Ngày đính hôn càng ngày càng gần.

Thời gian gần đây A Dao thường xuyên tiến cung thương lượng chuyện đính hôn với Tần Hành.

Hai người gần như đã quên mất là còn có một vị thái hậu đang tọa trấn trong hậu cung.

Tưởng thị thông qua cung nữ hầu hạ bên người mới nghe được chuyện A Dao đính hôn gần đây.

Nào có chuyện nữ nhi đính hôn, người làm mẫu thân lại không hay biết?

Cùng ngày, Tưởng thị liền tới tìm Tần Hành, vừa vặn lúc ấy A Dao đang chờ ở Thiên điện.

Nghe Tưởng thị đau đớn quở trách, A Dao thật sự không rõ, tại sao bà ta có thể nói đến đúng tình hợp lý được như vậy.

Rõ ràng không hề trả giá thứ gì, lại thứ gì cũng muốn,

Nhưng Tưởng thị dù sao cũng là thái hậu, làm trò trước mặt cả đám cung nhân, A Dao yên lặng nghe.

Tưởng thị ngồi trên điện, rất không tán đồng nói với A Dao: "Ngươi mới vừa hồi cung, còn có nhiều quy củ ngươi không hiểu. Nhưng mà ngươi cũng nên biết, từ xưa đến nay hôn nhân đại sự đều do lệnh phụ mẫu, theo lời bà mối. Ai gia chưa từng nghe nói hôn sự của cô nương nhà ai lại đi thương lượng với đệ đệ. Cho dù y có là hoàng thượng, cũng không thể hơn được phụ mẫu đi."

A Dao chỉ nghe, thấy bà mệt mỏi liền vẫy vẫy tay, gọi người rót trà.

Tưởng thị bị tư thế dầu muối không ăn này của nàng chọc giận không nói ra lời, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu mới bát đắc dĩ nói: "Chuyện này đã thế, người và tiểu tử Vệ gia cũng sắp đính hôn. Mẫu hậu không muốn nhắc lại chuyện này. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi trước sau vẫn là nữ nhi ai gia, bất luận thế nào, trên người ngươi đều chảy một nửa dòng máu của Tưởng gia."

A Dao nghe hiểu lời bà ta có ý gì.

Nàng cười lạnh trong lòng, hỏi: "Hay là thái hậu còn muốn ta gả cho Tưởng An Chính?"

Bữa tiệc lúc trước, Tưởng An Chính quả thực là mất hết mặt mũi.

Sau khi bị Tần Hành giáo huấn thì vẫn chưa bước ra khỏi cửa Tưởng gia nữa.

Mặc dù Tưởng thị cũng thấy không quá thỏa đáng, nhưng bà ta vẫn không muốn thấy A Dao và Tần Hành xa cách Tưởng gia.

Bà ta nhìn A Dao, sắc mặt có chút khó coi, không vui nói: "Ngươi nói cái gì vậy?"

"An Chính chỉ vì còn nhỏ tuổi, có phần xúc động cũng là bình thường."

"Người cũng đừng so đo với hắn. Rốt cuộc ngươi thật sự không phải được nuôi trong cung từ nhỏ, trong lòng hắn oán thầm cũng là bình thường."

"Huống chi, hiện giờ ngươi sắp đính hôn với tiểu tử Vệ gia, ngươi và An Chính đã không thể ghép vào nhau. Dù vậy, hai ngươi vẫn là biểu huynh muội, đừng nháo quá lớn, người Tưởng gia sau này cũng là chỗ dựa của ngươi."

A Dao không nói lời nào, chỉ chờ Tưởng thị lải nhải xong, nàng mới lãnh đạm lên tiếng: "Ta đã nhớ kỹ, thái hậu mời về đi."

Tưởng thị bị thái độ lãnh đạm này của nàng làm cho nghẹn không nói lên lời, lập tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.

Nàng ta đi một lát, Tần Hành liền tiến vào.

Vừa rồi y đang ở trong ngự thư phòng bàn chuyện với triều thần, cửa điện đóng chặt nên không thể nghe thấy hai người đang nói gì.

Tần Hành hỏi: "Mẫu hậu tới làm gì?"

Chỉ bằng giọng điệu này của y liền có thể nhìn ra trước đây quan hệ mẫu tử giữa hai người không được tốt.

A Dao thuận miệng có lệ vài câu, rồi không nhắc lại nữa.

Còn mười lăm ngày nữa là đính hôn, A Dao và Tần Hành lại bàn thêm về chuyện này.

May mà mọi thứ không cần A Dao phải tự mình chuẩn bị, Tần Hành cười an ủi: "Tỷ tỷ chỉ cần thanh thản ổn định chờ ngày đến là được rồi."

Năm tháng bảy là ngày lành do khâm thiên giám tính ra.

Kỳ thật A Dao không thấy khẩn trương, nàng chỉ thấy kỳ quái.

Ngày đính hôn càng ngày càng gần, Đoạn Vân Chu lại không có chút động thái gì.

Không biết tại sao, A Dao cảm thấy bình tĩnh như thế lại càng thêm bất an.

Nàng không biết Đoạn Vân Chu thật sự muốn từ bỏ hay là đang chôn gió lốc lớn hơn nữa.

Nhưng đúng là đến tận ngày bốn tháng bảy, trước ngày đính hôn một ngày, Đoạn Vân Chu vẫn chưa thấy có động tác gì.

Hắn vẫn theo lệ thường đưa lễ vật một ngày ba lần tới, nhưng về chuyện đính hôn loại không nhắc đến một chữ.

Chỉ dựa vào việc đến tận lúc này hắn vẫn chưa từ bỏ tặng lễ vật, A Dao liền biết, Đoạn Vân Chu nhất định đang có kế hoạch gì đấy.

Nhưng nàng chỉ có thể chờ.

-

Thực tế, đính hôn không phải chuyện rất lớn, nhưng hoàng thượng vì thể hiện sự coi trọng với tỷ tỷ, cho nên vào ngày đính hôn cũng phải tổ chức yến hội.

A Dao biết, y đây là đang cho thế nhân xem thái độ của y.

Yến hội đặt ở biệt viện kinh giao, Tần Hành tự mình ra mặt, cho A Dao và Vệ Thành An đủ mặt mũi.

Cho nên, dù là đính hôn, người tới hoàn toàn không ít.

Mấy vị trưởng bối trong hoàng thất, trên cơ bản A Dao chưa gặp mặt được nhiều.

Thủy Tiên đi theo sau A Dao, giới thiệu từng người một. Chờ đến khi chào hỏi toàn bộ người, đã đến gần chính ngọ.

Điển lễ đã sớm kết thúc, chỉ chờ giữa trưa sau khi dùng cơm xong, yến hội hôm nay sẽ chính thức kết thúc.

Từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng Đoạn Vân Chu, A Dao tự an ủi mình, có lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều, có lẽ hắn đã từ bỏ rồi.

Nhưng chuyện không ngờ tới, Đoạn Vân Chu đã tới. Hơn nữa, hắn còn đặc biệt chọn thời điểm yến hội đông người nhất để tới.

Hôm nay hắn mặc áo dài màu đỏ nhạt, cực kỳ nổi bật trong các khách khứa mặc tố nhã. (Kiểu này là định thay thế An hoàn thành đính hôn ròi)

A Dao chưa từng thấy hắn mặc màu sắc diễm lệ như vậy.

Kỳ thật, khuôn mặt Đoạn Vân Chu rất diễm lệ, tinh xảo, nhưng bởi vì trước kia trên mặt hắn luôn có phần bệnh tất, y phục cũng đều là màu đen và xám cho nên khiến hắn thêm phần thành thục.

Xiêm y hôm nay thuộc màu sáng, vậy mà giúp hắn trở nên trẻ tuổi linh động hơn.

A Dao nhìn hắn từ xa, đột nhiên ý thức được thì ra hắn cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi vừa nhược quán* không lâu.

*Nhược quán: Một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là “nhược quán chi niên”(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục

So với dung mạo tinh xảo kia của hắn, Vệ Thành An tú khi liền có vẻ không đáng nhắc tới.

Đoạn Vân Chu chuẩn xác bắt lấy vẻ kinh diễm chợt lóe qua trong mắt A Dao.

Hắn đè xuống khóe môi đang cong lên, nỗ lực làm ra vẻ không quen thuộc, đạm nhạt nói: "Thần cố ý tới chúc mừng công chúa và Tiểu Vệ đại nhân đính hôn."

Hắn nói khách khí, Vệ Thành An đứng ở bên cạnh lại cực kỳ câu nên liếc nhìn A Dao một cái. A Dao chỉ coi như không nhìn thấy, thu lại ánh mắt, không nói gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đoạn Vân Chu không thèm để ý. Hắn chủ động tiến lên, nhận lấy lễ vật từ trong tay Vũ Hồi, tự mình đưa cho A Dao.

Trước mặt mọi người, A Dao tự nhiên là lễ phép khách sáo. Nàng ra hiệu cho Thủy Tiên nhận lấy, ngoài miệng khách khí nói: "Còn phải đa tạ An Quốc công đại giá quang lâm."

Nhưng chờ lúc rời khỏi tầm mắt của mọi người, nàng lại dữ dằn trừng hắn một cái.

Đoạn Vân Chu cảm thấy hắn hết thuốc chữa.

A Dao trừng hắn, hắn vậy mà cũng có thể nhìn ra trong ánh mắt hung dữ tàn nhẫn kia vẻ hờn dỗi đáng yêu.

Vì thế khóe môi cong lên, điệu bộ như cực kỳ hưởng thụ.

A Dao không biết hắn đang nghĩ cái gì, sau khi rời đi liền cùng Vệ Thành An về lại chủ vị.

Đoạn Vân Chu nhìn hai người sóng vai rời đi, đáy mắt hơi trầm xuống, không nói gì, chỉ là chắp tay với A Dao, rồi ngồi về vị trí của mình.

Trước khi xoay người, hắn yên lặng liếc nhìn Vệ Thành An một cái.

Không biết sao, Vệ Thành An bị cái liếc nhìn này làm cho rợn tóc gáy.

Dưới vẻ bình đạm bên ngoài, cất giấu gió lốc không thể biết trước.

Mặt trời nằng hè chói chang treo trên bầu trời cao, ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào người, trên hành lang giao một hạt liễu xanh xum xuê, lá cây thướt tha theo gió phấp phới, lại không mang theo một cơn gió lạnh nào.

A Dao rất sợ nóng, nàng gọi người dọn mấy lu băng tới đặt ở hành lang, lại phân phó hạ nhân cho khách khứa một chén chè hạt sen giải nhiệt.

Mọi người sôi nổi đứng dậy nói lời cảm tạ, cảm thán Trường Nhạc công chúa ôn nhu hiền huệ, Tiểu Vệ đại nhân thật có phúc khí.

Đoạn Vân Chu cách chủ vị của A Dao thật gần. Đoạn Vân Chu bê bát, một tay cầm thía khuấy hai cái, đồ sức và đá lạnh va vào nhau phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy. Đoạn Vân Chu mím môi, rũ mắt uống miếng to.

Giọng A Dao gần như là trong gang tấc, càng một tầng bình phong mỏng, dường như chỉ cần hắn duỗi tay ra là có thể ôm trọn được bờ vai gầy gò của nàng.

Nhưng lúc này, bên cạnh nàng lại có một kẻ khác.

Đoạn Vân Chu siết chặt cái thìa, kiệt lực kiềm chế cảm xúc của mình, trước mặt mọi người ra vẻ thờ ơ xa cách.

Nắng gắt từ từ dịch tới chỗ đất trống, Đoạn Vân Chu tính thời gian, hẳn là sắp đến lúc rồi.

-

A Dao có thể cảm giác được sau lưng luôn có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng.

Nàng muốn làm như không thấy, nhưng tầm mắt kia giống như dính chặt trên người nàng, khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Có hai vị tiểu thư tới tìm nàng nói chuyện nàng chưa để ý tới, A Dao nhíu mày nhỏ tới mức khó phát hiện, tạo thủ thế với Thủy Tiên, ý bảo nàng ấy dịch bình phong sang chính giữa hơn.

Không ngờ rằng, Thủy Tiên còn chưa kịp bước chân ra, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền tới từ ngoài viện.

Một thị vệ cao gầy vẻ mặt kinh hoảng lao vào sân, bùm một tiếng quỳ xuống đất, vội la lên: "Điện hạ, không tốt! Không biết là kẻ nào đã làm loạn bên ngoài phủ của chúng ta?"

"Làm loạn?"

Nơi họ đang ở, là tài sản riêng hoàng thượng thưởng cho A Dao.

Trước kia nơi này là một thôn trang do một vị quận vương lấy ra chơi, bởi vậy tuy ở kinh giao, xung quanh lại có không ít cửa hàng dân xá.

Chỉ là đính hôn mà thôi.

A Dao không muốn chuyện này ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của bá tánh, bởi vậy không có cho người phong bế con phố này.

Không ngờ rằng vậy mà thật sự xảy ra chuyện.

A Dao nghĩ nghĩ, nói: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Nói rõ ràng chút."

Thị vệ kia nói: "Hồi điện hạ, đầu tiên là có một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi muốn vào trong, thuộc hạ phái người đi qua hỏi hắn, không ngờ hắn trực tiếp nằm xuống đất la hét ầm ĩ nói là thuộc hạ ỷ thế hiếp người."

A Dao nhíu mày lại: "Đã có ý định nháo chuyện, các ngươi đuổi đi là được, cần gì phải tới báo ta?"

Thị vệ khó xử nói: "Người nọ có chuẩn bị mà đến, vừa mới ngã xuống, trên đường đột nhiên lao cả cả chục người, quỳ gối trước cửa khóc lóc, nói là cầu chủ tử tha cho lão gia nhà họ một mạng. Thuộc hạ thấy cách ăn mặc của các nàng, hẳn là gia đình nghèo khổ, nhưng rõ ràng là có chút công phu trong người."

Nghe hình dung của hộ vệ, đúng thật là có chuẩn bị mà đến.

Chỉ là không biết lý do là gì?

Chẳng lẽ chỉ là muốn phá hỏng cuộc đính hôn hôm nay?

Hoặc là thật sự có oan tình gì?

A Dao nghĩ vậy, tầm mặc không nhịn được liếc về hướng Đoạn Vân Chu.

Nàng trầm ngâm một lát, nói: "Đừng để ý tới, cứ trông giữ người lại rồi trấn an tâm bá tánh, chờ thêm mấy ngày nữa lại nói."

Không nghĩ tới, Đoạn Vân Chu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở lời.

"Diện hạ, đã là chuyện đề cập tới an nguy của bá tánh, há có thể kéo dài được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play