Hoắc Sênh và Chu Bình trở về ký túc xá thay quần áo, lúc nãy trừ bỏ bị choáng thì cô không có bị thương, nhưng nhớ tới Triệu Vệ Đông thay mình ăn một gậy, Hoắc Sênh nghĩ lại đứng ngồi không yên, vì thế lấy đồ hộp lần trước mua ở hợp tác xã bỏ vào hai cái vại, nhớ ra nhà Triệu Vệ Đông còn có một đứa trẻ, lại mang thêm một hũ sữa mạch nha chưa khui nắp, đi đến nhà Triệu Vệ Đông.

Đến nhà Triệu Vệ Đông, A Bà mở cửa nhìn thấy cô liền lấy tốc độ nhanh như gió lập tức quay đầu, hô một câu về phía căn phòng, sau đó mới nhiệt tình chào đón cô vào cửa.

Khiến Hoắc Sênh cảm thấy kỳ quái tưởng như lọt vào sương mù.

Một hồi sau, Triệu Vệ Đông từ căn buồng ở góc chéo đi ra, vừa đi vừa mặc áo, mùi thuốc rượu trên người vẫn còn, thời điểm Hoắc Sênh đi vào sân đã ngửi thấy rồi.

Hoắc Sênh ngồi trên ghế đứng lên, định hỏi Triệu Vệ Đông thế nào rồi, kết quả mới đứng dậy, Triệu Vệ Đông liền nói: "Tôi nấu cơm đã, cô đợi một lát.” Anh tưởng hồi nữa Hoắc Sênh mới đến, còn chưa bắt đầu nấu cơm.

Hôm nay rơi xuống nước, Triệu Vệ Đông định nấu một nồi canh gừng, đúng lúc gừng tươi đào được mấy hôm trước có thể lấy ra dùng.

Hoắc Sênh vội nói: “... Đội trưởng Triệu, tôi không tới ăn cơm, tôi tới là muốn cảm ơn anh chuyện hôm nay.” Hôm nay đám người giành nước đánh cực kỳ hung hăng, nếu không có Triệu Vệ Đông thì người cô đã lãnh đủ rồi, trông Triệu Vệ Đông không có vấn đề gì, nhưng bị đánh chắc chắn rất đau, còn nhờ anh nấu cơm hiển nhiên là không thích hợp, mới nãy Hoắc Sênh đi ra cũng đã chào hỏi với sư phụ trong nhà ăn, buổi tối cho cô một bát mì.

Triệu Vệ Đông đang định lấy củi châm lửa, nghe thế, động tác trên tay dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Sênh, lông mi dưới bóng hoàng hôn mơ hồ vừa dài vừa dày, sát khí trên mặt thường ngày không còn sot lại gì, anh khàn khàn thấp giọng nói: "Tôi lo cơm nước cho cô một tháng, số ngày còn chưa đủ, không thể để cô chịu thiệt, về chuyện hôm nay, tôi là đội trưởng của đội hai, chỉ cần là thành viên trong đội tôi sẽ không để bọn họ bị bắt nạt, đổi thành ai đều như nhau… Nghĩ vớ vẩn cái gì.”

Hoắc Sênh: "..." Nghĩ vớ vẩn –– cô tới chỉ là muốn cảm ơn Triệu Vệ Đông thôi, cái gì cũng chưa nghĩ, nhưng cô sẽ không nói ra miệng, chỉ vén sợi tóc rũ xuống bên thái dương, mắt hạnh lấp lánh nói: “Ừm, tôi không nghĩ nhiều.”

A Bà nãy giờ giả bộ nhặt trứng nhìn hai người, cười thở dài, sau khi bà thở dài xong, Từ Lực Tranh đang dán trên ván cửa buồng trong cũng thở dài.

Đông Tử đúng là không được lòng con gái, tóm được Hoắc thanh niên dễ ức hiếp, quả thực đã trở thành ngọn cờ có một không hai trong lòng Hoắc thanh niên, lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhưng đều chẳng phải là ấn tượng tốt, bởi vì có tốt đâu mà lưu!

Do hôm nay Chu Bình không đến nhà anh ta ăn cơm, Từ Lực Tranh dứt khoát cọ cơm một bữa ở nhà Triệu Vệ Đông.

Mỗi khi Hoắc Sênh ở nhà Triệu Vệ Đông ăn cơm, cô đềi sẽ hỗ trợ làm một số việc nhà, cô ngồi bên cạnh bếp lò, bóc từng lớp từng lớp bắp cải vừa mới nhổ từ dưới đất lên, thỉnh thoảng cho thêm một ít củi vào bếp.

Bắp cải giòn mềm, khi bóc từng miếng ra sẽ phát ra âm thanh nho nhỏ.

Triệu Vệ Đông đem gừng tươi rửa sạch sẽ còn nhỏ nước ném bẹp vào trong nồi, đậy nắo lại để nấu canh gừng, sau đó đi đến đối diện Hoắc Sênh ngồi xuống, cầm lấy bắp cải thô lỗ bẻ răng rắc, mấy chiếc cúc ở vạt áo không biết vì lý do gì bị bung ra, loáng thoáng lộ ra cái rốn, sau khi Triệu Vệ Đông nhận ra, nhanh chóng kéo hai góc áo lên che đi, lén liếc nhìn Hoắc Sênh đối diện, sau đó lấy tốc độ cực nhanh không cho người phát hiện cài lại cúc áo.

"Cô muốn quay về thành phố à?"

Hoắc Sênh ngừng động tác trên tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Đông phía đối diện.

Quay về thành phố? Triệu Vệ Đông nói vậy là có ý gì, là ám chỉ sẽ ghi tên cô vào danh sách về thành phố, hay là ám chỉ cái khác?

Triệu Vệ Đông mắt cũng không nâng, nhìn chằm chằm bắp cải trong tay mình đang bóc từng lớp, nhưng xác thật Hoắc Sênh nghe rất rõ lời anh vừa nói.

Triệu Vệ Đông mặt mày thờ ơ, tiếp tục nói: "Tất cả những thanh niên tri thức đến đây đều muốn quay lại thành phố, thôn Hà Câu thâm sơn cùng cốc, không có bao nhiêu người thích nó, đặc biệt là người thành phố.”

Hoắc Sênh sờ sờ hoa văn bắp cải trong tay, đầu ngón tay trắng nõn lộ ra màu phấn anh đào, cầm một miếng bắp cải nom cực kỳ đẹp mắt, cô suy nghĩ một hồi, cũng không nói là không muốn, mà nói với giọng điềm tĩnh: "Chuyện này thuận theo tự nhiên." Thêm nữa về thành phố chưa hẳn là tốt, ở lại cũng chưa chắc sẽ xấu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lời này đổi lại động tác bẻ bắp cải của Triệu Vệ Đông khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Sênh đang ngồi trên tấm ván đối diện mình, cô cúi đầu, lộ ra quai hàm tinh tế xinh đẹp, ngoan ngoãn nhu thuận, hệt như một cây bắp cải mới vớt khỏi nước, Triệu Vệ Đông chợt cúi đầu, bỏ bắp cải bẻ xong vào thau, không nói một lời bưng thau đi tới giếng nước hồng hộc rửa rau.

Thuận theo tự nhiên, trong đầu Triệu Vệ Đông lặp đi lặp lại mấy từ này, lúc ăn tâm trí rõ ràng như lên mây, không biết đang suy nghĩ gì, thậm chí so với bình thường còn ăn nhiều hơn hai bát cơm.

Ngày thường sức ăn của anh đã đủ lớn, nhưng tối nay làm Hoắc Sênh nhìn cũng phải kinh ngạc.

Ăn nhiều như thêm, không sợ no bể bụng sao.

Triệu Vệ Đông từ đầu đến cuối bữa cơm đều không nói một lời nào, ngược lại Từ Lực Tranh và Hoắc Sênh nói không ít, chủ đề toàn là chuyện về thời thơ ấu của Triệu Vệ Đông.

Sau bữa tối, Triệu Vệ Đông gói một lu canh gừng nóng hổi cho Hoắc Sênh, còn đặt một chiếc khăn tay hơi ẩm dưới đáy lọ để cô ấy cầm.

“Canh gừng nấu nhiều, cô đem lu này về đi, điểm chuyên cần tháng này của cô gần đủ rồi, trước khi ngủ thì uống hết, bằng không sinh bệnh nghỉ làm, một công điểm tôi cũng không chấm cho cô.” Triệu Vệ Đông nói.

Hoắc Sênh hiện tại chỉ dựa vào công điểm mà sống, ban ngày lăn lộn trên sông cũng biết mình nên uống chút canh gừng, gật gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn đội trưởng Triệu." Nhiệt nóng từ lu truyền đến tay, nhưng bên dưới có lót khăn tay ẩm, trung hòa lại nhiệt độ, ấm áp cực kỳ, tựa như một chiếc máy sưởi ấm tay.

Sau đó, Triệu Vệ Đông mang đồ hộp và sữa mạch nha mà Hoắc Sênh đem đến, toàn bộ bảo cô cầm về đi.

Hoắc Sênh đem cũng đã đem, cũng không nghĩ cầm trở về, nhưng Triệu Vệ Đông lại trực tiếp treo túi đựng sữa mạch nha cùng đồ hộp lên cổ Hoắc Sênh.

"Ui, treo thế này trông cũng đẹp đấy, không tệ không tệ."

Hoắc Sênh: "..."

A Bà nhìn hết nói nổi, vỗ đầu thằng cháu nhà mình một cái, giúp Hoắc Sênh lấy chiếc túi đeo trên cổ ra, đặt vào tay cô: "Cầm về đi thôi."

Hoắc Sênh không còn cách nào khác đành phải xách về, đợi Hoắc Sênh đi rồi, Từ Lực Tranh thấy trời đã gần tối, liền nói với Triệu Vệ Đông một tiếng, chuẩn bị phải đi về, kết quả Triệu Vệ Đông lại đi theo anh ta cùng nhau ra ngoài, nói là có việc muốn làm.

A Bà không lấy làm lạ, cũng không hỏi cháu trai đi đâu, dẫn theo Hổ Tử lùa gà về chuồng.

Hai người tách ra ở ngã ba đường, Từ Lực Tranh đứng ở cửa nhà, nhìn về hướng Triệu Vệ Đông rời đi, sờ sờ cằm, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Giống như tháng trước, Triệu Vệ Đông nhìn Hoắc Sênh vào ký túc xá dành cho thanh niên trí thức sau đó mới vòng về nhà.

Anh ngậm điếu thuốc, quay lại mấy bước, chợt ngừng bước chân, hơi nhíu mày nhìn người cách đó không xa: “Sao cậu còn đứng ở đây, kiếm Chu Bình?”

“Cậu đừng nói bậy, đêm hôm khuya khoắt, nam nữ tránh hiềm nghi.” Từ Lực Tranh cười hì hì đến gần, cánh tay khoác lên người anh: “Đừng có làm mình làm mẩy, chậc chậc, lo lắng cho Hoắc thanh niên còn theo đuôi một đường, sao tôi không biết cậu nhát gan như vậy.”

Triệu Vệ Đông hất tay anh ta ra, nhướng mi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ai nói tôi nhát gan? Tôi đã lên kế hoạch rồi, đợi tới mùa đông tôi sẽ phát động tổng tiến công cô ấy.”

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play