Có lẽ là do lúc nãy nói quá nhiều với các triều thần, giọng Tần Hành hơi nghẹn ngào. A Dao khôi phục tinh thần, chưa kịp hành lễ, rót cho y một ly trà trước.
"Đa tạ." Tần Hành cười nhận lấy, đè lại động tác muốn khom người của nàng: "Tỷ tỷ, tìm trẫm có việc sao?"
"Không hẳn là có việc, chỉ là tiến cung thăm hoàng thượng."
"Gần đây trẫm hơi bận, vì vậy mà đã làm lơ tỷ tỷ rồi." Y chủ động nhắc tới yến hội ngày ấy: "Mấy người trẫm chọn lựa thế nào, tỷ tỷ có vừa lòng?"
Kỳ thật chỉ là nói nhiều hơn mấy câu với Vệ Thành An, năm người khác nàng thậm chí còn quên mất đã trông như thế nào rồi.
A Dao tùy tiện nhắc vài câu, sau đó hỏi: "Vệ Thành An… Có phải người hoàng thượng không? Hoặc là nói, y có phải người mà bệ hạ chọn cho ta?"
Tần Hành không nói gì, coi như cam chịu.
A Dao hiểu.
Nói thật, nàng cũng không phải kiểu người lương thiện.
Nếu dựa theo tính tình trước kia của nàng, nàng chỉ cần bản thân an ổn hạnh phúc là được, căn bản không muốn quản chuyện người khác.
Chỉ là, Tần Hành là ngoại lệ.
Có lẽ, giữa song sinh tử luôn có một cảm ứng không thể tách rời, A Dao cảm thấy dường như nàng luôn có thể định liệu trước vẻ nôn nóng không bình thường dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của y.
Cục diện rối rắm Hòa An đế để lại cho y không dễ thu thập đến vậy.
Ngay bữa tiệc ngày ấy, từ hành vi của người Tưởng gia là có thể nhìn ra hoàng quyền không ổn.
Mà Tần Hành chưa cưới chính thê, hậu cung chỉ có mấy tần thiếp đáng thương gom cho đủ số, dưới gối lại không có một công chúa, các triều thần sao có thể yên tâm.
A Dao do dự một lát, cuối cùng không thử cho quanh co lòng vòng, nàng trực tiếp nói ra phỏng đoán của mình: "Hoàng thượng có phải cần Vệ gia ủng hộ?"
Tần Hành: "Tỷ tỷ đang nói cái gì? Trẫm ở trong lòng tỷ tỷ chính là vô dụng như vậy? Muốn dùng công chúa liên hôn để củng cố thế cục?"
A Dao đương nhiên không hề nghĩ như vậy.
"Trẫm không dối gạt tỷ tỷ. Hiện giờ tình thế trong triều đúng là không được tốt, chỉ là trẫm mang Vệ Thành An ra cũng chỉ là muốn tương lai sau này của tỷ tỷ được thư thái hơn một ít."
"Trong lòng trẫm có hai người được chọn, một là Vệ Thành An…" Tần Hành biết tại sao nàng nói như vậy. Y cố ý dừng một lát, xem phản ứng của A Dao: "Một người khác là Kiều Việt."
"Kiều Việt từng là thư đồng của trẫm, nhân phẩm tâm tính trẫm hiểu rõ, gia thất trong sạch, nếu tỷ tỷ thích…"
A Dao không đợi y nói xong liền nói thẳng: "Thôi, Vệ Thành An đi! Ai cũng không thể ghét bỏ ai! Sau khi đính hôn với y còn có thể sống cuộc đời riêng của mỗi người. Nếu sau này không ở được thì một phách hai tán*, ta cũng không có gì để áy náy."
*Một phách hai tán: Nôm na là chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra
Tần Hành hiểu: "Tỷ tỷ nghĩ vậy là tốt nhất. Dù sau này tỷ có thành thản, trẫm vẫn sẽ cho hai người ở phủ công chúa. Tài văn chương của Vệ Thành An, trẫm không muốn lãng phí, đến lúc đó tiếp tục cho y tiếp tục làm ở Hàn Lâm Viện."
Y đặt chung trà xuống, cẩn thận thương thảo vài câu với A Dao, rồi phân phó Thiệu Khanh: "Gọi người Lễ Bộ tới, trẫm muốn để họ chọn ngày lành cho tỷ tỷ."
-
Khi Nhung Gia Bình tiến vào, Vũ Hồi đã bị đuổi ra ngoài, một mình Đoạn Vân Chu ngồi trước bàn, đang tự rót tự uống.
Y tiện tay đóng cửa lại, nói: "Với cái thân thể ngọc ngà kia của ngươi mà còn có thể uống rượu? Mục Thiệu không cản ngươi?"
Đoạn Vân Chu khi được nuôi ở phủ Thừa Âm công chúa, mỗi ngày đều là một bữa no một bữa đói, không đến hai năm liền bị bệnh bao tử nghiêm trọng.
Sau đó y một mình tới Lăng Dương, bên người ngoài trừ Trạm Vân thì không còn cô nương nào khác, mà đám người Vũ Hồi đều là hộ vệ, căn bản không quá cẩn thận.
Thân mình của hắn vì vậy càng lúc càng kém.
Khi Đoạn Duệ còn ở từng muốn diệt trừ hắn, thừa dịp một hôm Đoạn Vân Chu không ở trong phòng, gọi người đến tẩm độc vào xiêm y của hắn. Lần đó hắn suýt mất mạng, chính là Nhung Gia Bình tìm Mục Thiệu ở trong kinh tới thay hắn giải độc và điều trị thân mình.
Nhưng từ lúc đó, Đoạn Vân Chu không còn ngồi ăn cơm cùng bàn với ai nữa.
Ngay cả Nhung Gia Bình quen biết từ nhỏ cũng chưa từng lại được ăn cơm với hắn.
Hôm nay không biết mặt trời có phải mọc từ hướng tây không, hắn lại tới tìm y rủ cùng dùng bữa và uống rượu.
Nhung Gia Bình yên lặng cảm thán một câu. Đoạn Vân Chu nhạy cảm bắt giữ được, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn rồi thất vọng.
Ánh mắt hắn có chút hoảng hốt, rõ ràng đã uống không ít. Nhung Gia Bình cảm thấy buồn cười, hỏi: "Thế nào, thì ra ngươi không phải tới tìm ta hả?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đoạn Vân Chu im lặng, chỉ đẩy bầu rượu trong tầm tay về phía y.
Nhung Gia Bình mở nắp ra ngửi: "Uống rượu mạnh như vậy, chẳng lẽ là muốn mượn rượu tiêu sầu?"
Đoạn Vân Chu không để ý tới y.
Nhung Gia Bình không giận, y tự rót đầy cho mình một chén, sau đó cụng chén với Đoạn Vân Chu: "Là vì chuyện A Dao à?"
Nếu Đoạn Vân Chu đã tới chỗ này uống rượu thì là không muốn giấu y. Hắn trầm mặc gật đầu.
Nhung Gia Bình uống cạn một chén rượu, trong lời nói toàn là ý cười. Y hài hước nói: "Hôm nay vì một nữ nhân mượn rượu tiêu sầu, mấy ngày trước đây không biết là ai đã nói tuyệt sẽ không nóng nảy nhỉ?"
Đoạn Vân Chu lạnh lùng liếc y một cái.
Nhung Gia Bình bị ánh mắt lạnh như dao xé của hắn làm rợn tóc gáy, vội nhấc tay đầu hàng: "Ta không nói nữa."
Đoạn Vân Chu tiếp tục đổ đầy, ngẩng đầu một hơi cạn sạch, rượu mạnh vào bụng khiến ngực nóng lên.
"Gia Bình." Hắn nặng nề lên tiếng: "Ta không biết nên làm cái gì bây giờ."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Nhung Gia Bình nhận thấy hắn yếu thế trong suốt mười mấy năm quen hắn.
Nhưng Nhung Gia Bình tự xưng là cao thủ tình trường, thực tế lại là người len qua vạn bụi hoa không dính một chiếc lá*.
*Như kiểu mấy đứa tra nam í, tra con gái nhà người ta xong phủi đ*t chạy đi
Y nghĩ nghĩ, cuối cùng chọn một cách sẽ không sai truyền thụ cho Đoạn Vân Chu: "Dù sao thì, trên đời này không có nữ nhân nào không thích xiêm y châu báu trang sức. Nếu muốn người ta vui vẻ thì phải gãi đúng chỗ ngứa, đưa cho nàng thứ nàng thích là được."
Đoạn Vân Chu lại có chút ủ rũ nói: "Nàng không cần."
Đường ai nấy đi, nàng nói ra như vậy tức là sẽ không còn quay đầu nữa.
Nhung Gia Bình chưa từng thấy Đoạn Vân Chu như này, bất đắc dĩ nói: "Giữa người với người sao có thể dứt khoát như vậy. A Dao muội muội lúc trước đối tốt với ngươi, sao có thể nói bứt ra là bứt ra? Ngươi tìm ra vấn đề, sửa đổi, rồi đi cầu xin tha thứ không phải được rồi sao? Nữ nhân mà, sao có thể không mềm lòng?!"
"Nhưng…"
Đoạn Vân Chu muốn nói A Dao không phải nữ nhân bình thường, lời nói đến bên miệng lại cảm thấy Nhung Gia Bình nói có lý.
Hai người chạm chén, Đoạn Vân Chu xoa mi tâm, nói: "Ngươi nói cũng, cũng có chút đạo lý."
Hắn thật sự là đã lâu lắm rồi không uống rượu, chưa uống được bao nhiêu đã thấy hơi say.
Lời nói cũng bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Nhung Gia Bình không có hứng thú hao phí thời gian với con ma men, có lệ uống với hắn thêm vài chén rồi đẩy cửa rời đi.
Trước mắt họ đang ở một tửu lầu trên danh nghĩa Nhung Gia Bình, trong ngoài đều là người một nhà. Nhung Gia Bình phái một tiểu nha hoàn tới, dặn dò nàng đưa y phục tắm rửa rồi mang chút nước nóng lên phòng.
Đoạn Vân Chu sớm đã gục.
Trong tay còn cầm một cái chén rượu, say chết trên giường.
Tiểu nha hoàn bưng chậu nước, tay chân nhẹ nhàng đi tới, muốn dựa theo Nhung Gia Bình phân phó lau người cho hắn. Tuy nhiên, nàng vừa muốn đưa tay ra muốn cởi ngoại y cho Đoạn Vân Chu, tay đã bị người tóm lấy.
Đoạn Vân Chu không biết đã tỉnh từ khi nào, đáy mắt đỏ hoa, nhiễm vẻ mê ly.
Hắn nắm chặt tay tiểu nha hoàn kia, mờ mịt nói: "… A Dao."
Tiểu nha hoàn bị động tác này của hắn dọa đến mức sửng sốt, tay chân không biết đặt ở đâu, co rúm về sau, lắp bắp giải thích: "Đoạn công tử, nô tỳ chỉ là tới lau mình cho ngài…"
Không phải A Dao.
Nàng chưa từng dùng giọng điều như vậy nói chuyện với hắn.
Đoạn Vân Chu hơi thất vọng buông tay ra, chui vào trong chăn, ủ rũ ra lệnh: "Không cần, đi đi."
Tiểu nha hoàn xoa xoa cổ tay, vội vội vàng vàng hành lễ rồi chạy đi.
Tuy Đoạn Vân Chu đang ở trong cơn say, phản ứng chậm chạp, thính giác giảm xuống.
Nhưng hắn rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của tiểu nha hoàn kia, không khỏi cười khổ một tiếng.
Từ khi nào hắn biến thành mãnh thú đáng sợ rồi?
Hắn lại nhớ đến bộ dạng quyết tuyệt của A Dao, ngực giống như bị người ta khoét một cái lỗ hổng rồi bị sát muối lên.
Trói chặt cả trái tim lại, giống như có thứ gì đó đang bóp nghẹt nó lại.
Vừa đau vừa xót.
Hắn chưa bao giờ biết, thích một người là chuyện đau đớn đến vậy.
Cũng chưa bao giờ biết, không được đáp lại sẽ làm hắn khổ sở như này.
Đoạn Vân Chu trở mình, đổi mắt với mặt tường trắng, khóe mắt nặng trịu. Hắn nắm lấy một góc chăn, nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Trước nay hắn đều rất cần cù, gần như ngày nào cũng bận từ sáng sớm đến đêm muộn. Nhưng mấy ngày nay hắn đều nghỉ lên triều. Lại Bộ hắn cũng có chức, thấy hắn mấy ngày không đi tới đại nha Lại Bộ, thủ hạ của vài vị đại nhân hôm qua còn tới truyền lời, hỏi hắn có phải bị bệnh rồi không.
Đoạn Vân Chu không thể nói là mình bị một nữ nhân tra tấn không còn tâm tư, chỉ có thể nói là nhiễm phong hàn.
Thế cho nên hiện giờ Quốc công phủ tới rất nhiều nhân sâm thuốc bổ.
Vũ Hồi cố ý về công phủ lấy cho hắn xiêm y tắm rửa, Đoạn Vân Chu vừa thắt nút vừa hỏi: "Hoàng thượng nói như thế nào?"
Vũ Hồi nói: "Hoàng thượng kêu chủ tử an tâm dưỡng bệnh."
Cũng đúng, còn có thể nói thế nào nữa? Hoàng thượng đương nhiên phải hướng về tỷ tỷ của mình.
Đoạn Vân Chu cười lạnh, lại hỏi: "Chuyện công chúa muốn đính hôn với Vệ gia như thế nào rồi?"
"Vẫn chưa thể xác định. Chỉ là mấy ngày trước công chúa điện hạ đã cùng Vệ Thành An gặp mặt một lần."
Sắc mặt Đoạn Vân Chu khó coi, hắn phân phó: "Chuyện này nhất định phải cho người nhìn giám sát chặt chẽ, tuyệt đối không được để lại chút sai sót nào!"
Vũ Hồi biết tính nghiêm trọng của sự tình, trịnh trọng đồng ý.
Sau khi say rượu khó tránh khỏi thấy đầu choáng váng, Đoạn Vân Chu dùng nước lạnh rửa mặt mới thấy tỉnh táo hơn chút ít.
Hắn nhớ lại lời Nhung Gia Bình nói hôm qua, phân phó Vũ Hồi: "Phái người tới cửa hàng son phấn tốt nhất kinh thành, vơ vét những kiểu váy lưu hành nhất gần đây, dọn sạch rồi mạng tới cho phủ công chúa đi."
"Vâng."
"Trước đừng nói là ta đưa. Nếu nhận, thì lại đưa lần nữa, lúc ấy hẵng nói là ta."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Không biết A Dao có thích không?" Đoạn Vân Chu đau đầu xoa mi tâm, ảo não nói: "Trạm Vân hồi kinh chưa? Nếu đã trở lại thì gọi tới gặp ta, ta có lời muốn hỏi nàng."