Một chiếc quạt xếp từ bên kia bình phong chìa qua đây.
A Dao nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt vô tội mang theo ý cười của Đoạn Vân Chu.
Biết rõ hắn chính là người khởi xướng, mà trước mặt mọi người lại không thể nói gì được.
A Dao hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận, nói: "An Quốc công đã nói như vậy thì gọi người vào đây đi. Bản công chúa muốn xem thử, rốt cuộc là chuyện gì mà lại phải tới nháo trong ngày đính hôn của bản công chúa!"
Đoạn Vân Chu nghe ra ẩn ý trong lời nàng, không nói gì, chỉ nhướng mày, vòng qua bình phong, đến gần A Dao hơn.
Hộ vệ đã dẫn hán tử trung niên kia vào.
Không như tưởng tượng của A Dao, nam nhân kia gầy còm, nhìn qua không khỏe mạnh lắm, trên mặt đầy nếp nhăn, hẳn là người nghèo khổ làm nụng vất vả.
A Dao nhíu mày lại, hỏi: "Chính là người nháo chuyện ở ngoài cửa?"
Người nọ nơm nớp lo sợ hành lễ với A Dao, khách khứa xung quanh tò mò chạy tới muốn xem náo nhiệt.
Cuối cùng xô xô đẩy đẩy, thế nhưng không có người nào tị hiềm, đều ở lại.
A Dao nhíu mày, nhạy bén nhận thấy sắc mặt Vệ Thành An bên cạnh không quá ổn.
Nàng lập tức ý thức được người này do Đoạn Vân Chu cố ý sắp xếp, liền muốn gọi người tới dẫn hắn đi. Nhưng nam nhân kia giống như nhìn thấu ý đồ của nàng, trước khi A Dao mở miệng, đột nhiên quỳ một gối bên váy nàng, khóc lóc cầu xin: "Công chúa! Người nhất định phải làm chủ cho thảo dân!"
Dáng vẻ than thở khóc lóc kia khiến không ít khách khứa ghé mắt nhìn.
A Dao thậm chí còn có thể nghe được tiếng bọn họ nhỏ giọng nghị luận với nhau.
A Dao nghiêng đầu nhỏ đến mức không thể phát hiện, thấy mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn nam nhân kia, liền biết nước cờ này Đoạn Vân Chu hạ đúng rồi.
Nàng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hơi lùi lại, nói: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Nam nhân kia khóc lóc thảm thiết như trời đất sắp sập xuống, làm trò trước mặt rất nhiều người cũng không thấy mất mặt. Hắn quỳ gối trên đất, nước mắt nước mũi nói: "Công chúa điện hạ, hôm nay thảo dân liều chết tiến tới, chỉ vì không muốn để người chẳng hay biết gì."
"Nữ nhi đáng thương của ta… Nữ nhi đáng thương của ta… Nếu hông phải tên phụ lòng nữ nhi của ta, con bé sao đến nỗi đau khổ chờ đợi y nhiều năm?!"
Ngay câu đầu tiên hắn nói, A Dao đã ý thức được hắn muốn nói gì.
Liếc nhìn Vệ Thành An ở bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt y tái nhợt.
A Dao xê dịch lại gần y, hạ giọng hỏi: "Ngươi biết hắn?"
Vệ Thành An nhắm mắt, ánh mắt phức tạp gật đầu.
Thực tế, không chỉ là một mình Vệ Thành An nhận ra hắn, người Vệ gia ngồi bên cạnh đều nhận ra nam nhân đó.
Nam nhân than thở khóc lóc nói mình đáng thương như thế nào, nữ nhi mình chết thảm ra sao, cuối cùng vươn ngón tay ra, run rẩy chỉ vào Vệ Thành An, nói: "Là… Là chính y! Công chúa, nữ nhi của ta chính là bị y hại chết, nữ nhi của ta đều là vì y!"
Vệ Thành An chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt bỗng chốc trừng lớn. Y lập tức tiến lên, vẻ mặt khó tin hét lớn: "Cái gì? Ngươi đang nói cái gì, ai đã chết?"
Ở trong mắt mọi người, Vệ Thành An luôn ôn tồn nho nhã lễ độ, chưa có ai từng thấy mặt thất thố như này của y.
Nhớ lại lời nam nhân kia vừa nói, mọi người lập tức hiểu rõ ý đồ đến hôm nay của nam nhân.
Cái này, lại nhìn về ánh mắt Vệ Thành An, không còn là vẻ cực kỳ hâm mộ và chúc mừng nữa.
A Dao không tiếng động nhắm mắt lại, nàng vẫn chưa kịp nói chuyện, người Vệ gia đã nóng nảy trước.
Thế tử Tin Quốc công, phụ thân Vệ Thành An Vệ Hoành Hoắc đứng dậy, cả giận nói: "Thành An, ngươi làm gì vậy? Còn không mau lui xuống, tất cả đều có công chúa quyết định!"
A Dao nghiêng người liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì thêm.
Vệ Thành An như không nghe thấy, nắm bả vai người nọ không chịu buông: "Ngươi nói đi, Liên Tâm rốt cuộc bị làm sao?"
Liên Tâm, Hứa Liên Tâm.
Đó là tên người trong lòng năm đó của Vệ Thành An.
Thời khắc Vệ Thành An nói ra cái tên đó, A Dao liền biết, tiệc đính hôn hôm nay sợ là không thể tiến hành được nữa.
Sắc mặt người Vệ gia rất khó coi, thấy tình hình này, không biết là ai đột nhiên nói một câu: "Còn nói cái gì nữa, chúng ta đều đã hiểu! Vì để bám vào công chúa, ngay cả tánh mạng của người trong lòng đều có thể không màng, người Vệ gia thật đúng là có thủ đoạn."
Lời vừa nói ra liền đưa tới khách khứa xung quanh liên tục phụ họa, A Dao bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu.
Tay cầm chén trà của nàng bỗng nhiên siết chặt, nhìn lướt qua người Vệ gia, hỏi Vệ Thành An: "Phò mã, ngươi thật sự biết hắn sao?"
Lời này trên thực tế là đang nhắc nhở thân phận Vệ Thành An.
Y đã là phò mã tương lai của trưởng công chúa, mặc dù trong lòng có người khác cũng nên cân nhắc trường hợp, nhận rõ thân phận của mình.
Người Vệ gia tự nhiên không biết A Dao rõ quá khứ Vệ Thành An như trong lòng bàn tay, Vệ Hoành muốn đứng ra thay Vệ Thành An che giấu.
Lại không ngờ được, nam nhân quỳ gối khóc lóc trên mặt đất đột nhiên phát lực, đẩy mạnh Vệ Thành An ra, cả giận nói: "Chính là các ngươi hại chết nữ nhi của ta, hiện giờ còn muốn lừa gạt người khác! Các ngươi có quyền có thế, vậy là có thể không màng tới mạng nữ nhi của ta sao?"
Hai mắt Vệ Thành An đỏ bừng, y bị đẩy ngã trên đất cũng không rảnh lo bò dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Vệ Hoành, khàn giọng chất vấn: "Phụ thân, ngươi giết Liên Tâm… Có phải là ngươi giết Liên Tâm không?"
Có một vị quận vương ngồi cách A Dao không xa, thấy y vẫn luôn không để ý tới A Dao, liền cả giận nói: "Vệ gia các ngươi có còn đặt hoàng thượng vào trong mắt không hả?!" ( truyện trên app T𝕪T )
Trường hợp hỗn loạn vô cùng.
Vệ Thành An như không nghe thấy lời A Dao nói, không hề trả lời nàng một câu nào.
Khách khứa xung quanh nghị luận sôi nổi, người Vệ gia liên tục biện giải, nam nhân vừa khóc vừa mắng, Vệ Thành An đau lòng chất vấn.
A Dao cảm thấy mình giống như bị một cái lồng kín mít không kẽ hở bao lấy, cả người bị đè nén đến mức hít thở không thông.
Có người nhìn nàng với ánh mắt thương hại đồng tình, A Dao lại chỉ thấy buồn cười.
Nàng không muốn tiếp tục quản nữa, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, đặt chén trà trong tay xuống và đẩy về phía trước.
Chén sứ rơi xuống đấy, vỡ tung tóe.
Tiếng động thanh thúy kỳ tích làm xung quanh an tĩnh lại, có mấy người lạnh run lùi về sau, giống như là sợ A Dao nổi giận lên thương vào người vô tội.
Nhưng vẻ mặt A Dao vẫn luôn rất đạm mạc, nàng thậm chí còn vươn tay phải ra, thong thả ung dung chỉnh sửa cổ tay áo của mình.
"Nếu là chuyện nhà Vệ công tử, bản công chúa không tiện can thiệp."
Cuối cùng, nàng liếc nhìn Vệ Thành An một cái, đứng lên hành lễ với khách khứa, nói: "Chỉ là, đại sự như vậy nên để hoàng thượng quyết định. Bản công chúa mệt mỏi, làm phiền chư vị tới một chuyện. Người tới, tiễn khách."
Có người muốn nói gì đó, lại bị Thủy Tiên dẫn người ngăn lại.
A Dao mỉm người với mọi người, đặt tay lên tỳ nữ rồi trở về hậu viện.
-
Tỳ nữ hầu hạ A Dao cho tới hay đều hiểu tính tình A Dao. A Dao chỉ nhàn nhạt vẫy vẫy tay, các nàng liền tự giác lui xuống.
A Dao một mình ngồi trong phòng, mệt mỏi đi đến giường nằm xuống.
Nàng không thích nhất chính là chốn đông người, huống chi lại là giống như tình hình vừa rồi, ngươi một lời, ta một lời, ồn ào muốn chết.
Nhớ lại phản ứng hôm nay của Vệ Thành An, A Dao nghiêng người, chôn đầu vào trong gối đầu mềm mại.
Nàng chỉ muốn an tĩnh, cố tình lúc này lại có người tới làm phiền nàng.
Nghe tiếng gõ cửa không nhanh không chậm kia, A Dao không cần hỏi cũng biết là ai.
Quả nhiên, ngay sau đó giọng nói quen thuộc của Đoạn Vân Chu từ ngoài cửa vọng vào.
"A Dao."
Trong phòng lặng yên không có động tĩnh.
Đoạn Vân Chu bất đắc dĩ cuộn ngón tay lại, muốn gõ lại một lần nữa, không ngờ được tay vừa nâng lên, cửa phòng đã bị đẩy ra.
A Dao bình tĩnh nhìn hắn, Đoạn Vân Chu rất có dự kiến mà nắm lấy ván cửa trước, như là sợ rằng nàng sẽ bất chợt đóng cửa lại.
Nhưng A Dao cản bản không có ý định đóng cửa, nàng cứ vậy lãnh đạm nhìn chằm chằm Đoạn Vân Chu, mặt đối mặt với hắn, nói: "Là ngươi làm."
Tuy là câu hỏi, nhưng lại là câu khẳng định.
Đoạn Vân Chu căn bản không có ý định gạt nàng, gật gật đầu, nói: "Là ta."
A Dao thật sự không rõ: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Đoạn Vân Chu trầm giọng, nói: "Ta đã nói rồi. A Dao, ta sẽ không để nàng đính hôn! Ngoài trừ ta ra, ta sẽ không cho phép nàng gả cho bất kỳ kẻ nào."
A Dao nói: "Cho nên, ngươi mới cố ý sắp xếp người nhà Liên Tâm tới nháo chuyện ngày hôm nay? Đây là sắp xếp của ngươi?"
Đoạn Vân Chu cong môi, vô tội nói: "Ta không có."
Hắn giải thích: "Ta chỉ là phái người nói cho người Hứa gia, Vệ Thành An sắp sửa đại hôn với Trường Nhạc công chúa, còn lại thì có liên quan gì đến ta?"
Hắn nhìn vào mắt A Dao, tiến gần hơn, nói: "Trong lòng y có người, y sẽ không đối tốt với nàng. A Dao, sao ta có thể để nàng gả cho người như vậy? Cho dù là…"
A Dao rất không có liên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Cho dù trong lòng y có người khác, vậy thì có liên quan gì tới ngươi?"
Đoạn Vân Chu bị lời nàng làm cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nói gì tiếp.
A Dao nói: "Ta đã sớm biết trong lòng y có người, ta cũng biết y không thích ta. Nhưng, đây đều là chuyện của ta, bất luận ta gả cho ai đều là do ta. Đoạn Vân Chu, vậy thì có liên quan gì tới ngươi, ngươi có phải quản quá rộng rồi hay không?"
Đoạn Vân Chu hỏi: "A Dao, nàng phải gả cho người như vậy, cũng không muốn quay đầu lại nhìn ta sao?"
A Dao giương mắt, ánh mắt sắc bén lương bạc nhìn hắn. Nàng khẽ trào phúng: "Trước kia không phải ta vẫn luôn chờ ngươi sao? Không quay đầu lại không phải là ngươi sao?"
Đoạn Vân Chu vội vàng nói: "Nàng biết mà, trong lòng ta chỉ có nàng! Trước kia đều do ta không tốt, ta sẽ sửa, ta sẽ không bao giờ để chuyện quá khứ xảy ra nữa!"
Hắn mềm giọng nói: "A Dao, tin ta đi, được không?"
A Dao lại nói: "Đoạn Vân Chu, ta rõ ràng đã buông tay, ngươi cần gì phải chấp nhất làm ta quay đầu lại?"
Có lẽ giọng nàng quá mức lãnh đạm, Đoạn Vân Chu thế nhưng không thể tìm được chút cảm xúc phập phồng nào.
Hắn đột nhiên cảm thấy A Dao cách hắn rất xa, Đoạn Vân Chu tiến về phía trước, duỗi tay nắm lấy bả vai A Dao. Vội vàng, rồi lại mang theo sự tàn nhẫn không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hắn gằn từng chữ nói: "A Dao, ta còn ở phía sau nàng, nàng sao có thể tiến về phía trước?"
Lời này ngoài trừ Đoạn Vân Chu, A Dao không nghĩ ra còn ai có thể nói ra được những lời cường thế bá đạo như vậy.
A Dao đẩy tay Đoạn Vân Chu đang nắm lấy bả vai nàng ra, bình tĩnh nói: "Ngươi buông ta ra trước."
Đoạn Vân Chu lại bướng bỉnh nói: "A Dao, nàng biết tính ta mà, nàng là người của ta, kêu ta buông tay, trừ phi ta chết."
Hắn là An Quốc công Đại Lương quốc, là cây trụ trẻ tuổi trong triều.
Là biểu ca của A Dao và Tần Hành, là công thần đệ nhất giúp tân đế đăng cơ.
Mặc dù A Dao là công chúa, lại không thể làm gì được hắn. A Dao căm hận nói: "Ngươi biết rõ, ta cái gì vẫn chưa làm!"
Đoạn Vân Chu nói: "A Dao, trở về bên ta đi, ta sẽ đối tốt với nàng."
Lại là như vậy.
Mỗi một lần nhìn thấy hắn, A Dao đều có một loại cảm giác hư vô không thể khống chế.
Hắn luôn dùng giọng điệu chắc chắn tự phụ như này, lại không nghĩ tới A Dao hận nhất dáng vẻ này của hắn.
A Dao nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, bỗng nhiên tiến gần hắn một bước, động tác kia như muốn nhào vào trong lòng hắn vậy.
Đôi mắt Đoạn Vân Chu bỗng chốc sáng ngời, duỗi tay muốn ôm eo nàng.
Không nghĩ tới, bên hông không còn, ngực đột nhiên đau xót.
"Đoạn Vân Chu, đừng thử ta! Trước nay ta chính là người âm hiểm tàn nhẫn đấy!"