A Dao không hề do dự đi ra khỏi nhã gian.
Thực tế là hiện giờ nàng hình như đã quen với thói âm tình bất định* của Đoạn Vân Chu.
*Âm tình bất định: Sáng nắng, chiều mưa, trưa hâm hâm, tối bão
Dù sao cũng không có người để ý tới, A Dao không đi quá xa, dứt khoát bất chấp tất cả dán tường ngồi xuống, cánh tay vòng qua ôm lấy hai chân, cằm đặt ở đầu gối.
Hành lang lạnh lẽo, cửa nhã gian đóng chặt, mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh.
A Dao siết chặt cổ áo, đè nén sự ghê tởm từ dạ dày truyền tới, không tự chủ được nghĩ tới lúc trước.
Khi nàng vừa Vũ Nhạc phương học múa mới chỉ mười hai tuổi, quan viên Tân Châu hủ bại, tri châu lúc đó thích ấu nữ.
Vào một ngày, A Dao trong lúc vô tình nhìn thấy Tiểu Liễu là múa chính lúc đó bị người bắt nhốt vào trong kiệu, nói muốn mua nàng về làm thiếp cho tri châu đại nhân, nhưng mà trong lòng Tiểu Liễu đã có tình lang, thà chết không theo.
Kết quả là bị tri châu cường đoạt, thậm chí không e dè bị người lột sạch ngay đại sảnh Vũ Nhạc Phường.
A Dao và các tỷ muội bị ép đứng xem ở xung quanh, trơ mắt nhìn có người nhét từng con cá sống vào trong miệng Tiểu Liễu.
Tiếng thét chói tai tuyệt vọng và sự giãy dụa đau khổ cầu xin của thiếu nữ, nhiều năm qua vẫn luôn quanh quẩn không tiêu tan trong lòng A Dao.
Tiểu Liễu cứ như vậy trước mắt mọi người bị tra tấn đến chết, máu tươi và nước biển trộn lẫn vào nhau, chảy đầu đất.
Mãi đến ba bốn ngày sau, Vũ Nhạc Phương vẫn tràn ngập mùi cá tanh.
Kể từ lúc đó, A Dao không ăn những thứ gì đó có mùi tanh nữa.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng cuối cùng cũng hiểu, mỹ mạo không chỉ là một thứ vũ khí sắc bén, nó cũng là độc dược trí mạng.
Chuyện cũ không quên được, không vứt được.
Từ khi rời Tân Châu tới Lăng Dương, A Dao đã ép bản thân ngừng suy nghĩ.
Cho rằng có thể bắt đầu một lần nữa, lại quên mất bản thân trước này đều thân bất do kỷ.
Sắc mắt nàng tái đi, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, mũi hương trong phòng phiêu phiêu, A Dao vội che mũi lại, sắc mặt xanh trắng đi xuống.
Thành chưởng quầy đi lên đưa sổ sách cho Đoạn Vân Chu, vừa vặn đối mắt với A Dao đi xuống.
Bước chân A Dao không ngừng, đi ra khỏi trà trang rẽ đến một hẻm nhỏ, lập tức khom người nôn khan.
Cả ngày nay nàng chưa ăn gì, cho dù nôn cũng chẳng nôn ra được.
Nhưng vị chua trong dạ dày vẫn không ngừng trào lên, A Dao nôn đến choáng váng mặt mày, chỉ có thể duỗi tay chống tường, sắc mặt tái nhợt dị thường.
“Cô nương……”
Thành chưởng quầy cũng ra tới, hơi lo lắng, dù sao cũng là nữ nhân chủ tử tự mình đưa đến, hắn không dám chậm trễ.
A Dao xua xua tay: “Đa tạ quan tâm, ta không có việc gì.”
Thực tế là nàng vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, nàng không muốn trở về, liền nói: “Ta muốn phơi nắng, bên trong hơi lạnh.”
“Này……” Thành chưởng quầy không dám tự tiện làm chủ.
A Dao thấy hắn do dự, nhẹ giọng nói: “Công tử ở trên phòng, chung quanh đều là ám vệ, ta sẽ không chạy, cũng sẽ không có nguy hiểm.”
Thành chưởng quầy nghe vậy cũng không thể lại khuyên nữa, kêu người đưa cho nàng một cốc nước liền đi vào trong.
A Dao cầm cầm ngồi lên một tảng đá lớn, ánh mặt trời rọi xuống, chiếu vào mu bàn tay có hơi nóng lên.
Lúc này nàng mới kinh ngạc phát giác, thì ra đã vào hạ lâu rồi.
Đối diện hẻm nhỏ là một con phố, đường cái vẫn tính là phồn hoa. A Dao nghỉ ngơi một lát, cảm thấy cũng không khó chịu lắm, tính thời gian, Đoạn Vân Chu có lẽ cũng đã ăn xong, vì thế nàng đi lên định về trà trang, lại đột nhiên có người gọi lại.
“Cô nương…… Xin dừng bước.”
Nàng nghi hoặc xoay người, một công tử trẻ tuổi mặt bào sam xanh biếc đứng cách đó không xa, dáng vẻ thanh tuấn.
A Dao nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy có phần quen quen.
Chàng nói: “Cô nương, nàng không nhớ tại hạ? Ngày ấy ở hồ Tê Phật…”
Nhớ rồi.
A Dao gật đầu, cười với chàng, sườn má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt cong cong như trăng non: “Thì ra là ngươi.”
Người kia cười ngây ngô, cổ đỏ bừng, do dự không dám tiến lên.
A Dao hào phóng nói: “Gặp lại tức là có duyên, ta tên A Dao, không biết tên họ công tử?”
“Ta tên, ta tên Ninh Tứ.”
Ninh Tứ vốn chỉ định đi dạo, lại không ngờ tình cờ nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp gặp được ngày ấy. Nàng một mình ngồi ở ven đường, rất đáng chú ý.
Đầu chàng nóng lên liền tiến tới, đến gần lại cảm thấy xấu hổ, không biết lên nói cái gì.
A Dao cảm thấy bộ dạng thẹn thùng ngượng ngùng của nàng có hơi buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, có không biết bao nhiêu nam nhân vì bộ túi da này của nàng là thần hồn điên đảo, cũng từng có công tử ăn chơi trác táng vung tiền như rác muốn mua nàng, lại rất ít có người như ngu si như chàng, ngay cả nói cũng không nói lên lời.
So với loại nam nhân đầy người bí mật và khó cân nhắc như Đoạn Vân Chu, nàng càng thích giao tiếp với ngốc tử hơn.
Tóm lại hiện giờ ở chỗ Đoạn Vân Chu không chiếm được chỗ tốt, tuy rằng hắn đã cứu mạng nàng, nàng hẳn là không cần phải trả giá cả đời cho hắn đi.
Mạng nàng không đáng giá tiền, nhưng mặc hắn lợi dụng lâu như vậy cũng xem như đã báo ân.
A Dao thầm nghĩ, nhân sinh trên đời, luôn phải tự suy nghĩ cho bản thân.
Ninh Tứ thấy nàng không nói lời nào, chỉ liên tục nhìn chằm chằm chàng, lỗ tai càng đỏ.
A Dao sóng mắt lưu chuyển, chủ động đến gần hơn, hỏi: “Ninh công tử có việc sao?”
Ninh Tứ ấp úng, cuối cùng rặn ra được một câu: “Ta thấy hơi đói, A, A Dao cô nương có đói không?”
A Dao nhoẻn miệng cười: “Thật đúng là đói bụng.”
Ninh Tứ ánh mắt sáng lên: “Thật vậy chăng? Ta biết có một quán hoành thánh ăn rất ngon, không biết…”
A Dao lại nói: “Hoành thánh chỉ sợ không được, nếu không Ninh công tử mang ta đi ăn món kia đi?”
Nàng đang nói đến quán bánh hạt dẻ thủy tinh gần đấy, thoải mái sạch sẽ, hương thơm phức, nhưng trên người A Dao không có một văn tiền.
Ninh Tứ đầu tiên là có hơi mất mát, nghe xong thì nhanh chóng vui vẻ trở lại, dẫn nàng tới phố đối diện mua một túi bánh hạt dẻ thủy tinh lớn, vậy mà chàng còn ngại không đủ.
Đây là nữ nhân đẹp nhất chàng từng gặp trong cuộc đời này, Ninh Tứ chỉ muốn tiêu tiền để lấy được niềm vui của nàng.
A Dao cười nói cảm ơn, muốn ăn một miếng lót dạ dày, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cọ xát cực kỳ khó nghe vang lên trên đầu.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Cánh cửa sốt ở một nhã gian trên lầu hai bị người đẩy ra một cách thô bạo, Đoạn Vân Chu đứng trước cửa sổ, chau mày.
“Cút lên đây!”
Ninh Tứ ngẩn người, theo bản năng nhìn A Dao: “A Dao cô nương, hắn là……”
A Dao bất đắc dĩ thở dài một hơi, trên mặt lại không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, nàng giải thích: “Là chủ tử ta.”
Ninh Tứ nghe xong còn hơi ngơ ngẩn, làm như không ngờ tới nàng vậy mà là tỳ nữ.
A Dao mím môi, nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, là ta hôm nay không biết đúng mực quấy nhiễu công tử.”
Ninh Tứ lập tức phản bác: “Chỗ nào chứ!”
Chàng nhét túi điểm tâm kia vào trong tay A Dao, cười trấn an nàng, sau đó xa xa chắp tay với Đoạn Vân Chu ở trên lầu: “Vị huynh đài này chớ trách, đều là tại hạ không biết lễ nghĩa, mong rằng huynh đài không nên trách tội A Dao cô nương.”
Không nói nhiều lời mà ngay cả tên đều đã biết, Đoạn Vân Chu hừ lạnh, trực tiếp khép cửa sổ lại, phát ra tiếng kêu inh ỏi.
-
Xách theo bánh hạt dẻ thủy tinh về, A Dao đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghênh đón một trận tinh phong huyết vũ.
Ai ngờ Đoạn Vân Chu không thèm nói nàng một câu, liền thả nàng về phòng.
A Dao vốn cảm thấy kỳ quái, cho đến khi tới bữa tối, Trạm Vân mới hỏi nàng: “Cô nương, ngươi có phải lại chọc chủ tử tức giận không?”
“Làm sao vậy?” A Dao nghĩ đến chuyện hôm nay, gật gật đầu.
Trạm Vân ở chung với nàng lâu nhất, đương nhiên hiểu tính tình nàng, trong tâm thấy không đành lòng, nhưng lại không dám cãi lệnh chủ tử, chỉ phải lặp lại rõ ràng lời Đoạn Vân Chu một lần nữa. ( truyện trên app T𝕪T )
“Chủ tử nói, nếu cô nương có bản lĩnh như vậy, có lẽ không cần ăn cơm trong phủ.”
“Cho nên…… Đêm nay sẽ không có bữa tối.” Trạm Vân khuyên nàng: “Cô nương, tuy rằng không biết nguyên do, nhưng chỉ cần ngươi chịu thua nhận sai, chủ tử nhất định sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
A Dao lại cảm thấy nhàm chán, lần đầu tiên không nghe lời Trạm Vân nói, có lệ: “Không cần, ta vẫn không thấy đói quá.”
-
Trong thư phòng chỉ có một mình Đoạn Vân Chu, hắn dựa vào lưng ghé, hai mắt khép hờ, một tay xoa mi tâm, không biết đang nghĩ cái gì.
Vũ Hồi đẩy cửa tiến vào, lo lắng hắn lại đau dạ dày, liền đưa một chén cháo thanh đạm cho hắn trước.
Đoạn Vân Chu nhận lấy, hỏi: “Trạm Vân đã tới?”
Cổ tay Vũ Hồi run lên khó phát hiện, trả lời: “Vâng.”
Đoạn Vân Chu hừ một tiếng: “Vậy kêu nàng ta tới đây đi?”
Vũ Hồi ngẩn người, ý thức được ‘nàng ta’ này là ai thì vội cẩn thận trả lời: “Trạm Vân tới không phải vì chuyện A Dao cô nương…”
Tay đang gắp đồ ăn của Đoạn Vân Chu bỗng chốc dừng lại, đôi mắt như hình viên đạn: “Nàng ta vẫn chưa từng tới?”
Vũ Hồi bê khay, do dự một lát vẫn thành thật gật đầu.
Biểu cảm Đoạn Vân Chu lập tức ngưng kết lại, cổ họng chuyển động hai cái, rốt cuộc không nói thêm gì. Vũ Hồi bê chén trà tới cũng không dám nói, trong phòng bỗng chốc trở nên trầm mặc.
Vũ Hồi nhìn vẻ mặt của hắn, thở cũng không dám thở mạnh, tay chân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, không biết trượt tay hay sao mà chén trà sứ men xanh bang một tiếng rơi xuống đất, nước trà theo mảnh vỡ bắn tứ tung trên đất, hỗn độn vô cùng.
Đoạn Vân Chu không vui nhíu mày lại.
Vũ Hồi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, vén tay áo lên muốn dọn sạch mảnh sứ, lại quên che vết thương.
Đoạn Vân Chu hơi nghiêng đầu nhìn thấy vết roi xanh tím trên cánh tay hắn, đã có máu bầm, nhìn quá có vẻ đáng sợ.
“Sao lại thế này?” Giọng hắn lập tức trở nên âm lãnh.
Vũ Hồi bất tri bất giác phản ứng lại, một cái tay khác vội vàng che đi. Đoạn Vân Chu đột nhiên nghĩ đến cái gì, chắc chắn nói: “Là Trạm Vân.”
Vũ Hồi không dám lên tiếng, Đoạn Vân Chu thấy hắn rũ mi, hơi bất đắc dĩ: “Rốt cuộc lại chọc đến chỗ nào rồi?”
“Mấy ngày trước lúc đi truyền tin cho Nhung thiếu có vào Ý Xuân lâu một chuyến, hôm nay không cẩn thận bị Trạm Vân phát hiện, nàng ấy tức giận.” Vũ Hồi đáp.
Hai người này quen biết từ nhỏ, cãi nhau ầm ĩ nhiều năm như vậy, Đoạn Vân Chu cũng không thể nói thêm gì, chỉ khẽ mắng một câu: “Ngay cả một nữ nhân cũng không thuần phục được.” (Như nhau, như nhau, chả thằng nào hơn thằng nào đâu)
Vũ Hồi ngượng ngùng gãi gãi đầu, bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Chủ tử còn tức giận không? Có cần thuộc hạ tới gọi A Dao cô nương đến?”
Đoạn Vân Chu liếc xéo hắn: “Gọi nàng ta làm cái gì?”
Vũ Hồi thành khẩn nói: “Thuộc hạ cho rằng, chủ tử nhìn thấy A Dao cô nương sẽ vui hơn đôi chút.”
Đoạn Vân Chu nhíu mày: “Nếu ta không muốn gặp thì sao?”
“Ngài là chủ tử, đương nhiên là ngài muốn thế nào thì sẽ như thế đó.”
Đoạn Vân Chu ngơ ngẩn, thật lâu sau hắn mới khẽ cười một tiếng, bấm tay gõ gõ bàn, ra lệnh: “Đúng vậy, gọi nàng tới đây, ta muốn gặp nàng.”
“Gọi tới thư phòng sao?”
Đoạn Vân Chu lại nói: “Không, ta muốn tắm gội, kêu nàng tới hầu hạ ta.”