Hoắc Sênh chưa làm xong việc trên đồng, trong khi đó Ngô Tân Chí ở bên cạnh nói với cô rất nhiều điều về việc cống hiến cho Tổ Quốc, quê hương. Nhưng hầu như cô cũng không chăm chú nghe được câu nào.

Có lẽ thấy được Hoắc Sênh không có hứng thú với chuyện đó, Ngô Tân Chí mở cuốn sách anh ta mang theo và để dưới gối ra, sau khi lật được vài trang Ngô Tân Chí lại tiếp tục nói chuyện:

“Hoắc thanh niên trí thức, cô đã từng đọc cuốn 《 Thép đã tôi thế nào 》chưa?”.

Hoắc Sênh đội mũ rơm nhổ cỏ, mặt cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, mồ hôi trên trán khiến mái tóc ướp nhẹp dính vào da rất khó chịu. May mà cô mang bao tay, giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, cô vừa giận vừa uyển chuyển nói: “Chưa từng đọc qua, đồng chí Ngô, anh đã làm xong việc mà tổ giao cho anh chưa?”.

Ngô Tân Chí đã yêu cô gái trước mặt này từ cái nhìn đầu tiên trong buổi gặp mặt chào đón thanh niên trí thức. Anh không ngờ ở tại một nơi xa xôi, hẻo lánh như này lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp vì thế lúc rảnh anh lại đi gặp Hoắc Sênh, muốn tìm đề tài về cộng đồng thanh niên trí thức bọn họ để lôi kéo quan hệ với cô nhưng không ngờ thanh niên trí thức Hoắc Sênh đến《 Thép đã tôi thế nào 》cũng chưa từng đọc qua. Điều này khiến cho anh ta vô cùng kinh ngạc, đây là điều cơ bản mà mỗi thanh niên trí thức đề phải xem qua.

Nhưng anh ta thấy dáng vẻ của Hoắc Sênh không có gì là giống nói dối, không nhìn thấy cũng không nhìn ra. Ngô Tân Chí cảm thấy có chút đáng tiếc, anh ta nhìn khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Sênh đã phiếm hồng vì thế từ túi áo trái lấy ra một chiếc khăn màu xanh trắng đan xen được gấp gọn đưa cho cô: “Hoắc thanh niên trí thức, lau mồ hôi đi, tôi đã làm xong việc của mình rồi, hay để tôi giúp cô nhổ cỏ”. Nói xong liền đặt quyển sách gối đầu của mình sang một nơi sạch sẽ, dáng vẻ vô cùng nâng niu.

Hoắc Sênh không nhận chiếc khăn xinh đẹp kia của Ngô Tân Chí. Hơn nữa cô lại mang bao tay mà bao tay bây giờ đều là bùn cát vì thế cô đã từ chối: “Anh không cần giúp tôi làm việc, nhổ cỏ không mệt chút nào tự tôi có thể làm được”. Một người con trai giúp nữ thanh niên trí thức làm việc là việc mà chỉ có hai người yêu nhau mới làm. Hoắc Sênh không hy vọng cô và anh ta sẽ truyền ra lời đồn thổi nào đó, thôn Hà Câu lớn như vậy nhưng lời đồn gì cũng sẽ truyền đi vô cùng nhanh.

Ngô Tân Chí cảm thấy Hoắc Sênh đang khách khí với bản thân mình, hạ quyết tâm muốn giúp Hoắc Sênh nhổ cỏ: “Còn bao tay không? Cho tôi một đôi”.

Hoắc Sênh lấy từ đâu ra một đôi bao tay nữa, chỉ có một mình cô làm việc chẳng lẽ Triệu Vệ Đông lại phát thêm cho cô một đôi nữa để mang thay đổi sao?

“Ngô thanh niên trí thức, thật sự không…”.

“Cậu trốn tới đây làm cái gì?”. Đột nhiên Triệu Vệ Đông xuất hiện ở mảnh ruộng phía sau, vẻ mặt âm u bước tới, cau mày mặt mày thâm thúy nói: “Ngô thanh niên trí thức, nếu cậu làm xong việc của mình rồi thì về kí túc xá nghỉ ngơi đi. Con người phải có ý thức giác ngộ, giúp người khác làm việc là ngăn cản họ làm việc. Hy vọng lần sau cậu không làm những chuyện như vậy nữa, quay về đi”. Anh còn tiếp tục giơ tay đuổi người.

Triệu Vệ Đông xuất hiện một cách quá bất ngờ, Ngô Tân Chí nhớ ra mình thuê người làm việc hộ sợ Triệu Vệ Đông tóm được vì thế anh ta nói chuyện cũng ấp úng: “Tôi thấy Hoắc thanh niên trí thức làm việc vất vả nên muốn giúp cô ấy một chút, cùng là đồng chí với nhau nên giúp đỡ nhau một chút”.

Triệu Vệ Đông “hừ” một tiếng sau đó từ từ nói: “Có xã viên đang đào mương ở mảnh ruộng phía trước trông có vẻ hôm nay chưa thể đào xong. Ngô thanh niên trí thức cậu là một người tri thức cao cấp từ thành phố đến, là đồng chí với nhau nên giúp đỡ nhau. Cậu xem, cậu không nên qua đó giúp bọn họ một chút hay sao?”.

Sắc mặt Ngô Tân Chí biến đổi trong chốc lát, vội vàng lắc đầu, anh ta không thể đào mương máng được.

Đội trưởng Triệu xuất hiện, Ngô Tân Chí cũng không dám nói cái gì, anh ta liếc mắt nhìn Hoắc Sênh một cái, liền cầm cuốn sách ở bãi cỏ bên cạnh lên rồi bỏ đi.

Hoắc Sênh thầm nghĩ: Ngô Tân Chí này có lẽ là muốn theo đuổi mình, muốn mình làm người yêu của anh ta. Nhưng anh ta mới vào đội không được mấy ngày, không hiểu tính cách anh ta lắm, nhìn có vẻ rất ôn nhu lễ độ, không rõ là người tốt hay xấu. Nhưng nghĩ lại nếu anh ta thích mình, mình cũng thích anh ta thì vẫn có thể thử xem.

Hoắc Sênh suy nghĩ mấy chuyện lung tung nhưng cũng không làm chậm trễ thời gian, tiếp tục nhổ cỏ. Nhổ một hồi lâu thấy Triệu Vệ Đông vẫn còn đang đứng tại chỗ, cô cho rằng Triệu Vệ Đông còn muốn nói điều gì nữa, hỏi: “Đội trưởng Triệu?”.

Triệu Vệ Đông không nói gì, đưa bình nước ấm trong tay cho cô “Cầm”.

Hôm nay khi ra khỏi cửa Hoắc Sênh quên không đem theo nước ấm, sớm đã khát bay giờ liền không khách sáo cởi bao tay nhận lấy bình nước ấm từ tay anh, hướng Triệu Vệ Đông nói lời cảm ơn.

Cô đến nơi râm mát ngồi xuống, vặn cái nắp ra, nước vẫn còn ấm tản ra mùi vị của lá ngải. Hoắc Sênh nhìn kỹ thấy nước màu xanh, đây là làm bằng lá ngải cứu nước.

Lá ngải cứu dại có thể đều được tìm thấy ở hầu hết vườn sau mỗi hộ gia đình cạnh sườn ruộng làng Hà Câu. Các cụm mọc liền nhau tốt hơn nhiều so với lương thực trồng trên ruộng, hái những lá ngải cứu non rửa sạch và đun nước nóng uống có thể thanh nhiệt giải độc, vô cùng tốt nhưng mùi vị không ổn chút nào, uống cũng không ngon. Vị còn đắng, có rất nhiều người không thể chịu được mùi vị này nhưng Hoắc Sênh có thể chịu được, cô uống mấy ngụm liền rồi vặn nắp bình, liếm khóe miệng có phần khô khốc của mình. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Đông kiểm tra việc đồng áng lại đang cúi người bắt đầu nhổ cỏ.

Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Hoắc Sên ôm bình nước ấm vội nói: “Đội trưởng Triệu, anh không cần làm mẫu đâu, tôi biết nhổ cỏ”. Tổng hợp phân xanh, nhổ cỏ gì đó cô sẽ làm, cô không phải người không phân biệt được lương thực với cỏ mà nhổ nhầm chúng.

“Tôi mua một miếng thịt ba chỉ, cô cảm thấy xào ngon hay luộc chấm tương ngon hơn?”. Triệu Vệ Đông không mang bao tay, liền vén ống tay áo lên làm lộ ra một mảng cơ bắp khỏe khoắn màu lúa mạch. Động tác nhổ cỏ của anh vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát anh đã nhổ hết cỏ trên phần đất mà mình giao cho Hoắc Sênh.

Lúc nghe Triệu Vệ Đông cái gì mà xào mà nấu, Hoắc Sênh thật sự không hiểu ý của anh. Căn bản là cô đến nhà Triệu Vệ Đông ăn trực, còn việc xào nấu thế nào sao lại đến hỏi cô?”.

Triệu Vệ Đông thấy cô không trả lời, lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Cô muốn ăn như thế nào?”. Anh phát hiện ra Hoắc Sênh không giống mọi người, cô không thích ăn thịt mỡ mà thích ăn thịt nạc, anh không hiểu thịt nạc có gì ngon hơn thịt mỡ? Vì vậy lần này anh đã mua một miếng thịt ba chỉ về.

Hoắc Sênh cười nói: “Đội trưởng Triệu, hôm nay tôi không tới nhà anh, một tháng này làm phiền anh rồi”.

Hoắc Sênh ở nhà Triệu Vệ Đông ăn trực gần một tháng trời, gần như bữa nào cũng có thịt. Có mấy lần cô đều trốn tránh không muốn đi ai ngờ buổi tối Triệu Vệ Đông lại bưng bát, giả vờ đang ăn. Chạy đến kí túc xá thanh niên trí thức kiên quyết đút cho cô ăn, nói không thể để cô chịu khổ còn cẩn thận tính ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Những nữ thanh niên trí thức khác được phân công đến gia đình khác cũng không định đi nữa, Hoắc Sênh cũng nghĩ như vậy, cô không định đến nhà Triệu Vệ Đông ăn trực nữa..

Triệu Vệ Đông nghe cô nói xong, phủi bàn tay vì nhổ cỏ mà dính toàn bùn đất, đưa lưng về phía Hoắc Sênh nói: “Nói bao ăn một tháng nhưng có mấy ngày cô không tới, phải bổ sung vào, tôi là đội trưởng đội sản xuất, tôi phải là tấm gương cho các hộ gia đình khác cung cấp thức ăn thanh niên trí thức”.

“...”. Hoắc Sênh nghe xong ngây cả người, đôi mắt mơ màng tối sầm lại, lời đến bên miệng suýt chút nữa thì thốt ra. Nhưng bỗng dưng cô nhìn thấy gì đó ánh mắt dừng lại trên lưng của Triệu Vệ Đông, trầm mặc do dự nửa ngày cô cắn môi, ám chỉ nói: “Đội trưởng Triệu, chuyện đó, quần của anh bị rách ra rồi”.

Quay lưng về phía Hoắc Sênh, khi Triệu Vệ Đông nghe được câu nói đó thì cứng đờ người lại. Vài giây sau mới nhíu mày, quay đầu tầm mắt từ từ di chuyển từ trên xuống dưới sau đó dõi theo ánh mắt của Hoắc Sênh, cuối cùng dừng lại trên mông anh. Ngay lập tức anh không biết nên để tay chân ở đâu, định nói gì đó nhưng không phát ra được câu nào.

Hoắc Sênh chỉ là nhắc nhở anh, Triệu Vệ Đông là đại đội trưởng có lẽ lúc nữa sẽ phải đi kiểm tra công việc của các đội khác nên cô nhắc nhở một chút tránh cho nhiều người nhìn thấy.

Quần áo người ở quê đều là những miếng vá, nếu không may bị bung chỉ thì chỉ cần vá lại là có thể mặc thậm chí còn có những bộ quần áo với những miếng vá vá chồng lên nhau, màu sắc của các miếng vá sẽ không giống nhau. Dù sao mua vải cũng khó huống chi chỉ cần màu sắc tương đồng là được, quần của Triệu Vệ Đông tuy có nhiều miếng vá nhưng cơ bản đều ở đầu gối và viền.

Triệu Vệ Đông trong nháy mắt cảm giác mông mình có chút lành lạnh, anh không biết rõ rốt cuộc là chỗ nào bị rách nhưng có thể xác định được đó là ở vị trí quan trọng.

Anh hắng giọng nói: “Hỏng thì hỏng, thanh niên trí thức ở thành phố của các cô thật kỳ lạ, những người làm ruộng quần áo có thủng lỗ chỗ là chuyện bình thường. Không tin cô ra nhìn xem, tất cả mọi người ai cũng như vậy”. Sắc mặt Triệu Vệ Đông thâm trầm, lạnh nhạt không có một chút xấu hổ nào trông giống như Hoắc Sênh đang làm lớn chuyện lên.

Hoắc Sênh: “...” Thực xin lỗi, trách kiến thức của cô thật hạn hẹp, chưa từng thấy qua chuyện như vậy. Nhưng mà nghe Triệu Vệ Đông nói như vậy không biết vì sao Hoắc Sênh cảm thấy buồn cười, cô cười cười, nhẹ giọng nói: “À”. Một tiếng, ngầm đồng ý với lời nói của Triệu Vệ Đông.

Cơ mặt của Triệu Vệ Đông hơi giật giật, anh khoanh tay nghiêng đầu nhìn Hoắc Sênh vẫn cứng miệng: “Không cho phép người khác trong tổ giúp cô làm việc, có lẽ hôm nay cô cũng làm xong thu dọn dụng cụ về kho là có thể quay về kí túc xá”.

Hôm nay Hoắc Sênh làm một nửa, còn lại đều là do Triệu Vệ Đông làm giúp. Thực ra lúc nhìn Triệu Vệ Đông nhổ cỏ, trong lòng Hoắc Sênh cảm thấy kì lạ thiếu chút nữa buột miệng hỏi Triệu Vệ Đông có phải muốn cô trở thành người yêu của anh. Nhưng đến khi nhìn thấy quần anh bị rách lời bên miệng bỗng chuyển thành một câu khác.

Cô nhặt bao tay lên, đưa lại bình nước cho Triệu Vệ Đông, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, là cô tự đa tình, cảm thấy tất cả mọi người đều có ý với mình.

Triệu Vệ Đông căng mặt nhận lại bình nước,sau đó ngẩng cao đầu kiêu ngạo đi khỏi tầm mắt của Hoắc Sênh. Đợi tới chỗ quặt, Triêu Vệ Đông dùng tốc độ ánh sáng chui vào một ruộng bắp bên cạnh tay chân cứng đờ một hồi lâu, đợi Hoắc Sênh cầm công cụ làm nông từ cánh đồng phía sau đi xa mới duỗi tay sờ quần mình, túm lên phía trước kéo vài cái vừa thấy. Quả nhiên ở mông có một chỗ bị thủng, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, vành tai anh nhanh chóng đỏ lên.

Lỗ lớn như vậy, đều bị Hoắc Sênh nhìn thấy hết rồi?!

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play