A Dao nén giận ngồi qua, giữa hai người chỉ cách nhau một quyển sách.
Nghĩ đến lúc trước vô tình dìu hắn, hắn đã có phản ứng mạnh như vậy, A Dao rũ mắt nhìn góc áo gần trong gang tấc, cứ cảm thấy mình sắp bị một chân đá bay.
Nhưng kỳ lạ là sau khi Đoạn Vân Chu thấy nàng ngồi lại gần thì không còn nói gì nữa, hai người cứ như vậy an tĩnh giằng co, mãi đến khi giọng Vũ Hồi từ ngoài truyền vào: “Chủ tử, tới rồi.”
Căn nhà trước mắt nguy nga tráng lệ, đi vào trong phủ, chỉ là tiền viện mà gần như đã gấp đôi Đoạn trạch, hậu viện thậm chí còn được trang hoàng lịch sự tao nhã, phong cảnh cầu nhỏ và dòng nước chảy róc rách tuyệt đẹp rất dễ thấy.
A Dao đi theo sau Đoạn Vân Chu, rũ đầu không nhìn ngó lung tung, lại nghe thấy có người gọi tên nàng. Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi ỷ lên hành lang, tay cầm quạt xếp, đang nhìn về phía nàng.
“Vị này chính là A Dao cô nương?”
Giọng nói cũng như tên, mê người quyến rũ. A Dao đã gặp qua không ít công tử tuấn lãng, nhưng vị trước mặt này giống như là trời sinh ở trong son phấn, luôn thu hút ánh mắt nữ tử mà không rõ nguyên do.
A Dao đương nhiên cũng không ngoại lệ, giương mắt đối mắt với y, vô tội chớp chớp mắt.
Nhung Gia Bình xoẹt một cái, gấp quạt xếp vào, hất mái tóc dài ra sau lưng, nhảy xuống lan can từ tới chỗ này, ý cười trong mắt nóng rực lại động lòng người.
Y giống như một đóa hoa hồng đang trong độ rực rỡ nhất, rõ ràng trên người có gai, lại vẫn cứ khiến người muốn chạm vào.
A Dao nghĩ vậy, lại cảm thấy bản thân hoang đường, nào có ai lại so sánh nam tử với hoa hồng. Nàng nhịn không được cười khẽ thành tiếng, ý cười chưa tan hết trong mắt đều bị Đoạn Vân Chu bắt giữ được. Hắn theo tầm mắt của nàng nhìn qua, đúng là Nhung Gia Bình hoa hòe lộng lẫy.
Đoạn Vân Chu giương mắt liếc nhìn nàng một cái: “Mất mặt xấu hổ.”
A Dao vội mím môi, hai má bị mắng đến đỏ ửng.
Đúng lúc này Nhung Gia Bình đi đến, Đoạn Vân Chu nói với A Dao: “Ta còn có việc, ngươi lui trước đi.”
Ở cái sân xa lạ này còn có thể lui ra chỗ nào, A Dao ngẩn ra, liền nghe thấy có một tiểu cô nương trẻ tuổi tới thay nàng giải vây: “Chủ tử, để vị tỷ tỷ này đi theo ta đi, ta dẫn nàng đi dùng trà.”
Thấy hai người kia không phản đối, A Dao liền vén áo thi lễ rời đi.
Nhung Gia Bình nhìn Đoạn Vân Chu mặt không biểu cảm, nhoẻn miệng cười, đẩy hắn đi đến hành lang ngồi xuống: “Đừng dữ với cô nương như vậy.”
Loại phong lưu cũng xứng nói những lời kiểu đó, Đoạn Vân Chu liếc y một cái: “Coi trọng nàng?”
Nhung Gia Bình không phủ nhận.
Nữ nhân xinh đẹp rất nhiều, nhưng giống như A Dao, mặc xiêm y trắng trong lại khiến người ta cảm thấy kiều mị, mặc hồng y lại khiến người ta cảm thấy cao quý xinh đẹp như nàng, y cũng là lần đầu tiên được gặp.
“Khuynh thành tuyệt sắc như vậy, ta đúng thật là vừa gặp đã thương.” Y thản nhiên nói: “Nữ nhân đẹp như vậy ở bên người, không bằng thu làm thị thiếp, ta là kiểu người thương hương tiếc ngọc, sao nỡ đưa nàng lên giường kẻ khác.”
Đoạn Vân Chu cười nhạo một tiếng, hắn xốc mí mắt, thong thả ung dung nói: “Ta chưa nói nàng là của ngươi.”
Nhung Gia Bình ngẩn ra: “Có ý gì?”
Đoạn Vân Chu nói: “Tiện đường mà thôi.”
Trong lúc nhất thời Nhung Gia Bình không biết nói cái gì. Y cười như không cười nhìn Đoạn Vân Chu một cái, muốn nói gì đó, đúng lúc có mấy ám vệ cầm thư xuất hiện, cung kính hành lễ với hai người: “Chủ tử, Đoạn công tử, có thư từ kinh thành.”
Bên đây đang bàn chính sự, thì bên kia A Dao được đưa tới một đình bát giác hóng gió.
“Tỷ tỷ, ta tên Trúc Chi.”
Trúc Chi là tiểu cô nương giải vây cho nàng ban nãy, nàng ấy trông xinh xắn, dáng người cao gầy, nhìn qua còn khá trẻ, vừa ngây thơ vừa hoạt bát.
Nếu là gặp được ở trên phố, không biết phần lớn đều sẽ cho rằng nàng ấy là thiên kim tiểu thư nhà ai, nhưng khi nàng ấy đưa trà cho nàng, A Dao nhận thấy được vết chai dày trên tay Trúc Chi.
Thứ đó không thể nào sẽ xuất hiện trên tay của một nữ hài tử nũng nịu, A Dao ý thức được thân phận của Trúc Chi không đơn giản, bởi vậy không nói nhiều lời, chỉ an tĩnh phẩm trà, thỉnh thoảng sẽ cười một cái phụ họa.
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ là người nói nhiều.
Trúc Chi lại không chịu nổi tịch mịch, cùng nàng nhắc đến các mẫu trang sức mới, lại phát hiện A Dao căn bản không ra khỏi cửa, trong lòng nàng cảm thán một câu, bỗng nhiên nói: “Tỷ tỷ, ta có một thứ rất thú vị, tỷ có muốn xem không?”
A Dao không nên để nàng ấy mất mặt mũi, đành phải gật đầu.
Trúc Chi vui vẻ cong cong đôi mắt, đứng lên chạy ra khỏi đình bát giác. Một lát sau, nàng ấy quay lại, trong lòng vậy mà lại ôm một con mèo sư tử trắng như tuyết.
Con mèo kia khỏe mạnh vô cùng, toàn thân trắng tinh, hai mắt to tròn một xanh một vàng tỏa sáng một cách kỳ dị, nhìn chằm chằm A Dao.
Lông tơ trên cánh tay A Dao gần như ngay lập tức dựng đứng lên, ác mộng ngày xưa dồn dập ùa về, như muốn cắn nuốt cả người nàng. Nàng muốn đứng lên rời đi, lại phát hiện không có chút sức lực nào, ngón tay giấu trong ống tay áo nắm chặt mộc lan phía sau lưng, móng tay xinh đẹp đồng thời bị bẻ gãy, máu tươi từ từ rỉ ra.
Trúc Chi vừa trêu đùa con mèo vừa đi tới, không chú ý tới vẻ thất thố của nàng: “Tỷ tỷ, nó tên là Đoàn Tử, rất đáng yêu, rất dịu ngoan, tỷ cũng ôm một cái đi?”
Dịu ngoan?
A Dao chỉ cảm thấy ánh mắt của con mèo đó vừa yêu dị vừa hung ác.
Khi còn nhỏ, nàng lưu lạc ở kinh thành, từng bị mèo chó hoang trên đường cắn, có một lần suýt chút nữa bị đuổi đến mức lăn xuống vực sâu. ( truyện trên app T𝕪T )
Kể từ đó, đối với những động vật có răng nanh sắc bén, nàng đều lựa chọn tránh xa.
Nhưng từ trước đến nay nàng không muốn để người khác thấy mặt yếu thế của mình, ngón tay rụt rụt, A Dao cười một cách miễn cưỡng. Nàng đang định nói chuyện, lại thấy hai người Đoạn Vân Chu một trước một sau đi đến.
Nhung Gia Bình đi sau Đoạn Vân Chu nửa bước, bị bờ vai rộng của hắn chắn tầm nhìn nên không thấy rõ vẻ mặt A Dao. chỉ là tiểu cô nương bên cạnh y đúng thật là đều rất thích chơi với Đoàn Tử, y liền nói: “Đoàn Tử đúng là đáng yêu, sờ một cái cũng không ngại.”
A Dao miễn cưỡng lắc lắc đầu: “Không……”
Nhưng, nàng vừa mới nói ra một câu, đã bị Đoạn Vân Chu đột nhiên cắt ngang.
“Không cái gì?” Đoạn Vân Chu nhìn chằm chằm ngón tay nàng: “Không muốn cho Nhung công tử mặt mũi?”
Bất cứ ai đều có thể nghe ra hắn đang gây khó dễ cho nàng, A Dao đương nhiên không ngoại lệ.
Nàng theo bản năng giương mắt nhìn Đoạn Vân Chu, đôi mắt lá liễu bị bao trùm bởi một tầng hơi nước, nhưng nàng vẫn mím chặt môi, không nói một chữ.
Bị ánh mắt như vậy của nàng nhìn, trong lòng Đoạn Vân Chu mềm nhũn, lại vẫn bày ra cái vẻ mặt lạnh không cho cãi lại.
Tất nhiên hắn nhìn ra A Dao sợ, cũng nhìn thấy Nhung Gia Bình thật sự có tâm tư khác.
Cũng không biết tại sao, trong lòng hắn thế nhưng sinh ra loại cảm giác không tình nguyện rất lớn.
Rõ ràng là nữ nhân hắn mạo hiểm để cứu về, lần đầu tiên thấy nàng cười lại là với một lãng tử phong lưu, cười xinh đẹp như đóa hoa.
Mà nhìn dáng vẻ do dự không dám duỗi tay của nàng, ngay cả Đoạn Vân Chu cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.
Có lẽ chỉ là vì muốn thấy nàng chịu thua, cúi đầu cầu xin hắn một câu.
Nhưng A Dao tình nguyện cắn nát đôi môi tái nhợt cũng không chịu mở miệng cầu xin, nàng từ từ vươn bàn tay trắng bệch ra. Trúc Chi cũng nhận thấy vẻ mặt nàng không đúng lắm, muốn lùi lại một bước, lại bị ánh mắt Nhung Gia Bình ngăn lại.
Thú vị.
Nhung Gia Bình và Đoạn Vân Chu quen biết nhau hơn mười năm, cũng chưa từng nhìn thấy hắn như vậy. Ánh mắt y lại đặt lên người A Dao, y thầm nghĩ, nếu thật sự có thể khiến cây vạn tuế ra hoa, vậy y tổn thất một hồng nhan tri kỷ cũng không tính là cái gì.
A Dao không biết người khác đang nghĩ cái gì, lúc này nàng chuyên tâm nhìn chằm chằm con mèo, lông tơ trên người dựng đứng, thử dò tay ra xem.
Còn chưa chạm vào đống lồng xù xì đó, lòng bàn tay A Dao đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Sẽ không có ai tới giúp nàng.
Nàng cũng không cần người khác giúp đỡ.
Từ trước đến nay nàng đều rõ, chỉ có chính bản thân nàng mới cứu được nàng.
A Dao hít sâu hai lần rồi từ từ thở ra, ngón tay từ từ đưa ra, mắt thấy sắp chạm lên đầu Đoàn Tử, tay lại bị người khác túm lại, sau đó được ôm ngang lên, nhét nàng vào lòng mình.
“Rốt cuộc biết đau lòng?”
Ngay sau đó, giọng nói không chê chuyện lớn của Nhung Gia Bình đang xem náo nhiệt vang lên.
Đoạn Vân Chu không thể nhịn được nữa, ấn cái đầu không an phận của A Dao lại rồi trừng mắt nhìn Nhung Gia Bình một cái, không nói gì xoay người rời đi.
Cả đường vội vàng, mãi đến khi đi ra đại môn với thả chậm bước chân. A Dao vẫn được hắn ôm vào lòng, ngoan ngoãn không rên một tiếng.
Nhưng tâm trạng Đoạn Vân Chu lại cảm thấy buồn bực, trong lúc nhất thời thế nhưng không ý thức được hai người đã giữ tư thế vừa thân mật vừa buồn cười lại được hơn một nén nhang.
*1 nén nhang: khoảng 40-60p
“Công tử.”
Cuối cùng, vẫn là A Dao cảm thấy hơi khó chịu, mở miệng trước.
Lúc này Đoạn Vân Chu mới như hồi phục tinh thần, sau khi buông nàng ra lại khôi phục như thường. Hắn bình tĩnh nhìn canh giờ, ném xuống một câu ‘đi ăn cơm’ liền ra cửa.
Vũ Hồi vẫn luôn canh ở xe ngựa, vừa thấy hai người trước sau đi ra ngoài cũng không phát hiện gì khác thường.
A Dao ngồi vào trong xe, yên lặng đưa lưng về phía Đoạn Vân Chu, vành tai nóng đến đỏ bừng.
Đoạn Vân Chu rất ít khi thấy dáng vẻ này của nàng, dựa vào vách xe dùng khăn lau tay, vừa nhìn nàng, hừ một tiếng: “Gia ôm ngươi một lát, ngươi còn thiệt?”
A Dao không trả lời, cũng may xe ngựa rất nhanh đã dừng lại, dừng ở trước cửa một trà trang bình thường.
Trà trang không có khách, chưởng quầy họ Thành, rất trẻ tuổi, đặc biệt canh ở trước quầy, có quen biết với Vũ Hồi, hẳn là thủ hạ của Đoạn Vân Chu.
A Dao trầm mặc đi theo phía sau, một lời không nói, lại không biết mấy người ở trà trang nhìn thấy chủ tử của mình vậy mà mang theo một nữ nhân tới, tròng mắt suýt chút nữa rơi cả xuống đất.
Vũ Hồi vừa nhìn là đã biết nguyên do, cho Thành chưởng quầy một ánh mắt ý bảo đừng nhiều lời, sau đó đi theo sau A Dao lên nhã gian tầng hai.
Đoạn Vân Chu ngồi ở chủ vị, Vũ Hồi đương nhiên là không ngồi, A Dao cũng không muốn ngồi, lại nghe Đoạn Vân Chu nói: “Ngồi cùng ta, ngươi thiệt?”
Ngữ khí quen thuộc, A Dao yên lặng ngồi xuống bên cạnh Đoạn Vân Chu.
Thành chưởng quầy rất quen thuộc khẩu bị Đoạn Vân Chu, không đến thời gian một chén trà nhỏ đã lên mười hai món ăn, đặt ở chính giữa là món cua hầm cam ngọt thanh.
Nắp vừa mở ra, mùi thịt cua thơm ngon đã xộc thẳng vào mũi, A Dao lùi lại một bước nhỏ đến mức khó phát hiện.
Thực tế, trong lòng nàng cũng rất là bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ là hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, liên tiếp đụng phải hai thứ nàng chưa bao giờ muốn đụng vào.
A Dao nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, nói: “Công tử, ta không ngửi được mùi hải sản, có thể rời bàn được không?”
Đoạn Vân Chu nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, lại không thấy cái gì dị thường, cho rằng nàng là vì không muốn ngồi ăn với hắn mới nói như vậy, hừ lạnh một tiếng: “Tùy ngươi.”
A Dao lập tức đứng lên, cảm kích cúi người, muốn lui ra.
Vũ Hồi săn sóc nói: “Cô nương có lẽ cũng đã đói bụng, thủ hạ đi gọi người bưng tới một chén mì cho cô nương.”
A Dao đúng là có chút đói bụng, không chối từ.
Lại nghe thấy Đoạn Vân Chu nói: “Không ăn thì cút ra bên ngoài chờ, hay là còn trông cậy ta thương hương tiếc ngọc như Nhung Gia Bình?” (chó)