"Anh Vệ Đông, anh nghe tin đồn lung tung do người khác lan truyền đúng không? Tất cả đều không phải sự thật, sau khi hẹn hò với anh em chỉ nghĩ cùng anh sống một cuộc sống thật tốt, chẳng từng nghĩ đến chuyện khác, chúng ta vẫn sẽ như trước đây, anh yên tâm, em sẽ nhờ cha em ra sức, để ông ấy điều anh đến xã huyện.” Tống Yến Tử khoác lác huênh hoang, cô ta biết Triệu Vệ Đông sợ nghèo, sẽ không từ chối tiền bạc và quyền lực, cha cô ta tuy chỉ là đội trưởng đội sản xuất nhưng dù sao cũng làm việc lâu năm, có tiếng nói trước mặt bí thư xã, đây chính là một sự cám dỗ lớn đối với Triệu Vệ Đông.
Triệu Vệ Đông nghe Tống Yến Tử nói cả đống trả lại một câu: "Nam thanh niên tri thức trong thành phố không đồng ý lấy cô?”
Tống Yến Tử đang giả vờ bi thương, sững người.
Triệu Vệ Đông chế nhạo: "Cô tưởng tôi không biết cô một lòng muốn gả cho nam thanh niên tri thức thành phố, có cơ hội đến thành phố thăng quan tiến chức nhanh hơn à? Sao, nhìn trúng mấy thanh niên nào không chịu nói cưới cô? Còn ăn bớt vật tư của tôi đem cho tiểu bạch kiểm của mình, suy tính của cô đủ hay đấy.”
Tống Yến Tử lúng ta lúng túng nói: “..... Anh đã nói không để bụng những chuyện trước đây của em." Hồi trước cô ta nhìn trúng một nam thanh niên tri thức có gia cảnh tốt, vì muốn trói buộc nên liền ngủ với anh ta, nhưng sau khi tên đó có tên trong danh ngạch quay lại thành phố, không hề lưu luyến chút gì liền trở về, cô ta mất đi sự trong trắng, trong nhà mới đính ước với Triệu Vệ Đông anh.
Triệu Vệ Đông ở thôn Hà Câu cũng được xem là tốt, nhưng gượng cái là dân chân đất, hơn nữa còn là một đứa con hoang, tương lai sao có thể tươi sáng bằng mấy nam thanh niên tri thức trong thành phố, cô ta có dự toán của bản thân, nam thanh niên đến thôn Hà Câu không thiếu người có gia cảnh tốt, chỉ cần nhìn chuẩn tên đàn ông nào sẵn sàng đưa cô ta về thành phố, lập tức sẽ từ hôn với Triệu Vệ Đông.
Cô ta tự cho mình đã che giấu rất kỹ.
“Lúc trước cô bị nam thanh niên lừa tôi không để bụng, nhưng tôi cũng đã nói với cô, sau khi cùng tôi yêu đương, ở chung hòa thuận, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô, Triệu Vệ Đông tôi nói một là một, cô thì hay rồi, hẹn hò với tôi còn muốn cặp kè với người khác, chỉ sợ nếu có nam thanh niên đồng ý cưới cô, cô đã sớm một cước đá bay cái thằng chân đất là tôi rồi, muốn biến tôi thành lốp xe dự phòng mặc cô dùng, tưởng đầu tôi bị lừa đá hả? Nếu cô không thích tôi, tôi cũng coi thường cô, hai chúng ta từ nay về sau ai đi đường nấy, đừng có lượn lờ trước cửa nhà tôi nữa, chỉ tổ chướng mắt.”
Lúc này Tống Yến Tử run rẩy cả người, ngay cả một câu phản bác cũng không thốt ra được, Triệu Vệ Đông không muốn đánh nhưng một chút mặt mũi cũng không thèm lưu lại cho cô ta, nói trắng ra như vậy.
Nhưng Tống Yến Tử không nghĩ mình đích thân tìm tới cửa là quấy rầy.
Triệu Vệ Đông còn phải vào đội, lười nói nhảm với cô ta, Tống Yến Tử bị lừa một lần, là vì trẻ người non dạ, anh tội nghiệp cô ta, không quan tâm trước đây cô ta gặp phải chuyện gì, ngược lại cô ta, trong xương cốt chính là một kẻ gian trá, vốn dĩ ban đầu Triệu Vệ Đông cũng không để ý, cho rằng Tống Yến Tử xấu tính, vào cửa nhà mình, đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ thật tốt, có thể làm cô ta trở nên ngoan ngoãn.
Bất quá mọi thứ thường không phát triển như mong đợi, A Bà nói rất đúng, anh coi trọng Hoắc Sênh, bất kể sau này Hoắc Sênh có theo anh hay không, anh chỉ cảm thấy mình phải cắt đứt hoàn toàn với Tống Yến Tử.
Như vậy ít nhất trong mắt Hoắc Sênh anh còn có xíu điểm tốt.
"Về phần bát tự ngày sinh của tôi, thứ này, nhà cô muốn giữ lại thì cứ giữ, nếu không đủ, tôi có thể viết thêm mười tám lá cho cô.” Triệu Vệ Đông nói xong liền đóng cửa sân lại, định đi vào đội.
Có lẽ bị ép cho nóng nảy, Tống Yến Tử bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Triệu Vệ Đông, có phải trong lòng anh có người khác đúng không? Anh coi thường tôi, mẹ anh lúc trước không phải cũng –—”
“Ồn ào gì đấy.” A Bà từ trong phòng đi ra, cắt ngang lời Tống Yến Tử, bà ấy trưng ra vẻ mặt hung thần nhàn nhạt nói với cháu trai: “Thời gian không còn sớm, con về đội trước đi, đi đi.”
Triệu Vệ Đông sắc mặt âm trầm, hai tay nắm chặt, bị A Bà đuổi mấy lần mới rời đi.
Tống Yến Tử cười mỉa mai, còn chưa kịp mở miệng đã bị A Bà tát cho một cú trời giáng.
"Tống Yến Tử, cô là tiểu bối, nhưng hôm nay tôi phải đánh cô, về nhà có thể nói cho người ba đội trưởng sản xuất kia của cô, bảo ông ta cứ đến tìm tôi, mồm cô bẩn thịu bịa chuyện về con gái tôi, miễn bà già này còn sống sẽ không chấp nhận để cô đắc chí khua môi múa mép.” Khi Triệu Vệ Đông rời đi, A Bà không có chút biểu cảm lập tức sa sầm mặt, trực tiếp ra tay cho Tống Yến Tử một bài học, giáo huấn xong xoay người lấy phân gà chuẩn bị tưới ruộng đổ toàn bộ lên người Tống Yến Tử.
Tống Yến Tử nghẹn họng nhìn trân trối, ăn một cái tát, váy trắng cũng trở nên xộc xệch, bụm mặt khóc nức nở chạy về nhà.
“Con nhỏ xấu xa.” A Bà mắng một câu sau lưng Tống Yến Tử.
*
Đối với năm thanh niên tri thức mới vào đội hai, ngày đầu tiên Triệu Vệ Đông sắp xếp trước những công việc nhẹ nhàng hơn cho họ, như là bón phân, nhổ cỏ hốt cứt trâu linh tinh, nhưng đối với những thanh niên tri thức mới xuống nông thôn cũng không dễ để làm quen, không ngại gì chỉ ngại mệt, hơn nữa còn không phân biệt được cỏ dại và cỏ ngô, nhổ không ít cây ngô giống trên ruộng, nhổ từng cây một, vài người lười biếng uể oải trực tiếp than mệt, Triệu Vệ Đông không hiểu, muốn nói mềm yếu có thể so được với Hoắc Sênh không, cánh tay non mịn còn có thể véo ra nước, không phải đều làm việc như nhau sao, cái nào không hiểu thì không biết đi hỏi à!
Cuối cùng, Triệu Vệ Đông không ép người như các đội trưởng đội sản xuất khác, anh chỉ quăng một câu: Làm bao nhiêu hưởng *công điểm bấy nhiêu, nếu nghỉ bệnh hoặc làm không đủ tiêu chuẩn, tôi sẽ không chấm công điểm, tự mình nhìn mà làm, người đã 17 18 tuổi không có khả năng bảo tôi đi dỗ, có thời gian không bằng để tôi suy xét đến chuyện khác.
(*) Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.
Hai ngày nay khô hạn, đã một đoạn thời gian không mưa, ông trời không thưởng lương thực, các thôn dân lại không thể không ăn cơm, hoa màu trên ruộng thiếu nước, sau khi bàn bạc với bí thư xã, Triệu Vệ Đông ra sông múc nước tưới, ngày này nhiều xã viên trong đội được phân công đi ra sông lấy nước tưới ruộng, Hoắc Sênh và một số đồng chí nữ cũng cầm thùng nhỏ tham gia vào hàng ngũ xách nước, bận đi bận về, chưa lấy được bao nhiêu thì thấy các đội sản xuất khác cũng đến sống này xách nước về tưới tiêu.
Vào năm khô hạn, các đội sản xuất xảy ra tranh chấp nước tưới cũng là bình thường, giành nước chẳng khác gì giành thóc, nhóm xã viên vác cuốc vác sào, ở bờ sông giằng co.
Hoắc Sênh với mấy nữ thanh niên khác cũng bị tai bay vạ gió, các đội trưởng của đội sản xuất không có ở đây, không có ai đứng ra ngăn cản, nhóm xã viên đánh đến nỗi đỏ mắt, thậm chí không quan tâm đánh cả nữ thanh niên không có vũ khí, cái thùng nhỏ trong tay Hoắc Sênh bị bay xuống sông, vì là đi mượn của người ta nên cô theo bản năng muốn duỗi tay vớt lên, kết quả một xã viên lên cơn, nhặt lấy cây sào đánh về phía Hoắc Sênh.
Cây sào rơi xuống đất, thanh âm nặng nề đánh lên người khiến Hoắc Sênh chớp mắt kinh sợ, nhưng lại không trúng người cô.
Triệu Vệ Đông dẫn người lại đây, ấn người Hoắc Sênh lên bờ sông, trên lưng ăn một gậy, anh không thèm để ý mình bị đánh, vội hỏi người đang sững sờ: “Sao rồi? Có bị thương không? Nói chuyện.”
"Không, không có, tôi đi nhặt cái thùng." Hoắc Sênh ngơ ngác lắc lắc đầu, trước giờ cô chưa từng ở gần ai như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn rõ hàng lông mi dài của Triệu Vệ Đông.
Triệu Vệ Đông che chở người ta ra khỏi sông, gương mặt căng thẳng hung dữ, cằm cảm nhận xúc giác ấm áp dễ chịu, mùi hương lượn lờ ở chóp mũi, tai anh đột nhiên đỏ lên, cái tay đang đỡ Hoắc Sênh thu về: “Cùng các cô ấy trở về đội đi.” Nói xong liền xoay người đi ra sông khuyên can.
"Hoắc Sênh, cô sao rồi? Có bị đánh trúng hay không?" Chu Bình lôi kéo Hoắc Sênh trên dưới nhìn xem, thấy cô toàn thân ướt nhẹp, quần áo ướt sũng, phải nhanh chóng thay ra, nếu không cảm lạnh sinh bệnh lại phải tốn một ít tiền, vì vậy đưa người trở về ký túc xá.
Cuối cùng, chuyện tranh giành nước tưới đã được giải quyết, thật ra trước đó đã thống nhất là mỗi tuần mỗi đội sản xuất sẽ thay phiên nhau tưới tiêu, kết quả đội sản xuất của cha Tống Yến Tử cố tình chờ đến thời gian tưới nước của đội hai, kêu xã viên lại đây giành nước, rõ ràng là nhằm vào người của đội hai, bí thư xã trên mặt làm bộ hòa giải, cũng khiển trách ba Tống Yến Tử, đồng thời xoa dịu Triệu Vệ Đông, không để đắc tội bên nào.
Triệu Vệ Đông bị một cây sào quật vào bả vai sau lưng, cởi phân nửa quần áo, dùng rượu thuốc xoa xoa đôi vai trần của mình để làm tan máu bầm, anh ở một mình trong phòng nên chỉ mặc độc cái quần xà lỏn, cả phòng tràn ngập mùi hăng gay mũi của rượu thuốc.
Ánh sáng trong phòng anh không được tốt lắm, bên ngoài còn chưa tối mà trong phòng đã mờ mịt, thắp ngọn đèn dầu đặt lên bàn, A Bà xoa bóp rượu thuốc cho anh xong liền đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại Từ Lực Tranh ngồi cùng anh, hai người ngồi bên cái bàn, ngọn đèn dầu leo lét, trên bàn đặt nửa chai rượu xái và một đĩa đậu phộng nhỏ.
"Bí thư xã cứ vậy không đau không ngứa buông tha cho người đội năm, không có sự cho phép của đội trưởng mà đám xã viên bên dưới dám ngang nhiên trắng trợn tới giành nước với chúng ta? Lũ khốn này của Tống gia nhân cơ hội mà báo thù đây mà.” Từ Lực Tranh phẫn nộ bất bình.
Đội trưởng đội sản xuất của đội năm là cha của Tống Yến Tử, việc sử dụng nước các đội đã sớm bàn sẽ thay phiên dùng, đội năm bọn học đột nhiên xông ra giành nước, rõ ràng là nhắm tới Đông Tử.
Triệu Vệ Đông gác một chân lên ghế, chộp lấy viên đậu phộng ném vào miệng: “Cha Tống Yến Tử mấy ngày nữa sẽ phải thôi chức đội trưởng đội sản xuất, bí thư xã đương nhiên một mắt nhắm một mắt mở, không cần thiết đắc tội với ông ta, bất quá bọn họ ngấm ngầm giở trò với tôi, tôi muốn xem ai mới chơi chết ai.”
Từ Lực Tranh nhìn sắc mặt của anh liền biết tám phần Đông Tử có ý đồ xấu, anh ta cầm nửa bình rượu trên bàn đổ một ít vào ly Đông Tử, lại rót một ít vào ly của mình, mới nhấp một miếng, anh ta đột nhiên ngập ngừng nói: "Đông Tử, cậu thích Hoắc thanh đúng không?"
Triệu Vệ Đông bỗng nhiên nhìn anh ta, nhăn mày rậm: “Cậu, nói bậy bạ gì đấy?" Trong lòng anh chột dạ, hầu kết lăn lộn, rõ vậy sao, ai cũng nhìn ra? ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Hôm nay lúc ở sông, chúng ta vừa mới đến bờ sông, cậu đã sải một chân lao lên, nữ thanh niên tri thức trên sông không ít, cố tình chỉ ôm mỗi Hoắc thanh niên vào lòng, còn thay cô ấy ăn đánh, theo tính tình của cậu, nếu không thích cô ấy thì làm gì có khả năng làm chuyện như vậy.”
Triệu Vệ Đông muốn thề thốt phủ nhận, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời, nâng ly rượu trên bàn uống một hớp.
Từ Lập Chính vừa nhìn bộ dạng anh liền biết mình đoán đúng rồi, hai người khi còn bé cùng mặc một cái quần, đoán một cái quả nhiên trúng, vỗ đùi một cái: "Thích thì sao không theo đuổi người ta, còn cả ngày kiếm chuyện bắt nạt cô ấy, còn tưởng người ta mắc nợ cậu không chừng.”
Triệu Vệ Đông móc ra điếu thuốc, nhưng lại thả nó trở về, trầm tư hồi lâu rồi nói: "Tôi sợ mình không xứng với cô ấy, cô ấy lớn lên xinh đẹp, tính tình lại tốt, tên cũng dễ nghe, lại không chê dân quê, giọng hát đêm chào mừng hôm qua còn rất dễ chịu êm tai.” Triệu Vệ Đông nhớ lại Hoắc Sênh dịu dàng xinh đẹp đứng trên sân khấu tối qua, khiến người ta không tài nào rời mắt được.
Từ Lực Tranh vừa đưa rượu lên uống, nghe vậy lập tức bị sặc, che ngực ho khan: "Khụ khụ khụ..." Anh ta nghe Chu Bình nói, đội trưởng Triệu nói với Hoắc thanh niên, tên của cô ấy cực kỳ khó nghe, hát cũng chẳng hay tẹo nào.
Hiện tại Đông Tử đây là tình huống như nào?
"Cậu nhìn lại tôi xem?" Triệu Vệ Đông cười lắc lắc đầu: "Trong thôn rất nhiều người ở sau lưng đều mắng tôi là con hoang, cậu nói sao tôi có thể xứng với một nữ thanh niên tri thức trong thành phố chứ?”
Từ Lực Tranh biết tình hình, nhưng anh ta không tán thành với suy nghĩ của Triệu Vệ Đông: "Mấy người đó không biết nội tình khua môi múa mép đồn thổi cậu để ý làm gì, cuộc sống là của chính mình, bọn họ thì biết cái gì!”
Triệu Vệ Đông động động bả vai đã được xoa rượu thuốc, hết sức may mắn, hên là cây sào đánh trúng người mình: “Giờ tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hơn nữa đã hạ quyết tâm, quyết ăn không nhả ra, nhưng tôi không xứng với cô ấy, nếu cô ấy thích tôi, tôi liền –—”
"Đông Tử, Hoắc thanh niên tới tìm con này.”
A Bà ngoài phòng rống lên, Triệu Vệ Đông nghe xong, cũng không biết gấp cái gì, “rầm” một cái linh hoạt lăn khỏi ghế, suýt nữa quất bay luôn cả ngọn đèn dầu, may thay Từ Lực Tranh phản ứng mau lẹ nâng bình rượu với đèn dầu lên, đậu phộng văng ra khỏi đĩa, nằm lăn lóc trên bàn.
Triệu Vệ Đông nhìn trái ngó phải, bò dậy định ra mở cửa, đi được hai bước, mới nhớ tới mình chỉ mặc cái quần xà lỏn, sắc mặt đỏ bừng, vội tìm một bộ quần áo mặc vào, trầm giọng nói với ra: "Ra đây!!”
Từ Lực Tranh bên cạnh trợn mắt ngoác mồm: Đù, còn biết thẹn thùng nữa kìa? Sao mình không biết Đông Tử cũng có thuộc tính này nữa vậy cà?