Chu Bình là người đầu tiên phát hiện ra Hoắc Sênh béo lên.
"Hình như cô hơi béo lên đúng không."
Một câu thành công ngăn lại động tác cạp lõi ngô của Hoắc Sênh, gần đây cây ngô trổ đòng, cái này là tối qua đến nhà Triệu Vệ Đông ăn cơm, trước khi về được Triệu Vệ Đông luộc chín gói lại cho cô, hạt ngô mềm mềm, cắn vào siêu siêu ngọt, tối qua Hoắc Sênh ăn no nên để dành sáng nay làm bữa sáng, nghe Chu Bình nói xong, cô sửng sốt một lúc, bỏ miếng bắp đang gặm dở lên nắp cái lu bên cạnh.
“Tôi béo?” Hoắc Sênh sờ sờ mặt mình, có chút không thể tin được, mỗi ngày đều ra ngoài làm đồng, mệt mỏi đến mức vừa nhìn thấy giường liền chỉ muốn ngã xuống ngủ thiếp đi, cường độ lao động nặng như thế, không giảm cân thì thôi đi, đằng này còn mập lên?
Chu Bình vây quanh cô nhìn kỹ một vòng, kỳ thật nếu không nhìn kỹ cơ bản không nhìn ra: "Là có da có thịt, nhưng vốn dĩ cô gầy, hiện tại có chút da thịt nên nhìn đẹp hơn lúc trước, bằng không giống như *que cời gió thổi liền bay, thân thể là vốn liếng của cách mạng, ngược lại gầy quá lại nhìn không khỏe mạnh, vừa phải như vầy mới tốt nè.”
Vì ngày mai thanh niên tri thức mới sẽ ngồi xe tới, vài người trong đội họ muốn vào huyện mua một ít giấy đỏ hoa hồng linh tinh trang trí cho bữa tiệc chào đón thanh niên tri thức mới tới, Hoắc Sênh muốn đi một chuyến vào huyện gặp Vương Tứ Bảo nên cũng đi theo, thay quần áo cạp bắp đợi người bên ngoài gọi tập hợp, kết quả chợt nghe Chu Bình nói cô béo.
Bộ quần áo hơi rộng mà Hoắc Sênh mặc lúc trước giờ đã chật đi không ít, vừa người hơn nhiều, tôn lên toàn bộ đường cong cơ thể của cô, vai gầy eo thon, lồi lõm lả lướt, bộ quần áo màu xanh nhạt được cô mặc trở nên quyến rũ mê hoặc.
Chu Bình nhìn đều không thể không khen ngợi: "Hoắc Sênh, cô thật sự càng ngày càng xinh đẹp." Cô ấy ghen tị sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Sênh, mịn màng trơn bóng, rõ ràng đều là làm việc ngoài đồng, thế nhưng không biết có phải do cơ địa hay không mà làn da của Hoắc Sênh không bị bắt nắng nhiều.
Hai người nói chuyện, người bên ngoài kêu tập hợp, Hoắc Sênh nhặt lõi ngô cạp dở rời khỏi ký túc xá, trước lúc đi, Chu Bình nhờ Hoắc Sênh xem ở hợp tác xã có bán dầu ngao thì mua giúp cô ấy một hộp, nếu không có thì thôi.
Hoắc Sênh dùng kem bảo vệ da, mùi thơm nhàn nhạt, xinh đẹp miễn bàn, nhưng vì trước đó Chu Bình bị mất tiền, tài chính trong tay hạn hẹp, mua một hộp dầu ngao cũng phải nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định nhờ Hoắc Sênh mua giùm.
Khi đám người Hoắc Sênh đến huyện, vô cùng náo nhiệt chọn chọn lựa lựa hoa hồng giấy, thấy thời gian còn sớm, từng người liền tản ra đi dạo, muốn mua gì thì mua, muốn mang cái gì thì mang.
Hoắc Sênh đi đến hợp tác xã, người xếp hàng vẫn đông như cũ, nhưng so với phiên chợ buổi sáng thì ít hơn nhiều, hàng ngũ mênh mông đi nhanh nên chẳng bao lâu liền đến cô.
Thông thường ở hợp tác xã không có nhiều mặt hàng tốt, có khi một mặt hàng chỉ có hai ba cái, còn mấy loại hàng như đồ hộp, bột canh Phú Cường, dầu ngao chẳng hạn, nếu muốn mua thì còn phải trông chờ vào sự may rủi.
Dầu ngao chỉ bán có bảy đồng, mỗi lần hợp tác xã nhập hàng đều bị mua hết vèo không đến nửa ngày, thứ này chất lượng cao mà giá lại rẻ, có thể trị tay nứt nẻ, còn có tác dụng dưỡng ẩm chống khô da, may mà Hoắc Sênh vận khí tốt, khi đến lượt cô vừa lúc còn thừa lại một hộp cuối cùng.
Dầu ngao được đựng trong vỏ của con sò, trắng tinh bóng loáng, còn có những đường vân sọc sọc, phía bên trong được phủ một lớp sáp mỏng, dán một nhãn hiệu hình bầu dục ghi là “Dầu ngao, tinh chất hàng ngày Mộng Na”.
Nó được đặt trong một chiếc hộp trên nóc tủ cao của hợp tác xã, nhỏ xíu nên khó có thể thu hút sự chú ý của người khác, hôm nay chắc là ngày nhập hàng của hợp tác xã, Hoắc Sênh cũng nhìn thấy rất nhiều đồ hộp đủ loại màu sắc, cô tính mua năm hộp.
“Cho tôi một hộp dầu ngao, với năm đồ hộp.”
Người bán hàng uể oải ngồi trên ghế đan áo len, nghe vậy duỗi tay đưa trước cho Hoắc Sênh năm đồ hộp, Hoắc Sênh bỏ đồ hộp vào chiếc túi dưới chân, chờ ngẩng đầu lên thì hộp dầu ngao cuối cùng cô muốn đã bị một cô gái phía sau đoạt trước nắm chặt trong tay.
"Tôi muốn hộp này."
Hoắc Sênh vươn tay đè lại tay của cô gái đang cầm lấy dầu ngao, nhàn nhạt nói: "Tôi tới trước."
"Tôi tưởng cô mua xong rồi, hộp dầu ngao này tôi cũng đã trả phiếu."
Sức tay của người kia rất mạnh, Hoắc Sênh cứng rắn bắt lấy tay cô ta không buông: "Tôi tới trước, đây cũng là đồ tôi muốn trước."
Người bán hàng ở cửa sổ ngừng đan áo len, ngẩng đầu nhìn hai người hét lên: "Đây là một hộp cuối cùng, rốt cuộc hai người ai lấy.”
Hoắc Sênh quay sang cười nói với người bán: “Chị gái, tôi tới trước, ban nãy chỉ mới lấy mấy loại đồ hộp thôi.” Vừa nói vừa dùng tay còn lại đẩy phiếu vào.
Người bán hàng thấy Hoắc Sênh thái độ lịch sự, cầm lấy phiếu của cô ném vào ngăn kéo, nói với cô gái cầm dầu ngao kia: “Xếp hàng có thứ tự trước sau, đồng chí này đến trước, cô đưa dầu ngao cho cô ấy đi, hộp dầu ngao này là hộp cuối cùng, cô muốn mua cái gì thì nhanh lên, đừng chậm trễ người phía sau.”
Thái độ bán hàng kém của người ở hợp tác xã cũng không phải ngày một ngày hai, cô ta trừng mắt liếc Hoắc Sênh một cái nhưng vẫn đặt dầu ngao xuống.
Hoắc Sênh nhìn cô ta hẳn là không lớn lắm, sao một chút lễ phép đều không có, trực tiếp đưa tay chộp đồ của người ta, người không biết còn tưởng cô ta đi giật vàng thật bạc thật đâu.
"Hoắc thanh niên, là cô à, cô cũng tới mua đồ sao?" Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Hoắc Sênh ngẩng đầu nhìn, một bộ váy trắng liền thân, đây không phải là Tống Yến Tử sao? Từ khi Triệu Vệ Đông từ hôn với cô ấy, hầu như cô ấy không còn đến đội sản xuất tìm Triệu Vệ Đông nữa.
Hoắc Sênh cười nói: "Ừm, đi mua chút đồ.”
"Chị! Chính là cô ta, mới nãy hộp dầu ngao cuối cùng bị cô ta cướp đi.” Cô gái đứng ở cửa sổ mua xong đồ chạy tới, chỉ vào Hoắc Sênh bắt đầu cáo trạng với Tống Yến Tử.
Chị em Tống gia ai cũng thích cái đẹp, ngày nào cũng bôi dầu ngao để da dẻ mịn màng, khác hẳn với những cô gái khác trong thôn nên trong lòng đặc biệt đắc chí, ai cũng nói Tống gia sinh ra mỹ nữ, một người xinh một người đẹp, trước đây hai người họ không cần xếp hàng làm gì, chỉ cần nhờ chị cả nói với đội trưởng đội hai một tiếng, chắc chắn sẽ có dầu ngao để dùng.
Tống Yến Tử trấn an em gái: “Một hộp dầu ngao chỉ có vài đồng thôi, ai mua mà không được, chúng ta mua cái khác.” Nói xong quay sang nói với Hoắc Sênh: “Xấu hổ quá, Hoắc thanh niên, em gái nhà tôi không hiểu chuyện, dầu ngao này cô mua đi, cô làm việc trong đội nên nhất định phải bôi kỹ, da cô trắng như vậy, không bôi sợ rằng không quá mấy ngày da sẽ bị tổn thương.”
Hoắc Sênh nghe xong giận muốn bật cười, cô xếp hàng mua trước, không hiểu cái gọi là thứ tự trước sau sao? Nói nói kiểu gì thành phán xét làn da của cô rồi, vì thế cô liền tiếp lời: “Tôi thường chỉ thoa kem bảo vệ da thôi, dầu ngao này là tôi dùng để bôi chân, tôi có việc, đi trước nhé.”
Hai chị em Tống gia bị lời nói của Hoắc Sênh chọc tức đến độ trở về thôn mà không mua dầu ngao thoa mặt, cũng không đi mua sắm trong huyện, dọc theo đường đi hai chị em bắt đầu oán giận: “Chị, anh Vệ Đông tốt như vậy, đã bảo chị đừng có giao du với cái tên nam thanh niên tri thức ẻo lả như phụ nữ kia rồi, chị xem, bị anh Vệ Đông phát hiện, giờ ngay cả dầu ngao chúng ta cũng không có mà dùng, em mặc kệ, chị tìm cách lấy cho em một hộp đi, nếu không tay chặt cỏ heo của em bị chai mất.”
Tống Yến Tử duỗi tay chọc một cái vào đầu cô ta: "Nói bậy bạ gì đấy, chị đã định cùng anh Vệ Đông chung sống tốt đẹp rồi, ai đi dây dưa không rõ với nam thanh niên tri thức chứ, là bọn họ thấy chị gái em đẹp nên tới đây ngỏ lời, nói bậy nữa, coi chừng chị về bảo cha xé miệng em ra!” ( truyện trên app T𝕪T )
Cô em gái bĩu môi, cô ta đều đã tận mắt chứng kiến nam thanh niên kia ôm chị cô ta vào ngực hôn môi, còn không cho phép cô ta nói, nam thanh niên tri thức trên thành phố ngoại trừ lớn lên đẹp trai, biết thổi kèn Harmonica, nói chung không giống với đàn ông trong thôn, nhưng cái đó thì có ích gì, cũng đâu thể biến thành cơm ăn được.
Tống Yến Tử sờ lên đôi bàn tay khô khốc của mình, nghĩ tới khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Hoắc Sênh, trong lòng bắt đầu chua xót, Triệu Vệ Đông đối với chuyện của cô ta trước nay vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, thế mà chẳng hề báo trước liền từ hôn, việc này nhất định có vấn đề, Triệu Vệ Đông là đường lui cuối cùng cô ta giữ lại cho mình, tạm thời không thể buông tha một con trâu béo bở như vậy, chắc chắn phải tìm cách hàn gắn mối quan hệ với Triệu Vệ Đông, hơn nữa ngày mai trong đội sẽ phê một đợt thanh niên tri thức về đây, những người đó người nào người nấy đều xinh đẹp có thừa, lỡ như Triệu Vệ Đông thân với người ta, cô ta sẽ không còn cơ hội, Tống Yến Tử càng nghĩ càng gấp gáp, hạ quyết tâm ngày mai phải đi tìm Triệu Vệ Đông, *lung lạc lòng người.
(*) Lung lạc “笼络”: Làm cho nao núng tinh thần, lay chuyển ý chí để chịu khuất phục.
*
Vương Tứ Bảo nhìn Hoắc Sênh lấy từ trong túi ra hai cái hộp lớn, một lọ thủy tinh, nhìn quá mức xa hoa, nhất thời không bình tĩnh được: “Con, con giữ lại ăn đi, không cần cho cha.” Đây là đồ hộp, ngoại trừ gây cảm giác thèm thuồng trong miệng thì đối với một người quê mùa như ông ăn xong cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Vừa nói ông vừa cầm hộp nhét lại vào túi Hoắc Sênh: "Con nghe cha nói, mấy thứ này con giữ lại mình ăn đi, ba cái này cha không thích ăn, ăn không quen.”
Hoắc Sênh nói: "Cha cầm đi, cố ý mua cho cha, con có giữ lại cho mình rồi." Vương Tứ Bảo hiện tại có thể ăn thịt là vì ông mổ heo, còn mấy đồ ăn vặt khác ông ấy căn bản không mua, chỉ khi Hoắc Sênh đến đây thì ông mới có thể hưng phấn chạy đến cửa hàng thực phẩm thiết yếu mua một ít vật lạ của hiếm.
Hoắc Sênh không nói với Vương Tứ Bảo về chuyện mất tiền, sợ Vương Tứ Bảo lại cho cô tiền xài, chưa kể tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, ít nhất cũng phải có không khí ăn tết, thấy ở hợp tác xã có bán đồ hộp liền mua một ít, bằng không chờ đến tết Đoan Ngọ muốn mua này kia phỏng chừng cũng mua không được.
“Cha cứ để dành khi nào muốn ăn thì ăn, con còn phải lên xe, đi trước ạ.” Tranh cãi với hai chị em Tống gia bị trì hoãn một chút thời gian, ngày mai còn cần chào đón thanh niên tri thức mới nữa nên phải về sớm, nếu không quay lại sẽ không có xe, cô biết Vương Tứ Bảo lẻ loi một mình nhớ con gái, vì vậy cứ cách vài ngày nếu trong đội không có việc thì Hoắc Sênh đều lên huyện, cho dù ở lại không lâu nhưng vẫn sẽ tới.
"...Từ từ, từ từ, lão Lưu thu mua đồ vật lần trước có thể mấy ngày nữa lại tới, không phải con nói có đồ gì muốn ông ấy thu sao? Cha có giúp đỡ lưu ý.”
Hoắc Sênh người đã đi tới cửa, dứt khoát trả lời: “Dạ, được, mấy ngày nữa con lại tới huyện.”
Vương Tứ Bảo đuổi theo ra cửa, nhìn bóng lưng của Hoắc Sênh, lắc đầu cười thở dài, sau khi trở vào nhà, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve những hoa văn sặc sỡ trên vỏ hộp, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm ảnh đen trắng, sờ sờ các góc của bức hình: “..... Cái này là con gái mua cho tôi, nếu bà còn ở đây, khẳng định cũng vui vẻ.”
《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》