A Dao lần đầu tiên đi vào phòng ngủ Đoạn Vân Chu, nàng dán lưng vào cửa phòng, những hoa văn được khắc tinh xảo cộm cộm khiến nàng phát đau. A Dao không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Đoạn Vân Chu đứng trước tấm bình phong, đang thong thả ung dung cởi y phục, thấy nàng rũ mắt không nói lời nào, trong lòng đột nhiên nổi lửa.

Nàng vẫn mặc bộ sam y như ban ngày, áo xanh váy đỏ, giống như tiên tử đạp trên những đám mây đỏ.

Sớm đã biết nàng mỹ mạo, lại chưa từng đánh giá cẩn thận như ngày hôm nay. Nàng vai lưng gầy, eo nhỏ đến mức một tay là có thể ôm được hết, hai chân giấu sau váy thạch lựu, cao vút thẳng tắp, mê hoặc người khác muốn vén lên xem.

Đáy mắt Đoạn Vân Chu đen tối, không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, rõ ràng hắn ghét nhất chính là nữ nhân nhiều tâm tư.

“Lại đây.” Đoạn Vân Chu ra lệnh.

A Dao không phải ngốc tử, nàng có thể cảm nhận được dục vọng chiếm hữu càng ngày càng mãnh liệt của Đoạn Vân Chu.

Nhưng nàng biết, loại dục vọng này có lẽ chỉ là một loại tự tôn của nam nhân, hắn chỉ là coi nàng như một con chim trong lòng bàn tay, đẹp mắt, trêu đùa cũng có hứng thú.

Đoạn Vân Chu thấy nàng mãi không động đậy, không vui hỏi: “Chờ ta mời ngươi?”

Hắn đã cởi hai nút thắt, A Dao hít sâu một hơi, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Công tử gọi ta đến đây là vì chuyện gì?”

Đoạn Vân Chu không có hứng giả ngu với nàng, nói thẳng: “Hầu hạ ta tắm rửa.”

Hắn nói như là đương nhiên, trong lúc nhất thời vậy mà không nói ra lời.

Nàng bất động, ánh mắt nóng bỏng trước sau vẫn dừng trên người nàng. A Dao hít sâu một hơi, đi lên trước, duỗi tay sờ đai lưng Đoạn Vân Chu.

Đoạn Vân Chu hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy ngón tay thon dài xinh đẹp cùng cần cổ trắng nõn của nàng, giống như là một chiếc bình sứ mỹ lệ bày trên bàn, đẹp đẽ lại yếu ớt. Hắn không thể khắc chế mà muốn thăm dò nhiều hơn nữa, lại biết rõ là không ổn.

Hầu kết Đoạn Vân Chu lăn lăn, vậy mà cảm thấy vành tai hơi nóng lên.

Rõ ràng gọi nàng tới chỉ là muốn phạt nhẹ, để nàng biết ai mới là chủ tử.

Lúc này không hiểu sao lại nghĩ đến lúc ban ngày ôm nàng vào lòng, cảm giác đó, hương thơm mềm mại đó.

A Dao vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con ngươi đen láy của hắn lóe lóe, theo bản năng nhận thấy nguy hiểm, vội vàng thay hắn cởi đai lưng muốn lui về sau, lại đột nhiên bị người túm chặt tay, hai cánh tay thon dài đều bị kiếm chế, ấn lên tủ y phục.

“Ai cho ngươi trốn?” Trong giọng nói Đoạn Vân Chu cất chứa nguy hiểm không biết tên.

A Dao muốn giãy dụa lại không tránh thoát được, phía sau lưng dán vào ngăn tủ, sự lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Nụ cười ngây thơ hồn nhiên với nam nhân khác, đến trước mắt hắn lại như một con rối gỗ.

Suốt ngày ở trong phủ làm ra vẻ ngoan ngoãn thuận theo, trong lòng lại tính kế sâu không biết bao nhiêu.

Đoạn Vân Chu nhìn thẳng A Dao, một tay tóm hai cổ tay nàng, một tay khác tùy tiện nhặt quạt xếp ở trên bàn lên, đầu quạt lướt từ trán nàng xuống dưới, xẹt qua lỗ tai, cằm, hõm vai và xương quai xanh, cuối cùng di chuyển xuống ngực và dừng lại.

Cây quạt kia giống như một thanh kiếm sắc bén dừng trên một bông hoa mong manh, chỉ vài nhát đã đẩy xam y A Dao ra, cách một tầng vải dệt mỏng, đặt lên trái tim đang không ngừng nhảy lên.

A Dao bị giam cầm, không thể động đậy, trái tim đập càng nhanh, hai má đỏ bừng nóng bỏng.

Đoạn Vân Chu nhìn dáng vẻ này của nàng, rốt cuộc cảm thấy thuận mắt hơn một ít, ngón tay cầm quạt xếp hơi dùng sức, áo lót bị tì ra nếp uốn, giọng hắn vững vàng: “Có biết tại sao phạt ngươi không?”

Thì ra đây chỉ là trừng phạt?

A Dao mím môi, cảm giác nhục nhã mãnh liệt gần như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, cơ thể run rẩy, nói không ra lời.

“Không trả lời?” Đoạn Vân Chu cong khóe môi, không chút để ý nói: “Do đã quên ai là chủ tử rồi?”

Khóe mắt A Dao bị buộc đến đỏ lên: “Ân cứu mạng của công tử với A Dao, cả đời không dám quên.”

Nói thì thật dễ nghe, Đoạn Vân Chu đưa quạt xếp lên, nâng cằm nàng, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu đã biết, ta khuyên ngươi an phận lại.:”

Hắn không hề nghe giấu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nhạo rồi lạnh lùng nói: “Ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi, cho nên a, nhân lúc còn sớm khiến tâm tư ngươi chết đi.”

Hắn đang nói chính là chuyện Ninh Tứ ban sáng.

A Dao bị hắn nắm trong lòng bàn tay, chợt sinh ra một cảm giác vô lực.

Hoàn toàn khác với Tiết Mậu gặp được ở phủ công chúa lúc trước, Đoạn Vân Chu thật sự quá thông minh, quá nhạy cảm, chỉ là một động tác tùy tiện của nàng mà đã có thể nhìn thấy, trốn không thoát, trốn không được, cứ như vậy mà bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, một bước khó đi.

Nhận thấy cảm xúc trong mắt nàng thay đổi, Đoạn Vân Chu vỗ vỗ sườn mặt nàng, bên môi tràn ra nụ cười khinh mạn. Bên trong nụ cười đó cất giấu quá nhiều cảm xúc, có lẽ còn có chút vui sướng bí ẩn.

Hắn sinh ra vốn đã là một sai lầm, cho dù sống sót được ít nhiều là nhờ Thái Hoàng Thái Hậu phù hộ, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải ngoan, ẩn nhẫn, thu liễm cảm xúc.

Nhưng thực tế, trong tâm Đoạn Vân Chu cất giấu một con sói thị huyết.

Những thứ là của hắn thì chắc chắn phải nắm chặt trong lòng bàn tay, cho dù đó chỉ là một nữ tử ti tiện, cũng không cho phép nàng thoát khỏi khống chế, không cho phép ả sinh ra bất kỳ tâm tư nào khác.

Ánh mắt Đoạn Vân Chu âm lãnh, không ngừng nắm chặt tay nàng, đến khi nàng không nhịn được khẽ than, hắn mới đặt được mục đích hôm nay: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, cởi áo cho ta.”

Y phục trên người nàng nhăn nhó bất kham, hắn lại vẫn y quan chỉnh tề.

“Vâng.”

Răng nanh sắc nhọn của A Dao cắn vào thịt mềm trong khoang miệng, cúi đầu, tiếp tục thay hắn cởi áo tháo thắt lưng.

Kế tiếp hết thảy đều thuận lý thành chương, A Dao thay hắn cởi đi lớp áo ngoài, liền bắt đầu duỗi tay cởi y phục của mình.

Đoạn Vân Chu thấy động tác của nàng, không khỏi ngẩn ra.

Kỳ thật hắn không muốn làm gì cả… Thế mà nàng đã vội vã nhào vào lòng hắn.

Đoạn Vân Chu nhíu mày, mắt thấy chỗ ngực nàng đã lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, vội vàng nghiêng mặt đi.

A Dao lại cứ như đã quên mất rụt rè thẹn cùng là cái thứ gì, sam y theo bả vai rơi xuống, trên mặt nàng lại không hề có biểu cảm gì.

Đoạn Vân Chu cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng một cơ thể trần trụi minh diễm của một mỹ nhân như thế đập vào mắt hắn, không một nam nhân nào có thể chịu đựng.

Hắn không cần bỏ lỡ, bởi lẽ vốn chính là người của hắn.

Đôi tay ấm áp khô ráo bóp chặt lấy eo nhỏ của A Dao, vấy bị xé nát thô bạo, mãi đến khi nàng không còn sót thứ gì hiện ra trước mắt, ngay cả trâm hoa trên tóc cũng đều bị nhổ xuống ném đi.

Ý đau bén nhọn đột nhiên truyền đến, cả người như là bị chém thành hai nửa, A Dao cắn môi bám lấy bả vai Đoạn Vân Chu, mặt hắn chìm nổi.

Đã sớm nên nhận rõ thân phận của mình, A Dao nhắm mắt lại, lông mi khẽ khàng run run, dùng một đoạn tình duyên sương sớm để đổi lấy quãng đời còn lại yên ổn.

Hình như nàng cũng không có hại.

Đoạn Vân Chu lớn bằng từng này mới được nếm thử sự đời, khó tránh khỏi không biết tiết chế, đè nàng dưới thân làm một lần lại một lần, mãi đến đêm khuya. ( truyện trên app T𝕪T )

A Dao mềm nhũn nằm trên giường, trên người dính đầy mồ hôi nhớp nháp. Nàng mê mang không mở được mắt, cuối cùng sau khi được buông tha nghiêng người sang bên cạnh liền chìm vào giấc ngủ.

Đoạn Vân Chu lại tóm cánh tay nàng lên, dùng chăn bao lấy nàng, bỗng dưng lên tiếng: “Người tới!”

Ngay sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, hai tỳ nữ bưng nước ấm đi vào, trong lòng hiểu rõ mà không nói, cúi đầu xuống như không nhìn thấy người trên giường.

A Dao bị đánh thức dần tỉnh táo lại, hậu tri hậu giác cảm thấy hai chân đang phát run, eo lưng bủn rủn không đứng dậy nổi. Nàng nhìn ả bóng đêm đen nhánh bên ngoài, nửa khuôn mặt chôn trong chăn, nói: “Công tử, để ta tự mình đến đi.”

Đoạn Vân Chu quay người, nói: “Ta không cùng phòng với người khác. Mau thu thâp đi, tới sương phòng ngủ.” (tra nam, ăn xong rồi bỏ con người ta đấy, tội A Dao tỷ của tui T.T)

Hai tỳ nữ kia hiển nhiên là biết quy củ của Đoạn Vân Chu, A Dao không chối từ được dứt khoát nhắm mắt lại thuận theo. Chờ đến khi chuyển tới sương phòng, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Cũng may sương phòng Ninh uyển sạch sẽ thoải mái, A Dao mệt mỏi ngủ thiếp đi, cả đêm không mộng.

-

Đoạn Vân Chu sau khi làm người thay lại toàn bộ đệm chăm mới nằm xuống, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay là cái gì không, hắn cứ cảm thấy bên người ẩn ẩn quanh quẩn hơi thở của nữ tử. Suốt cả một đêm, hắn lăn qua lộn lại không được ngon giấc, ngày hôm sau cũng dậy muộn hơn mọi khi một canh giờ.

Người trong phủ phần lớn đều đã biết chủ tử sủng hạnh A Dao cô nương.

Khi Vũ Hồi tiến vào, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn. Đoạn Vân Chu ngồi ở mép giường, trừng hắn: “Làm cái gì?”

Vũ Hồi rụt cổ, nói: “Chủ tử, Nhã Hiền quận chúa tới.”

Nhã Hiền quận chúa Mạnh Nguyệt Nhu là nữ nhi duy nhất của Lang Âm trưởng công chúa, cũng là thân biểu tỷ của Đoạn Vân Chu, từ nhỏ đã ái mộ Đoạn Vân Chu, mãi đến sau này Đoạn Vân Chu trở về Lăng Dương, Mạnh Nguyệt Nhu mới hơi thu liễm lại.

Mà không ngờ rằng sau lần gặp lại lần trước của hai người ở phủ công chúa, nàng ta vậy mà lại đến Lăng Dương.

Đoạn Vân Chu không kiên nhẫn hỏi: “Nàng ta tới quấy bãi nước đục này làm gì, đã điều tra xong chưa?”

Vũ Hồi: “Chi tiết cụ thể thì không biết, nhưng hẳn là phụng mệnh Lang Âm công chúa.”

Hắn vừa dứt lời, quản gia Chung bá đến thông báo: “Chủ tử, xe ngựa của Nhã Hiền quận chúa đã vào thành, còn có xe ngựa của Lục thị cũng đang đi về phía chúng ta.”

Cũng biết chọn thời gian đó, Đoạn Vân Chu nghĩ nghĩ, nói: “Tìm người đi nghênh Mạnh Nguyệt Nhu, không cần để ý tới Lục thị.”

-

Khi Mạnh Nguyệt Nhu đi vào phòng khách, Đoạn Vân Chu vừa mới ăn cơm xong, canh và đồ ăn thừa đang được dọn đi. Mạnh Nguyệt Nhu nhìn đám tỳ nữ nối đuôi nhau đi ra, có chút không vui mà nhăn mũi: “Sao lúc này mới dùng bữa sáng.”

Đoạn Vân Chu không trả lời, bê chung trà nói thẳng: “Quận chúa có việc cứ nói thẳng đi.”

Mạnh Nguyệt Nhu nghẹn lời, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, nhưng Đoạn Vân Chu không rảnh để ý tới tâm trạng nàng ta. Nàng ta đành phải tự dọn cho mình một bậc thang đi xuống, nói: “Ta là thay mẫu thân tới xem ngươi, người sợ ngươi không tự biết chăm sóc bản thân.”

Đoạn Vân Chu nói: “Đúng không, đa tạ công chúa quan tâm.”

Mạnh Nguyệt Nhu nhìn dáng vẻ lãnh đạm của hắn, nhớ tới mẫu thân, nàng nói: “Mẫu thân là nghe nói Định Viễn Hầu đối với ngươi không tốt, mới cho ta tới.”

Đoạn Vân Chu không phủ nhận, chỉ nhướng mày, hỏi: “Không tốt thì lại thế nào?”

Mạnh Nguyệt Nhu đánh giá sắc mặt Đoạn Vân Chu, nói ra toàn bộ lời Lang Âm dạy nàng: “Năm đó hắn tính kế Thừa Âm di, hiện giờ còn không muốn đem gia sản tước vị để lại cho ngươi, đây lại là đạo lý gì?”

Nhắc tới Thừa Âm công chúa, sắc mặt Đoạn Vân Chu thay đổi, hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Mạnh Nguyệt Nhu cười đắc ý: “Nếu ngươi liên hôn với phủ công chúa, làm sao còn đến nỗi thế lực đơn mỏng như hôm nay?”

Học thông minh hơn rồi đấy, Đoạn Vân Chu nói: “Ý tốt của quận chúa, ta nhận. Chẳng qua là Vân Chu còn cần phải suy xét.”

“Còn suy xét cái gì…” Mạnh Nguyệt Nhu mẫn cảm nhận thấy thay độ của hắn khác với ngày thường, đắc ý hỏi: “Ngươi không phải không biết hiện giờ có bao nhiêu người muốn quấn lên phủ công chúa chứ?”

Sự thật như thế, trong mắt Đoạn Vân Chu vẫn còn vài phần đánh giá, lại nói: “Ta thì cũng không sao cả, chỉ là, ta có một phòng mỹ thiếp, quận chúa không phải không biết chứ?”

Trước khi tới Mạnh Nguyệt Nhu đương nhiên đã phái người điều tra hắn, cũng biết bên người hắn có một vũ nữ thần bí cực kỳ được nuông chiều.

Nhưng nam nhân nào mà chả có tam thê tứ thiếp, Mạnh Nguyệt Nhu cười khinh miệt. Nàng vươn một tay với Đoạn Vân Chu, mờ lòng bàn tay ra, trong tay nàng là một cây trâm phượng tinh xảo.

“Quyền thế hay là mỹ nhân, ngươi chọn như thế nào?”

Đoạn Vân Chu cười, nhận lấy kim trâm, thong thả ung dung nói: “Ta chọn quận chúa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play