Khi Đoạn Vân Chu được đỡ về phòng ngủ, đã có đại phu chờ sẵn trong sân.
Mục Thiệu học y từ nhỏ, mười mấy tuổi đã đi theo Đoạn Vân Chu, bắt mạch khai dược là thuần thục nhất. Cuối cùng, hắn đưa phương thuốc cho hạ nhân, nhìn dáng vẻ nhịn đau của Đoạn Vân Chu, thở dài nói: “Chủ tử, đây là tật từ nhỏ của ngài, chỉ có thể từ từ điều trị.”
Trên thực tế những lời này đã nói không dưới trăm lần, Đoạn Vân Chu đã nghe đến phiền, nghiêng người đi.
Mục Thiệu bất đắc dĩ: “Chủ tử, ít nhất thì ngài cũng phải ăn đúng bữa một chút đi. Ta vừa hỏi Vũ Hồi, hôm nay ngài vì lên đường lại không ăn sáng đúng không?”
Đoạn Vân Chu không nói gì, sắc mặt không quá đẹp. Mục Thiệu không dám nhiều lời thêm. Cũng may Vũ Hồi kịp thời vào cửa, trong tay bưng một chén cháo bí đỏ.
“Uống chút cho ấm dạ dày đi.” Mục Thiệu nói.
Đều là người hầu hạ cạnh Đoạn Vân Chu nhiều nằm, biết quy củ của hắn, Vũ Hồi đặt chén cháo vào tầm tay của hắn. Mục Thiệu nói: “Mấy ngày nay cần phải ăn thanh đạm, thủ hạ tới phòng bếp căn dặn những thứ phải kiêng cho Lư thẩm, chủ tử nghỉ ngơi nhiều.”
Nói xong, liền đẩy Vũ Hồi ra rời đi.
Đoạn Vân Chu một tay bưng chén, một tay cầm thìa quấy cháo chờ nguội, tầm mắt dừng trên chiếc chăn trắng tinh, bỗng nhiên nói: “Vũ Hồi.”
Vũ Hồi dừng lại: “Chủ tử?”
Đoạn Vân Chu hỏi: “Nữ nhân kia đâu?”
Vũ Hồi nghĩ tới tin tức Trạm Vân vừa phái người truyền đến, đúng sự thật hồi bẩm: “Vết thương trên vai A Dao cô nương chưa lành, một đường xóc nảy, không chống đỡ được nên ngất đi rồi.”
“Lại hôn mê?” Đoạn Vân Chu cười nhạt: “Nàng ta cũng thật mảnh mai. Hiện tại đã tỉnh chưa?”
Vũ Hồi nói: “Tỉnh thì đã tỉnh rồi, nhưng mà…”
Đoạn Vân Chu không kiên nhẫn để nghe, hắn uống một ngụm cháo, phân phó: “Nếu đã tỉnh, kêu nàng tới gặp ta.”
“Hiện tại?” Vũ Hồi có chút do dự.
Đoạn Vân Chu thấy hắn vẫn không đi, không vui liếc nhìn hắn một cái: “Còn đang đợi cái gì?”
Vũ Hồi nói: “Chủ tử, đại phu nói A Dao cô nương thân thể yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng, nếu không…”
Đoạn Vân Chu như vừa nghe được một câu chuyện cười, nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài nhíu lại: “Nếu không thì cái gì? Ta đi gặp nàng?”
Vũ Hồi nào dám nói thêm gì nữa: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Sân của hai người cũng cách không xa, nhưng A Dao trọng thương chưa lành, trên người không có tí sức nào. Khi đi đến Ninh Uyển Đoạn Vân Chu ở đã là hai khắc sau. (1 khắc = 30p)
Đoạn Vân Chu nằm chợp mắt trên đầu giường, A Dao quy củ khom mình hành lễ với hắn, ngoại trừ việc sắc mắt tái nhợt, căn bản không nhìn ra là người có vết thương: “A Dao ra mắt công tử, đa tạ ân cứu mạng và thu lưu của công tử.”
Đoạn Vân Chu theo giọng nói nhìn qua, thiếu nữ quỳ rạp trên đất, mái tóc dài mềm mượt xõa dài trên tấm lưng thẳng gầy của nàng, trông như một dải lụa khoác lên người, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng.
Nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, nhưng mà Đoạn Vân Chu biết, trong lòng nàng cất giấu con dao vừa sắc bén lại vừa chuẩn xác.
Biết những gì có thể làm, những gì không thể làm, điều gì có thể khiến người ta thân cận trìu mến, điều gì sẽ khiến người sinh khó chịu.
Xem mặt đoán ý, tính kế từng bước, là một nữ nhân cực thông minh.
Đoạn Vân Chu không hề che giấu ánh mắt đánh giá của mình, mặc kệ nàng quỳ tại chỗ, lại không nói một câu nào.
Đầu gối đau đớn do tỳ lên sàn nhà, sự lạnh lẽo từ từ truyền đến, từ vấn an thành phạt quỳ. A Dao mơ hồ có thể đoán ra ý của Đoạn Vân Chu, bởi vậy nên vẫn không nói gì, nín thở chờ hắn mở miệng.
Chén thuốc trong tay đã nguội lạnh, Đoạn Vân Chu dùng mu bàn tay cảm nhận độ ấm, bưng lên uống một hơi cạn sạch mới từ từ nói: “Lên.”
Giọng hắn trầm thấp, A Dao lấy tay chống đất đứng lên, do đã quỳ lâu mà có hơi choáng đầu.
Đoạn Vân Chu xem ở trong mắt, hỏi: “Biết tại sao phạt ngươi không?”
A Dao lắc lắc đầu.
Đoạn Vân Chu nhíu mày: “Ngẩng đầu.”
Buồn bực tích tụ trong lòng A Dao, nàng thuận theo ngẩng đầu lên. Lúc này Đoạn Vân Chu mới phát hiện, hai bên má nàng ửng đỏ một cách không bình thường, đôi môi cắt không còn giọt máu, chân đứng không vững, như là sắp ngã xuống.
Thì ra là thật sự bị bệnh, Đoạn Vân Chu như muốn nói cái gì lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Nếu là muốn ở lại, thì đừng xen vào việc của người khác.”
Đang nói tới chuyện dìu hắn ở trước cửa phủ.
Giọng hắn không phải quá nghiêm khắc, bình bình đạm đạm, lại cất chứa nguy hiểm vô biên.
Yết hầu A Dao nóng đến bỏng rát, gian nan trả lời: “A Dao đã biết, về sau không dám tự chủ trương.”
Nàng có thể cảm giác được tầm mắt Đoạn Vân Chu dừng trên đỉnh đầu nàng, cho rằng hắn còn chuyện gì muốn nói, liền cứ an tĩnh chờ hắn mở miệng. Ai ngờ, cả căn phòng an tĩnh hồi lâu, tầm mắt từ trên đầu từ từ thu lại, Đoạn Vân Chu nói: “Đi đi.”
A Dao sửng sốt sau một lúc lâu, mới nói: “Vâng.”
Nói xong, như là nghi ngờ mức độ thật giả của những lời đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn Đoạn Vân Chu một cái, rồi mới lui ra.
Nàng rất rõ ràng, hiện tại nàng đang chỉ cố gắng gượng chút sức ít ỏi, cũng may là Trạm Vân vẫn luôn chờ ở cửa Ninh Uyển. Trạm Vân vừa nhìn thấy nàng liền tiến lên đỡ nàng, hai người cùng trở về Tịnh Đường Hiên.
Tịnh Đường Hiên là sân A Dao ở.
Viện như tên, bên trong trồng biết bao loại hải đường, nhiều không kể xiết. Hiện giờ đang độ hải đường, trên cành cây đã kết đầy nụ hoa, một số đã nở rộ đón luồng gió mới.
Nhưng lúc này A Dao không có tâm tư ngắm cảnh, nàng trở về phòng ngay lập tức, trên bàn con ở đầu giường còn đặt mấy bình thuốc bột và băng gạc.
Trạm Vân tay chân nhẹ nhàng giúp nàng cởi bỏ lớp y phục, mới phát hiện trên người nàng không chỉ có vết thương ở chỗ đầu vai, mà trên sống lưng còn che kín vết roi tím đen, nhìn qua đã được mấy năm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trong lòng Trạm Vân than một tiếng, động tác bôi thuốc càng thêm lưu loát, sau đỡ đỡ A Dao xuống nghỉ ngơi.
Xóc nảy cả một đường, giấc ngủ này của A Dao cũng không được quá an ổn. Tay nàng tóm chặt góc chăn, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, từ cửa sổ mơ hồ có ánh nắng xuyên vào. A Dao ngồi dậy, phát hiện bên gối thế mà đặt một lọ thuốc trừ sẹo.
Hơn phân nửa là Trạm Vân cho nàng.
A Dao mở nút bình ra ngửi ngửi, mùi hương thanh nhã, chỉ ngửi thôi cũng biết nhất định là do nghiền nhiều loại thuốc quý báu mà thành.
Trạm Vân có thể có được thuốc bôi như này, có thể thấy địa vị của nàng ấy ở Đoạn trạch cũng không bình thường.
A Dao xem ở trong mắt, chỉ coi như không biết, an tâm mà dưỡng thương. Vào phủ một tháng, nàng cơ bản ngày đêm đều ở trong Tịnh Đường Hiên, ngoại trừ Trạm Vân ra gần như không gặp được những người khác.
Cũng may Trạm Vân không tính ít lời, sau khi hai người trở nên quen thuộc, còn thường thường đàm thoại vài câu.
Tuy nhiên, Trạm Vân không hỏi thân thế của nàng, càng không hiếu kỳ cách nàng gặp phải Đoạn Vân Chu. Không nên hỏi không hỏi, Trạm Vân quả thực quy củ hơn mấy lão ma ma nàng gặp phải ở phủ trưởng công chúa nhiều.
Chỉ điểm này thôi cũng có thể thấy, Đoạn Vân Chu tuyệt đối không phải là kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết hưởng lạc.
Hắn có quy củ của mình, cũng có bí mật của mình.
Ngày ấy, nàng chỉ là đỡ hắn một lần, phản ứng của hắn liền lớn đến như vậy, cứ như là một hoàng hoa khuê nữ bị tay ăn chơi trác táng chiếm hết tiện nghi vậy.
A Dao nghĩ mãi không ra, nam nhân đó rốt cuộc đã phải trải qua cái gì mới có thể trở nên chán ghét việc đụng chạm với người khác như vậy.
Dù trong lòng tò mò, nàng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Tuy ở viện ngay bên cạnh Đoạn Vân Chu, trên thực tế, căn bản còn không thấy được cái bóng của hắn.
Không thấy người, liền không cần lo lắng sẽ bị hắn đuổi đi, trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng cuối cùng đã có thể thoáng buông xuống.
-
Ngày này, cơm trưa có món đậu hủ Văn Tư, măng giòn, đậu hủ mềm mượt, mằn mặn hấp dẫn. A Dao không nhịn được ăn thêm mấy miếng nữa, sau khi ăn xong cảm thấy cái bụng hơi căng.
Đúng lúc bên ngoài ánh mắt trời ấm áp, gió nhẹ dễ chịu, A Dao đột nhiên có nhã hứng đi dạo, mang theo Trạm Vân cùng đi bộ tiêu thực dọc theo hành lang ngoài sân.
Nàng rất có đúng mực, không đi quá xa. Khi quay về nhìn thấy một hồ nước nuôi đầy cẩm lý, nhịn không được đứng lại ngắm nhìn.
Lúc này đã sắp vào hè, trong đầm lác đác vào đóa hoa sen nở sớm, những chú cá đầy màu sắc xuyên quá lá sen màu xanh, có khi còn nhô đầu ra khỏi mặt nước, đuôi cá vỗ mặt nước, khiến bọt nước lạnh lẽo bắn lên.
Ống tay áo của A Dao bị bắn ướt, nàng đánh phải lùi về phía sau, lại không ngờ trực tiếp đâm phải một lồng ngực rộng lớn.
Đoạn Vân Chu theo bản năng duỗi tay chống bả vai nàng, khiến nàng xoay người lại, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với nhau.
Đôi đồng tử của hắn có cảm giác còn lạnh hơn cả mặt hồ kia vài phần.
“…… Công tử.” A Dao vội vàng cúi đầu lùi lại vài bước.
“Chủ tử.” Trạm Vân đi lên hành lễ.
Đoạn Vân Chu ừ một tiếng, hỏi: “Sao lại tới đây?”
A Dao nghe ra hắn không vui, giải thích: “Là sau khi ta dùng ngọ thiện, muốn tản bộ tiêu thực, không nghĩ tới sẽ quấy nhiễu công tử.”
Nàng rũ đầu xuống, tầm mắt dừng đúng lên góc áo buông xuống bên chân Đoạn Vân Chu, trên hoa văn dính chút bụi đất, nhìn dáng vẻ như là vừa mới hồi phủ.
Vốn dĩ muốn làm như không nhìn thấy, nhưng nghĩ đến mình ăn trực ở trực nhà người ta, nếu là câu quan tâm cơ bản nhất cũng không có thì khiến nàng trở nên rất không có ánh mắt.
Huống chi, Đoạn Vân Chu còn cứu mạng nàng.
Nghĩ như vậy đi, A Dao hỏi: “Công tử… Là vừa mới trở về sao, đã dùng bữa chưa?”
Đây chỉ là một câu khách sáo cơ bản nhất, ai ngờ Đoạn Vân Chu nghe xong lại nhíu mày: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“……” A Dao nghẹn lời, chỉ có thể nói câu nữa: “A Dao chỉ là quan tâm công tử.”
Đoạn Vân Chu ôm nàng, vừa định mở miệng, liền thấy A Dao rất tự giác lùi ra sau một bước: “Là ta lắm miệng, công tử thứ lỗi.”
Trạm Vân thấy sắc mặt Đoạn Vân Chu không có khó chịu, to gan muốn tiến lên, lại nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, là quản gia Chung bá.
Chung bá nói: “Chủ tử, Lục thị đã chờ ở cửa ba canh giờ rồi, xe ngựa dừng ở ngay trên phố, đã có không ít người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Lão nô sợ nếu nàng ta còn tiếp tục như vậy, bên ngoài sẽ có lời đồn đãi.”
Lúc này thật đúng là học thông minh, biết ồn ào to tiếng không đạt được mục đích, cũng học được ôm cây đợi thỏ.
Đoạn Vân Chu nghe vậy cười nhạt một tiếng: “Chấp nhất như vậy, còn chờ cơ.”
Chung bá nói: “Vâng. Chỉ sợ lời đồn đãi bên ngoài càng nhiều, càng đúng tâm ý Lục thị, ngài xem…”
Có lẽ nhìn ra có người ngoài cũng đang ở, lão không tiếp tục nói thêm, Đoạn Vân Chu nâng tay lên, để lão lui ra trước.
Chung bá khom người rời đi, A Dao tự biết thân phận, cúi người cũng muốn lui ra, không ngờ vừa đi ra được hai bước đã bị gọi lại. Đoạn Vân Chu nhìn chằm chằm bộ váy trắng tinh của nàng, ra lệnh: “Đổi bộ xiêm y, tới phòng khách gặp ta.”
A Dao không rõ nguyên do, nhưng vẫn đồng ý: …… Vâng.”
Nói xong, liền cùng Trạm Vân rời đi. Đoạn Vân Chu phất tay ra hiệu cho Vũ Hồi, nói: “Kêu phòng bếp bày thiện, hôm nay ta muốn dùng bữa ở phòng khách.”
Vũ Hồi sửng sốt: “Chủ tử, vậy A Dao cô nương…”
“Ta đều có đúng mực.” Đoạn Vân Chu nhìn về phía A Dao rời đi, ánh mắt kia khiến người ta không rõ.
Nhưng có thể khẳng định được, trong đó không hề có độ ấm.
Hắn ra lệnh: “Kêu Lục thị tiến vào, ta chờ ả ở phòng khách.”
Nếu muốn báo ân, chi bằng hắn mượn cơ hội này thành toàn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT