Buổi chiều thanh niên tri thức mới đến, sáng sớm đội trưởng các đội sản xuất của xã dẫn theo mấy nam nữ xã viên trẻ trung khỏe mạnh đợi bên cạnh trung học Chính Hồng, tới buổi chiều, dọc đường có một chiếc xe tải lớn xóc nảy chạy qua.

Trên xe có hơn hai mươi nam nữ thanh niên, trước ngực đeo bông hoa lớn màu đỏ, đây đều là những thanh niên tri thức được phân công về xã Chính Hồng, trên mặt bọn họ đều là bộ dáng tích cực, nhìn tràn ngập sức sống, nhưng người xuống nông thôn cuối cùng có thể chịu khổ, hăng hái lao động, chịu được sinh hoạt khổ cực thì lại không được bao nhiêu.

Các thanh niên tri thức đến rồi, nhóm xã viên sôi nổi giúp đỡ lấy hành lý.

Bí thư xã ngồi trên ghế đẩu, tay cầm cuốn sổ, gọi tên từng thanh niên tri thức mới đến, cũng nói họ được phân công vào đội sản xuất nào, sau khi phân xong, bí thư xã liền mặc kệ sự tình, xách bình trà lớn đi khỏi, việc còn lại giao cho đội trưởng đội sản xuất.

Các xã viên của mỗi đội sản xuất giúp thanh niên tri thức được phân công vào đội của mình xách hành lý và dẫn họ trở về đội, đội hai của Triệu Vệ Đông được phân vào năm thanh niên tri thức, ba nam hai nữ, độ chừng 17-18 tuổi, dọc theo đường đi luôn miệng hỏi cái này cái kia, biết Triệu Vệ Đông là đại đội trưởng, lời trong lời ngoài còn nịnh hót vài câu.

Ngồi ô tô lại chuyển sang xe bò, đám thanh niên tri thức mới có mấy người say xe, cũng không lên tiếng ừ hử, mặt xanh như tàu lá chuối, ước gì mau chóng đến đội càng sớm càng tốt.

Khi nhóm thanh niên tri thức đến đội hai, Hoắc Sênh và các nữ thanh niên khác trong đội tươi cười chào đón mọi người xuống xe, rót nước cho những thanh niên tri thức lăn lộn suốt cả quãng đường.

Các thanh niên tri thức đợt trước phụ trách giúp đám người mới dọn dẹp lại giường đệm, Hoắc Sênh mang hai nữ thanh niên tri thức mới đến ký túc xá, cũng giúp sửa sang lại giường, thật ra không phải giúp, hai cô gái đó đi đường say xe, liền ngồi bên cạnh nhìn Hoắc Sênh giúp họ thay vỏ chăn gối.

“Hai người làm sao thế, tôi nhờ cô ấy đến giúp hai người chứ không phải bảo hai người sai sử cô ấy.” Triệu Vệ Đông không biết từ đâu xuất hiện, đứng ở cửa ký túc xá cao giọng giáo huấn hai người kia: “Đến thay chăn còn để cô ấy làm giúp, vậy có phải sau này việc của mình cũng muốn cô ấy làm thay đúng không?”

Hoắc Sênh vừa thay xong gối cho một nữ thanh niên tri thức, nhìn bọn họ bị giáo huấn đến nơm nớp lo sợ, cười nói: "Đội trưởng Triệu, hai người họ bị say xe, không sao đâu, tôi bảo bọn họ nghỉ ngơi mà.” Cô biết Triệu Vệ Đông yêu cầu nghiêm khắc, trong mắt không chứa được hạt cát, nhưng hai nữ thanh niên này mới tới, cái gì cũng không hiểu, đương nhiên Hoắc Sênh sẽ giúp đỡ cầu tình.

Triệu Vệ Đông dời ánh mắt về phía Hoắc Sênh, nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô, khịt mũi, không nói gì nữa, ngược lại đi đến ký túc xá nam kiểm tra tình hình.

"Hai người nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối trong đội sẽ chuẩn bị tiệc chào mừng cho mọi người."

Tiệc chào mừng là nhóm thanh niên trí thức sẽ sắp xếp một ít tiết mục, nhưng trong thôn ngoại trừ xem phim ra thì không có tiết mục giải trí nào khác, vì vậy đám xã viên trong thôn khiêng băng ghế nhỏ đi xem tiệc chào mừng, một hồi sau, bãi đất trống bên ngoài ký túc xá tập trung không ít dân làng và trẻ em chơi lăn vòng.

Tiệc chào mừng dựng một cái sân khấu tạm bợ, được trang trí bằng hoa hồng và giấy đỏ, một mảnh đỏ au, nom vui mừng như nhà ai kết hôn vậy.

Hoắc Sênh cùng mấy nữ thanh niên đồng ca một bài “Quê hương tôi”, các cô gái thống nhất trang phục, sơ mi trắng, quần màu đen, áo quần chỉnh tề chờ lên sân khấu.

"Này, Hoắc Sênh, cô nhìn bím tóc của tôi có giống cô chưa? Trông đẹp hay không?” Một nữ thanh niên tri thức nhìn Hoắc Sênh tết tóc đen nhánh thành một bím tóc thật to, rũ trên vai nhìn xinh đẹp cực kỳ, bắt đầu học tết theo.

Hoắc Sênh không thích buộc tóc quá chặt nên tết hơi lỏng lẻo, không giống những bím tóc thông thường, cô tết một bím tóc đuôi sam phức tạp hơn nhưng lại có cảm giác điềm tĩnh, cô động thủ giúp cô ấy tết lại tóc, nữ thanh niên tri thức hài lòng, không ngừng vuốt bím tóc nói khi nào Hoắc Sênh rảnh rỗi nhất định phải dạy cho cô ấy.

Người chủ trì chương trình trên sân khấu bắt đầu phát biểu, tiết mục đầu tiên là bài hát do các nữ thanh niên trí thức đồng ca, một nhóm người quần áo chỉnh tề chuẩn bị lên sân khấu.

Bà nội Triệu dẫn Hổ Tử đến xem chương trình, Triệu Vệ Đông và một số nam xã viên trong đội ngồi xổm trên hòn đá phía sau đám đông, mặc dù xa nhưng đủ cao để có thể nhìn rõ tiết mục trên sân khấu chào mừng.

“Anh.” Hổ Tử lộc cộc chạy tới, Triệu Vệ Đông bế cậu bé lên nói chuyện một hồi, sau đó bảo Hổ Tử tìm đám nhóc nhỏ trong thôn chơi đi.

Người chủ trì làm nóng sân khấu xong, các nữ thanh niên trí thức ăn mặc gọn gàng đi lên sân khấu, hát khúc ca đã chuẩn bị từ lâu, giọng hát êm tai khiến cả đám huýt sáo vỗ tay tán thưởng.

Từ Lực Tranh bên cạnh Triệu Vệ Đông nhìn người yêu của mình lên sân khấu vỗ vỗ tay: "Hát thật dễ nghe, đúng không, Đông Tử.”

"Tàm tạm, miễn cưỡng cũng nghe được." Ánh mắt Triệu Vệ Đông rơi lên người đứng ở giữa sân khấu, da thịt non mịn, đứng trong hàng nữ thanh niên trí thức cũng cực kỳ xuất sắc.

Từ Lực Tranh huých anh một cái: “Này còn không dễ nghe? Chẳng lẽ cậu còn muốn tiên nữ lên hát sao?” Không nhìn thấy đám nam xã viên kia nhìn nữ thanh niên tri thức đến mức chảy nước dãi à?

Triệu Vệ Đông hơi nhấc mí mắt, rút ra một điếu thuốc, châm lửa ngậm vào miệng.

Từ Lực Tranh nói tiếp: “Tôi vẫn thấy Bình nhà tôi là đẹp nhất, bất quá Hoắc thanh niên là mỹ nữ được trong đội công nhận, một đám đều không dám rời mắt khỏi cô ấy.”

Triệu Vệ Đông rít một hơi thuốc, sương khói lượn lờ, anh híp híp mắt, một lúc sau đứng dậy, đi về phía đám đông trước mặt.

Nữ thanh niên tri thức hát xong rời khỏi sân khấu, nam thanh niên trí thức chuẩn bị vở kịch "Gửi con về quê", Hoắc Sênh uống miếng nước để nhuận cổ họng, bị Chu Bình lôi kéo đi xem tiết mục diễn của nam thanh niên trí thức.

Vở kịch rất cảm động, kể về câu chuyện một người cha tiễn con trai về quê, xem một hồi, không biết có phải nhìn thấy hình ảnh mình trong đó không, một số thanh niên tri thức trong đám đông hai mắt ngấn lệ.

Chu Bình cũng đỏ mắt, nhưng khi Từ Lực Tranh lại đây thì một lúc sau cô ấy cũng rời đi theo rồi.

Hoắc Sênh một mình ngồi trên ghế đẩu, hai tay chống cằm, hai mắt cũng đỏ hoe.

“Tên không dễ nghe, giọng hát cũng chẳng hay, không có gì đặc biệt.” Triệu Vệ Đông chợt xuất hiện bên cạnh Hoắc Sênh, Hoắc Sênh đang bị vở kịch làm cảm động, vừa nghe Triệu Vệ Đông nói, hốc mắt còn hồng.

“Anh nói cái gì?”

Triệu Vệ Đông nhìn vành mắt hồng hồng của cô, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bất cẩn dính vào da thịt trên mu bàn tay, anh rít một tiếng, vội dập điếu thuốc, vừa thổi tay mình vừa hỏi: “Cô khóc cái gì?”

Hoắc Sênh lau lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi không khóc." Cô đây là cảm động, diễn thật tốt.

Triệu Vệ Đông dò xét cô hồi lâu, lại nhìn sân khấu chào mừng: “Tất cả chỉ là dàn dựng.”

Hoắc Sênh gật đầu: "Tôi biết, mới nãy anh nói cái gì, tôi không nghe rõ.”

Triệu Vệ Đông dáng vẻ lưu manh: "Tôi nói tên cô không dễ nghe, hát cũng không hay.”

"...Tên tôi?" Bi thương trong lòng Hoắc Sênh vì xem kịch bị chuyển hướng, cô xoa xoa mắt, xem nhẹ quan điểm đánh giá của Triệu Vệ Đông về tên mình, nói đến chuyện ca hát: "Đây là chúng tôi đồng ca, mọi người ai cũng vỗ tay, đều nói chúng tôi hát hay, chỉ có mỗi anh nói nghe không hay.”

Bản mặt Triệu Vệ Đông nom không muốn thông đồng làm bậy với người khác, kiên trì với ý kiến của mình: "Nghe không hay."

Hoắc Sênh ăn cơm ở nhà Triệu Vệ Đông mấy ngày nên cũng biết chút ít về người này, chợt cười nói: “Nghe không hay cũng chẳng sao, dù sao đã hát rồi, đội trưởng Triệu có muốn nghe lại cũng không được.”

Triệu Vệ Đông: "..."

Sau khi tiệc chào mừng kết thúc, dân thôn giải tán ai về nhà nấy, A Bà nắm tay Hổ Tử đợi Triệu Vệ Đông cùng nhau trở về, trên đường về, Hổ Tử ghé vào vai Triệu Vệ Đông ngủ thiếp đi.

"Đông Tử, có phải con thích Hoắc thanh niên đúng không?" Giữa tiếng côn trùng kêu giọng nói của A Bà vang lên, vừa rồi bà thấy rõ ràng, lúc Hoắc Trí Thanh hát trong tiệc chào mừng, ánh mắt của Đông Tử rõ ràng là thích người ta, chẳng trách dạo gần đây mỗi lần Hoắc thanh niên tới nhà ăn cơm, vừa đến giờ ăn Đông Tử đã vội vã về nhà nấu cơm, thậm chí còn nấu một bàn ăn ngon.

Thân người Triệu Vệ Đông hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, liền cười đáp: "A Bà, bà nói gì thế.”

A Bà thở dài, Hoắc thanh niên cũng tốt, nhưng bà sợ cô ấy chướng mắt Đông Tử nhà mình, nhưng bà cảm thấy vẫn có khả năng: “Phẩm chất Hoắc thanh niên không tệ, là một cô gái ưu tú, còn là thanh niên tri thức từ thành phố, theo lý chẳng mấy ưng con, nhưng mà bây giờ trong nhà con bé xảy ra chuyện, dẫn đến nhiều yếu tố, tuy con chất phác nhưng chí ít ra cũng là đại đội trưởng, tóm lại cũng xứng đôi, đã thích thì liền nắm chặt, cô gái tốt như thế, người muốn theo đuổi con bé khẳng định không ít.”

Triệu Vệ Đông cười phủ nhận: "A Bà, không thể nào, con không có, tuyệt đối không có.”

"Bà nhìn con lớn lên, có thể không hiểu rõ con sao?"

A Bà đề cao giọng, Hổ Tử nằm trên lưng Triệu Vệ Đông mơ mơ màng màng tỉnh lại, Triệu Vệ Đông vỗ lưng dỗ dành một hồi, Hổ Tử lại ngủ rồi.

Dù sao cũng là chuyện của người trẻ tuổi, bà nội sẽ không nhúng tay xen vào, chỉ cần Đông Tử tìm được người mình thích, tâm tính tốt, bà cũng không phản đối. ( truyện đăng trên app TᎽT )

*

Vì có thanh niên tri thức mới vào đội, trời chưa sáng Triệu Vệ Đông đã rời giường, định vội vàng sắp xếp vài việc cho tiểu đội, kết quả vừa mở cửa ra, liền bắt gặp một bóng người nhỏ màu trắng đang đứng ở cửa, anh cau mày nói: "Tống Yến Tử, mới sáng sớm cô tới đây làm gì?" Mặc váy trắng chặn cửa nhà bọn họ, để hàng xóm nhìn thấy không khéo khiến họ sợ tới mức hồn bay phách tán.

Tống Yến Tử hôm qua đi tìm Triệu Vệ Đông, nhưng buổi tiếp đón có quá nhiều người, cô ta tìm nửa ngày lôi kéo hỏi không ít người, cũng không biết có phải mọi người bàn bạc trước hay không, đều nói không thấy đội trưởng Triệu, cho nên mới sáng sớm cô ta liền chạy đến nhà họ Triệu nằm vùng, nhìn thấy Triệu Vệ Đông, Tống Yến Tử mềm mại kêu lên: "Anh Vệ Đông, hôm qua em tìm anh mãi, em có lời muốn nói với anh."

"Cô muốn nói gì, nếu là về chuyện từ hôn, tôi đã nói rất rõ ràng, không còn gì để nói."

Tống Yến Tử chưa từ bỏ ý đồ: "Anh không thể nghe em giải thích sao?"

"Giải thích? Được, cô nói ở đây đi." Triệu Vệ Đông không để Tống Yến Tử vào: "Tôi còn phải đến đoàn đội, tốt nhất nói ngắn gọn một chút."

Thời tiết buổi sáng có hơi lạnh, Tống Yến Tử đợi từ sáng sớm, cô ta mặc một chiếc váy trắng, chân tay lạnh ngắt, muốn vào trong nhà: "Anh Vệ Đông, em lạnh."

Triệu Vệ Đông cứng rắn nói: "Biết lạnh sao thì sao ra ngoài không mặc nhiều quần áo vào? Nhà tôi không có đồ nữ cho cô mượn."

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play