Mãi đến khi sắc trời bên ngoài đã lên đến đỉnh đầu, A Dao mới từ từ tỉnh lại.

Trạm Vân mang theo vài xiêm y tới sương phòng đón nàng về, thấy trên người nàng loang lổ đều là dấu vết, trong lòng không khỏi có chút không đành lòng.

Chỉ là nàng đi theo Đoạn Vân Chu nhiều năm, rốt cuộc vẫn là tâm hướng về Đoạn Vân Chu. Nàng một bên thay A Dao mặt y phục, một bên nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên chủ tử sủng hạnh nữ nhân. Cô nương, hiện giờ chủ tử không có kinh nghiệm, chỉ là, ngươi cứ yên tâm đi, ngày sau sẽ càng tốt.”

“Ta đã thực vừa lòng.” A Dao che miệng ngáp một cái, cũng không để ý.

Trạm Vân thấy trên mặt nàng không có vẻ gì là thẹn thùng, nhịn không được an ủi: “Kỳ thật chủ tử rất thích ngươi, ta là lần đầu tiên thấy hắn đối với một nữ tử như vậy đấy.”

Lời này ít nhiều có phần du củ, A Dao biết nàng là có lòng, cười cười nói: “Ta đương nhiên biết.”

Nếu không phải bởi vì Đoạn Vân Chu đối nàng nhiều ít có một số cảm xúc khác biệt, nàng mới không để hắn ngủ một giấc này đâu.

Đêm qua thật sự là rất mệt, A Dao không muốn ở sương phòng mãi, sau khi ăn cơm trưa xong liền đi về Tịnh Đường Hiên, ai ngờ vừa mới xuyên qua hành lang Ninh uyển liền bị người ngăn lại.

Hộ vệ kia có phần quen mắt, hẳn là người bên cạnh Đoạn Vân Chu. A Dao cho rằng hắn chưa từng gặp mình, liền giải thích: “Ta ở tại Tịnh Đường Hiên.”

“Gặp qua cô nương.” Hộ vệ cung kính hành lễ với nàng, lại vẫn là nói: “Là chủ tử phân phó, nói tạm thời không cho ngài rời đi.”

A Dao nhíu mày, không biết Đoạn Vân Chu có ý gì. Nàng muốn nói thêm gì đó, đúng lúc nhìn thấy cách đó không xa có một nữ tử trẻ tuổi đỡ tay tỳ nữ đi ra khỏi phòng khác. Đoạn Vân Chu đi theo phía sua, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau hai câu, nhìn qua rất thân mật.

Nàng kia nhìn rất quen, A Dao nghiêng người đánh giá nàng, mới phát hiện nàng lại là Mạnh Nguyệt Nhu!

Mạnh Nguyệt Nhu không phải đang ở Tân Châu sao, sao lại tới đây?

A Dao chạy ra từ phủ công chúa, Tân Châu hơn phần nửa là cho rằng nàng đã chết.

Trước mắt Mạnh Nguyệt Nhu tới, nàng đúng thật là cần tránh mặt.

“Nếu đã là mệnh lệnh của công tử, ta liền đi về trước.”

A Dao nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới vẻ muốn nói lại thôi của hộ vệ. Nàng không nói gì, lễ phép vén áo thi lễ liền lui về sau, kết quả, vừa xoay người liền đụng phải Đoạn Vân Chu.

Đầu không có dự đoán đụng phải bờ ngực dày rộng, hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc quét qua cả người nàng. A Dao theo bản năng lùi ra sau nửa bước: “Ra mắt công tử.”

Đoạn Vân Chu nhìn động tác theo bản năng của nàng, nhíu nhíu mày, nói: “Đang xem cái gì?”

A Dao nói: “Không có gì.”

Đoạn Vân Chu không truy vấn, phất tay ra hiệu, hai tỳ nữ bưng vải dệt quý báu và trang sức hoa lệ tới: “Để các nàng cùng ngươi về Tịnh Đường Hiên.”

Tuy rằng A Dao chưa từng hầu hạ người khác, lại cũng hiểu đây là Đoạn Vân Chu ban thưởng cho nàng, có lẽ là khá vừa lòng với biểu hiện đêm qua của nàng.

Quả nhiên là thân phận khác, đãi ngộ cũng sẽ khác sao.

Đây chẳng phải là do nàng muốn?

Nàng quy củ nói cảm tạ, Đoạn Vân Chu thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, hầu kết lăn lăn, nói: “Yên tâm, nếu theo ta, ta sẽ cho ngươi một danh phận.”

So với thứ đồ hư vô như danh phận địa vị gì đó, A Dao càng muốn vàng thật bạc thật.

Nghĩ đến tình hình vừa rồi, nàng nghiêm túc nói: “A Dao không dám xa cầu danh phận, chỉ cầu sau khi công tử nghênh thú phu nhân có thể để A Dao rời đi, an an ổn ổn qua quãng đời còn lại.”

Ánh mắt Đoạn Vân Chu chợt lóe, không trả lời nàng, ngược lại nói: “Sau khi tới Lăng Dương vẫn chưa từng dẫn người ra ngoài, trở về phòng nghỉ ngơi một lát, qua mấy ngày nửa dẫn người ra ngoài chơi.”

Quả nhiên, không quá mấy ngày, Đoạn Vân Chu liền mang theo A Dao đi tới một biệt viện ở vùng ngoại ô.

Nghe ô biệt viện đó là của Nhung Gia Bình, chỉ là lần này A Dao không gặp y.

Đoạn Vân Chu hẳn là có việc, vừa vào sân liền tống cổ nàng cho Trạm Vân: “Phía sau có một trường đua ngựa, dẫn nàng đi dạo đi.”

Nói xong, mặc kệ A Dao có gật đầu hay không liền lập tức rời đi.

Nhung Gia Bình ở thư phòng chờ hắn, sau khi nhìn thấy hắn tiền vào cũng không thèm hàn huyên, trực tiếp nói: “Tại sao bỗng nhiên lại dừng tay?”

“Lang Âm liên hệ với ta.” Đoạn Vân Chu đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói: “Giúp đỡ đưa tới cửa đâu cần phải trả về.”

Nhung Gia Bình không ngờ ả ta lại tìm tới cửa ngay thời điểm này, nhíu mày nói: “Lang Âm? Ả ta muốn gì.”

Đoạn Vân Chu nói: “Ta đã tra ra được Tuệ quý phi phái người tới phủ công chúa tìm ả, tuy rằng không rõ cụ thể bàn chuyện gì, nhưng ta đoán…”

Hắn nhìn Nhung Gia Bình, chắc chắn nói: “Lang Âm hiện tại là đảng Ngũ hoàng tử.”

Nhung Gia Bình hỏi: “Ả là thân muội của đương kim hoàng thượng, không cần thiết phải đứng thành hàng.”

Đoạn Vân Chu nói: “Trên đời này luôn có kẻ lòng tham không đáy, huống chi phò mã ả chết có liên quan tới hoàng thường, huynh muội bọn họ sớm đã có hiềm khích.”

Khi còn nhỏ hắn từng được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi nấng, ở trong cung mấy năm, biết những bí mật đó cũng không phải hiếm lạ. Nhung Gia Bình nghĩ nghĩ, nhận đồng: “Vậy tạm thời dừng tay trước, ta sẽ đem tin tức truyền tới kinh thành.”

“Vất vả.” Đoạn Vân Chu gật gật đầu.

Hai người vốn chính là minh hữu, Nhung Gia Bình không muốn nói gì, bỗng nhiên nhớ đến tin tức hôm nay hạ nhân báo lại, liền thay đổi đề tài: “Nghe nói… Ngươi mang tiểu mỹ nhân tới đây?”

Đoạn Vân Chu sớm đã đoán được y sẽ nhắc tới việc này, nhàn nhạt nói: “Mang nàng ra giải sầu.” ( truyện trên app T𝕪T )

Nhung Gia Bình hài hước cười: “Không chỉ như vậy đi.”

Đoạn Vân Chu mặc kệ y tin hay không: “Nàng là ta mang từ phủ công chúa về, nói không chừng Mạnh Nguyệt Nhu cũng nhận thức nàng, cho nên tạm thời đưa nàng tới chỗ ngươi.”

Nhung Gia Bình chuẩn xác bắt giữ được trọng điểm: “Tạm thời?”

Đoạn Vân Chu nhíu mày bỏ xuống một câu: “Nàng là nữ nhân của ta.”

Còn chưa nói gì đã vội vậy rồi, Nhung Gia Bình cười lớn hỏi: “Thật sự là cây vạn tuế muốn nở hoa?”

Đoạn Vân Chu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Trong phòng không thú vị, thu một thị thiếp mà thôi.”

Hai người đang bàn chuyện bên này, bên kia A Dao đi theo Trạm Vân tới trường đua ngựa ở hậu viện.

Biệt viện xây dựa vào núi, cả hậu viện trống vắng rộng lớn, trường đưa ngựa gần như chiếm một nửa sân. Trong sân cỏ xanh um tùm, hai bên có hàng dương liễu cao lớn đĩnh bạt, dưới tàng cây có mười mấy tuấn mã thể tráng to lớn. A Dao muốn chạy lại gần sờ thử, lại cứ khiếp đảm.

Trạm Vân thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của nàng, cười nói: “Cô nương có biết cưỡi ngựa không?”

A Dao lắc đầu.

Trạm Vân đi đến trước một con ngựa, nói: “Nó tên hồng tuyết, nghe nói là tính tình dịu ngoan nhất, cô nương có muốn cưỡi lên thử không?”

Gió mùa hè là dịu dàng nhất, A Dao đứng dưới tàng cây, làn váy bị gió thổi lên,

Nàng gần như không suy xét cẩn thận liền gật đầu, cảm giác đón gió tự tại khi ngồi lên lưng ngựa là thứ nàng hướng tới.

Bởi vì Trạm Vân biết cưỡi ngựa, cho ên cũng không cần tìm mã nô tới thuần mã, A Dao cũng không muốn gặp người khác, liền nói để Trạm Vân dạy nàng.

Cũng may Trạm Vân kiên nhẫn lại cẩn thận, ban đầu A Dao còn hơi sợ, chẳng được bao lâu đã có thể tự mình bò lên lưng ngựa.

Lưng ngựa hơi cao, gió như là quật thẳng vào mặt, Trạm Vân đứng bên cạnh dắt dây cương thay nàng, chậm rãi từ từ, thỉnh thoảng của cành liễu thật dài dừng ở trên vai lưng, A Dao rất có hứng thú duỗi tay vén cành lá lên, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nắng gắt.

Dần dà, lá gan nàng cũng lớn hơn, với lại nhìn thấy Trạm Vân dắt ngựa cho nàng vẫn thấy hơi ngại ngùng, A Dao liền nói: “Trạm Vân, ngươi đừng để ý tới ta, ta có thể tự mình chơi.”

Trạm Vân có chút do dự: “Quá nguy hiểm đi, lớn như……”

A Dao chỉ chỉ bóng râm cách đó không xa: “Nếu ngươi không yên tâm, thì đừng đi xa là được, bên kia có bóng mát kìa.”

Thấy nàng kiên trì, Trạm Vân không nói thêm gì, chỉ có thể đưa dây cương cho nàng, mình thì đi tới bên kia chú ý tình hình.

A Dao rốt cuộc chưa từng cưỡi ngựa, vừa rồi có người còn tốt, Trạm Vân vừa đi thì chỉ còn lại mình nàng, thấy ngồi sao cũng không thoải mái.

Yên ngựa cũng có hơi cứng, A Dao dẫm lên bàn đạp, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhưng chung quy không phải là giẫm lên đất liền, cứ việc Trạm Vân không đi quá xa, trong lòng nàng vẫn có chút không yên, bởi vậy ngón tay kéo dây cương càng thêm chặt hơn.

Dây cương bị kéo quá chặt, Hồng Tuyết đi đi liền cảm thấy bực bội, đầu ngựa lắc trái lắc phải, nhìn qua như là muốn hất chân sau.

Nhưng nó càng như vậy, A Dao càng sợ, dây cương trong tay nắm càng chặt hơn.

Trạm Vân rất nhanh đã ý thức được không ổn, nhưng chờ nàng muốn xoay người lên ngựa bảo vệ A Dao đã không còn kịp nữa.

Hồng Tuyết đau đớn hí vang một tiếng, chợt mở ra bốn vó chạy như điên về phía trước, A Dao ở trên lưng ngựa bị xóc đến mức không nói lên câu hoàn chỉnh, duy nhất có thể làm là nắm chặt dây cương, không để mình ngã xuống.

Nhưng mà tốc độ Hồng Tuyết thật sự quá nhanh, cơn gió dịu nhẹ đã biến thành cuồng phong. A Dao chỉ cảm thấy bên tai ù ù, nàng hạ thấp cơ thể, cầu cứu: “Trạm Vân!”

Nàng gọi xong mới phát hiện mình đã đi theo Hồng Tuyết chạy quá xa, Trạm Vân đi ném ở phía sau, từ chỗ nàng nhìn chỉ có thể thấy một điểm đen nhỏ.

Cũng không biết có thể nghe được không.

A Dao trong lòng tuyệt vọng, nàng giãy dụa nhìn độ cao lưng ngựa, phát hiện cũng không quá cao. Nàng tự an ủi mình, ngã xuống cũng sẽ không chết, nhiều lắm là bị thương thôi.

Nhưng không ngờ đến, vô ý thức liếc nhìn thế nhưng lại thấy Trạm Vân đuổi theo.

Nàng ấy một tay nắm cái roi ngăm đen, một chân lấy lực từ mặt đất nhảy đi rất xa, roi ngựa thuận thế quấn lấy thân cây phía trước, Trạm Vân cứ vậy mượn lực bay tới đây.

Không có khoa trương, thật là bay.

Khác hoàn toàn với Trạm Vân dịu dàng mà nàng gặp ngày thường, trước mặt nàng là Trạm Vân vẻ mặt nghiêm túc, càng giống như là một sát thủ mặt lạnh bất cận nhân tình.

Chẳng trách Đoạn Vân Chu có thể yên tâm giao nàng cho Trạm Vân, chẳng trách từ đầu đến cuối đi theo nàng chỉ có một mình Trạm Vân.

Thâm tàng bất lộ không chỉ có Đoạn Vân Chu, ngốc tử lại chỉ có mình nàng.

Nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời A Dao đã quên mất hiện tại mình đang ở trên lưng ngựa. Nàng vốn ngồi không chắc, lúc này liên tục quay đầu lại, sức lực trên tay không khỏi lơi lỏng, Hồng Tuyết bỗng nhiên giơ lên móng trước, rồi sau đó là đá hậu.

A Dao cứ như vậy bị hất văng, cảm giác rơi xuống cấp tốc khiến tim nàng đập mạnh, nàng vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Cũng may trên mặt đất phủ kín cỏ xanh, A Dao an ủi bản thân, quăng không chết, chỉ cần không chết là được.

Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng lại không hề truyền đến.

Eo nhỏ được người ôm lấy, cứ như vậy, A Dao ngã vào trong một vòng tay mềm mại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play