Trên đường tới đây, Đoạn Vân Chu đã cẩn thận suy nghĩ chuyện trong thời gian gần đây.
Trước kia, hắn luôn tự coi mình là người bình tĩnh trầm ổn, nhưng bất luận là chuyện có liên quan tới A Dao, hắn hình như không có cách nào bình tĩnh được.
Nhìn thấy A Dao vui cười với nam nhân khác, Đoạn Vân Chu gần như không đè xuống được ý niệm điên cuồng trong lòng mình.
Hắn đứng ở cửa bình phục hồi lâu mới miễn cưỡng khôi phục dáng vẻ lãnh đạm ngày thường.
Nhưng A Dao đưa lưng về phía cửa, phát hiện hắn trước chính là Vệ Thành An.
Ban đầu Vệ Thành An còn không nhận ra người đến là ai, mãi đến khi Đoạn Vân Chu tới gần, y mới mở to hai mắt, vẻ không thể tưởng tượng được đánh giá qua lại A Dao và Đoạn Vân Chu, rồi nhớ đến các công tử đến hôm nay, hơi không tin được suy đoán của mình.
Đoạn Vân Chu không kiên nhẫn ứng phó y. Hắn lập tức đi về phía A Dao, không nói lời nào nắm lấy tay nàng. Thủy Tiên vội vàng chạy đến bảo vệ A Dao lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của Đoạn Vân Chu làm cho đông cứng tại chỗ.
Thủy Tiên không khỏi có chút e ngại, A Dao đúng lúc đưa nàng ấy một ánh mắt, nàng liền không tiến lên nữa.
Này, Vệ Thành An dù có trì độn hơn nữa cũng mơ hồ ý thức được cái gì.
Y duỗi tay muốn ngăn cản, nhưng thân thể mỏng manh kia bị Đoạn Vân Chu tùy tiện hất một cái liền bay ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, A Dao đều trầm mặc không nói, tùy ý Đoạn Vân Chu kéo tay nàng ra khỏi hoa viên, tùy tiện chọn một gian thiên điện đi vào.
Cửa phòng đóng phanh lại, A Dao căn bản không kịp làm ra động tác gì đã bị Đoạn Vân Chu ấn lên cửa phòng.
Sau đó là nụ hôn nồng cháy lại vội vã.
Đoạn Vân Chu một tay nắm lấy hai cổ tay A Dao đè lên ván cửa, một tay khác ôm lấy eo nàng.
Thân mình hai người gần như kề sát bên nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng.
A Dao từ đầu còn giãy giụa, sau đó phát hiện sức lực của mình căn bản không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho hắn, dứt khoát nhắm hai mắt lại thừa nhận.
Đoạn Vân Chu rất vừa lòng nàng thức thời, động tác dần nhẹ hơn, hai người cứ vậy hôn nhau thật lâu.
Đến cuối cùng, A Dao mẫn cảm nhận ra Đoạn Vân Chu động tình.
May mà hắn còn chưa hoang đường đến mức làm chuyện không nên làm ở đây. Sau khi buông tay A Dao ra, hắn ôm chặt nàng vào lòng.
A Dao dán chặt vào lòng hắn, chóp mũi, lông mi đều dán sát vào lòng hắn.
Vào khoảnh khắc này, nàng thật sự có chút hoảng hốt, dường như tất cả vẫn chưa từng xảy ra.
Nàng vẫn là tiểu vũ nữ chỉ vây quanh một không gian bốn bức tường, cả ngày không cần làm gì, không cần suy nghĩ, chỉ muốn ở cạnh Đoạn Vân Chu, chờ hắn trở về.
Nhưng nàng biết, tất cả đã thay đổi.
Có một số người, một số việc, không chờ được chính là không chờ được, đã qua rồi thì thôi.
Nàng cần phải tiến về phía trước, nhưng luôn có người cứ gọi nàng quay đầu lại.
"Ôm đủ chưa?"
Lần nữa mở lời, đáy mắt A Dao đã khôi phục vẻ tỉnh táo. Nàng chôn đầu vào lòng Đoạn Vân Chu, giọng lạnh lẽo.
Đoạn Vân Chu không nói gì, sức lực ôm nàng lại càng chặt hơn.
A Dao cản bản không có ý định giãy giụa, nàng bình yên đặt cằm lên vai Đoạn Vân Chu, động tác thân mật: "Công tử."
Nàng không lạnh lùng gọi hắn, cũng không xa cách gọi An Quốc công.
'Công tử', xưng hô này lại lần nữa được nàng gọi, không hiểu sao nhiễm vẻ quyến rũ. Hầu kết Đoạn Vân Chu không tự chủ được lăn lăn.
A Dao tự nhiên nhận thấy được động tác nhỏ của hắn, hỏi: "Hiện giờ, chính là ngươi muốn sao?"
Giọng nàng rõ ràng rất mềm mại, ngữ khí lại rất đạm nhạt, Đoạn Vân Chu nghe được thì hốt hoảng. Hắn buông A Dao ra, đổi thành nắm bả vai nàng.
"A Dao, trước kia là ta không tốt, là ta xem nhẹ nàng, mới khiến nàng thương tâm." Đoạn Vân Chu dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà cuộc đời nàng nghe được, dỗ dành: "Sau này sẽ không, đừng náo loạn nữa mà."
Nhưng hắn vẫn cảm thấy nàng đang giận dỗi.
A Dao đã không còn sức lực để biện giả, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Giọng nàng rất nhẹ: "Công tử, ngươi đã cứu ta, cứu ta hai lần."
Đoạn Vân Chu không hiểu nàng có ý gì, A Dao không thèm để ý. Hai người tuy đối mặt, A Dao lại rũ đầu, giống như đang nói cho bản thân nghe hơn là nói cho hắn.
"Lần đầu tiên là ở phủ công chúa, ta được công tử kia. Sau đó, ta, hiến thân thể của ta cho công tử."
"Lần thứ hai là ở hầu phủ, có kẻ hành thích sau lưng, công tử thay ta chặn một kiếm. Sau đó, ta, lại cho công tử trái tim."
Ngón tay Đoạn Vân Chu run run, há miệng muốn nói, nhưng lại không nói lên lời một câu.
"Ta từng cho rằng mộng đẹp có thể vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng không ngờ, ở trước mặt ích lợi, ta đều không tính là gì."
"Công tử đã cứu mạng ta, nhưng ân tình có lớn, cũng có lúc trả hết."
Khi nói ra những lời này, A Dao vẫn có thể cười được. Nàng cong khóe môi, hai mắt ngấn lệ, rõ ràng đã đỏ hoe nhưng vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Đoạn Vân Chu muốn duỗi tay lau cho nàng, lại bị nàng nâng tay ngăn lại.
A Dao nói tiếp: "Huống chi, thân thể ta và thiệt tình của ta đều đã cho công tử. Đoạn Vân Chu, có hại, chưa từng là ngươi."
"A Dao……"
"Ta vốn muốn giấu những lời này trong lòng vĩnh viễn, sau này nghĩ lại. Có lẽ trước khi ta đính thân, chúng ta sẽ còn có thể gặp mặt. Ta…"
Nàng không thể nói hết lời, bởi vì Đoạn Vân Chu đã cúi người xuống chặn miệng nàng lại.
Lần này, A Dao không tiếp tục bị động thừa nhận. Nàng dùng răng nanh sắc nhọn cắn mạnh vào đầu lưỡi Đoạn Vân Chu đang xâm nhập vào trong. Hắn theo bản năng kêu lên một tiếng, lực trên tay cũng buông lỏng ra.
Cũng chính lúc này, A Dao dùng hết sức bình sinh đẩy Đoạn Vân Chu ra. Phanh một tiếng, lưng hắn va phải bàn gỗ cách đó không xa, đồ vật trên bàn rơi xuống đầy đất.
A Dao duỗi tay lau sạch vết máu trên yêu, màu đỏ yêu dị làm nàng trông như sát ý đầy người.
Đoạn Vân Chu chưa từng nhìn thấy A Dao như thế này.
Ở trong lòng hắn, A Dao vẫn luôn đạm nhiên, thông tuệ, thuận theo.
Lúc này nàng bình tĩnh hỏi lại: "Vừa rồi hẳn là đã hôn đủ rồi chứ?"
Đoạn Vân Chu nghe được sự quyết tuyệt trong lời nàng, dường như cuối cùng đã nhận ra được nàng muốn làm gì. ( truyện trên app T𝕪T )
Hắn tàn nhẫn nói: "A Dao, ta sẽ không cho phép nàng đính hôn."
A Dao nghe, mặt vẫn vô cảm. Nàng nghiêng đầu, nói: "Phải không?"
Biểu cảm thiên chân lại tàn nhẫn, Đoạn Vân Chu lặp lại: "Ta sẽ không để nàng đính hôn đâu!"
A Dao coi như không nghe thấy lời hắn nói, nàng tiến về trước vài bước, mềm nhẹ xoa cánh môi hắn: "Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi. Coi như là một lần cuối cùng ta trả lại ngươi ân cứu mạng."
"Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, gặp lại chính là người xa lạ."
Giọng nàng lạnh lùng rồi đạm mạc, Đoạn Vân Chu bất giác phát hiện, hắn thế nhưng không thể tìm được một tí cảm xúc nào trên mặt nàng.
Không có oán hận, không có bi thương.
Nàng thật sự muốn từ bỏ, nàng không phải đang đùa, cũng không phải đang giận dỗi.
A Dao không muốn biết hắn đang nghĩ gì, nói xong những gì nên nói liền xoay người rời đi.
Cửa phòng chầm chậm đẩy ra rồi khép lại, phảng phất như tiếng thở dài tới muộn.
-
Ngoài trừ Vệ Thành An, không ai biết Đoạn Vân Chu đã từng tới.
Nhưng sau ngày ấy, trong kinh truyền ra tin tức Trường Nhạc công chúa đính hôn với trưởng tôn Vệ gia.
Nửa tháng sau yến tiệc, A Dao lại lần nữa gặp mặt Vệ Thành An.
Vệ Thành An thấy nàng không hiểu sao có hơi xấu hổ, hai người trầm mặc ngồi đối diện, A Dao lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trước: "Ta và hắn trước kia đã từng quen biết."
Vệ Thành An hơi chần chờ: "… An Quốc công?"
A Dao thẳng thắn thành khẩn: "Đúng vậy, ta nghĩ ngươi có lẽ đã đoán ra quan hệ giữa ta và hắn."
Vệ Thành An trầm mặc một lát, gật đầu: "Công chúa tại sao lại nói với ta những điều đó?"
A Dao cười nhìn y: "Ta cho rằng công tử hiểu?!"
Vệ Thành An im lặng.
Mấy ngày nay A Dao không nhàn rỗi, nàng đã phái người cẩn thận điều tra về Vệ Thành An.
Hôm đó, trong sáu người Thủy Tiên giới thiệu, chỉ có mình y là nghiêm túc tỉ mỉ nhất.
Đây nhất định là do Tần Hành bày mưu đặt kế, A Dao không tin y thật sự có thể dựa vào một khuôn mặt liền được hoàng thượng coi trọng.
Sau khi điều tra, phát hiện người này quả nhiên có chuyện cũ.
Vệ Thành An mười bốn tuổi rời kinh tới Tây Nam cầu học, ở đó, y từng tình cờ gặp gỡ một nữ tử bình dân xinh đẹp.
Hai người rất nhanh đã yêu nhau, đính ước, nhưng sau ba năm Vệ Thành An phải hồi kinh thi tiến sĩ. Trước khi đi, y từng hứa hẹn với vị cô nương đó, chỉ cần thi đỗ liền sẽ cưới nàng kia vào phủ.
Hắn đúng là đỗ, nhưng Vệ gia trăm năm thanh quý, Vệ Thành An lại là đính trưởng tôn Vệ gia, tất nhiên sẽ không cho phép một nữ nhân không thân không phận làm chủ hậu trạch.
Bởi vậy, khi Vệ Thành An gặp lại người thương, nàng đã làm thê người.
Hiện giờ bốn năm đã qua, Vệ Thành An cự tuyệt tất cả cô nương. Người trong kinh đều nói, Tiểu Vệ đại nhân khát vọng rộng lớn, tạm thời vô tâm tư với chuyện tình nam nữ.
A Dao lại cam thấy, trong lòng y đại khái vẫn chưa thể quên.
Vệ Thành An từ trước đến nay hành sự điệu thấp, cộng thêm việc Vệ gia cố ý đè xuống, bởi vậy người biết chuyện của y cũng không nhiều.
Nhưng Tần Hành không có khả năng không biết.
Sau khi A Dao cho người tra ra được việc này, cố ý tới Càn An điện một chuyến, Thiệu Khánh tự mình ra nghênh đón: "Bệ hạ còn đang thảo luận chính sự với các vị đại nhân, điện hạ trước theo nô tài tới trắc điện chờ một lát."
Hòa An đế tại vị không lâu lắm. Mười mấy năm trước cũng coi như là chăm lo việc nước nhà, nhưng mấy năm cuối cùng thân mình ốm yếu, gần như là nghỉ triều hai năm.
Sau khi Tần Hành kế vị, tất nhiên càng phải thêm cần cù mới có thể bổ sung vào chỗ trống trong triều.
A Dao biết y vất vả, hiểu cho gật đầu, đi tới trắc điện chờ.
Nơi này và chủ điện chỉ cách nhau một ván cửa hơi mỏng, ngẫu nhiên có vài câu thảo luận lớn sẽ truyền tới tai A Dao, trong đó còn kèm theo vài tiếng ho khan của Tần Hành.
Thân mình y hình như không quá tốt, rất gầy, sắc mặt luôn trắng bệch. Từ sau khi A Dao gặp y, nàng chưa từng thấy y bỏ xuống áo choàng trên người xuống.
Nàng khôi phục lại thân phận chưa lâu lắm, số lần tiến cung không quá nhiều, đối với hoàng thật kỳ thật nàng không quá rõ.
Nhưng có một số chuyện bày ra bên ngoài, nàng hiểu rõ trong lòng.
Như là, quan hệ giữa hoàng thượng và thái hậu không thân mật mấy.
Rồi là, quan hệ giữa hoàng thượng và Vệ Quốc công Tưởng gia, nhà ngoại của mình cũng không tốt.
A Dao nghĩ, động tác trong tay không tự chủ dừng lại, ngay cả âm thanh trong chủ điện đã tan đi vẫn chưa phát hiện.
Tần Hành vừa tiến vào liền thấy nàng thất thần, y che cổ áo lại, ngồi xuống bên cạnh A Dao, khàn giọng hỏi: "Tỷ tỷ, tìm trẫm có việc sao?"