Dù có dưa chua ăn kèm nhưng tối hôm đó Hoắc Sênh vẫn không ăn hết đống cơm trong bát, cuối cùng A Bà bảo cô ăn không vô thì đừng ăn nữa, nếu no quá ngược lại sẽ làm bụng khó chịu, Triệu Vệ Đông đứng một bên nhìn chằm chằm cô như đang trông giữ phạm nhân, nhưng lúc Hoắc Sênh ngẩng đầu lên thì Triệu Vệ Đông lại quay đi chỗ khác.

Hoắc Sênh cảm thấy cho dù có muốn cô đi đào đất, ăn xong chén thịt mỡ này phỏng chừng cô cũng không thể nào đào thêm được bao nhiêu, thịt mỡ lại đâu phải thuốc tăng lực, chẳng lẽ sau khi xuống bụng, nó liền có thể lượng biến thành chất? Cô nuốt một miếng cơm, đặt đũa lên mép chén, quay qua nói với Triệu Vệ Đông: "Đội trưởng Triệu, anh cho tôi mượn cái chén, tôi gói lại để dành mai đào đất rồi ăn.” Thịt quý giá như thế, ở nông thôn ngày lễ ngày Tết mới có thể ăn một bữa, Triệu Vệ Đông tuy là đại đội trưởng nhưng cũng không đành lòng lãng phí đồ ăn, huống chi trong chén cô toàn thịt mỡ, kệ cô có nuốt không trôi hay không, nếu để thừa sợ Triệu gia sẽ không bỏ, bảo người ta ăn thịt thừa trong chén của mình thì thật sự không thích hợp.

"Cháu chân yếu tay mềm, có thể đào đất gì được, đừng nghe Đông Tử nói nhảm, trong đội có nhiều thanh niên trai tráng lắm, không tới lượt cháu.” A Bà liếc Triệu Vệ Đông một cái sắc lẹm, sao cứ phải khăng khăng dọa thanh niên tri thức người ta làm gì, khi nào thằng cháu này của bà trở nên đáng ghét thế chứ?

“Chân yếu tay mềm là không thể đào đất?” Triệu Vệ Đông cười ha hả, bưng chén cơm thừa của Hoắc Sênh đi đến bếp bỏ trở vào nồi, xào lại món thịt heo xào ớt trong chén Hoắc Sênh một hồi, dầu khô đi một chút, gần như biến thành tóp mỡ, sau đó đổ nồi ra, đem cơm gói lại cho Hoắc Sênh.

Triệu Vệ Đông đưa cơm cho cô, cổ vũ: "Hoắc thanh niên, ngày mai hãy cố gắng lên, đội cần những người nhân tài cống hiến như cô!"

Hoắc Sênh nhận lại cái chén, tiếp lời: "...Cảm ơn đội trưởng Triệu."

Thời điểm trở về trời đã hơi tối, Hoắc Sênh không ở lại Triệu gia lâu lắm liền rời đi, từ Triệu gia đến ký túc xá thanh niên tri thức mất hơn mười phút, thừa dịp trước khi trời tối chắc có thể về kịp.

Triệu Vệ Đông đang ngồi bên giếng rửa chén đũa, động tác mau lẹ, rửa xong trước sau không mất vài phút, đũa, chén đũa muôi xẻng văng nước tung tóe, anh vẫy vẫy tay Hổ Tử đang ngồi bên bếp lại đây, nói vài câu liền thay quần áo đi ra ngoài.

A Bà lùa gà vào chuồng, quay lại thấy Triệu Vệ Đông vừa mới rửa chén bên giếng giờ đã không còn bóng dáng.

“Tiểu tử kia lại chạy đi đâu nữa rồi?” Mới đây đã biến mất tiêu, không lưu luyến nhà cửa, bất quá chờ đến khi cưới vợ, đến lúc đó có thể hồi tâm lại, sau khi từ hôn với Tống gia, A Bà cũng để ý vài cô gái thích hợp với cháu trai nhà mình, tính nết cháu trai của bà một là tìm đứa ngoan ngoãn, không thì tìm đứa biết lo liệu nhà cửa, con gái của mấy hộ nhà trong thôn bà gặp qua cũng không tệ, tính cách nào cũng có, chỉ là không biết cháu trai có thích không thôi, nếu như năm nay có thể cưới gả, nói không chừng năm sau đã có thể sinh con.

Hổ Tử úp ngược mấy cái chén đã rửa sạch để ráo nước, trong miệng vẫn còn một viên kẹo Hoắc Sênh cho trước khi rời đi, cậu bé vốn dĩ không muốn nhưng viên kẹo cực kỳ ngọt lịm, lúc chị gái xinh đẹp cười lột vỏ kẹo nhét vào miệng cậu cậu còn chẳng kịp phản ứng nữa là.

“A Bà, ăn kẹo.” Hổ Tử ôm lấy chân A Bà, lấy một viên còn lại trong túi đưa cho A Bà: “Anh cháu nói đi lên đội xem tình hình, A Bà đừng tức giận.”

Bà nội đang suy nghĩ về hôn sự của cháu trai, bị Hổ Tử cắt ngang, liền đi rửa tay bế Hổ Tử lên: "Cháu bà ngoan, răng A Bà không tốt, cháu giữ lại ăn đi nhé.”

Hoắc Sênh ôm theo túi đựng cơm từ Triệu gia đi ra, dọc đường đi nhanh qua ruộng lúa mì, thỉnh thoảng nhìn thấy trên nương rẫy có vài người, nhưng cô chỉ có một mình, ở thôn trấn sau khi trời tối cũng không an toàn lắm.

Triệu Vệ Đông hút thuốc từ từ đi theo người phía trước, phát hiện Hoắc Sênh chạy còn nhanh hơn cả con thỏ, chẳng hề dừng lại, hình như là con thỏ ra khỏi ổ sói không ngừng vội vã chạy về cái hang an toàn của mình, vốn là anh đang chậm rãi đi theo, một hồi sau liền bắt đầu tăng tốc bước chân, đợi nhìn người vào ký túc xá xong Triệu Vệ Đông mới quay đầu về nhà.

Hầu như tất cả mọi người trong ký túc xá đều đã trở về, Chu Bình đang phơi quần áo, cô ấy về sớm, quần áo giặt giũ sạch sẽ mới thấy Hoắc Sênh quay lại, nhìn túi đựng cơm Hoắc Sênh mang về với vẻ ngạc nhiên: "Cô ăn một bữa còn được đóng gói mang về hả?”

Những nữ thanh niên trí thức khác gần đó cũng nghe thấy, vội hỏi: “Hoắc thanh niên, nhà đội trưởng Triệu ăn rồi còn được đóng gói đem về sao.” Bao một tháng cơm ăn thực tế là buổi chiều kết thúc công việc cho ăn một bữa, về phần bữa trưa bữa sáng gì đấy thì không quan tâm, nghe nói Hoắc Sênh còn đóng gói, mọi người vừa tò mò vừa ghen tị, sớm biết nhà đội trưởng Triệu còn cho đóng gói, mấy người bọn họ nhất định phải đến nhà đội trưởng Triệu.

Hoắc Sênh vội giải thích: "Đây là đồ ăn còn thừa của tôi, nếu không gói lại để ở nhà người ta sẽ không tốt." Hơn nữa đều là thịt nên cô không dám làm hư.

Thanh niên trí thức bên cạnh hiểu rõ, Chu Bình sửng sốt vài giây, sau đó chợt hiểu ra, cười nhắc nhở cô: "Lần sau ăn được bao nhiêu thì múc bấy nhiêu."

Hoắc Sênh: “...” Cô xấu hổ cười khan vài tiếng, dù sao cô cũng không nói cái này mình tự múc, lăn lộn một ngày đã mệt mỏi, Hoắc Sênh cảm giác mắt mình không mở ra nổi, mới một ngày ở nhà Triệu Vệ Đông xém xíu nữa đã no chết, thật là một ngón tay cũng không muốn động.

Cô đặt phần cơm đã gói sẵn lên bàn, sáng mai nhờ sư phụ trong nhà ăn giúp hâm nóng lại mang theo làm cơm trưa, sau đó dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi ngủ.

Ngày mai cô cần phải đi đào đất! Đi ngủ sớm một chút, nạp đủ năng lượng để làm việc thật tốt.

Hôm sau lại bắt đầu một ngày làm lụng vất vả, muốn đào đất thì phải dùng cuốc, lòng bàn tay thường sẽ xuất hiện những vết phồng rộp nên có thể lấy bao tay trong nhà kho, nhưng phần lớn đã để lâu ngày, chưa nói có dơ hay không, chủ yếu là đeo vào hầu như chẳng có tí tác dụng, cũng không bảo vệ được bàn tay, vì vậy Hoắc Sênh đeo đôi bao tay bông mới mua trên huyện trước đó, vũ trang đầy đủ chờ đào đất.

Triệu Vệ Đông ngậm thuốc lá, cầm một cuốn sổ và phân chia công việc cho các xã viên trong đội, đến lượt Hoắc Sênh, quan sát trang phục bọc kín mít từ trên xuống dưới của cô, đội mũ rơm đeo bao tay, mái tóc mềm mại buộc cao thành đuôi ngựa, thiếu đi vẻ dịu dàng thường ngày, nhiều thêm mấy phần gọn gàng xinh xắn, anh nhìn xong không nhịn được cười khẽ.

Người ghi công điểm ở một bên còn tưởng sáng sớm đội trưởng Triệu bị làm sao, là do nhặt được tiền hay là đội vượt chỉ tiêu?

Hoắc Sênh cũng lấy làm lạ, liếc Triệu Vệ Đông một cái, kết quả thình lình nghe anh thu hồi tiếng cười, nói với cô: "Cô, đi lãnh *bồ cào đi."

*Bồ cào được làm bằng tre, thường được dùng để phơi lúa mì và hạt ngô, đào đất chắc không cần dùng đến bồ cào mà nhỉ.

Hoắc Sênh sửng sốt: "Bồ cào?"

Triệu Vệ Đông cúi đầu, lấy cây bút vẽ vẽ nguệch nguệch lên cuốn sổ trong tay: "Hôm nay cô đi cào phân trâu, chăm chỉ làm việc, phơi phân trâu khô một chút!"

Hoắc Sênh: "..." Đã bảo đào đất đâu?!

Mỗi đội sản xuất đều có vài con trâu cày, coi như là tài sản chung, phân công cho người trong đội nuôi nấng, tất nhiên đều được ghi công điểm tương ứng, nhưng nuôi trâu không phải là việc ai cũng làm được, nhất định phải được đội lựa chọn, ngoại trừ biết chăn nuôi còn phải có tinh thần trách nhiệm cũng như có đủ sức lao động và nghị lực, nếu trâu gầy sút hoặc chết sẽ bị trừ đi công điểm.

Được phụ trách nuôi trâu cày đã là một việc đáng để vinh dự.

Nhưng người nuôi trâu không cần nhặt hay phơi phân trâu, chỉ cần nuôi trâu béo khỏe là được.

Đội hai có hai con trâu cày, Hoắc Sênh đeo khẩu trang cầm *bồ cào vào chuồng trâu, dù chưa từng làm việc này bao giờ nhưng cô biết phơi phân trâu là một công việc nhẹ nhàng, không cần dãi nắng dầm sương.

Hoắc Sênh đeo khẩu trang cả buổi sáng bị ngộp đến choáng váng, cô đi ra ngoài chuồng trâu hít chút không khí trong lành, mùi phân trâu tan đi không ít, Hoắc Sênh mang theo phần cơm hôm qua và một bình trà mật ong, sáng nay cố ý nhờ sư phụ trong nhà ăn giúp hâm nóng lại, sờ thử vẫn còn hơi ấm, không biết hôm qua có phải ăn nhiều quá hay không, còn ngây ngốc ở chuồng trâu cả buổi sáng, Hoắc Sênh không có khẩu bị nên uống đỡ hai hớp trà mật ong để nhuận cổ họng.

Đúng lúc này, Triệu Vệ Đông lại đây để kiểm tra công việc, đội trưởng đội sản xuất không có thời gian để mắt đến mấy công việc nhẹ nhàng, thường chỉ tập trung vào các công việc nặng nhọc, thấy Triệu Vệ Đông đến đây, Hoắc Sênh vặn chặt nắp ấm đun nước.

Ai mà biết tự nhiên Triệu Vệ Đông xoay một vòng đi qua hướng chuồng bò, bỏ đi không nói một lời.

*

Bởi vì Triệu Vệ Đông nhiều lần đến chợ đen mua thịt nên cũng khá quen mặt với Vương Tứ Bảo, Vương Tứ Bảo đã biết người này là đội trưởng của đội Hoắc Sênh, hơn nữa lần trước ông ấy biếu quà cáp nhưng người ta cũng không muốn, quay đầu trả lại Hoắc Sênh.

Cảm thấy cậu em này cũng không tệ, lúc Hoắc Sênh hỏi về quan hệ giữa ông với Triệu Vệ Đông, ông không nói một lời nào về việc Triệu Vệ Đông đến chợ đen, chỉ nói biết Triệu Vệ Đông ngồi xe về thôn Hà Câu nên mới nhờ anh đưa.

Lần này Triệu Vệ Đông đến lấy hàng đã đặt, Vương Tứ Bảo có lòng cân nhiều thêm một ít, hiện giờ nơi giết mổ heo đã được chuyển đến một ngọn núi gần đó, rất khuất và ít người biết, hàng hóa mà người mua thịt đặt mua đều do những người khác nhau mang xuống, cực kỳ thận trọng.

"Cái này đã đóng gói tốt cho cậu." Vương Tứ Bảo đưa đồ đã chuẩn bị qua, cũng nói với anh lần sau muốn mua thịt thì phải đợi nửa tháng, heo con hiện tại chưa đủ lớn, người phụ trách trang trại muốn giữ lại chăn nuôi thêm nên khoảng thời gian này tạm thời sẽ không mổ heo.

Triệu Vệ Đông tỏ vẻ đã biết.

"Cái đó, Triệu đội, Triệu huynh đệ, Hoắc Sênh ở đội của cậu, con bé còn nhỏ, có chuyện gì mong anh hỗ trợ chăm sóc nhiều hơn, đứa nhỏ này không xấu, sẽ không lười biếng làm việc, chỉ là thân thể có hơi gầy yếu.” Vương Tứ Bảo sau khi suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng cũng tổ chức được ngôn ngữ nói với Triệu Vệ Đông, thật ra nói đi nói lại, chính là sợ Hoắc Sênh chịu khổ. Triệu Vệ Đông là đại đội trưởng, nếu ông có thể nói mấy lời thiện chí, không chừng Hoắc Sênh có thể làm việc thoải mái hơn đôi chút.

Triệu Vệ Đông nhanh nhẹn đáp: "Được, tôi nhất định sẽ chiếu cố thật tốt."

Vương Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc của mình mỉm cười: "Ài, được được được, Triệu huynh đệ, cậu yên tâm, sau này nếu mua thịt chắc chắn tôi sẽ lựa loại tốt cho cậu.” Ông ấy không có bản lĩnh gì, nhưng lựa thịt tốt thì vẫn có năng lực.

Vì thế, Hoắc Sênh ở nhà Triệu Vệ Đông ăn cơm gần một tuần, lâu lâu bị Triệu Vệ Đông lừa ăn thịt mỡ, hình như —— béo lên.

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

Team dịch said: Mong mọi người ủng hộ team dịch nha nha, mọi người thấy hay hãy tim nhiệt tình ạ, bên team mình có page The Calantha mọi người có gì thắc mắc thì liên hệ, muốn đào bộ nào thì liên hệ thẳng với page hoặc cmt dưới bình luận nhé, còn thấy truyện hay xin cmt đánh giá 5 sao thiệt nhiều, tim nhiều nhen, cảm ơn lòng tốt của các thiên thần cuti.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play