vững chắc mới dám từ từ trèo lên. Cô không biết mái ngói bị vỡ chỗ nào, mưa quá lớn không nhìn thấy gì cả vì vậy Hoắc Sênh lấy một tờ giấy thấm dầu trong tay ra ước lượng vị trí rồi đặt vào. Khi Chu Bình ra tới nơi liền ở phía dưới giúp Hoắc Sênh giữ cái thang để Hoắc Sênh không bị té ngã.
Lúc này, trong kí túc xá nữ thanh niên trí thức, họ dùng gậy chọc nơi bị dột giúp Hoắc Sênh định vị được nơi cần sửa. Sau khi Hoắc Sênh nhìn thấy liên lấy giấy thấm dầu đắp lại.
Nước mưa xối xuống bề mặt giấy, tạm thời trong kí túc xá không còn bị dột nữa.
Hoắc Sênh mặc kệ tình hình bên kí túc xá nam thanh niên trí thức, Hoắc Sênh định bước xuống cầu thang sau khi sửa xong chỗ của mình, nhưng mưa to quá cô vật lộn nửa ngày cả người lẫn quần áo đều đã bị ướt đẫm, đội mũ trên đầu cũng không có tác dụng, so với việc để không cũng chẳng khác nhau là mấy. Hoắc Sênh trực tiếp cởi mũ ra, tầm nhìn của cô rõ ràng hơn một chút.
Tiếng mưa rơi ào ào, xung quanh là một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ cảnh tượng lúc này như nào. Hoắc Sênh lau nước trên mặt đi, cảm giác mắt không thể mở ra được.
Chu Bình ở phía dưới hét lên: “Hoắc Sênh cô chậm một chút, cẩn thận!”.
Hoắc Sênh cũng sợ lúc xuống thang sẽ sơ ý làm rơi thang nên bám thang, chậm rãi bước xuống.
Một âm thanh “Ầm, ầm” kì lạ truyền vào tai Hoắc Sênh, rất khác với âm thanh mưa to như trút nước. Cô dừng lại động tác bước xuống thang, từ từ ngẩng đầu lên, một lúc sau nhìn rõ cảnh tượng phía xa, mày của cô nhíu chặt lại.
“Chu Bình xảy ra chuyện rồi!”.