Đã hai ngày liền Đoạn Vân Chu chưa ra khỏi thư phòng.
Mục Thiệu lo lắng thân mình hắn, cố ý tới quốc công phủ muốn bắt mạch cho hắn lại bị Vũ Hồi ngăn cản. Vũ Hồi hạ giọng, làm tư thế cắt cổ: "Chủ tử là tâm bệnh, hiện tại ngươi xông vào, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đấy!"
Mục Thiệu chỉ là đại phu, bình thường không hay đi theo Đoạn Vân Chu, không biết nhiều chuyện, chỉ mơ hồ biết có một nữ nhân rất được chủ tử sủng ái.
Vũ Hồi không giải thích nhiều, mặt mày ủ ê, cuối cùng thở dài, nói: "Thuốc gì cũng không có tác dụng bằng nước vong tình đâu."
Mục Thiệu mờ mịt nói: "Không đến vậy chứ! Là nữ nhân như thế nào mà ngay cả chủ tử chúng ta cũng không khống chế được vậy?"
Vũ Hồi nghĩ nghĩ, cuối cùng tổng kết một câu: "Dù sao cũng là một nữ tử rất đặc biệt."
A Dao đúng là nữ nhân đặc biệt nhất mà Đoạn Vân Chu từng gặp.
Nữ nhân mỹ mạo rất nhiều, dáng người yểu điệu còn biết khiêu vũ cũng không ít, nhưng có thể mê người như vậy là lần đầu tiên Đoạn Vân Chu thấy.
Nàng chỉ cần đứng một chỗ, đó chính là một cảnh đẹp.
Đôi mắt lá liễu kia chỉ cần chớp một cái, liền có vẻ phong tình vạn chủng* hiện lên trong đáy mắt.
*Phong tình vạn chủng: Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài
Đoạn Vân Chu vốn không cảm thấy mình lún quá sâu, mãi đến khi hai người gặp lại, hắn mới phát giác thì ra tâm tư mình vẫn luôn bị nữ nhân này quấn lấy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận.
Hiện giờ, hắn giống như có chút không nỡ rời đi, không buông được.
Nhưng hắn trước sau không qua được ngăn cách trong lòng.
Bởi vì hắn luôn là kẻ kiêu ngạo, được người nhìn lên.
Bị một nữ nhân ba lần bốn lượt cự tuyệt, Đoạn Vân Chu cảm thấy mất mặt.
Vừa lúc hôm nay là ngày hưu mộc*, hắn liền không thượng triều, muốn nhốt bản thân vào trong thư phòng nghĩ kỹ lại.
*Ngày hưu mộc: Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là 'hưu mộc nhật'
Nhưng chuyện cảm tình sao có thể rõ ràng được. Đoạn Vân Chu nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy phiền muộn. Hắn duỗi tay xoa mày, gọi: "Vũ Hồi."
Vũ Hồi chờ ngay ngoài cửa, Đoạn Vân Chu cầm một quyển sách lên giả vờ giả vịt, ngay cả cầm ngược sách cũng không để ý.
Vũ Hồi cẩn thận liếc hắn một cái, không dám nhắc nhở.
Đoạn Vân Chu hỏi: "Trong triều không có đại sự gì chứ."
Vũ Hồi lắc lắc đầu: "Chủ tử, trong triều không có việc gì."
Đoạn Vân Chu không nói thêm. Vũ Hồi đi theo hắn từ nhỏ, nào còn có gì không rõ tâm tư của chủ tử. Hắn nghĩ đến tin tức hôm nay truyền đến, nghĩ rồi vẫn không dám dối gạt.
"Chủ tử, hôm nay…"
Đoạn Vân Chu nâng mắt lên.
Vũ Hồi nói tiếp: "Hôm nay, trong cung hình như có tổ chức yến hội."
Đoạn Vân Chu nhíu mày: "Sao ta lại không có nghe nói qua?"
Vũ Hồi khó nói thẳng ra, chỉ đành hàm hồ nói: "Dù sao, tất cả công tử quan lại trong kinh thành khoảng hai mươi tuổi, chưa đính hôn, tuấn tú, tài cán xuất sắc, gia thế trong sạch đều tiến cung."
Mỗi một từ nói ra, sắc mặt Đoạn Vân Chu lại đen đi một phần.
Mà hắn lại lớn mật nói thêm một câu: "Ngoại trừ chủ tử."
Sắc mặt Đoạn Vân Chu đã xanh mét.
Đã nói đến đây, tên ngốc cũng hiểu là có ý gì. Đoạn Vân Chu tức quá thành cười, hỏi: "Là nàng làm?"
Vũ Hồi lắc đầu.
Sắc mặt Đoạn Vân Chu bình phục hơn một ít, ai ngờ Vũ Hồi lại bổ sung thêm: "Là ý của hoàng thượng! Chủ tử, ngài có muốn đi không?"
Đoạn Vân Chu cảm thấy hoang đường vô cùng, ngón tay bóp chặt quyển sách, nửa quyển sách đều bị hắn bóp rách. Hắn âm trầm nói: "Không mời ta, cần gì phải đến rước lấy nhục? Nữ nhân kia đã không còn quan hệ gì với ta." (cứ to mõm đi, rồi vả mặt bạch bạch bạch.)
Vũ Hồi: "Vâng, thuộc hạ đã rõ."
Một nén nhang* sau.
*1 nén nhang = 45-60p
Đoạn Vân Chu không thể nhịn được nữa, vứt quyển sách ra: "Chuẩn bị xe!"
-
Đã vào hạ, hoa đào của ngự hoa viên đều nở rộ.
Cánh hoa hồng phấn theo gió phấp phới, rào rạt phủ kín đường đá xanh.
A Dao kéo làn vát đứng trên thầm đá, đẹp đẽ, quý giá và ưu nhã.
Tiệc rượu trong Khách Hoa cung, khách mời chia hai bên ngồi. Khi A Dao tới, người đã tề tụ đầy đủ. Nàng nhìn như đi thẳng tới vị trí của mình, trên thực tế lại đang đánh giá khách khứa hôm nay.
Nghe là mời rất nhiều người, thực tế dựa vào tiêu chuẩn kép của Tần Hành, cuối cùng chỉ còn lại sáu người.
Tuổi không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ, vóc dáng cũng cần phải xuất sắc.
Xuất thân không thể quá cao, sợ có quy củ lỗi thời sẽ làm A Dao gả qua bị thiệt thòi, cũng không thể là mới lập hai năm gần đây, gia phong không sâu.
Không thể là võ tướng, sợ hàng năm bên ngoài không thể sinh ra được tình cảm, cũng sợ tính tình thô lỗ không biết thương người.
Cũng không thể là văn thần, tay trói gà không chặt, ngày thường chỉ biết đọc thơ chọc vui nữ nhân.
A Dao đối với Tần Hành tiêu chuẩn kép thật sự là dở khóc dở cười. Cho dù thật sự có nam nhân hoàn mỹ như vậy, nàng cũng tự giác thấy không xứng.
Chỉ là nàng không nói ra, sợ Tần Hành không vui.
Tần Hành thật lòng nghĩ cho nàng. Yến hội hôm nay, người sáng suốt đều biết là gì. Nhưng y vẫn đặt xuống chính vụ bận rộn tới đây ngồi trấn ải cho nàng, là muốn để những nam nhân đó biết, Trường Nhạc công chúa và hoàng thượng tỷ đệ tình thâm không phải lời đồn đãi.
Nhưng y không ngồi quá lâu, cố ý để lại phần lớn thời gian cho A Dao đơn độc ở chung với bọn họ.
A Dao vẫn không quá thích ứng với trường hợp này, may mà Thủy Tiên vẫn luôn ở sau lưng nàng lặng lẽ giới thiệu sáu vị công tử cho nàng.
"Bên trái đầu tiên là đích trưởng tử Tuyên bình hầu Quách gia, Quách Lâm, 23, là thám hoa lang năm trước, tuấn tú, văn hay, cưỡi ngựa bắn tên cũng rất tốt…"
A Dao nhìn qua, quả nhiên là công tử trẻ tuổi khí chất văn nhã, thấy A Dao nhìn qua còn xa xa kính một chén rượu.
"Bên trái thứ hai là nhi tử độc nhất của An Nam tướng quân…"
"……"
Thủy Tiên chỉ từng người một, A Dao cảm thấy họ đều như nhau, không có gì đặc biệt. Tuy nói đó đều là công tử trẻ tuổi hứa hẹn, nhưng ở bên nhau cũng có chút bình thường không có gì đặc biệt.
Thủy Tiên nói đến khô miệng, kết quả nhìn thấy công chúa nhà mình khẽ ngáp một cái.
Nàng chỉ đành phải giới thiệu một người cuối cùng: "Đó là đích trưởng tôn Tin Quốc công Vệ gia, Vệ Thành An. Vệ gia tam đại thuần thần, trung can nghĩa đảm. Tiểu Vệ đại nhân cũng đọc đủ thứ kinh thư, năm mười bảy liền trúng tiến sĩ. Hiện giờ mới 21 tuổi đã là hầu độc Hàn Lâm viện, chuyên môn giảng đọc sách sử cho hoàng thượng."
Chỉ nói về sở trường văn vở, A Dao kỳ quái nói: "Sao vậy, y không biết võ?"
Thủy Tiên lắc lắc đầu.
"Vậy……"
Thủy Tiên biết công chúa muốn hỏi cái gì, nàng ngồi xổm xuống bên gối A Dao, thần bí nói: "Điện hạ, người không phát hiện sao? Trong sáu người này, Tiểu Vệ đại nhân là đẹp nhất."
A Dao sửng sốt, theo bản năng nhìn qua.
Quả nhiên là rất tuấn.
Vóc dáng thon dài ngay ngắn, vai lưng đĩnh bạt, nét mặt tuấn mỹ. Trên người y mặc ngân y thêu hạc trắng, càng làm nổi bật vẻ thanh quý của y.
Dù đã gặp qua rất nhiều mỹ nam, A Dao cũng không nhịn được nhìn thêm cái nữa.
Vệ Thành An dường như cũng chú ý tới tầm mắt của nàng, vành tai hơi đỏ lên. A Dao lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân ngây thơ như vậy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được cong môi.
Bữa cơm chiều này trên thực tế rất nhàm chán. Nam nữ có khác, A Dao và sáu người cũng không có gì để nói chuyện.
Cho dù muốn xem mắt, cũng phải tìm hiểu thêm một bước mới xem được.
A Dao kéo Thủy Tiên nhỏ giọng vài câu, sau đó lấy cớ say rượu, nói muốn ra cửa hít thở không khí.
Sáu vị công tử đương nhiên đồng ý, đều cung kính nhìn A Dao rời đi.
A Dao thấy nhàm chán, đi tới thiên điện thay xiêm y, sau đó mới đi đến hành lang.
Thủy Tiên đã ở đó chờ nàng, đi sau nàng ấy chính là Vệ Thành An mặc ngân y.
Trong sáu người này, thân trang điểm này của y có thể nói là không nổi bật, nhưng bù vào đó là dáng đẹp. A Dao nghĩ thầm, mặc dù vải thô áo tang mặc trên người y, có lẽ cũng có thể mặc ra được vẻ quý khí.
Vệ Thành An có lẽ là người nội liễm, sau khi nhìn thấy A Dao, ngoại trừ kho mình hành lễ, liền không nói được câu thứ hai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
A Dao hơi thất vọng, nhưng vẫn nhẫn nại khơi mào một đề tài: "Nghe nói Vệ đại nhân là học sĩ chuyên môn giảng 《 Sử Ký 》 cho hoàng thượng?"
Vệ Thành An câu lệ trả lời: "Không dám nhận, là khi bệ hạ vẫn còn là hoàng tử, thần có hầu hạ một thời gian ngắn, không thông viết văn, không coi là học sĩ."
Y là đang khiêm tốn, A Dao khô khan đáp lại một câu, hai người lại trầm mặc hết câu chuyện.
Vừa rồi thấy y đơn thuần nàng mới muốn trêu đùa y vài câu, lại không ngờ rằng bản chất lại vô vị đến vậy.
A Dao không còn tâm tư chọn đề tài, có lệ khen hai câu, nói: "Nếu đã vậy, đại nhân mời trở về đi."
Ai ngờ, vừa dứt lời, Vệ Thành An liền thay đổi sắc mặt. Y cuống quít tiến lên, chắp tay áo thi lễ, như là có thẹn thùng nói: "… Điện hạ, chẳng biết có thể cho phép thần ngồi thêm một lát nữa?"
A Dao khó hiểu: "Tiểu Vệ đại nhân còn có chuyện muốn nói với bản công chúa sao?"
Vệ Thành An lắc đầu.
A Dao nhướng mày: "Vậy thì đại nhân có ý gì?"
Vệ Thành An do dự hồi lâu, rối rắm nói: "Thật sự là gia phụ…"
A Dao tò mò nghiêng đầu.
Vệ Thành An do do dự dự nói hết lời: "Thật sự là lệnh gia phụ khó trái… Gia phụ nói, hôm nay nếu không nhận được ưu ái của công chúa… liền muốn bán danh thiếp đơn lẻ của ta cho phô sách góc đường…"
Trên gương mặt thư sinh trắng nõn của y lộ ra vẻ khó xử và xấu hổ cực kỳ. A Dao không biết sao nhưng cảm thấy thế này rất thú vị.
Vệ Thành An căn bản không biết công chúa điện hạ vui vẻ vì cái gì, mờ mịt gãi đầu, không biết làm sao.
A Dao đành phải thu biểu cảm lại, chỉ ghế đá bên cánh, nâng má cong mi.
"Đại nhân đã nói đến vậy, A Dao há có thể khiến ngươi thất vọng mà về?"
Vệ Thành An nghe vậy lập tức vui vẻ, cả khuôn mặt đều sinh động lên. Y lại chắp tay với A Dao rồi vui vẻ ngồi xuống.
Đoạn Vân Chu đi vào Khánh Hoa cung, nhìn thấy một màn này.
Nữ nhân luôn lãnh đạm với hắn, đang chống cằm ngưng thần, mặt mày hớn hở với một nam nhân khác.
Đôi mắt hàm xuân kia long lanh ngấn nước.
Bàn tay đỡ cửa điện của Đoạn Vân Chu nổi đầy gân xanh, ghen ghét đến đỏ mắt.