Lăng Dương ở phía nam, mùa hạ tới có vẻ sớm hơn một đoạn thời gian, lại bởi vì nơi này có phong cảnh đẹp và mỗi ngày đều có ánh mắt trời tỏa sáng rực rỡ, nên có rất nhiều người nghe tiếng đồn mà vào thành. Có người đến chùa bái phật cầu duyên, cũng có người tới dạo chơi tiêu khiển những ngày hạ oi bức ở hồ Tê Phật dưới chân núi.

Trên đường, du khách ồn ào tấp nập, A Dao và Trạm Vân đứng ở trên đường mòn, trong lúc nhất thời có chút bị lạc phương hướng.

Tuy nói là mới đầu tháng 5, không phải là giữa hè, nhưng những thiếu nữ duyên dáng quanh đây đều thay lên người bộ y phục nhẹ như ánh trăng. A Dao mang theo đấu lạp (mũ có rèm ngày xưa), thấy thế nào cũng có chút không hợp hoàn cảnh.

Nắng gắt chậm rãi di chuyển lên đỉnh đầu, A Dao cho dù trời sinh thể hàn cũng cảm thấy có hơi nóng. Nàng hơi vén rèm lên để thông khí, nói với Trạm Vân: “Ta hơi mệt.”

Trạm Vân xoa bóp cẳng chân đau nhức, tán đồng: “Đã lâu không tới đây, không ngờ lại có nhiều người đến vậy.”

Hôm nay hai người cũng đã dậy từ sớm để chải đầu rửa mặt, muốn chọn canh giờ an tĩnh để lên chùa Tê Phật dâng hương. Nhưng ai biết tới giữa sườn núi, A Dao lại nói không muốn lên núi bái phật nữa, vì vậy hai người liền đi vòng tới hồ Tê Phật.

Trên đường trì hoãn mấy canh giờ, chờ các nàng đi đến hồ Tê Phật, bên hồ đã chen chúc không ít du khách rộn ràng nhốn nháo. A Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một con đường khác cùng Trạm Vân.

Nổi danh nhất hồ Tê Phật chính là ngàn đoá sen nở rộ kiều diễm giữa hồ. Không phải A Dao chưa từng thấy qua hoa sen, nhưng nghe Trạm Vân nói hoa sen nơi này là quý báu nhất, lại vì là nở dưới chân chùa nên được gọi là Phật Thủ Liên, được tắm Phật quang trong thời gian dài, là có tính phật.

Nhưng A Dao nhìn từ xa, lại không thấy mấy đóa sen kia có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là trồng nhiều, cho nên cũng nhiều người xem.

Nàng thấy không thú vị, Trạm Vân lại hứng thú bừng bừng. Rốt cuộc hiếm khi được ra ngoài một lần, A Dao không đành lòng đánh tan hứng thú của Trạm Vân, liền cùng nàng ấy đi dạo đến bây giờ.

Dưới chân núi cũng không có bao nhiêu người.

Đã gần đến trưa, A Dao lại không thấy đói lắm, mà cách đó không xa có mấy quán hàng rong bán đồ ăn vặt.

Hầu hết đều là bán bánh nếp hạt sen, gạo nếp ngọt ngào mềm mại bọc lấy nhân hạt sen được giã nhỏ, bên trên rải chút đường trắng, vừa nhìn đã thấy ngon miệng. Bên ngoài là được bọc bởi lá sen xanh non, phối với nước ô mai chua chua ngọt ngọt mát lạnh. A Dao xoa xoa bụng, đột nhiên cảm thấy hơi đói.

Trạm Vân thấy nàng như vậy, cười nói: “Chỗ này nắng, cô nương tìm chỗ mát ngồi trong chốc lát, ta đi mua cho cô nương.”

Mặt trời đúng là hơi chói, A Dao nhìn mặt trời, gỡ đấu lạp xuống đội lên đầu Trạm Vân che nắng cho nàng, sau đó một mình đi đến chỗ khác tìm một đình nhỏ nghỉ ngơi.

Trong đình không có người, A Dao ngồi trong chốc lát liền cảm thấy hơi chán, liền đứng lên ngồi xuống cạnh lan can. Nàng tay chống lan can, đôi chân thon dài giấu dưới làn váy nhỏ nhàm chán đung đưa, kèm với đó là tơ lụa bay bay trong gió, như là cánh chim mỹ lệ, từng chút từng chút khiến người xem tâm thần nhộn nhạo.

Khuôn mặt lại không có sa mỏng che đậy, dung mạo xuất chúng lập tức thu hút ánh mắt của một số người qua đường, trong đó không ít thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng, muốn tiến lên tiếp cận lại cảm thấy thẹn thùng.

A Dao nhận thấy liền nhìn qua, khóe môi hơi cong lên, lễ phép gật đầu với vị công tử kia. Vị công tử trẻ tuổi kia được mỹ nhân nhìn mà đỏ hết cả mặt, không được tự nhiên lấy tay xoa xoa sau cổ.

A Dao cảm thấy thú vị, đôi mắt cong cong, đang muốn thu hồi ánh mắt lại thấy cách đó không xa hình như có người đang nhìn chằm chằm nàng.

Khác với loại ánh mắt mang hảo cảm và đánh giá từ xa, ánh mắt của kẻ kia như muốn dính chặt lên mặt nàng. A Dao không thoải mái nhíu nhíu mày, nàng giả vờ lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng không tìm ra được là ai.

A Dao bất động thanh sắc* rời mắt đi, coi như chưa phát hiện gì, cúi đầu nhìn mũi chân.

*Bất động thanh sắc: không tiếng động, không biểu cảm

Đây đã không phải kẻ đầu tiên.

Từ sáng sớm khi bước ra khỏi cửa lớn Đoạn trạch, đã có người theo dõi nàng. Mãi cho đến lúc lên núi, du hồ, ngắm cảnh, vẫn luôn có kẻ đi theo phía sau, giám thị tất cả hướng đi của nàng.

Bọn chúng có lẽ cảm thấy đã trốn rất kỹ, lại không ngờ A Dao sớm đã phát hiện.

Rốt cuộc, mười sáu năm qua, thứ mà A Dao tiến bộ nhất chính là lòng cảnh giác. Nhưng nàng chỉ coi như không biết.

Bên kia Trạm Vân còn đang xếp hàng, giống như là hoàn toàn không biết gì cả, A Dao không tiếng động cười châm chọc.

Chuyện mà ngay cả nàng cũng có thể phát hiện ra, sao Trạm Vân có thể không phát hiện được.

Đến Lăng Dương hơn một tháng, từ trước đến nay nàng đều tự hiểu lấy mình, chỉ làm chuyện của mình, đợi tại Tịnh Đường Hiên.

Nhưng không lâu sau khi gặp được tiểu Lục thị ở phòng khách, liền nghe thấy hạ nhân trong phủ nhắc đến cảnh sắc của chùa Tê Phật. Nàng đã lâu chưa từng ra cửa, đương nhiên động lòng, nhưng nàng biết đúng mức, cho nên không để trong lòng.

Lại không ngờ mới qua hai ngày, Trạm Vân vậy mà chủ động muốn dẫn nàng đi chùa Tê Phật, sau đó là Đoạn Vân Chu nghe thấy, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đi sớm về sớm.

Lúc ấy nàng đã cảm thấy kỳ quặc, mãi đến lúc này, nàng đã có thể hiểu, đây có lẽ là do Đoạn Vân Chu sắp xếp.

Hắn cố ý cho nàng ra cửa, cố ý cho người theo dõi, chắc hẳn là muốn mượn chuyện này truyền lại tin tức gì đó cho kẻ nào đó.

Nếu là Đoạn Vân Chu sắp xếp, mặc dù nàng phát hiện cũng phải tiếp tục diễn cùng hắn.

A Dao hơi nhíu mày, một tay đặt lên mạch đập, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng đúng thật là có hơi bất ổn.

Không thể tránh né giám thị, loại cảm giác đánh giá từ đầu đến chân này khiến nàng nhớ lại quá khứ vĩnh viễn không muốn nhắc tới của mình, nó khiến nàng run sợ.

Cũng may Trạm Vân rất nhanh đã mang theo điểm tâm quay trở lại, A Dao nếm thử, lại thấy không có ngon như tưởng tượng. Trạm Vân thấy nàng không quá vui, cũng chỉ nếm mấy miếng rồi đề nghị trở về.

A Dao thuận theo đồng ý, hai người vì thế liền đi về Đoạn trạch.

Nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa, bọn người trốn trong đám đông rốt cuộc lộ đầu. Kẻ cầm đầu là một nam nhân mảnh khảnh tên là Chu Xuyên, gã híp mắt nhìn hướng A Dao rời đi, nhanh chóng ra quyết định: “Chúng ta cũng trở về đi, về phục mệnh với phu nhân.”

Bọn người lặng lẽ lẻn vào Định Viễn Hầu phủ, Lục thị từ sáng sớm đã chờ bọn họ, sau khi nghe thấy thủ hạ bẩm báo thì vội gọi Chu Xuyên vào.

“Thế nào?” Lục thị gấp không chờ nổi hỏi.

Chu Xuyên đáp: “Mấy ngày nay thuộc hạ luôn canh giữ ở Đoạn trạch, đã tìm hiểu được nữ nhân kia tên là A Dao, trước kia là vũ nữ.”

Tay cầm chén trà của Lục thị hơi dừng lại, nhíu mày hỏi: “Vũ nữ? Mua từ Tân Châu?”

Chu Xuyên nói: “Chắc là mua lúc đi ngang qua Hoài Chân. Nghe nói, thế tử nhất kiến chung tình với nàng, cho nên vung tiền như rác chuộc thân cho nàng rồi mang về Lăng Dương.”

“Thì ra là như thế…” Lục thị đặt chén trà xuống, duỗi tay phủi phủi bụi không tồn tại trên cổ tay áo, khinh thường nói: “Quả nhiên là phế vật, bùn nhão không trét lên tường được.”

Chu Xuyên lại nói: “Theo thông tin thuộc hạ tìm hiểu được mấy ngày nay, thế tử rất sủng ái vũ nữ đó, không chỉ có nơi ở tốt, mà hôm nay còn đặc biệt cho người đi du hồ với nàng.”

“Sủng ái?” Lục thị cảm thấy buồn cười: “Hắn đây là ngu! Chỉ vì một nữ tử mà dám không cho Dĩ Song mặt mũi, thật đúng là cho rằng vị trí thế tử này mình vẫn luôn có thể ngồi chắc?”

“Nhi tử công chúa thì lại thế nào, hiện giờ còn không phải bị ta đuổi ra khỏi hầu phủ.”

Lời này Chu Xuyên không dám trả lời, Lục thị liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho gã lui xuống: “Trở về tiếp tục theo dõi.”

Chu Xuyên lui ra, tỳ hạ hầu cận của Lục thị Tố Dung đi vào, bẩm: “Phu nhân, Dĩ Song tiểu thư tới.”

Lục thị nhếch khóe môi: “Tới đúng lúc, hầu gia đâu, đã trở lại chưa?”

Tố Dung nói: “Nói là đang về, còn khoảng một khắc nữa là về đến nơi.”

*1 khắc =15p

“Ừ, đi gọi Dĩ Song vào đây đi.” Lục thị đỡ tay Tố Dung đi đến trước bàn trang điểm, phân phó: “Trang điểm cho ta, ta muốn gặp hầu gia. Dù sao cũng là thân nhi tử của hắn, ta cũng phải để cho hắn biết, hiện tại Đoạn Vân Chu không đặt hắn vào mắt đến mức nào.”

-

Đoạn Vân Chu từ bên ngoài trở về, trên đường về Ninh uyển đi ngang qua Tịnh Đường Hiên, trong lúc vô tình nhìn lướt qua thì thấy cảnh Trạm Vân vội vội vàng vàng đi đến Ninh uyển.

“Chủ tử?” Trạm Vân vừa ra sân liền nhìn thấy Đoạn Vân Chu và Vũ Hồi.

Đoạn Vân Chu nhíu mày nhìn nàng: “Sao lại thế này?”

Trạm Vân nói: “A Dao cô nương vừa trở về liền tự nhốt mình trong phòng, mặc cho nô tỳ hỏi như thế nào cũng nói không sao, nhưng nô tỳ vẫn không quá yên tâm cho nên muốn mời đại phu đến xem.”

“Lại không khỏe?” Đoạn Vân Chu cảm thấy nàng nũng nịu, nghĩ nghĩ: “Ta tự mình đi xem.”

Tuy rằng nơi ở của hai người là gần nhau nhất, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên Đoạn Vân Chu tiến vào. Xuyên qua sân một đường thẳng đến nhà chính, phát hiện cửa phòng không có khóa nhưng hắn đẩy không ra, hẳn là có thứ gì đang chặn cửa.

Trạm Vân lặng lẽ xem vẻ mặt hắn: “Chủ tử, để nô tỳ mở đi.”

Đoạn Vân Chu không có kiên nhẫn, cũng mặc kệ người trong phòng có nghe được động tĩnh gì không, trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Hồi.

Chủ tử chỉ đích danh không thể không nghe, Vũ Hồi dưới ánh mắt không rõ nghĩa của Trạm Vân căng da đầu đứng ra, thẳng chân đá văng cánh cửa gỗ mỏng manh.

Đằng sau cửa chặn rất nhiều thứ, có ghế tròn, chỗ để chân và rương y phục, đều bị Vũ Hồi đá ra ba thước*, khiến chúng phát ra tiếng kin kít chói tai.

*1 thước = 0,333m

Đoạn Vân Chu chán ghét nghiêng đầu, chờ Vũ Hồi dọn sạch mới nâng chân bước vào, lại phát hiện động tĩnh lớn đến thế vẫn không thể đánh thức người đang nằm trên giường.

A Dao đang ngủ, chính xác ra là đang gặp phải ác mộng.

Nàng không nghe thấy, không nhìn thấy, cả người như bị bóng tối tối bao trùm lang thang ở chốn xa lạ, không biết phương hướng, không rõ điểm cuối.

Nàng thấy sợ hãi, rất sợ, nhịn không được muốn vươn tay ôm lấy mình, nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm lên bả vai, bỗng nhiên có một người kéo lấy cánh tay nàng, quăng cho nàng một cái bạt tai.

Lại là cái giọng nói quen thuộc khiến người ta không thở nổi kia, sắc bén mà lại chói tai: “Tiện nhân, lúc trước lão nương mua ngươi về là để ngươi ngượng ngùng xoắn xít không tiến bộ đó hả? Nhớ kỹ thân phận của ngươi, cái thứ đồ bỉ ổi. Đừng quên, thân thể ngươi là của chủ tử, che che giấu giấu cái gì?!”

A Dao đờ đẫn gật đầu: “Nô đã biết.”

Nàng chỉ là một nô tỳ đê tiện, là thứ đồ chơi chủ tử cất chứa trong viện.

Cơ thể đau âm ỉ, người kia vẫn còn đang không ngừng chửi bậy, tai A Dao ù đi và đầu thì đau như búa bổ.

“Cứu ta với, ta mệt mỏi quá.” Nàng muốn chạy trốn, lại không tìm thấy đường ra, mỗi một hướng đều có hộ vệ hung thần ác sát canh gác, từ sớm đến tận tối nhìn chằm chằm từng người trong viện.

“Ai tới cứu ta đi.”

Sương đen quanh người dần dần tan đi, trước mắt từ từ hiện ra một hình dáng mơ hồ. A Dao mơ hồ nhìn thấy một công tử trẻ tuổi đi về phía nàng, hắn khom người duỗi tay, như là đang nói muốn mang nàng rời khỏi nơi này.

Nàng ngạc nhiên đưa tay cho hắn, rồi lại ở một khắc đó bị người đẩy mạnh về nơi bóng tối dày đặc hơn đằng sau lưng.

Hình ảnh cuối cùng, nàng rõ ràng nhìn thấy diện mạo của nam tử kia, môi mỏng mày cao, thêm vài phần lương bạc.

“Công tử! Đừng mà ——” A Dao giãy giụa phất tay, đột nhiên ngồi bật dậy, đôi mắt nhắm chặt rốt cuộc mở ra.

Ngồi dậy hơi mạnh, huyệt Thái Dương đau âm ỉ, A Dao vô lực rũ vai, ỷ ở gối đầu tự xoa bóp cho mình. Nhưng mà, chẳng được bao lâu, nàng liền nhận ra gì đó, cứng đờ ngồi thẳng dậy, xoay đầu, đối diện mới ba đôi mắt đầy những lời không thể diễn tả.

Rồi sau đó, nàng lại nhìn thấy đống đồ lộn xộn ở đằng sau.

Đoạn Vân Chu đứng ở đằng trước, lông mày nhíu nhặt, nhìn không ra rốt cuộc có ý gì.

A Dao mới tỉnh dậy từ trong ác mộng, căn bản không có tinh thần đi tìm hiểu suy nghĩ của hắn. Nàng uyển chuyển nói: “Công tử… Có việc tìm ta?”

Đoạn Vân Chu nhìn chằm chằm nàng một lát, không nói gì, xoay người rời đi. Vũ Hồi vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn cho Trạm Vân một ánh mắt trấn an.

Dáng vẻ yếu ớt của thiếu nữ vẫn luôn lập lờ trước mắt, nàng thế mà gọi hắn ở trong mơ.

Chỉ là cứu nàng một mạng, lại khiến cho nàng có thứ tâm tư không nên có, Đoạn Vân Chu cảm thấy phiền phức. Hắn đột nhiên dừng chân, cau mày hỏi: “Nhung Gia Bình vẫn chưa tới?”

Vũ Hồi cẩn thận trả lời: “Hẳn là sắp rồi…”

Còn chưa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến tiếng nói cười rêu rao. Người tới trạc tuổi Đoạn Vân Chu, dáng cao chân dài, dung mạo tinh xảo, đôi mắt đào hoa quyến rũ, dưới đôi mắt đó còn điểm một nốt ruồi đen rất nhỏ, đuôi mắt nhọn, như là yêu tinh mê người.

Đoạn Vân Chu nhìn y không thuận mắt: “Không biết còn cho rằng ngươi dạo nhà thổ* đấy.”

*Nhà thổ: Tương đương với thanh lâu

Nhung Gia Bình sớm đã quen với lời nói lạnh nhạt của hắn, tay cầm chiếc quạt gấp, thò lại gần che nửa khuôn mặt, ra vẻ thần bí nói: “Không phải ngươi có tiểu mỹ nhân nuôi ở bên người à?”

Vẻ mặt Đoạn Vân Chu lạnh lùng: “Có ý gì?”

Nhung Gia Bình cười tủm tỉm: “Kha Dụ nói cho ta, ngươi vốn là muốn nhét nàng vào chỗ ta, sau đó lại đổi ý, không phải là lão thụ vạn năm nở hoa* rồi chớ?”

*Ế lâu năm đột nhiên biết đến con đũy tình yêu.

Vũ Hồi đi theo sau hai người, nghe được lời đó, yên lặng nổi da gà khắp người.

Đoạn Vân Chu cười lạnh, trực tiếp vạch trần mục đích của y: “Quân cờ mà thôi, nếu người muốn, đưa ngươi cũng được.”

Nhung Gia Bình lại nhướng mày: “Ta chính là muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play