Từ Lực Tranh nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Triệu Vệ Đông, thái độ tự tin có dự tính, còn tưởng rằng anh đã hạ quyết tâm, nhưng nghe xong lời anh nói mới phục hồi tinh thần, cảm thấy khó hiểu: “.... Gượm đã, Đông Tử, cậu nói mùa đông? Tại sao phải tới mùa đông, cậu cũng đâu phải ươm giống trồng trọt đâu, còn muốn chọn mùa?” Mùa đông còn rất sớm, đợi đến đó phát động tổng tiến công chỉ sợ Hoắc thanh niên đi mất tiêu rồi! Với đâu phải mỗi mình Đông Tử, trong đội còn rất nhiều nam thanh niên tri thức có ý với Hoắc Sênh, trong đó có một nam thanh niên mới tới hôm đó sau khi tiệc chào đón kết thúc còn cố ý hỏi thăm tên Hoắc Sênh, nghe Chu Bình nói, ngày thường đặc biệt ân cần, Đông Tử, đây là muốn nẫng tay trên của cậu!

“Tôi cần thời gian chuẩn bị tổng tiến công, không làm thì không nắm chắc sự tình, hơn nữa đội ngũ bận rộn như vậy, tôi còn chưa nghĩ ra cách công chiếm cô ấy, để tôi cân nhắc suy xét đã, một khi phát động tổng tiến công chắc chắn sẽ giành được thắng lợi toàn diện! Nhất định bách phát bách trúng, tuyệt không thất thủ.” Triệu Vệ Đông rít một hơi thuốc, rất có khí thế liếc Từ Lực Tranh một cái.

Anh quăng một tràng dài như nã pháo liên thanh, bản mặt Từ Lực Tranh nhìn anh một lời khó nói hết, nghiêm nghị nói: “..... Người anh em, cậu giỏi lắm, tôi chờ ngày cậu cướp lấy thắng lợi toàn diện.”

*

Bởi vì cha Tống Yến Tử đội trưởng đội năm gây sự không thành với đội hai của Triệu Vệ Đông, đương nhiên tức giận, muốn dạy cho người ta một bài học, kết quả đắc chí chưa được bao lâu, gậy ông đập lưng ông khiến đội mình xảy ra chuyện.

Theo quy định, mỗi đội sản xuất thay phiên nhau lấy nước sông để tưới ruộng lúa của đội, nhưng con sông đó nằm cạnh đội năm, vì thế cha của Tống Yến Tử cố tình bảo nhóm xã viên đào một cái lỗ ở bờ ruộng, dẫn một bộ phận nước sông sang ruộng đội mình, cũng sẽ không ai phát giác chuyện này, cho dù có bị phát hiện, nhiều ngày trôi qua như thế, có biết bao đội sản xuất đi lấy nước, người ta giẫm lấp một cái lỗ ở bờ ruộng cũng là chuyện bình thường.

Ông ta cho rằng mình được lợi, sáng sớm thức dậy nhìn thấy đồng lúa của đội mình, một hơi cũng thở không lên, trực tiếp xụi lơ đi đến bờ ruộng, cánh đồng lúa xanh mướt vốn đã trổ bông giờ đây bị nước sông nhấn chìm, cái lỗ họ khoét cạnh bờ ruộng lúc này bị đục to ra, rộng cỡ hai người chui qua, nước sông đục ngầu vàng khè tràn vào ruộng lúa theo miệng lỗ, lúc nước trôi nổi như khóm lục bình, toàn bộ ngập úng, như thể mưa to gây ra lũ lụt.

Hết rồi, hết rồi, hoa màu thiệt hại hết rồi, cha Tống Yến Tử cảm thấy hiện tại ông ta chỉ có hít vào mà không thở ra, mấy ngày nữa ông ta sẽ phải thôi chức đội trưởng đội sản xuất, giờ xảy ra chuyện này, nếu thuế lương thực không đạt tiêu chuẩn, ông ta sẽ bị phía trên phê bình, đúng là khí tiết tuổi già khó giữ được.

Thế là người đội năm vội vàng bịt kín cái lỗ lớn cạnh bờ ruộng bị sập, lại vét hết nước trong ruộng ra ngoài, thế nhưng lúa bị ngập trong nước, đổ rạp mảng lớn, biến thành một đống nhớp nháp, cha Tống Yến Tử gấp đến độ chỉ có thể kêu xã viên trong đội đi chặt một số nhánh cây to bằng cánh tay, cắm xuống ruộng, buộc nhánh cây chung với cây lúa rồi kéo thẳng chúng lên, ông ta phát động mọi người, có thể cứu vãn bao nhiêu thì cứu.

“Đội trưởng Tống, mặc dù đất bên cạnh bờ ruộng mềm xốp, nhưng tối qua trời không mưa, vả lại nước sông này cũng không chạy xiết, làm sao có thể phá ra một cái lỗ lớn như vậy!” Người nói chuyện là một anh nông dân biết chăm sóc hoa màu, anh ta sẽ là người nhậm chức đội trưởng đội sản xuất sau cha Tống Yến Tử, làm ruộng cực kỳ lành nghề, cũng biết mấy chữ, lúc trước việc đội năm bọn họ cố ý đi giành nước với đội hai, anh ta liền không đồng ý, đều là đội sản xuất của một xã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, một hai phải đi giành với người ta làm cái gì, đâu phải không tới phiên đội họ lấy nước, bất quá anh ta chưa đảm nhận vị trí đội trưởng nên lời nói tự nhiên không có phân lượng bằng cha Tống Yến Tử, bây giờ lúa nước của đội bị thiệt hại, anh ta kiểm tra cái lỗ ở bờ ruộng, tự hỏi liệu có phải do tên tiểu tử Triệu Vệ Đông kia làm không, rốt cuộc người trong thôn đều biết anh là người có thù tất báo, tác phong làm việc sấm rền gió cuốn, ngày thường không có chuyện gì cơ bản không có ai dám đi trêu chọc anh.

Cha của Tống Yến Tử một lòng muốn cứu lấy ruộng lúa, vừa nghe, cẩn thận nghĩ nghĩ, trong lòng cũng rất nghi hoặc, cái lỗ mà họ khoét trước đó chỉ là một khe nhỏ rộng gần bằng hai ngón tay, làm sao nó có thể sụp thành cái lỗ to như thế, qua một đêm khiến nước sông cuồn cuộn tràn vào ruộng.

“Nhất định là cậu ta, không được, tôi phải nói chuyện với bí thư xã cho ra lẽ, để anh ta chủ trương công bằng, đưa ra ý kiến.” Sắc mặt cha Tống Yến Tử vô cùng phẫn nộ, la thét phải lên huyện xã tìm bí thư chi bộ.

Nhưng cách đây không lâu bí thư chi bộ mới đến thôn Hà Câu để hòa giải chuyện giành nước của đội họ với đội hai, chưa qua mấy ngày, người như Triệu Vệ Đông sẽ không ngu đi rước họa vào thân.

"Đội trưởng Tống, chúng ta lén khoét một lỗ ở ruộng lúa là trái quy tắc, việc này không thể để bí thư chi bộ biết được, nếu anh đi tìm bí thư chi bộ sẽ không có lợi gì cho đội chúng ta, lại nói, người trong thôn tới tới lui lui nhiều như vậy, nói không chừng thực sự có người đi đường giẫm lên bờ ruộng, mà không phải là nguyên nhân khác.”

Cha Tống Yến Tử nhìn người sắp nhậm chức thay mình, lời nào lời nấy đều có đạo lý, không có gì chứng minh được chuyện này có liên quan đến Triệu Vệ Đông, thế nên ông ta chỉ có thể cắn răng cắn lợi nuốt xuống bụng trả một cái giá vô nghĩa như vậy, ông ta ngồi ở bờ ruộng ngẫm nghĩ, qua mấy ngày nữa phải bàn giao rồi, chuyện còn lại chỉ đành trông đợi vào đội trưởng tiếp theo thôi, ông ta không cần phải làm bất cứ điều gì không cần thiết vào thời điểm này nữa.

Người ở thôn Hà Câu, chỉ có Triệu Vệ Đông là có năng lực, không đần độn, là rể quý mà ông ta đã hứa hôn, kết quả hôn sự gần như ván đã đóng thuyền, nếu về hưu thì ít ra ông ta cũng có thể dựa vào tấm bát tự ngày sinh của Triệu Vệ Đông để ở nhà mình, nhưng giờ đây nó chỉ là một tờ giấy rách, ba Tống Yến Tử càng nghĩ càng tức giận, con gái đúng là vô tích sự, một lòng muốn lên thành phố, biết là ông ta cũng thèm có một thằng con rể thành phố, nhưng người thành phố sẽ nhìn trúng người ở thôn quê lạc hậu này sao? Đính ước Triệu Vệ Đông cho nó mà nó cũng không biết giữ chặt lấy.

Cha Tống Yến Tử nhìn cánh đồng lúa ngổn ngang, thở dài, hối hận: Sớm biết như này đã không đi khiêu khích đội hai.

*

Triệu Vệ Đông nghe nói người đội năm một khắc cũng không ngơi nghỉ, dành hai ngày hai đêm để khắc phục lúa nước ngoài ruộng, hình như cứu về được không ít, nhưng nếu sau này hoa màu không được chăm sóc đúng cách, ước tính chỉ tiêu xã đề ra năm nay khẳng định không thể đạt được.

Một nữ thanh niên trí thức mới vào đội báo ốm xin nghỉ xin đến lợi hại, từ khi vào đội đến nay số lần làm việc đều chưa tới mười lần, bình thường thì nhìn không ra có bệnh tật gì, rất khỏe mạnh, ăn được ngủ được, nhưng rất nhiều lần phản hồi với Triệu Vệ Đông thân thể cô ấy không khỏe, gần đây còn nói có vấn đề về phụ khoa, chạy về nhà đã gần bảy ngày còn chưa quay lại, đợt nghỉ bệnh quả thật đủ lâu. ( truyện trên app T𝕪T )

Người ghi công điểm báo tình hình cho Triệu Vệ Đông, Triệu Vệ Đông không nói lời nào, lật lật cuốn sổ chấm công, nhìn đến phía sau tên Hoắc Sênh toàn bộ đều được đánh dấu điểm danh, anh đem tầm mắt dời đi, nhìn số ngày làm việc của nữ thanh niên tri thức báo nghỉ bệnh kia, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước tôi nhớ đã nói qua, làm bao nhiêu hưởng công điểm bấy nhiêu, dù cô ta bị bệnh không thể làm việc, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ cho không cô ta công điểm.”

Người ghi công điểm đã sớm biết như vậy, trong mắt đại đội trưởng bọn họ dù là trai hay gái đều như nhau, thương hương tiếc ngọc coi sóc các nữ thanh niên tri thức nhiều hơn căn bản là không đời nào xảy ra.

Ngoài mấy chuyện này, người ghi công điểm cũng phản ánh tình trạng, đám thanh niên tri thức mới tới một người so với một người càng háo thắng hơn, trong năm thanh niên mới tới có một nam thanh niên tên là Ngô Tân Chí, là một chàng trai trông rất năng động, chẳng qua lại hay tiêu tiền bỏ ngân phiếu ra nhờ người khác trong đội giúp đỡ làm việc, đã mấy ngày rồi, công điểm phải ghi thế nào còn tùy thuộc vào đội trưởng quyết định.

Triệu Vệ Đông nghe thế cười ra tiếng, không quá quan tâm: “Có tiền có ngân phiếu cũng là tự bản lĩnh cậu ta, cũng như kinh doanh cả thôi, thuận mua vừa bán, cái tôi quan tâm là có làm xong việc, có làm đủ tiêu chuẩn hay không, mặt khác không quan tâm, miễn là tiền và ngân phiếu cậu ta có thể chịu được mức chi tiêu như vậy là được.”

Người ghi công điểm hiểu ý, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Triệu Vệ Đông ngồi trước cửa kho hàng một lúc, sau đó đứng dậy kiểm tra tiến độ công việc của nhóm xã viên trong nông trại, mặc dù trời hạn nhưng lấy nước sông tưới vẫn có thể đối phó một đoạn thời gian, chỉ cần trời mưa, hạn ngạch lương thực năm nay chắc cũng đạt đủ tiêu chuẩn, Triệu Vệ Đông quan sát ruộng lúa mạch một hồi, chỉnh đốn một số thanh niên tri thức làm việc không nghiêm túc, anh không giống với những đội trưởng đội sản xuất khác, dạy dỗ xong thả người trả về bắt viết bản kiểm điểm, mà là ép buộc con người ta khi nào làm đủ tiêu chuẩn mới thôi.

Ra khỏi ruộng lúa mạch, Triệu Vệ Đông xách theo một cái siêu nước rồi lắc lư đi đến chỗ Hoắc Sênh đang làm việc.

Hôm nay anh chấm năm điểm nhổ cỏ cho Hoắc Sênh, hiện giờ đánh giá còn chưa làm xong.

Người mới tới đội hai có năm thanh niên tri thức, trong số ba nam thanh niên thì có một người tên là Ngô Tân Chí, biết chơi kèn harmonica, hoàng hôn mỗi ngày đều thổi trong ký túc xá, làm ai nấy nghe cũng cảm thấy dễ chịu, người lớn lên lại anh tuấn, còn biết khéo ăn khéo nói, lúc nào cũng treo khẩu hiệu tích cực ngay bên miệng, nhìn liền biết là một anh chàng ưu tú đang học tập ở thành phố, không ít mấy cô gái trong thôn nhìn thấy anh ta đều đỏ mặt, cảm thấy người này cực kỳ có văn hóa, là một thanh niên tài năng xuất chúng, dù rằng không có việc gì cũng tới nói đôi ba câu với Ngô Tân Chí, bất quá người này mấy ngày nay đã xuất hiện trước mặt Hoắc Sênh rất nhiều lần.

trông anh ấy giống như một thanh niên xuất sắc đang học ở thành phố. Nhiều cô gái trong làng nhìn thấy anh ta đỏ mặt, cho rằng anh ta rất có học thức và là người đi đầu trong giới trẻ có học. Ngô Tân Chí nói gì đó, nhưng người này đã xuất hiện trước mặt Hoắc Sênh vài lần trong vài ngày qua.

Hai ngày trước, cô và Chu Bình đang giặt quần áo, Ngô Tân Chí cầm đến mấy túi bánh gạo cho Hoắc Sênh và Chu Bình, nói là quà gặp mặt với “lão” thanh niên tri thức, người nào người nấy cũng có một túi, cực kỳ hào phóng xa hoa.

Mọi người sau lưng đều nói anh ta là thiếu gia nhà giàu, cha mẹ trong nhà đều là chủ cả phát lương, không thiếu tiền không thiếu ngân phiếu, nhất định phải lấy lòng, biết đâu được thỉnh thoảng có thể lấy được chút ích lợi từ đại thiếu gia.

Hôm nay Hoắc Sênh được phân nhiệm vụ nhổ cỏ trên cánh đồng, nhổ cỏ không tính là việc nặng nhọc, nhưng diện tích cần nhổ cỏ sẽ hơi lớn nên tiêu tốn không ít thời gian, một hồi sau không biết sao Ngô Tân Chí tìm được vị trí của Hoắc Sênh, liền mò qua đây, chẳng biết công việc trên tay anh ta làm xong chưa, toàn thân mặc một bộ quần áo không ăn nhập gì với công việc, đeo một chiếc mắt kính, lịch sự nho nhã, dưới nách kẹp một cuốn sách tới tìm Hoắc Sênh tán chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play