Đoạn Vân Chu nghe vậy ngẩn ra, nhìn kỹ hơn xem y có phải đang nói giỡn hay không. Nhung Gia Bình mặc hắn đánh giá: “Ta đương nhiên là nghiêm túc.”

Nhung Gia Bình và Đoạn Vân Chu quen biết từ nhỏ, quan hệ rất tốt, hai người không chỉ là bạn chơi cùng mà còn là minh hữu cùng chung chí hướng.

Chẳng qua Nhung Gia Bình xuất thân danh môn trăn năm, quy củ trong nhà vừa phiền phức lại cực nhiều, không một thân một mình như Đoạn Vân Chu. Bởi vậy thủ hạ của y trải rộng nam bắc, chỉ vì có thể kịp thời truyền đạt tin tức.

Mà đắc lực nhất trong đó chính là mỹ nữ trong Ý Xuân lâu, chuyên môn dùng để thổi gió bên gối*.

*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.

Ban đầu, Đoạn Vân Chu có ý muốn đưa A Dao tới Ý Xuân lâu, nhưng sau đó phát hiện Lang Âm đối với nàng có hơi không bình thường nên đã đánh mất ý tưởng này.

“Sao, không nỡ?” Nhung Gia Bình thấy Đoạn Vân Chu lạnh mặt, không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Đoạn Vân Chu lại không dừng bước, mặt không đổi sắc: “Bị bệnh, chờ khỏi rồi đưa ngươi.”

Nhung Gia Bình đuổi theo, mắt đào hoa cong cong: “Đẹp như vậy, thật nỡ sao?”

Cho dù y đã gặp qua vô số mỹ nữ, cũng không thể không thừa nhận tiểu cô nương kia có đường nét gương mắt tuyệt diễm bức người. Lúc ấy y chỉ là vô tình nhìn được sườn mặt, thế nhưng cũng đã bị thu hút.

Đoạn Vân Chu đẩy cửa thư phòng, nhướng mày nói: “Đã phải đưa đi từ sớm.”

“Được rồi.” Đã nói đến như vậy, Nhung Gia Bình đương nhiên không có ý kiến. Y đi vào ngồi đối mặt với Đoạn Vân Chu, hai người rốt cuộc nói đến chính sự: “Mấy ngày gần đây kinh thành không được thái bình.”

Đoạn Vân Chu đã có nghe nói, hắn xoa xoa ấn đường*, rút ra một phong thư kẹp dưới đống sách đưa cho y: “Đọc đi.”

Nhung Gia Bình mở ra đọc, bên môi không tự giác nở nụ cười châm chọc: “Tuệ quý phi đây là sợ mình không đủ rêu rao mà.”

Hiện giờ hoàng hậu bệnh đã lâu, Tuệ quý phi Trịnh thị độc tài quyền lớn ở hậu cung. Trên triều, thái tử điệu thấp không được sủng ái, ngược lại là Ngũ hoàng tử Tần Uẩn tranh đấu khắp triều.

Đông cung không ổn, triều đình tất loạn.

Đoạn Vân Chu nói: “Thái tử mới lập, hoàng thượng lại không hề coi trọng, trong triều đa số đều là gió triều nào theo triều ấy mà thôi.”

Nhung Gia Bình tán đồng: “Hoàng thượng chính trực tráng niên, thái tử hiện giờ mới qua sinh thần mười sáu tuổi, không có tự tin gì đáng nói. Hoàng thượng hẳn là muốn cân bằng thế lực, cũng không muốn mất quyền lực của mình.”

Đoạn Vân Chu đưa tay xoa xoa mi tâm, hàn quang chợt lóe: “Trịnh thị vụng về vô tri, Ngũ hoàng tử tự phụ quá mức. Đôi mẫu tử này không thành được chuyện. Chỉ là hiện giờ bọn chúng dám làm càn như vậy, nhất định là sau lưng có chỗ dựa.”

Khóe môi Nhung Gia Bình dần nhếch lên: “Quả nhiên là cái gì cũng không gạt được ngươi, sau lưng ngũ hoàng tử đúng là có người chống lưng.”

Lăng Dương và kinh thành cách nhau gần hai ngàn dặm đường, náo loạn trong kinh thành tạm thời không dấy đến Lăng Dương, huống chi trong thời gian ngắn đảng ngũ hoàng tử cũng không gợi lên được sóng gió gì.

Nhung Gia Bình nói: “Ngươi cứ an tâm đi, trong kinh có ta, hơn nữa vị kia cũng thông minh mà.”

Đoạn Vân Chu thoáng buông tâm.

Đã không còn sớm, Nhung Gia Bình còn có chuyện khác phải làm, không ở quá lâu liền vội vàng rời đi. Đoạn Vân Chu tiễn y ra Ninh uyển, Nhung Gia Bình bỗng nhiên nghĩ tới cái gì liền vỗ vỗ vai hắn: “Đừng quên tiểu mỹ nhân của ta, lần sau đến đưa nàng đi.”

-

A Dao chỉ là thể chất yếu ớt, nằm ở trên giường mấy ngày liền hồi phục tinh thần, ác mộng ngày ấy cũng không có lặp lại.

Nhưng mà Đoạn Vân Chu lại trở nên hơi kỳ quái.

Ngày ấy nàng như ngày thường vội vàng tới Ninh uyển hầu hạ cơm trưa, lại bị lệnh cưỡng chế dừng lại ở trong sân, không thể hiểu được bị phạt đứng gần một canh giờ, mãi đến tận khi đứng đến eo mỏi chân đau, Đoạn Vân Chu mới không nhanh không chậm gọi nàng vào.

Thấy nàng quỳ gối xuống, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Biết sai ở đâu không?”

Nàng không biết, cũng không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng lắc đầu, quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, đầu óc mờ mịt.

Ánh mắt Đoạn Vân Chu lạnh như băng nhìn đỉnh đầu nàng, cảm giác đó rất giống như đang đánh giá một bộ bình hoa trên bàn, nhìn nàng không khác gì một vật chết.

A Dao rũ đầu, chỉ nghe thấy giọng nói không chứa chút cảm tình của hắn vang lên: “Vĩnh viễn đừng quên thân phận của ngươi, đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình.”

A, lại là những lời này.

Chính bản thân A Dao cũng không đếm được, từ nhỏ đến lớn có bao nhiều người nói qua nói y hệt như vậy với nàng, chỉ vì nhắc nhở sự ti tiện của nàng.

Nhưng trên thực tế, A Dao không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng chỉ muốn an ổn sống sót mà thôi.

Cảm xúc châm chọc trong mắt tràn ra, lại bị nàng che giấu rất tốt, A Dao thuận theo cúi đầu: “A Dao đã nhớ.”

-

Ba ngày sau, Đoạn Vân Chu nhận được thư truyền tới từ Định Viễn Hầu phủ, là thư Đoạn Duệ tự tay viết, kêu hắn ngày mai về hầu phủ một chuyến.

Từ cái năm đó, sau khi Đoạn Vân Chu rời phủ sống một mình, Đoạn Duệ vui không khép được mõm, sao có thể chủ động gọi hắn quay về. Nói như vậy lần này là bị gió thổi bên gối đến mức ruột gan khó chịu, mới có thể gắp không chờ nổi như vậy. ( truyện trên app T𝕪T )

Đoạn Vân Chu nhìn lướt qua rồi ném vào chậu than đang cháy, ngọn lửa cuốn lên, lập tức đốt thành tro tàn.

Ánh lửa mãnh liệt chiếu rọi sườn mặt âm tình bất định của Đoạn Vân Chu, Vũ Hồi thử hỏi: “Chủ tử, có cần thuộc hạ từ chối không…”

Đoạn Vân Chu lại hừ cười một tiếng, nói: “Không cần, kêu người đi chuẩn bị xe.”

Nói xong, hắn lại thêm một câu: “Tới Tịnh Đường Hiên một chuyến, ngày mai kêu nàng đi cùng.”

Ngày hôm sau, Trạm Vân sớm đã đánh thức A Dao dậy rửa mặt chải đầu, còn đặc biệt đi tìm bộ váy hoa lệ nhất trong rương thay cho nàng.

Thanh vân sam tay bó và váy thạch lựu nổi bật làn da trắng như tuyết của A Dao, vòng eo mảnh khảnh được cột lại khéo léo bằng một chiếc thắt lưng.

Cho dù không phải là lần đầu tiên gặp nàng, Đoạn Vân Chu cũng thật sự kinh diễm bởi vẻ đẹp của nàng, quang mang chợt lóe trong mắt, chờ nàng đi tới trước mặt, rồi lại nhanh chóng thu liễm: “Lên xe đi.”

A Dao chỉ biết hôm nay phải đi ra ngoài, lại không ngờ rằng là đi theo Đoạn Vân Chu, nhìn trước mắt chỉ có một chiếc xe ngựa, A Dao theo bản năng lùi lại một bước.

Lúc này còn dám lạt mềm buộc chặt*, Đoạn Vân Chu ngồi ở trong xe, dùng quạt xếp vén rèm cửa lên, lạnh lùng nhìn nàng: “Cùng ta ngồi trong một chiếc xe ngựa, ngươi thiệt thòi?”

*Lạt mềm buộc chặt: ý nói dây lạt càng mềm, càng mỏng thì buộc càng chặt

A Dao vội vàng lắc đầu, cố cười ngồi vào chỗ.

Cũng may xe ngựa đủ lớn, A Dao yên lặng co người ngồi ở trong xe, Đoạn Vân Chu làm như vô tình liếc nàng một cái, cả một đường không nói một lời với nàng.

Xe ngựa rất nhanh đã đi tới Định Viễn Hầu phủ, Vũ Hồi thay hắn vén rèm xe ngựa lên: “Chủ tử, tới nơi.”

Đoạn Vân Chu sửa sang lại cổ tay áo, khom người xuống xe, không quên quay đầu dặn dò A Dao: “Thành thật ở đây chờ ta.”

Nói xong, liền lập tức đi vào Định Viễn Hầu phủ.

A Dao cách khe hở của mành rèm, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ lớn Định Viễn Hầu phủ, chữ to sơn vàng dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm lóe mắt, chỉ nhìn cửa phủ huy hoàng tráng lệ là có thể khiến người ta chùn bước.

A Dao nhìn tơ lụa trên người mình, tuy rằng cũng đều là quý trọng, lại chỉ có thể trốn trên xe ngựa không thể gặp người.

Nhìn đi, nàng rõ ràng biết mình là dạng người như thế nào, lại vẫn luôn có người ăn no rảnh mỡ tới nhắc nhở nàng.

Chỉ là cũng đúng, người ta là nhi tử trưởng công chúa, là hoàng thân quốc thích, còn từng cứu mạng nàng.

Bất luận nói cái gì, nàng đều chỉ có thể nghe theo.

Đoạn Vân Chu đương nhiên không biết nàng suy nghĩ cái gì, sau khi vào phủ liền bị quản gia mời cả một đường tới thư phòng Đoạn Duệ. Không ngoài dự đoán, Lục thị và Lục Dĩ Song đều ở đó, hai người ngồi dựa vào nhau. Lục thị nhìn thấy hắn tiến vào còn dùng khăn lụa chấm chấm nước mắt, giống như bị ủy khuất rất lớn.

“Đã trở lại.” Đoạn Duệ ngồi ở chủ vị, vẻ tuấn lãng lúc trẻ tuổi đều bị năm tháng mài dũa thành khắc nghiệt, giọng điệu lãnh đạm: “Ngồi đi.”

Đoạn Vân Chu chỉ coi như không nghe thấy, nhàn nhạt gọi một tiếng phụ thân, ngồi xuống chỗ xa nhất.

Đoạn Duệ vẫn cứ bất mãn, thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết này của hắn, cả giận: “Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi? Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất thân phận của mình, chướng mắt thân phận thế tử hầu phủ này đấy.”

Lời này nói chuyện nghiêm trọng, Lục thị còn không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, Đoạn Vân Chu vẫn là không biểu cảm gì.

Dầu muối không ăn, nhưng vị trí thế tử này là Hoàng thượng thân phong, Đoạn Duệ không thể thật sự làm cái gì được, chỉ đành phải lảng sang chuyện khác: “Hôm nay gọi ngươi tới là vì hôn nhân đại sự, tuổi ngươi đã không còn nhỏ, cũng nên thành gia lập thất.”

Lục thị lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, Vân Chu hiện giờ còn nhỏ không hiểu chuyện, lúc trước Song Nhi đi thăm hắn còn bị hắn nói những lời lạnh nhạt. Thực tế là, biểu huynh biểu muội các ngươi rất được người khác hâm mộ đó.”

Lục Dĩ Song e lệ không nói lên nòi, vẻ muốn nói lại thôi nhìn Đoạn Vân Chu.

Đoạn Duệ không muốn tìm quý nữ cao môn cho Đoạn Vân Chu, phụ tử bọn họ vốn dĩ đã bất hòa, lại khiến thằng nhãi đó thêm đôi cánh, vậy chẳng phải đã thoát khỏi khống chế?

Dáng vẻ Lục Dĩ Song không tệ, lại là người hiểu tận gốc rễ, quan trọng nhất chính là cạnh cửa thấp, gả vào cũng không tạo ra sóng gió gì.

Đoạn Duệ cũng coi như vừa lòng với nàng: “Biểu muội ngươi không tệ, tìm ngày lành có thể nghị thân.”

Cũng là cảnh thái bình giả tạo, Đoạn Vân Chu châm chọc: “Ta cho rằng các ngươi đã biết cạnh ta có người.”

Sao lại không biết, hiện giờ Lăng Dương thành đầy tin đồn nhảm nhí, nói thẳng Định Viễn Hầu thế tử trêu hoa ghẹo nguyệt, vì một nữ tử yêu diễm họa thủy mà quyết liệt với hầu phủ.

Đoạn Duệ phái người đi tra, lại không thể tra ra được là ai truyền lời đồn. Hôm nay lại nhìn cái điệu bộ này của Đoạn Vân Chu, lão càng tức giận hơn, cả giận: “Còn không phải do đứa nghịch tử như ngươi,. Ngươi có thân phận thế nào, vũ nữ kia lại là thứ gì, nháo thành ra vậy, quả thực là mất hết mặt mũi của hầu phủ!”

Nói rồi, lão đập rầm một tiếng vào bàn, phát ra tiếng vang chói tai.

Lục thị vội thò lại gần, đau lòng nói: “Hầu gia, cẩn thận đau tay.” (oẹ, làm động tác nôn mửa)

Ả như là tìm được chỗ dựa hơi, xoay người nói với Đoạn Vân Chu: “Vân Chu, còn không mau nhận sai với phụ thân ngươi, ngươi chính là thế tử của hầu phủ đấy.”

Lục Dĩ Song hai mắt lưng tròng, gọi một tiếng: “Biểu ca.”

Người một nhà bọn họ đúng thật là phụ họa ăn ý vô cùng, Đoạn Vân Chu lại không có kiên nhẫn diễn kịch với bọn chúng, hắn hỏi lại: “Ta có thân phận thế nào? Năm đó ngay cả một thư sinh nghèo cũng có thể cưới được công chúa, vậy tại sao ta lại không thể cưới vũ nữ?”

Chuyện xưa mà Đoạn Duệ không muốn nhắc đến nhất bị thân nhi tử không hề lưu tình vạch trần rồi xát muối lên.

Mặt lão đỏ lên, Lục thị cũng mở to hai mắt ra nhìn. Đoạn Vân Chu vẫn chưa nói xong.

“Nếu ngươi để ý dòng dõi như vậy, không thì để một nhi tử khác của ngươi cưới nàng ta, kia mới chính là thân càng thêm thân. Rốt cuộc, ta không có biểu muội nào họ Lục.”

Hắn đương nhiên là chỉ nhi tử Lục thị sinh, Đoạn Hàn Tùng.

Nhưng Đoạn Hàn Tùng năm nay còn chưa đến năm tuổi, Lục thị vừa tức vừa vội, mắt thấy sắp không giữ được cái vẻ hiền lương thục đức giả tạo kia. Đoạn Duệ tức giận đến mức thở hổn hển, ngón tay run run nói không ra lời.

Đoạn Vân Chu nói xong liền rời đi, cũng mặc kệ ba người phía sau có vẻ mặt như thế nào. Từ trước đến giờ hắn lạnh nhạt bất cận nhân tình, hạ nhân hầu phủ đều có phần sợ hắn. Lúc này cho dù có nghe thấy động tĩnh cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn người rời đi.

Mỗi lần trở về, tâm trạng Đoạn Vân Chu đều trở nên tồi tệ. Lúc trước còn có thể nhẫn nhịn, thật ra thì hôm nay mới là lần đầu tiên thể hiện sự chống đối ra bên ngoài. Nhưng cho dù có phát tiết ra hết cũng không thấy sung sướng hơn là bao.

A Dao xem mặt đoán ý, thấy hắn lên xe liền biết điều không quấy rầy.

Tuy rằng chỉ là lợi dụng tên và thân phận của nàng, nhưng ở trong mắt người ngoài, hai ngoài lại thật sự không thể tách ra.

Có người chờ chế giễu, có người hâm mộ A Dao có thể một bước lên trời, bám lên được thế tử hầu phủ.

Nhưng trên thực tế……

Đoạn Vân Chu có chút không vui nhìn ánh mắt đề phòng của nàng, trong mơ đều nghĩ tới hắn, hiện giờ ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng biết chơi lạt mềm buộc chặt đấy.

Đoạn Vân Chu nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, càng không muốn cho nàng như nguyện.

Hắn cong môi, ra lệnh: “Tới đây.” (Người ta gọi đấy là tiện đấy ca 🙂)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play