Vốn định là tản bộ xong sẽ trở về ngủ trưa, kết quả lại lâm thời nhận được mệnh lệnh. Tuy rằng không biết phải làm cái gì, nhưng tóm lại sẽ không khiến nàng vui vẻ là được.
Cảm xúc này vẫn luôn tiếp diễn đến khi trang điểm, trên mặt A Dao vẫn không có tươi cười.
Nàng sớm đã biết Trạm Vân là người Đoạn Vân Chu phái tới giám thị nàng, ngày thường thì sẽ thu liễm một ít, hôm nay lại vẫn luôn rũ lông mày càng khiến nàng thêm vài phần linh động đáng yêu.
Trạm Vân và nàng sớm chiều ở chung một tháng, cũng rất ít thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được cười khúc khích, cùng A Dao nô đùa ầm ĩ vài câu.
Lại sợ bên Đoạn Vân Chu sẽ chờ đến không kiên nhẫn, vì vậy sau khi nàng trang điểm xong, Trạm Vân lại đưa nàng một đường đến tiền viện.
A Dao đã lâu không trang điểm trịnh trọng như vậy, có chút không thích ứng sờ sờ tua rua bên tai, mới đi vào phòng khách.
Nhưng không ngờ tới là, trong phòng khách không chỉ có mình Đoạn Vân Chu mà còn có một nữ tử trẻ tuổi, dáng người yểu điệu, bộ dạng thanh lệ, lúc này đang nhìn chằm chằm Đoạn Vân Chu không chớp mắt, ngay cả người mù đều có thể nhìn ra nàng ấy có tâm tư gì.
Bước chân nàng hơi dừng lại, trong lúc nhất thời không biết mình có cần phải đi vào hay không.
Nhưng trên thực tế, Đoạn Vân Chu cũng không dự đoán được hôm nay người tới không phải Lục thị mà lạ thân chất nữ của ả, Lục Dĩ Song.
Dáng vẻ do dự đứng trước cửa của A Dao rơi vào trong mắt Đoạn Vân Chu, hắn trầm giọng gọi: “…… A Dao, tiến vào.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, dừng ở trong tai lại không hiểu sao có sự xa lạ. A Dao mím môi đi vào, hơi rối rắm, nhưng vẫn là đứng bên cạnh Đoạn Vân Chu, dù vậy vẫn cách xa hắn nửa bước.
Lục Dĩ Song ngồi ở đối diện hai người, khăn lụa trong lòng bàn tay bị nàng xoa đến nhăn nhúm lại.
Từ sau khi nàng tiến vào, Đoạn Vân Chu không hề chú ý tới nàng chỉ một chút, thậm chí ngay cả nước trà cũng không có.
Rõ ràng là đang dùng bữa, sau khi gọi nàng tiến vào, nàng muốn ngồi xuống cùng để kéo quan hệ lại bị hắn nói, không cùng người khác ăn cơm.
Vì thế, nàng chỉ có thể khô khan ngồi ở một bên, còn không được ngồi xuống bàn.
Phòng khách luôn an tĩnh, Đoạn Vân Chu coi nàng như không tồn tại vậy. Trong lòng nàng ủy khuất, lại không dám phát tiết, chỉ sợ chọc hắn không vui.
Ai mà biết, trong phủ của hắn lại có một nữ tử tuyệt sắc như thế.
Từ khi A Dao vào cửa đến giờ, Lục Dĩ Song vẫn không hề dời đi ánh mắt đánh giá của mình.
Hẳn là đã cố ý trang điểm qua, một thân váy áo vàng nhạt phối với mây trắng và trâm phượng, không theo kiểu cách cũ lại vẫn minh diễm động lòng người. Mặc dù đều là nữ nhân, Lục Dĩ Song còn cảm thấy ngay cả mình cũng bị nàng kia hấp dẫn, huống chi Đoạn Vân Chu lại là một nam nhân.
Lục Dĩ Song không nhịn được lấy mình so sánh với nàng kia, trong lòng càng thêm chua xót, lại thấy Đoạn Vân Chu không hề muốn giới thiệu mình với nàng kia liền hắng giọng, nỗ lực bày ra dáng vẻ hào phóng tự nhiên, hỏi: “Biểu ca, vị cô nương này là…”
Đoạn Vân Chu liếc nhìn nàng một cái, không trả lời, ngược lại giơ tay ra hiệu cho A Dao bên người: “Chia thức ăn.”
Giọng điệu quen thuộc lại đương nhiên, sống lưng Lục Dĩ Song cứng đờ, muốn tiến lên, lại không ngờ bắt gặp ánh mắt lướt qua của A Dao.
A Dao thu hết động tác biểu cảm của nàng vào đáy mắt, lập tức hiểu Đoạn Vân Chu gọi nàng tới là có ý gì.
Thần nữ có ý, Tương Vương vô tâm*. Người ta nũng nịu gọi tiếng ‘biểu ca’, hắn lại gọi nàng tới, còn bày ra cái vẻ tình nhân ôn tồn.
*A Dao tỷ chế từ câu ‘Tương Vương có ý, thần nữ vô tâm’ đó các chế, ý chỉ là tình cảm đơn phương của một người mà không được đáp lại
Trong lòng A Dao than một câu, trên mặt lại không hề lộ ra chút gì.
Đoạn Vân Chu sẽ không để mình thiệt thòi, mặc dù chỉ có mình hắn ăn cơm, trên bàn cũng bày chỉnh tế mười hai món ăn, chay mặn phối hợp, hương thơm mê người.
A Dao không biết hắn thích gì, vì vậy mà gắp một miếng tôm bóc vỏ xào cần tây bỏ vào bát hắn chắc sẽ không sai, vẻ mặt tự nhiên, thật giống như ngày nào cũng làm vậy. Trên thực tế, trong lòng nàng rất không tình nguyện, nhưng miệng nàng ngọt, dịu dàng nói: “Công tử, mời dùng.”
Từ khi mới quen cho đến bây giờ đã hơn một tháng, Đoạn Vân Chu vẫn là lần đầu tiên thấy nàng dùng cái dáng vẻ lả lướt này để nói chuyện, mu bàn tay run run nổi da gà nhỏ đến rất khó phát hiện. Hắn nhìn miếng tôm bóc vỏ lấp la lấp lánh trong bát, nhướng mày nói: “Món măng khô kia không tồi.”
A Dao lướt các món trên bàn một lần, rốt cuộc tìm được măng khô trong món thịt vịt ngồi. Hết cách, nàng chỉ đành phải cẩn thận gỡ miếng thịt vịt ninh đến nhừ ra, lựa vài miếng măng khô kẹp cho hắn.
Nhìn cũng thuận theo đấy, Đoạn Vân Chu đã hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một người khác. Lục Dĩ Song ngồi một bên, nhịn không được hỏi lại một lần: “Biểu ca, vị cô nương này là…”
Có lẽ, chỉ là tỳ nữ thôi.
Trong lòng nàng vẫn còn ôm hy vọng, lại lập tức bị Đoạn Vân Chu đập nát: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Không thèm che giấu vẻ phiền chán, Lục Dĩ Song cắn môi dưới, nước mắt dưng dưng. Nàng có cảm giác như nhận được ánh mắt trào phúng của A Dao, lại như là có thể nghe thấy tiếng cười nhạo trong lòng nàng (nghĩ nhiều ròi).
Lục Dĩ Song không cam lòng nhìn Đoạn Vân Chu, nói: “Biểu ca… Chàng sao có thể đối xử với ta như vậy? Cô mẫu nói, để tới tới thăm chàng nhiều hơn, ngày sau…”
Ngày sau, chúng ta sẽ thành thân.
Nhưng nửa câu sau nàng không kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh buốt của Đoạn Vân Chu chặn đứng lại. Ánh mắt đó sắc bén bức người khiến nàng nuốt nước bọt, trong lòng đã sinh nỗi sợ hãi không tên.
A Dao thờ ơ lạnh nhạt, trong lúc nhất thời đã quên cả gắp đồ ăn và thêm canh.
Lục Dĩ Song dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn hắn, nhưng cho dù có ủy khuất đến mức nào thì khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đối phương cũng không nói ra được. Nàng ấy muốn nói lại thôi nhìn về phía Đoạn Vân Chu, lại không hề nhận được chút tiếc thương của hắn.
Thậm chí trước khi nàng bị hạ nhân ‘mời’ về, tầm mắt Đoạn Vân Chu vẫn dừng trên người nữ nhân tên A Dao, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái.
“Còn nhìn cái gì.”
A Dao ngẩn ra, nhận thấy trong phòng khách chỉ còn lại mình nàng và Đoạn Vân Chu, nàng lập tức buông đũa xuống, lui nhanh về sau. Nàng lại khôi phục vẻ xa cách cung kính ngày thường, cúi người nói: “Công từ từ từ dùng bữa, A Dao lui xuống.”
Đoạn Vân Chu không vui nhíu mày lại, ngón tay cong lại gõ mặt bàn, hỏi lại: “Lui ra?! Ai cho ngươi lui?”
Không phải là không thích người khác quá gần mình sao?
Trong lòng A Dao chửi thầm, bước nhỏ lại gần hơn.
Đoạn Vân Chu nhìn thấy động tác của nàng, hỏi nheo lại đôi mắt, ra lệnh: “Đã tới rồi thì hầu hạ ta dùng bữa đi.”
Món ăn vừa gắp cho hắn, hắn vẫn chưa động đến, lúc này lại có ý gì. A Dao do dự không muốn đi qua, lại biết rõ bản thân không có tư cách từ chối, đành phải lần nữa cầm đôi đũa lên, hỏi: “Công tử, muốn ăn món nào?”
Rõ ràng là không vui, nhưng cố tình lại không thể không giả vờ ngoan ngoãn. Loại cảm giác mềm mại lại thuần phục này khiến Đoạn Vân Chu cảm thấy mới lạ, đồng thời có một loại hưởng thụ không tên.
Hắn giương mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt, dung mạo trong sáng sạch sẽ có thể sánh ngang với xuân thì.
Nhưng mùa xuân tươi đẹp thì tỏa sáng ở bên ngoài, còn nàng thì bị giam cầm trong lồng.
Tầm mắt di chuyển từ những trang sức châu ngọc trên tóc xuống dần đến cần cổ thon thả yếu ớt, cánh mũi cao thẳng, rồi lại đến đôi môi đỏ mọng. Nhìn đôi tay trắng nõn và cổ tay thon dài đang cầm đũa của nàng, Đoạn Vân Chu nghĩ lại khi ở phủ Lang Âm, nàng cúi đầu kính rượu Tiết Mậu.
Lần ấy hắn chỉ cho rằng nàng là rối gỗ do Lang Âm nuôi để tới lấy lòng người khác, lại không ngờ sau đó nhìn thấy nàng đầy người máu tươi, dám lấy mạng cược cho mình một con đường tiến về phía trước.
Thông minh, ngoan tuyệt, hiện giờ lại không thể không phụ thuộc vào hắn.
Ánh mắt Đoạn Vân Chu hơi tối, muốn trêu đùa sủng vật nhặt được trên đường một chút. Hắn nâng cằm lên, nói: “Món thịt khô kia nhìn có vẻ không tệ.”
Bày ở chỗ hơi xa, A Dao di chuyển tới góc bàn để gắp đồ ăn cho hắn, hắn lại bắt bẻ: “Mùi tỏi quá nồng.”
A Dao cúi người hít sâu một hơi: “Công tử, đây là thịt khô hương tỏi.”
Sao có thể không có mùi tỏi.
Đoạn Vân Chu nhìn gò má hơi phồng lên của cô, nhếch khóe môi: “Lấy tỏi ra không phải được rồi sao?”
A Dao nhìn chằm chằm tỏi xắt nhỏ trên đỉa, rất muốn vứt đũa lại chạy lấy người. Nhưng hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, cho dù là đậu nành hạt mè nàng cũng cần mặt không đổi sắc nhặt ra.
Nàng thuận theo càng khiến Đoạn Vân Chu làm trầm trọng trọng, sau tỏi xắt nhỏ lại là hành lá, ớt cay…
A Dao bị bắt đền bù những lỗi sai mà vốn dĩ nên là của phòng bếp, mãi đến khi ngoài cửa truyền tiếng bước chân, Vũ Hồi đến gõ cửa phòng: “Chủ tử.”
Hẳn là có công sự cần nói, A Dao thả ra một hơi, đặt đũa xuống, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, hành lễ: “Công tử đã có chuyện, A Dao cáo lui.”
Đoạn Vân Chu lúc này không có kêu nàng nữa. Vũ Hồi đi vào, còn chưa kịp nói cái gì, đã bị cái bát chất đầy thức ăn trước mặt Đoạn Vân Chu hấp dẫn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể hầu hạ chủ nhân lúc ăn cơm. Vũ Hồi động tâm tư, nghĩ đến ngày thường A Dao cô nương ôn nhu biết lễ như vậy, nếu là có thể luôn chăm sóc chủ tử thì tốt rồi.
Đoạn Vân Chu lại nói: “Gọi người đổ đi.”
Vũ Hồi sửng sốt: “Chủ tử… Không ăn sao?”
Đoạn Vân Chu xem hết phản ứng của hắn, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Vũ Hồi theo hắn đã được nhiều năm, Đoạn Vân Chu đương nhiên biết hắn có ý gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đứng dậy, nói: “Ta sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi nguyên tắc của mình, huống chi chỉ là một nữ tử.” (Gáy sớm, coi chừng mặt rát lắm à nha.)
Hắn đẩy chén canh gà còn ấm áp trong tầm tay ra, nhàn nhạt nói: “Đổ đi.”
Vũ Hồi không dám nói thêm gì, phất tay gọi người tiến vào dọn bàn, nhìn thấy đồ ăn đều bê hết xuống, hắn bỗng nhiên nhận ra cái gì, hỏi: “Chủ tử, có cần lại kêu phòng bếp đưa thêm tới không?”
Đoạn Vân Chu nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Ta đã sớm ăn rồi, nói thẳng đi.”
Vũ Hồi lúc này mới yên tâm, từ trong lòng rút là một xấp thư trình cho Đoạn Vân Chu, bẩm báo: “Đây là thư Nhung công tử đưa cho ngài.”
Đoạn Vân Chu cầm lấy mở ra xem, nói: “Hắn đã trở lại?”
Vũ Hồi: “Nói là hôm qua khởi hành, chuyện trong kinh đều đã làm xong rồi.”
Đoạn Vân Chu gật gật đầu, đọc thư xong liền giấy ném vào thùng rác vẫn còn chưa kịp đổi: “Tiểu Lục thị đã về chưa, bên phía hầu phủ thế nào rồi?”
Vũ Hồi đang muốn nói chuyện này: “Đã về rồi, còn thêm mắm thêm muối vào chuyện này tố cáo cho Lục thị. Lục thị giận dữ, nói muốn mang nàng ta đi tìm hầu gia phân xử.”
Hầu gia trong miệng hắn đương nhiên chính là Định Viễn Hầu Đoạn Duệ.
Đoạn Vân Chu không thấy kinh ngạc, gật gật đầu: “Cứ mặc kệ bọn họ nháo đi.”
Vũ Hồi có chút lo lắng: “Có làm nhiễu loạn kế hoạch của chủ tử không?”
“Vai hề nhảy nhót mà thôi. Lục thị ngu xuẩn, chất nữ của ả càng ngu hơn, còn kém hơn cả một vũ nữ.” Đoạn Vân Chu khinh thường hừ một tiếng: “Nếu bây giờ Lục thị không tới nháo, vậy tất cả những gì làm tới ngày hôm nay chẳng phải là không còn ý nghĩa gì nữa.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn, Đoạn Vân Chu khẽ nhếch đuôi mắt hẹp dài lên: “Mấy năm nay đã đủ lâu, ta không muốn đợi nữa.”
Trước mắt người ngoài, từ trước đến nay hắn đều lãnh đạm không quá nổi bật, người khác đều cho rằng hắn uổng có mỹ mạo lại là ma ốm chả làm nên trò trống gì cả. Tuy nhiên, Vũ Hồi lại biết, trên thực tế chủ tử của hắn chính là một thanh kiếm chưa xuất vỏ và luôn cố ý che giấu sự sắc bén của mình.
Đoạn Vân Chu nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy đốm lửa hiện giờ đốt vẫn chưa đủ mạnh. Hắn gõ gõ bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xem cánh chim bay lượn mệt mỏi đậu trên cành cây, nói: “Phân phó xuống, lấy một thân phận đáng tin cậy cho nữ nhân kia, truyền đến lỗ tai Lục thị.”
“Nếu rảnh như vậy, liền tìm người rảnh rỗi hơn tới chơi với ả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT