Trước đó vài ngày, Trạm Vân đã đưa Diệu Hàm trở về quê ở Giang Châu, sau đó Đoạn Vân Chu kêu nàng ấy đổi tuyến đường đi một chuyến tới Lăng Dương.

Khi Trạm Vân tới gõ cửa thư phòng, trên bàn Đoạn Vân Chu đã chất đầy son phấn cao như núi.

"Trạm Vân?" Đoạn Vân Chu thấy nàng tiến vào, vẫy vẫy tay: "Lại đây, nhìn xem có thích gì không?"

Trạm Vân do dự bước tới, chọn mấy hộp mở ra nhìn thử.

Có mấy hộp phấn mặt nhìn tinh xảo vô cùng.

Son phấn bên trong đều là dùng trân châu và xà cừ để nghiên thành bột phấn, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm đặc trưng.

Đúng là không có nữ tử nào sẽ không thích, nhưng Trạm Vân lại không thiếu mấy thứ này.

Trạm Vân đã nghe được chuyện A Dao từ chỗ Vũ Hồi, cảm thấy trên đời này thật sự là kỳ diệu.

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Đoạn Vân Chu, Trạm Vân bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn nói theo tâm ý hắn: "Bất luận có thích hay không thì đều có thể nhìn ra được chủ tử dụng tâm, cô… Trường Nhạc công chúa sẽ hiểu tâm ý chủ tử."

Đoạn Vân Chu hơi yên tâm hơn.

Hắn chọn mấy hộp đặt sang bên cạnh, hỏi tiếp: "Lúc trước ngươi đi theo nàng một năm, ngươi cảm thấy A Dao sẽ thích gì nữa?"

Trạm Vân châm chước một lát, nói: "Công chúa hình như không thích thứ gì lắm, ngày thường cũng chỉ hay xem thoại bản để giết thời gian thôi."

Đoạn Vân Chu cũng từng thấy A Dao đọc thoại bản, nhưng trước mặt hắn nàng rất ít đọc mấy thứ đó.

Hắn nhăn mày, hỏi: "Ta nhớ nàng giỏi vũ giỏi cầm, nếu tìm cầm của nàng, nàng sẽ thích chứ?"

Trạm Vân lại nói: "Công chúa hình như không thích lắm."

Đoạn Vân Chu mờ mịt liếc nhìn nàng.

Trạm Vân nói: "Tuy công chúa chưa từng nói, nhưng hẳn là nàng cực kỳ chán ghét nhảy múa. Lúc ấy, khi học ở phủ công chúa, nàng sống thật sự là không tốt chút nào."

Đoạn Vân Chu chưa từng hiểu biết A Dao.

Sau khi gặp được A Dao, hắn thật sự là đã diều tra nàng rõ ràng, lại chưa từng nghĩ tới nàng thích gì, ghét gì.

Mãi đến khi nàng rời đi, Đoạn Vân Chu mới biết mình bỏ lỡ bao nhiêu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Đoạn Vân Chu bắt đầu muốn đặt A Dao vào trong lòng.

Lúc trước, trong lòng hắn, A Dao chỉ là một nữ nhân có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nàng trong lòng hắn căn bản không quan trọng đến vậy, luôn là có thể có hoặc có thể không.

Khi rảnh rỗi, hắn có thể sẽ hơi nhớ nàng, cả thấy nữ nhân này khá thú vị.

Nhưng nếu không rảnh, trong lòng hắn cũng chỉ có bản thân và công sự triều chính.

Hắn gấp không chờ nổi muốn hồi kinh, gấp không chờ nổi muốn củng cố vị trí của mình.

Từ lúc còn rất nhỏ, từ lúc biết thân thế của mình, mỗi thời mỗi khắc hắn đều chưa từng từ bỏ ý niệm này.

Thân phận này không hề làm hắn cảm thấy vinh quang, ngược lại chỉ có thống khổ bất tận.

Thái hoàng thái hậu nhặt hắn từ trong bóng tối ra, rồi lại rất nhanh đã mất vì bệnh.

Trước khi chết, thái hoàng thái hậu nói cho hắn: "Mẫu thân ngươi sinh ngươi đã không dễ dàng, ngươi phải đối tốt với nàng."

Thái hoàng thái hậu nuôi hắn 5 năm, hắn liền nhịn Đoạn Duệ 5 năm.

Để cho nam nhân mà Thừa Âm yêu cả đời này sống lâu hơn 5 năm, 5 năm này ủng coi như trả lại ân sinh dục năm đó cho Thừa Âm.

Trong lòng Đoạn Vân Chu không hề có tình yêu với phụ mẫu, cho nên hắn chưa từng biết yêu là gì, rốt cuộc thế nào mới được xem như là yêu một người.

Trước đó, hắn cũng không phải rất thích A Dao. Hắn thấy nàng là người ngoan ngoãn, nghe lời, quyến rũ, mang theo bên người không quá phiền, lại còn thông minh hiểu chuyện.

Nàng luôn hiểu rõ thân phận của mình, không nghĩ là hắn gây khó dễ cho nàng. Khi đó, đối với sự nhường nhịn thuận theo của A Dao, hắn rất vui lòng.

Nhưng hắn không ngờ được là, sự thuận theo và nhường nhịn khi đó từng bước trở thành nhẫn nại đến cuối cùng, mài mòn đi tất cả tình cảm.

Hiện giờ tình thế đảo ngược, người chờ đợi lúc này lại biến thành hắn.

Đoạn Vân Chu thế mới biết, chờ người quay đầu lại là chuyện thống khổ cỡ nào.

Đoạn Vân Chu trầm mặc một lúc lâu, hỏi Trạm Vân lần nữa: "Ngươi cảm thấy A Dao sẽ thích chứ?"

Lần này Trạm Vân không trả lời.

Đoạn Vân Chu hiểu, nhưng hắn lại không hề thấy thất vọng.

Thực tế, không ai rõ ràng tâm tư lúc này của A Dao hơn hắn.

Nàng đối với hắn không phải không giữ lại tình cảm, mà nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy thất vọng trong lòng.

Chỉ có hắn cực lực cứu vãn tình hình, rồi một ngày nào A Dao sẽ hồi tâm chuyển ý.

Trên đời này chưa có chuyện gì mà Đoạn Vân Chu hắn không làm được, không có người nào mà hắn không chiếm được.

A Dao không muốn quay đầu lại, vậy hắn đuổi theo nàng là được.

Nhưng son phấn đó cuối cùng vẫn được đưa đến cho A Dao.

Đoạn Vân Chu kêu Vũ Hồi chia làm mấy lần, một phần một ít, ngày nào cũng đưa đến phủ công chúa.

Nhưng không có gì bất ngờ, tất cả đều được trả về.

Ngay từ đầu chỉ là yên lặng trả về, đến cuối cùng, A Dao có lẽ không thể nhẫn nại nữa, liền gọi người đưa thư cho Đoạn Vân Chu, nói mình không thiếu thứ gì.

Vũ Hồi thấp thỏm mang theo lời nói trở về, chỉ sợ Đoạn Vân Chu sẽ tức giận. Vậy mà không ngờ, Đoạn Vân Chu giống như không nghe thấy, mỗi ngày vẫn như thường lệ phái người đưa đồ đến phủ công chúa.

Tuy nhiên, không được mấy ngày, đồ của hắn ngay cả phủ công chúa cũng không vào được.

Ngày nào Vũ Hồi trở về đều rất bất đắc dĩ, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Đoạn Vân Chu, hắn lại không biết nên nói cái gì.

"Lại trở về?" Lúc đó, Đoạn Vân Chu đang ở trong thư phòng xem chính văn Lại Bộ.

Vũ Hồi gật gật đầu.

Đoạn Vân Chu không ngại, giơ tay chỉ cái bàn thấp bên cạnh, Vũ Hồi liền đặt đồ xuống.

Đoạn Vân Chu nói: "Ngày mai lại đổi mấy thứ khác, tiếp tục đưa qua."

Vũ Hồi thật sự không rõ, nói: "Chủ tử, công chúa còn không cho chúng ta vào phủ nữa!"

Đoạn Vân Chu lại nói: "Không sao, dù nàng có tức giận thì cũng hơn là so với người lạ."

Vũ Hồi: "……"

Đoạn Vân Chu đặt công văn trong tay xuống, hỏi: "Chuyện cho ngươi đi điều tra mấy ngày, giờ như thế nào rồi?"

Vũ Hồi thấy vẻ mặt này của hắn liền biết hắn đang nói cái gì.

Hắn lập tức hồi bẩm: "Thuộc hạ vẫn luôn phải người ẩn nấp xung quanh Vệ gia, gần đây đúng là hoàng thượng đã tìm Vệ đại nhân tiến cung nhiều lần, Vệ Thành An cũng có vài lần đưa thiếp tới phủ công chúa."

Con ngươi Đoạn Vân Chu giật giật: "Y cũng đưa đồ? A Dao để ý tới y không?"

Vũ Hồi không nói gì, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng đang trả lời, đương nhiên.

Sắc mặt Đoạn Vân Chu trầm xuống: "Xem ra là sắp đính hôn thật?"

Hắn biết rõ còn cố hỏi, so với người khác, hắn còn biết rõ hơn, nhưng chỉ là không muốn tiếp nhận thôi.

Vũ Hồi bất đắc dĩ than một tiếng, nói: "Chủ tử biết rõ tình thế trong triều không quá lạc quan, hoàng thượng lực đơn thế mỏng, tâm tình mẫn cảm, trong triều này có thể nói là ai cũng không dám tin tưởng." ( truyện trên app T𝕪T )

"Mấy thế hệ Vệ gia thuần thần. Trong hoàn cảnh trước mắt, hoàng thượng cần nhất chính là trụ chống đỡ như Vệ gia. Bởi vậy, bất luận từ phương diện nào, Vệ Thành An và Trường Nhạc công chúa đính hôn, đối với họ đều là trăm lợi không một hại."

Đoạn Vân Chu đương nhiêu hiểu, hắn nhắm mắt lại, nói: "Cho người tiếp tục quan sát Vệ Thành An đi, hành sự ẩn nấp chút. Sau đó cho người đi điều tra quá khứ của y, mau chóng bẩm báo."

Khi mở mắt ra, sắc mặt hắn đã khôi phục vẻ nhàn nhạt kia.

Nhưng Vũ Hồi có thể nhìn ra, đáy mắt hắn cất chứa vẻ không cam lòng dày đặc.

-

Thời gian gần đây A Dao đều bị Đoạn Vân Chu quấy nhiễu liên tục.

Gần như ngày nào hắn cũng phái người đưa đồ đến phủ công chúa ba lần.

Có khi là trâu châu trang sức, có khi là son phấn, đôi khi còn có cả vải dệt quý báu.

A Dao chưa từng nhận lấy, thậm chí còn truyền lời đi vài lần là đừng đến nữa, duyên phận giữa hai người sớm đã kết thúc, huống chi nàng không cần thứ gì cả.

A Dao tự nhận là giọng điệu mình đã rất lạnh lùng, vậy mà không ngờ Đoạn Vân Chu vẫn bám riết không tha.

Trước kia sao không phát hiện thấy hắn có nghị lực như vậy, đụng phải tường nam* vài lần cũng không quay đầu chứ?

*Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý

Hôm nay Thủy Tiên lại ôm vào một cái rương tơ lụa và tơ ánh trăng lớn vào, tất cả đều là nguyên liệu tốt để làm y phục mùa hè.

A Dao đau đầu xoa mi tâm, hỏi: "Sao hôm nay lại bê vào đây?"

Thủy Tiên hơi sửng sốt, nói: "Đây là Vệ công tử đưa tới."

Có lẽ nhiều ngày nay bị Đoạn Vân Chu nháo đến mức hết sạch hứng thú, mặc dù là Vệ Thành An đưa tới cũng không thể gợi lên hứng thú của A Dao.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, vẫy vẫy tay nói: "Ném vào kho hàng đi."

Sau mấy tháng nữa sẽ đính hôn với Vệ Thành An, thực tế hai người căn bản chưa gặp mặt được mấy lần.

Ngày thường hai người đều truyền lời thông qua Tần Hành, có khi sẽ đưa nhau chút lễ vật coi như tín vật.

Nhưng từ ngày ấy sau khi chia tay từ trong cung, hai người chưa từng gặp mặt lần nữa.

Thủy Tiên có lúc sẽ lo lắng hỏi: "Công chúa, quan hệ giữa người và Vệ công tử không mặn không nhạt như thế này, sau này thành thân có thể sống được hay không?"

A Dao lại nói: "Ta căn bản không để ý. Ta nguyện ý gả cho y, chỉ là bởi vì người Vệ gia thanh chính, tam đại thanh liêm. Gia tộc đối với hậu thế như vậy, nhất định sẽ cực kỳ coi trọng quy củ, vậy mới có thể giữ được gia phong thuần khiết trong nhiều năm."

"Bởi vậy, nhà họ nhất định sẽ không dạy ra được tay ăn chơi nào."

Nàng dừng lại, rồi nói tiếp: "Ta vốn đã không muốn thành thân, gả cho người như vậy đúng là hợp tâm ý ta. Sau khi thành thân, y vẫn có thể tiếp tục nghĩ tới tình nhân cũ của y, tiếp tục đọc tứ thư ngũ kinh. Còn ta, ta vẫn sẽ tiếp tục làm công chúa tiêu sái sung sướng, ngày tháng như vậy mới đúng như là mong muốn."

Thủy Tiên tưởng tượng theo lời nàng, thế nhưng cũng cảm thấy ngày tháng như vậy cực kỳ thích ý.

Nàng đi qua rót một chén trà cho A Dao, nói: "Nô tỳ rất bội phục công chúa, hiểu rõ bản thân muốn thứ gì."

A Dao lại cười châm chọc: "Trước kia ta cũng không biết, chỉ là bởi vì không chiếm được bất cứ thứ gì, mà sống sót an ổn là quý giá nhất, không dễ làm nhất mà thôi."

Thủy Tiên nghe giọng điệu đạm mạc của nàng, vậy mà nghe ra được vẻ chua xót trong lời nói.

Thủy Tiên đi theo Tần Hành từ nhỏ, tất nhiên hiểu rõ quá khứ nhấp nhô của A Dao, công chúa không hề may mắn như trong miệng thế nhân hiện tại chút nào.

Nàng đau lòng cảm thán một câu: "Công chúa có thể chịu đựng được cực khổ trong quá khứ, tương lai chắc chắn sẽ trôi chảy rực rỡ."

A Dao uống một ngụm trà, sau đó cười lau khóe môi, nói: "Chỉ hy vọng là vậy! Hy vọng tương lai sau này ta có thể sinh hoạt thuận lợi an ổn, vậy là đủ rồi."

Thủy Tiên tiếp lời: "Tất nhiên rồi."

A Dao nghe xong cũng không phản bác, lúc này bụng nàng hơi đói, cho người tới truyền thiện.

Thủy Tiên mau chóng đi xuống phân phó.

Nhìn bóng lưng nàng ấy, A Dao nhanh chóng thu lại nụ cười.

Nàng đương nhiên muốn an ổn trôi chảy, luôn tiến về phía trước, lại chỉ sợ, sẽ có người không hy vọng nàng sống tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play