Đoạn Vân Chu luôn có thói quen mang theo vũ khí bên người.
Đai lưng trên người hắn chính là nhuyễn kiếm, A Dao chưa từng thấy hắn dùng nhuyễn kiếm để giết người bao giờ.
Mà hiện tại, thứ A Dao cầm trong tay chính là thanh nhuyễn kiếm đó.
Đoạn Vân Chu chỉ cảm thấy có kiếm quang xét qua trước mắt, ngay sau đó ngực đau xót, thanh nhuyễn kiếm này bỗng nhiên đâm vào ngực hắn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn vậy mà cảm thấy, A Dao thật sự muốn giết hắn.
Không phải chưa từng bị thương, nhưng không có lần nào lại khiến hắn cảm thấy đau đớn như vậy.
A Dao chưa từng sử dụng kiếm, cho nên khi đâm vào hơi lệch vị trí một ít.
Tuy nhiên, sức nàng dùng không nhỏ. Mặc dù không tâm trúng tâm mạch, cũng đã chọc ra một cái lỗ trên ngực Đoạn Vân Chu.
Tiếng mũi kiếm xé rách vải lụa trong không gian trống vắng này có vẻ chói tai đến lạ.
Đoạn Vân Chu cuối cùng đã hiểu, mặc dù là thứ đồ chơi trước kia bị hắn nhốt vào lòng bàn tay cũng có tính tình.
Huống chi, A Dao lại không phải đồ chơi.
Nàng tàn nhẫn và kiên quyết, chỉ cần là nàng muốn làm, vậy không ai có thể ngăn nàng lại.
A Dao tuyệt tình nói: "Công tử, ta đã có vị hôn phu."
Máu tươi ào ạt trào ra, thấm đẫm vải dệt trước ngực.
Sắc mặt Đoạn Vân Chu tái nhợt. Hắn dùng tay che lại vết thương, cố chấp nói: "Đây sao có thể coi là đính hôn? Vệ Thành An sao có thể được coi là vị hôn phu của nàng?"
A Dao bị nhìn bởi ánh mắt này của hắn, đầu quả tim đột nhiên run lên. Nàng nhắm mắt lại, tay nắm chuôi kiếm không khỏi buông lỏng, nhuyễn kiếm cứ vậy rơi xuống đất.
Mũi kiếm nhiễm máu rơi bộp xuống, vết máu bắn đầy đất.
Đoạn Vân Chu kêu lên một tiếng, máu tươi không ngừng trào ra dường như đã rút đi toàn bộ sức lực của hắn. Cổ tay mất sức, tay vốn đang để lên cánh cửa không tự chủ được mà trượt xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.
Khách khứa vẫn chưa kịp rời đi cách đó không xa nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía bên này, may mà từ hướng của bọn họ không thể nhìn thấy A Dao, chỉ có thể nhìn thấy Đoạn Vân Chu đang chống trên mặt đất.
"An Quốc công…"
"Đó là An Quốc công sao?"
"Còn không mau đi thông báo cho công chúa điện hạ, gọi người tới xem An Quốc công bị làm sao?"
……
Tiếng nghị luận truyền vào tai hai người, A Dao vốn định trực tiếp bỏ lại hắn rồi rời đi, nhưng nhìn từng đợt người đang tụ lại, nàng dừng lại bước chân.
"An Quốc công, ngươi không sao chứ?"
Bỗng nhiên có một giọng nữ truyền đến, A Dao cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ ra đã nghe được ở đâu.
Thấy có người càng ngày càng tới gần, Đoạn Vân Chu bỗng nhiên ngồi dậy, đóng sầm cửa phòng lại.
Nhưng do mất máu quá nhiều, cho nên không có tí sức nào, lúc lao vào phòng hắn suýt nữa ngã vào người A Dao.
A Dao nhíu mày muốn tránh đi, định hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, liền thấy Đoạn Vân Chu thấp giọng hít một hơi, gian nan nói: "Đừng để cho người khác biết."
Ánh mắt A Dao lập tức trở nên phức tạp.
Nếu để người khác biết Đoạn Vân Chu bị nàng đâm tại biệt việt của nàng, đến lúc đó chỉ sợ lời nói khó nghe nào đều có thể truyền ra ngoài.
A Dao không nói gì.
Đoạn Vân Chu dùng một tay che lại miệng vết thương, máu tươi không ngừng tràn ra, một tay khác đưa qua muốn nắm tay A Dao.
Nhưng đến lúc sắp chạm vào nàng lại đột nhiên dừng lại, đổi hướng khác, đi nắm lấy tay áo A Dao.
Bên môi hắn đã tràn ra chút máu tươi, khiến đôi môi vốn luôn tái nhợt nhiễm sắc đỏ tươi. Hắn thấp giọng nói: "… A Dao, nàng thật sự muốn giết ta, đúng không?"
Giọng hắn nghe không hiểu sao thấy hơi đáng thương, A Dao không trả lời. Nàng giương mắt nhìn ra ngoài cửa, trực tiếp đẩy tay Đoạn Vân Chu ra, muốn mở cửa đi ra ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có lẽ động tác nàng hơi vội vàng, lúc ra cửa cũng không ngẩng đầu, suýt nữa va phải người khác.
"Tần Di Phương?"
A Dao nghi hoặc lên tiếng, bỗng nhiên nhận ra giọng nói quen thuộc kia hình như là của nàng ta.
Tần Di Phương cũng bị nàng dọa sợ, vẻ lo lắng trong mắt vẫn chưa tan đi. Nàng chần chờ một lát, chỉ vào cửa phòng đóng chặt: "Mời vừa rồi… An Quốc công… Ngươi và An Quốc công…?"
A Dao nghe giọng điệu gập ghềnh này của Tần Di Phương liền biết trong lòng nàng ta cất giấu tâm tư gì. Nàng cười nhạo, nói: "An Quốc công bị bệnh, xông vào phòng bản công chúa, ta liền nhường lại phòng cho hắn. Nhã Ngôn quận chúa nếu mà lo lắng, không bằng vào xem thử?"
Nói xong, không thèm nhìn vẻ mặt Tần Di Phương như thế nào, trực tiếp nâng bước rời đi.
Tần Di Phương bị thái độ này của nàng chọc giận đến mặt đỏ tía tai. Dù vậy, thấy nàng rời đi, vẫn là không nhịn được tiến lên gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Quốc công, ngươi ở bên trong sao? Nghe nói là thân thể ngươi không khỏe, có nặng lắm không?"
Đoạn Vân Chu và Tần Di Phương không tiếp xúc nhiều, nếu không phải vừa rồi nghe được cuộc đối thoại của A Dao và nàng ta, hắn căn bản không biết người đứng bên ngoài là ai.
Nhưng lúc này hắn không kịp nghĩ quá nhiều, hắn chống giường, kiệt lực kiềm chế giọng nói run run, nói: "Ta không sao, chỉ là làm phiền quận chúa gọi hộ vệ ta tới."
Tần Di Phương nghe giọng hắn không có gì khác thường, hơi yên tâm, ôn nhu lên tiếng rồi trở lại sân tìm Vũ Hồi.
Khi Vũ Hồi tiến vào, Đoạn Vân Chu gần như đã mất đi ý thức, cả mảng lớn xiêm y trước ngực bị nhiễm đen. Vũ Hồi muốn tới dìu hắn, tay phát run lên, hắn cả kinh nói: "Chủ tử… Ngài đây là…"
Đoạn Vân Chu dùng chút sức lực cuối cùng vỗ vỗ tay hắn, suy yếu nói: "… Đừng lộ ra."
Vũ Hồi hiểu ngay, hắn vội gật đầu, đỡ Đoạn Vân Chu đứng lên đi ra ngoài.
Gian ngoài hẳn là đã được A Dao bày mưu đặt kế, khách khứa đều đã đi hết, tỳ nữ không còn lại mấy người. Vũ Hồi hơi yên tâm, đỡ Đoạn Vân Chu trở về xe ngựa công phủ.
Đại khái là một đường này đã tiêu hao hết sức lực, Đoạn Vân Chu vào dính vào đêm liền không tự chủ được nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Đến khi hắn tỉnh lại, đã nằm trong phòng ngủ ở công phủ.
Vũ Hồi và Mục Thiệu đang nhỏ giọng bàn luận gì đó, Đoạn Vân Chu chống tay ho khụ một tiếng, vết thương ở ngực lập tức truyền đến nỗi đau do bị xé rách.
Hai người theo tiếng nhìn qua, Mục Thiệu vội ấn hắn nằm xuống, bất đắc dĩ nói: "Chủ tử, vết thương của ngài vừa mới được băng bó, đừng lộn xộn."
Đoạn Vân Chu thấp giọng ừ một câu, Mục Thiệu cúi người nhìn vết thương hắn, yên tâm nói: "Mau mà không bị vỡ."
Đoạn Vân Chu hỏi: "Vết thương như thế nào?"
Mục Thiệu thở dài: "Nữ nhân này…"
Hắn vừa thốt ra được ba chữ đã bị ánh nhìn lạnh lùng của Đoạn Vân Chu lướt qua.
Vội vàng sửa lời: "Trường Nhạc trưởng công chúa! Công chúa điện hạ ra tay cũng thật ác độc, nếu mà lệch đi một ít nữa, nói không chừng thật sự sẽ nguy hiểm tới tâm mạch."
Đoạn Vân Chu lại cong môi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta có chừng mực."
Tâm cảnh giác của hắn từ trước đến nay đều rất mạnh, dù là đối với A Dao cũng sẽ không chút lơi lỏng.
Đây là thói quen hắn đã duy trì mười mấy năm.
Cho nên ngay lúc A Dao chạm vào nhuyễn kiếm bên hông, hắn liền ý thức được.
Nhưng hắn không tránh đi.
Hắn chỉ muốn biết, khi mà A Dao tự tay cầm kiếm đâm hắn, rốt cuộc có thể có một chút đau lòng không.
May mắn, A Dao mặc dù biểu hiện lạnh nhạt, mà thấy hắn suy yếu ngã xuống trước mặt nàng, nàng vẫn là không có thờ ơ.
Hắn liều mạng cũng muốn biết, có lẽ đó là một chút không đành lòng sót lại đi.
Chỉ cần biết trái tim A Dao còn có một khe hở, Đoạn Vân Chu đã thấy đủ.
Mục Thiệu trơ mắt nhìn hắn nhộn nhạo, bất đắc dĩ nói: "Chủ tử, ngài hiện giờ thật sự có thể coi là bị sắc đẹp làm chậm trễ tiền đồ đó."
Đoạn Vân Chu lại nghiêm mặt nói: "Ai nói, ta cho người đi tra Tưởng gia, đã tra ra được cái gì rồi?"
-
Khi A Dao trở lại phòng, tay phải cầm kiếm hơi phát run.
Ngón tay nàng cũng bị bắn lên máu, Thủy Tiên bưng nước vào rửa tay cho nàng.
"Điện hạ, người đây là…"
Thủy Tiên tất nhiên biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy lo lắng hỏi: "An Quốc công nếu mà truy cứu vụ này, có thể sẽ…"
Nàng ấy chưa nói hết lời, nhưng A Dao đã hiểu ý nàng.
Đoạn Vân Chu là quốc công do hoàng thượng thân phong, dù là công chúa cũng không thể tùy tiện đâm hắn.
Nếu để người khác biết A Dao tự tay đâm Đoạn Vân Chu bị thương, nếu thật sự truy cứu, vụ này không thể tùy tiện cho qua được.
A Dao để cho Thủy Tiên rửa sạch và lau khô tay cho nàng, nàng chống trán, không có tinh thần nói: "Hắn sẽ không truy cứu."
Thủy Tiên không nói nữa.
Dù sao cũng là việc tư của chủ tử, nàng chỉ là một nô tỳ, không thể hỏi quá nhiều.
Chỉ quan tâm hỏi một câu: "Tay điện hạ vừa nãy run quá, có phải bị dọa rồi không? Có cần nô tỳ truyền thái y tới khai thuốc an thần cho người không?"
Bị thương đâu phải là nàng, nàng bị dọa cái gì chứ.
A Dao vẫy vẫy tay, nói: "Ta không sao, ngươi cho người đi tra vụ việc hôm nay, nhìn xem chuyện Liên Tâm rốt cuộc là như thế nào."
Thủy Tiên đồng ý, lại nói: "Việc này bất luận thế nào đều là vấn đề của Vệ gia, vừa rồi hoàng thượng đã sai người tới, nói là người không cần lo lắng."
A Dao ừ một tiếng, nói: "Chuyện kế tiếp ngươi đi xử lý đi."
"Vâng, nô tỳ đã rõ."
-
Vào lúc ban đêm, A Dao về lại phủ công chúa.
Trên đường trở về còn mơ hồ nghe được tiếng bàn luận chuyện hôm nay.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Hôm nay có người tới đại náo tiệc đính hôn của trưởng công chúa, vụ việc này đã bị truyền ra mỗi một góc trong kinh thành.
A Dao nghe thấy tiếng nghị luận không thấy kỳ quái, làm nàng kỳ quái chính là thái độ của bá tánh.
Hiếm có vui sướng khi người khác gặp họa, ai ai khi nhắc tới Trường Nhạc trưởng công chúa đều dùng một giọng điệu thương tiếc than thở.
A Dao nhăn nhăn mày, cảm thấy điểm này hơi không hợp với lẽ thường.
Chờ khi xe ngựa tiến vào phủ công chúa, A Dao dặn dò Thủy Tiên: "Đi tra thử, xem có người rải rác thứ gì không?"
Thủy Tiên nói: "Đã phái người đi tra trước rồi, hẳn là có người truyền quá khứ của Vệ đại nhân ra, lại thêm cách làm của người Vệ gia nên người dân đều cảm thấy người nhà bọn họ vì muốn leo lên công chúa. Mà trưởng công chúa người thực tế lại chẳng hay biết gì, cho nên bá tánh trong kinh mới có thể thấy tiếc nuối cho điện hạ người, cảm thấy người đáng thương."
A Dao hỏi: "Điều tra ra được là ai làm không?"
Thủy Tiên lặng lẽ liếc nàng, im lặng.
A Dao từ biểu tình này liền biết đáp án.
"Là Đoạn Vân Chu sao?"
Thủy Tiên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hẳn là đã an bài hết từ lâu rồi."
A Dao hỏi: "Vậy Liên Tâm thì sao, không phải là Đoạn Vân Chu phái người làm chứ?"
Thủy Tiên đáp: "Không phải An Quốc công. Chỉ là, Liên Tâm thật sự đã chết, có lẽ là do người Vệ gia làm."