Nói xong, A Dao rời đi không chút do dự.
Đoạn Vân Chu cũng không biết do giận quá hay sao mà không cản nàng lại.
Nhung Gia Bình không biết chui ra từ chỗ nào, đứng sau lưng hắn, dõi theo tầm mắt hắn, chậc một tiếng: "Bị giai nhân cự tuyệt?"
Đoạn Vân Chu liếc xéo y một cái, không để ý tới y, cất bước rời đi.
Nhung Gia Bình nhanh chân đuổi theo, trêu chọc: "Sao, mất mặt?"
Đoạn Vân Chu vẫn không để ý tới y.
Nhung Gia Bình đặt tay lên bả vai hắn, cười nói: "Không phải chứ, Vân Chu, cũng có chuyện mà ngươi làm không được hả?"
Lúc này Đoạn Vân Chu mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn y, lãnh đạm nói: "Nàng đã nói đến vậy, ta cũng không cần phải vội vàng chọc nàng không vui."
Nhung Gia Bình nhướng mày, ý vị thâm trường* đè khóe môi lại.
*Ý vị thâm trường: Ý sâu xa, ẩn ý
Đoạn Vân Chu coi như không nhìn thấy vẻ mặt y, đẩy cánh tay y đang đặt trên vai mình xuống, nói: "Yên tâm, ta nói được thì làm được."
Nói xong, hắn về lại bàn.
Hai người vẫn cách nhau một tấm bình phong, nhưng vừa mới nói rõ ràng mọi chuyện, A Dao nay đã thản nhiên hơn nhiều.
Thay vào đó, nàng đang lo lắng về một điều khác.
Trong tay áo nàng vẫn còn bình thuốc Kiều Việt đưa cho nàng, xúc cảm lành lạnh làm nàng bất an.
Nàng không ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được tâm tư Kiều Việt đối với nàng.
Phần yêu thích này sạch sẽ mà lại nặng nề. A Dao cảm thấy mình chịu không nổi.
Lòng nàng rối rắm, loay hoay không biết nên cự tuyệt Kiều Việt thế nào. Sau đó, nàng nghe thấy Nhung lão phu nhân gọi nàng, đại thái thái thấy nàng ngây người, liền nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, điện hạ, có phải người thấy mệt không?"
Lúc này A Dao mới hoàn hồn lại, cười xin lỗi mọi người: "Ta phân tâm, chư vị chớ trách."
Nào có người dám trách nàng, người xung quanh đều cười làm lành, chỉ có nữ tử trẻ tuổi bên cạnh lão phu nhân cười nhạo một tiếng, trước mặt mọi người liền tỏ ra khinh thường.
Vẻ mặt mọi người cứng đờ, A Dao cũng mất đi ý cười. Nàng đặt đũa trong tay xuống, chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía đối diện.
Thiếu nữ kia chỉ mới 15-16 tuổi, dáng vẻ thanh lệ, trang điểm cũng nhẹ nhàng.
A Dao cảm thấy nàng quen quen, mà không nhớ ra là đã gặp được ở đâu.
Đại thái thái bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, đó là Nhã Ngôn quận chúa của Thượng vương phủ."
A Dao nhớ rồi.
Mấy ngày trước, trên cung yến, nàng đã từng gặp qua vị quận chúa này và Thượng vương. Thượng vương là huynh đệ của tiên đế, vị quận chúa này là đường muội A Dao. Bởi vì trước đây tiên đế không có nữ nhi nên đã từng rất sủng ái chất nữ này.
A Dao không biết nàng ta muốn gì, nhưng tóm lại là không có ý tốt.
Nàng nghĩ nghĩ, giả vờ không biết thân phận nàng ta, hỏi Nhung lão phu nhân bên cạnh: "Nhung lão phu nhân, không biết vị cô nương này là tiểu thư nào của quý phủ?"
Nhung lão phu nhân ho khan một tiếng, nói: "Bẩm trưởng công chúa, vị này chính là Nhã Ngôn quận chúa Thượng vương phủ, không phải là cô nương Nhung phủ."
A Dao làm bộ ngạc nhiên: "Thì ra là nàng ấy, ta còn tưởng rằng đã nhận nhầm người."
Tần Di Phương nghe những lời nàng nói thì nhíu mày không vui: "Công chúa nói vậy là có ý gì?"
A Dao hơi mỉm cười, vô tội nói: "Ta cho rằng phụ hoàng biết quận chúa nói năng văn nhã nên mới đặt phong hào Nhã Ngôn, hiện tại nghĩ lại, là ta nghĩ nhiều."
Giọng nàng không nhỏ, không chỉ khách nữ nghe được mà bên khách nam cũng nghe được rất rõ ràng.
Có mấy công tử trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn nghe xong, trên mặt đều lộ ra vẻ buồn cười.
Nhung Gia Bình thậm chí còn không thèm nhịn xuống, bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Tần Di Phương đỏ lên, hai mắt đẫm lệ, ấm ức nói: "Điện hạ cần gì nhục nhã ta như vậy?"
A Dao lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn khách khứa xung quanh, nghe được cũng rất tủi thân. Nàng hỏi: "Là ta mạo phạm quận chúa sao? Nhưng mà ta là thật lòng."
Người đang ngồi không ai là tên ngốc.
Từ chuyện Tưởng An Chính lúc trước, ai đều rõ ràng địa vị của vị trưởng công chúa này trong lòng hoàng thượng.
Không ai dám đối nghịch với nàng, chỉ có thể cười gượng phụ họa.
Nhung lão phu nhân tự mình ra mặt hòa giải: "Đều là lời vui đùa mà thôi, mong rằng công chúa và quận chúa xem mặt mũi lão thân, đừng để ở trong lòng."
Tần Di Phương đã thành thật hơn, A Dao đương nhiên sẽ không làm to chuyện. Nàng nể tình đáp lại: "Tất nhiên."
Chính sảnh lập tức khôi phục náo nhiệt.
Tiệc mừng thọ qua đi, còn có gánh hát và vũ nhạc, A Dao ở lại xem một lúc rồi bị tiếng hát ê ê a a ru ngủ. Thủy Tiên thấy nàng buồn ngủ, liền nói: "Điện hạ, có phải mệt mỏi không? Chúng ta trở về đi."
A Dao tính thời gian, liền cáo từ rời đi.
Công chúa điện hạ rời tiệc, những người khác đương nhiên phải đứng dậy đưa tiễn.
Vì thế, A Dao lại được một đám người vây quanh, khách khách khí khí cung kính tiễn ra Nhung phủ.
Đoạn Vân Chu không ở trong đoàn người, hắn cách ở rất xa.
Nhưng khoảng cách này cũng không cản trở hắn nhìn nàng.
Nhìn A Dao ở giữa đám người, trên mặt trước sau là nụ cười nhẹ.
Nàng là công chúa cao quý, cũng là vãn bối khéo léo.
Nàng có thể xử lý tất cả mọi chuyện rất tốt, làm người khác cảm thấy nàng hiền hòa và dễ gần, rồi đồng thời lại không dám xem thường nàng.
Mặc dù thỉnh thoảng có lòi ra một hai kẻ có mắt không tròng cũng sẽ bị một hai câu của nàng hóa giải, không nữa thì còn có một hoàng thượng đệ đệ cửu ngũ chí tôn chống lưng cho nàng.
Đoạn Vân Chu đột nhiên cảm thấy, nàng hình như thật sự không cần hắn.
Nàng không được hắn bảo hộ sau lưng cũng có thể sống rất tốt, hoặc là nói, sống còn tốt hơn.
Đoạn Vân Chu đột nhiên cảm thấy tâm trống rỗng, hắn bị một A Dao như vậy quyến rũ.
Nhìn theo bóng dáng thướt tha như liễu càng ngày càng xa của A Dao, một khắc này, Đoạn Vân Chu tỉnh táo nhận ra rằng, hắn muốn nàng.
Buổi tối.
Sau khi A Dao trở về phủ công chúa liền về tẩm điện trước, một giấc ngủ say đến chạng vạng. Thủy Tiên hỏi nàng có muốn truyền thiện không, A Dao vẫn chưa thấy đói, liền nói muốn đi ngâm mình ở Thang Trì cung.
Thang Trì cung liền với tẩm điện nàng, là một suối nước nóng thiên nhiên.
Có thể nói khắp phủ công chúa, A Dao vừa lòng nhất chính là nơi này. Nàng thường xuyên tới ngâm mình rồi thất thần.
Hơi nước lượn lờ giống như có thể xua tan hết thảy, A Dao gối lên vách bờ, thả lỏng toàn thân.
Ngày thường nàng tắm gội không thích người hầu hạ, cũng không thích để người trong phòng.
Cho nên Thủy Tiên đều phải canh giờ, thấy nàng ngâm vừa đủ rồi liền gõ bình phong, nhắc nhở nàng nên lau mình.
Có lẽ do hôm nay vẫn chưa ăn tối, Thủy Tiên còn bê một đĩa trái cây tới lót dạ cho nàng.
Vừa rồi ra chút mồ hôi, hiện tại mới cảm thấy hơi đói. Nàng ăn hết trái cây, cao giọng phân phó: "Thủy Tiên, mang chút trà bánh tới cho ta."
Thủy Tiên từ xa thưa một tiếng.
A Dao đột nhiên nhớ ra gì đó, bổ sung thêm: "Mang cả bình sứ trong bộ váy ta mặc ban sáng tới luôn."
Lần này không có ai trả lời.
Hẳn là đã đi rồi.
Nhưng nàng ngâm đã lâu rồi, chờ Thủy Tiên quay lại lấy cho nàng, không biết đến bao giờ nữa.
A Dao hơi rối rắm, nghĩ nghĩ vẫn là túm một tấm vải che mình, rồi khoác thêm một tấm vải nữa che lại bả vai.
Còn không bằng tự mình đi lấy, dù sau cửa sổ đóng chặt, cũng không có ai dám vào tẩm điện nàng.
Bộ váy đó đặt ở thiên điện nàng nghỉ ngơi.
Bởi vì không muốn kinh động người khác, cho nên A Dao không đốt đèn, hai tay nàng nắm vải lụa, chân trần đi xuyên qua chính sảnh tứ thiên điện.
Tuy rằng tầm mắt tối đen, chỉ có ánh trăng mờ mờ bên ngoài rọi vào, nhưng A Dao vừa tiến vào thiên điện đã nhận ra có gì đó không ổn.
Tay nắm chặt vải lùa, A Dao tự nhủ phải bình tĩnh.
Hiện giờ nàng đang ở trong phủ công chúa, nơi này nghiêm mật giống như tường đồng vách sắt, không mấy kẻ có thể tùy ý xông vào.
A Dao bình ổn giọng nói, thử hỏi: "Bệ hạ, là người sao? Sao lại không đốt đèn?"
Yên tĩnh, dù vậy A Dao nhạy bén phát hiện được tiếng hít thở mỏng manh.
Sắc mặt nàng thoáng chốc trắng bệch, rồi nhanh chóng khôi phục như chưa có chuyện gì xảy ra.
A Dao nhàn nhạt bật ra ba chữ: "Đoạn Vân Chu."
Trong phòng vẫn không có ai trả lời.
A Dao dùng giọng điệu khẳng định: "Ta biết là ngươi."
Vẫn là an tĩnh, ngay sau đó, nàng quả nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.
Hắn như không vui, hỏi: "Sao, tỷ đệ các nàng thân mật như vậy, ngày thường Hoàng Thượng hay vào khuê phòng nàng vậy à?"
Hắn còn biết đây là khuê phòng nàng!
A Dao nhịn xuống cơn giận, siết chặt vải lụa trên người hơn, nàng lạnh giọng chất vấn: "An Quốc công, ngươi nếu biết đây là khuê phòng bản công chúa, tại sao lại tới đây? Chúng ta cô nam quả nữ không có quan hệ gì, ngươi như vậy, sợ là không hợp quy củ đi!"
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng A Dao lại có trực giác hắn đang cười.
Thậm chí, giọng hắn cũng có ý cười: "Không gọi tên, đổi thành An Quốc công? Công chúa điện hạ, ta còn cho rằng nàng đã quên tên của ta rồi đấy."
A Dao hít sâu một hơi, hỏi hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm sao? Nên nói, ta đã nói rõ ràng hết ở Nhung phủ rồi."
Nàng không kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với hắn, rốt cuộc trước mắt chỉ có hai người họ, nếu cứng đối cứng thì một trăm nàng cũng không phải đối thủ của Đoạn Vân Chu. ( truyện trên app T𝕪T )
Con ngươi đen nhánh của Đoạn Vân Chu dù trong bóng đêm cũng có thể khóa chặt thân mình nàng, hắn trầm giọng nói: "A Dao, nàng đừng náo loạn nữa. Chúng ta đã… Tóm lại, ngày mai ta sẽ thượng triều cầu hoàng thượng ban hôn. Ta sẽ cưới nàng!"
Hắn luôn dùng giọng điệu chắc thắng như vậy, A Dao chỉ cảm thấy lời nói của mình đều như đánh vào bông.
Hắn căn bản không thèm để ý nàng nói gì, chỉ biết làm theo ý mình.
A Dao phiền lòng. Nàng không có tâm tư cãi lại với hắn, xoay người muốn đi. Kết quả, còn chưa bước được bước nào đã bị người chặn ngang ôm lên.
Nàng muốn giãy giụa, nhưng trên người nàng chỉ có hai lớp vải, chỉ động nhẹ một cái thôi là vải đã trượt xuống.
Đoạn Vân Chu ôm nàng vào lòng, một tay đè lại eo nàng, một tay sờ mái tóc ướt dầm dề của nàng. Hơi thở thiếu nữ thơm ngát mềm mại khảm vào trong tim, hắn hạ giọng nói: "Điện hạ, lúc này nếu nàng kêu to gọi người tới, vậy thì sẽ không nói rõ đâu à nha!"
Xung quanh mờ mịt, không ai thấy rõ sự bướng bỉnh trong mắt hắn.
Vành tai A Dao đỏ lên. Nàng liều mạng đẩy Đoạn Vân Chu ra, rất nhanh đã hết sức.
Nhưng lời Đoạn Vân Chu khiến nàng thấy khó chịu, có cảm giác bị khống chế.
Rõ ràng nàng đã không phải vũ nữ trong quá khứ, tại sao vẫn bị hắn đắn đo?
Cằm A Dao để lên vai Đoạn Vân Chu, nàng nghiến răng, tàn nhẫn nói: "An Quốc công, ta chưa chắc đã không thoát được."
Đoạn Vân Chu nhất thời sửng sốt, vẫn chưa kịp hiểu lời nàng có ý gì liền nghe thấy nàng lớn tiếng kêu to: "Tới ——"
Đoạn Vân Chu lập tức che miệng nàng lại. Hắn hạ giọng, nói với vẻ không thể tin được: "Nàng điên rồi? Nếu thật sự bị nhìn thấy, danh tiết của nàng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn đấy."
A Dao nói không được, Đoạn Vân Chu buông lỏng tay, làm nàng nói chuyện.
Thủy Tiên nghe tiếng đã chạy đến, gõ cửa trắc điện, hỏi: "Điện hạ, là có việc phân phó? Sao người lại chạy tới đây rồi."
A Dao trả lời nàng ấy trước: "Không cần, ngươi ở ngoài chờ ta là được."
Đoạn Vân Chu không biết nàng muốn làm gì.
A Dao dựa vào ánh trăng mờ ảo tìm kiếm đôi mắt Đoạn Vân Chu, nhìn vào đôi mắt đen nháy thâm trầm đó, nàng chậm rãi nói: "Nếu có người nhìn thấy dáng vẻ giữa ta và ngươi ngày hôm nay, ta giết hắn là được. Mặc dù danh tiết hủy hoại, cũng có rất nhiều nam nhân xếp hàng muốn cưới ta."
"A Dao……"
"Đoạn Vân Chu, ngươi không uy hiếp được ta đâu."
Đoạn Vân Chu chưa từng nghĩ A Dao sẽ nói ra những lời như vậy trước mặt hắn.
A Dao nhìn sắc mặt hắn, cười: "Xem ra, ngươi không đủ hiểu ta, ta vẫn luôn là loại người như vậy."
Nói xong, nàng trực tiếp đẩy Đoạn Vân Chu ra, quay lại Thang Trì cung.
Nàng không muốn tìm hiểu xem Đoạn Vân Chu tiến vào như thế nào, rồi đi ra sao. Chỉ là ngày hôm sau, nàng dâng thư xin hoàng thượng phái thêm hộ vệ cho nàng.
Tần Hành lập tức phản ứng lại, hỏi nàng: "Tỷ tỷ, là Đoạn Vân Chu tới quầy rầy tỷ?"
Y cố ý tìm từ dùng, còn dùng hai từ quấy rầy lại.
A Dao đau đầu xoa huyệt thái dương.
Nàng cũng không ngờ được Đoạn Vân Chu sẽ chấp nhất như vậy. Nàng cho rằng những lời lúc ấy của nàng đã đủ khiến hắn hết hy vọng.
Nàng suy đoán: "Có lẽ hắn chưa từng thất thủ, cho nên mới cứ nhớ mãi không quên."
Tần Hành hoàn toàn không có tâm tư đùa giỡn, y nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta chọn cho tỷ phò mã đi."
"Cho dù sau này trẫm không thể che chở tỷ, ít nhất sẽ cho nhà phu quân bảo vệ tỷ."
A Dao trừng y một cái: "Hoàng thượng còn trẻ tuổi như vậy, nói linh tinh cái gì thế!"
Tần Hành cười làm lành, lại hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ trả lời trẫm trước, có muốn chọn phò mã không?"
A Dao vẫn hơi do dự.
Tần Hành lại nói: "Lần trước trẫm có hỏi tỷ, tỷ trả lời chém đinh chặt sắt*. Hôm nay hỏi lại, liền bắt đầu do dự, này chứng minh tâm tỷ tỷ đã dao động."
*Chém đinh chặt sắt: Lời nói hoặc hành động kiên quyết quả đoán, không hề do dự
Y luôn có thể tìm ra nơi mấu chốt nhất.
Hành vi hôm qua của Đoạn Vân Chu đúng là khiến tim nàng đập nhanh.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, Đoạn Vân Chu còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của nàng.
Hộ vệ ngày thường của phủ công chúa cũng đã đủ để bảo vệ toàn bộ phủ trạch kín mít không kẽ hở, vậy mà Đoạn Vân Chu lại có thể tránh đi con mắt của hoàng thượng, thoái mái ung dung tiến vào khuê phòng nàng mà không ai phát hiện.
Nghe giọng điệu vừa rồi của Tần Hành, y hẳn là cũng không biết.
Lập tức, một cảm giác không an toàn cực độ bao lấy nàng.
A Dao nghĩ tới nghĩ lui, rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Nếu quá khứ với Đoạn Vân Chu đã qua rồi, vậy nàng không cần rối rắm để nó ảnh hưởng tới sinh hoạt hiện tại của nàng nữa.
Người, luôn cần phải tiến về phía trước.
Tần Hành thấy nàng gật đầu, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y giống như đã chuẩn bị từ trước, không đến một lát sau liền gọn ra một đống giấy từ thư phòng ra, chồng chồng cao như ngọn núi nhỏ, đặt vào trước mặt A Dao.
A Dao khó hiểu: "Đây là cái gì?"
Tần Hành vứt tấu chương xuống, tùy tiện rút một cuộn ra, chồng giấy lung lay rồi đổ rầm xuống đất.
Cuộn đầu tiên họa nửa người trên của một nam tử trẻ tuổi, tiếp theo là quê quán, nói ở, quan chức, gia tộc, trong nhà có ai, tổ tiên có sản nghiệp gì…
Rậm rạp phủ kín cả trang giấy dài hai thước*.
*1 thước = 0,33333 m
Tần Hành nhặt lên, phô ra trước mặt A Dao, nói: "Tỷ tỷ, đây đều là bức họa nam nhân cùng bối cảnh thân gia, tỷ xem chọn một người đi."