Cuối cùng, Tưởng An Chính bị người nâng về Vệ Quốc công phủ.
"Hôm đó, bị nhét hơn mười mấy bàn đồ ăn. Có mấy tiểu bối Tưởng gia sợ nháo ra mạng người, quỳ xuống cầu hoàng thượng tha cho tên đó. Hoàng thượng mới cho người nâng đi. Sau khi trở về lại nằm trên giường một vài ngày nữa mới miễn cưỡng có thể khôi phục." Vũ Hồi đứng sau Đoạn Vân Chu, thấp giọng bẩm báo tin tức tra được mấy ngày gần đây.
"Tưởng gia suy tàn." Đoạn Vân Chu không quá ngạc nhiên vì sao hoàng thượng lại đối với Tưởng gia như vậy: "Nhưng bọn chúng còn chưa biết, quá ngu xuẩn."
Hắn hỏi lại: "Còn A Dao thì sao?"
Vũ Hồi gãi đầu: "A Dao cô… À không, là công chúa điện hạ, công chúa điện hạ không sao, yến hội vừa tan liền hồi phủ công chúa rồi?"
Đoạn Vân Chu hận sắt không thành thép liếc hắn một cái: "Ta đương nhiên biết nàng đã trở về phủ công chúa, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Yến tiệc kết thúc đã ba bốn ngày, trong lúc đó nàng làm cái gì?"
Vũ Hồi mờ mịt nói: "Chủ tử chỉ yêu cầu ta hiểu chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm đó, không có yêu cầu gì…"
Thấy khuôn mặt Đoạn Vân Chu âm trầm vô cùng, hắn yên nặng nuốt những lời định nói vào bụng.
Đoạn Vân Chu nhìn hắn chằm chằm, âm lãnh hỏi: "Chẳng lẽ còn muốn ta cầm tay chỉ dạy ngươi sao?"
Vũ Hồi tóc gáy đều dựng đứng, chỉ có thể cắn răng nói: "Chủ tử, trong phủ công chúa có người của hoàng thượng, chúng ta phái người tới, có thể sẽ…"
Đoạn Vân Chu liếc hắn một cái nói: "Ngươi cho rằng hoàng thượng không biết cái gì sao?"
Vũ Hồi hiểu ra, lập tức sai người đi thăm dò tin tức phủ công chúa, lại bất lực quay trở về.
Nhưng Đoạn Vân Chu thật sự nghĩ nhiều rồi.
Hắn tuy biết A Dao trở thành công chúa nhưng hắn vẫn không cảm thấy nàng có chút thay đổi nào.
Hắn cứ nghĩ A Dao đang cố thu hút sự chú ý của hắn, ép hắn thừa nhận lỗi lầm và ăn năn hối lỗi cầu xin nàng quay lại, nhưng hắn không ngờ rằng nàng chỉ muốn cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Vũ Hồi hỏi thủ hạ xem có cắm được người vào phủ công chúa không, rốt cuộc nói đó đã được hoàng thượng bảo hộ như tường đồng vách sắt.
Nếu như Đoạn Vân Châu thật sự muốn phái người tới, cũng không phải là không có cách, nhưng hắn không muốn làm tổn hại đến quan hệ quân thần với hoàng thượng.
Sau khi cân nhắc rất nhiều, có lẽ vẫn nên gặp mặt A Dao một lần.
A Dao đang ăn trưa thì nhận được thiệp của Đoạn Vân Chu.
Thủy Tiên cầm ba tấm thiệp giống hệt nhau, trông có vẻ rất bất đắc dĩ.
A Dao hiểu rõ: "Lại là phủ An Quốc Công đưa tới?"
Thủy Tiên gật đầu: "Điện hạ, người muốn trả lại sao?"
A Dao không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, nàng yên lặng gắp một miếng măng.
Thủy Tiên hiểu ý nàng, vứt ba tấm thiệp vào lò than.
Rõ ràng nàng đã đến Lăng Dương còn để lại manh mối trước, giờ mỗi ngày hắn đều gửi mấy tấm thiệp nàng lại trốn tránh không gặp.
Đoạn Vân Chu dần dần mất kiên nhẫn.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là hắn muốn, không có gì không có được.
Ngày đó, Vũ Hồi hổi hắn: "Chủ tử, ngày mai có cần đưa thiệp đến phủ công chúa nữa không?"
Đoạn Vân Chu cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Bị cự tuyệt còn chưa đủ sao?"
Sau đó, A Dao không bao giờ nhận được bất kỳ thiệp mời nào từ phủ An quốc công nữa, trong lòng nàng nhẹ nhõm hẳn.
Bởi vì, nàng không muốn dính dáng gì đến Đoạn Vân Chu nữa.
Nhưng không ngờ, hai người lại gặp nhau trong sinh thần của Nhung lão thái thái.
Nhung gia ba đời hoàng hậu, có quan hệ sâu với hoàng thất, thái hậu nuôi dạy Đoạn Vân Chu chính là nữ nhi Nhung gia.
Ngày nay, dòng chính của hoàng thất ít nhiều đều có dòng máu của Nhung gia.
Bởi vậy, đại thọ của Nhung lão phu nhân, hoàng thất cũng sẽ tới ăn mừng.
A Dao là người hoàng thất sẽ tới trình diện ăn mừng năm nay.
Nàng rất không tình nguyện nhưng Tần Hành nói nàng nên ra ngoài nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người hơn, dù sao cuộc sống là phải luôn tiến về phía trước.
A Dao nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có lý, vì vậy kêu Thủy Tiên chuẩn bị hậu lễ, đến cửa Nhung gia vào sáng sớm.
Nàng vốn muốn tránh chỗ đông người, sau khi tặng lễ sẽ rời đi nhưng nàng đánh giá thấp thân phận hiện tại của mình. Vừa tới cửa, nàng đã bị vài vị phu nhân Nhung gia vây quanh, muốn đi cũng không đi được.
Nàng không có cách nào, đành đồng ý ở lại uống trà.
May mà Nhung gia thất tiểu thư, Nhung Gia Thu có mắt nhìn, thấy vẻ câu nệ và không được tự nhiên của A Dao, vì vậy đề nghị muốn đưa A Dao đến hoa viên đi dạo.
Hai người cùng nhau rời khỏi đại sảnh, đi đến hoa viên nhỏ phía đông.
A Dao thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nhung Gia Thu trạc tuổi mình, chân thành cảm tạ: "Đa tạ thất tiểu thư đã ra giúp đỡ."
Nhung Gia Thu cười nói: "Bị nhiều trưởng bối vây quanh như vậy, đâu ai quên được đâu, chỉ mong điện hạ đừng cho rằng ta xen vào chuyện của người khác."
"Làm sao có thể?"
Nhung Gia Thu thở phào nhẹ nhõm, thấy công chúa hẳn là rất dễ nói chuyện, liền nói: "Chỉ sợ điện hạ đi một đường sẽ mệt, bên kia có một cái đình viện, ngày thường rất ít người tới, chi bằng cùng tới đó ngồi?"
A Dao không có phản đối: "Ta khách nghe theo chủ."
Đình viện cách đó không xa, lại là ở trên một ngọn núi giả.
A Dao hôm nay đi bộ quá nhiều, chân hơi đau, nàng ngẩng đầu nhìn ngọn núi giả, cố tỏ ra mình không yếu ớt quá.
Nhưng không ngờ rằng đã có người trong đình viện.
Quay đầu lại nhìn về phía Nhung Gia Thu, nàng ấy hiển nhiên cũng không ngờ tới, hơi ngượng ngùng nói với A Dao: "Điện hạ thứ lỗi, không ngờ lại có người ở đây, bình thường ở đây rất ít người tới."
A Dao thở phào nhẹ nhõm, đang định nói đừng để ý thì người phía trước nghe thấy tiếng họ nói chuyện, đi tới lan can.
Người nọ mặt cẩm y xanh lam, bên hông là một khối ngọc bội. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại, đứng ở lan can nhìn xuống.
"Tiểu Thất? Muội đang dạo hoa viên cùng vị quý nhân nào vậy?"
Giọng nói của y vẫn cà lơ phấp phơ như mọi khi, thế cho nên A Dao nhận ra giọng nói của y ngay lập tức.
Nhung Gia Bình.
A Dao cau mày, gần đây nàng nhàn rỗi quá, thế mà quên mất y rồi.
Nhung Gia Thu ở bên cạnh không biết quá khứ của bọn họ, nàng ấy rất tự nhiên tiến lên một bước, giới thiệu: "Nhị ca, vị này là Trường Nhạc công chúa."
A Dao vốn muốn ngăn cản nàng, nhưng nghĩ lại nàng không làm gì sai, hà cớ gì phải chột dạ?
Nàng nở một nụ cười điềm tĩnh, ngẩng đầu lên, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đen như mực.
Đoạn Vân Chu cũng ở đó.
Nụ cười trên môi A Dao lập tức đông cứng lại.
Nhung Gia Thu cảm thấy kì quái, nghĩ tới quá khứ hoang đường của ca ca mình, nhỏ giọng thăm dò: "Điện hạ, người biết nhị ca của ta sao?"
A Dao nhìn Đoạn Vân Chu và Nhung Gia Bình ở trong đình viện, phủ nhận: "Làm sao có thể? Gần đây ta không ra ngoài nhiều lắm."
Bấy giờ, Nhung Gia Bình mới nhận ra trước đây là y nữ của Kiều hầu gia, cũng cảm thấy mình đã đa tâm.
"Nếu không quen biết, chi bằng ngồi xuống cùng trò chuyện đi." Nhung Gia Thu thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu nói: "Đây là nhị ca của ta và An Quốc công, đều là người một nhà."
A Dao nhàn nhạt nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Nói xong trực tiếp rời đi.
Nhung Gia Thu cho rằng mình đã đắc tội với công chúa, vội chạy theo xin lỗi. A Dao cũng nhận ra thái độ của mình sẽ khiến thất tiểu thư hiểu lầm, nên cố ý đi chậm lại đợi nàng ấy tới.
Nhung Gia Thu nói: "Thật sự là hàng ngày ta không quy không củ đã quen, vừa rồi ta nói gì không thích hợp, mong điện hạ đừng để ý."
A Dao an ủi nàng: "Thất tiểu thư đừng lo lắng, là thái độ ta không tốt."
Đây là lần đầu tiên Nhung Gia Thu thấy một công chúa điện hạ biết lỗi thuộc về mình, một chút không vui trong lòng lập tức tan thành mây khói, cao hứng nói: "Điện hạ không để trong lòng là được, ta dẫn điện hạ đi tìm chỗ khác đi."
Cả hai ăn nhịp với, cùng rời khỏi núi giả.
Chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng lưng hai nàng.
Nhung Gia Bình dùng cùi chỏ huých vào cái người vẫn nhìn theo như hòn vọng thê ở bên cạnh, nói: "Người ta đi không còn thấy bóng đâu nữa rồi, ngươi đừng nhìn nữa."
Đoạn Vân Chu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng tránh đi: "Ta không có nhìn nàng."
Nhung Gia Bình không vạch trần, hai người trở lại trong đình ngồi xuống. Y thở dài nói: "Trên đời này thật trùng hợp, tiểu vũ nữ trước kia lại là công chúa. Mất công chúng ta còn còn tìm người lâu như vậy, thế mà còn không nhận thấy một tẹo nào."
Đoạn Vân Chu khẽ ừ một tiếng, nghe y tiếp tục cảm thán.
"Hiện giờ nhìn nàng như vậy, thật sự rất giống hoàng thượng, còn đẹp hơn khi ở Lăng Dương nhiều. Quả nhiên, người đẹp vì lụa. Trước kia, ở bên cạnh ngươi suốt ngày mặt thuần trắng. Hôm nay mặt thân hải đường, càng lộ dáng người."
Đoạn Vân Chu nhướng mày, mắt lạnh như đao: "Ngươi cả ngày để ý cái này?"
Nhung Gia Bình vô tội nói: "Nàng hiện tại không phải nữ nhân của ngươi, còn không cho phép ta ái mộ công chúa?"
Lần này Đoạn Vân Chu không lên tiếng.
Không cần Nhung Gia Bình nói, chính hắn cũng chú ý đến trang điểm hôm nay của A Dao hôm nay.
Váy dài hải đường đỏ, eo thon dùng cẩm mang thắt lại, tựa nhành liễu mảnh mai.
Thời tiết bây giờ rất nóng bức, trên ngực lộ ra một mảng lớn da thịt. Mặc dù đứng cách xa như vậy, nhưng Đoạn Vân Chu vẫn có thể nhìn thấy xương quai xanh nhỏ nhắn thanh tú của nàng.
Mái tóc dài được buộc cao, kẹp tóc cài hồng ngọc và ngọc trai, dưới ánh mặt trời lấp lánh rất có sức hút.
Nàng trong quá khứ xinh đẹp nhưng kém hào phóng và tự tin như hiện giờ.
Đoạn Vân Chu phải thừa nhận, chỉ cần nàng đứng yên một chỗ cũng đã đủ nam nhân tre già măng mọc lên vì nàng.
Đoạn Vân Chu thở ra một hơi, cảm thấy không thoải mái liếc nhìn Nhung Gia Bình vẫn đang ầm ĩ bên cạnh, nhắc nhở: "Ngươi là đích tôn, không cần phải mừng thọ cho lão phu nhân sao?"
Lúc này Nhung Gia Bình mới nhớ việc này, tính thời gian, đúng là lúc nên đi gặp lão phu nhân, liền đứng dậy: "Đi thôi, lát nữa là khai yến rồi!"
Ngoài sảnh.
Yến tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng, A Dao cho dù không có tâm tình nhưng cũng biết đúng mực, biểu hiện rất là khéo léo.
Dân phong Đại Lương cởi mở, mặc dù là tiệc mừng thọ lớn như vậy thì giữa khách nam và khách nữ cũng chỉ cách có một tấm bình phong.
A Dao có thể nghe tiếng Đoạn Vân Chu cách đó không xa, thức ăn trên bàn lập tức khó nuốt.
Nàng đặt đũa xuống xuống, Nhung đại phu nhân ngồi bên cạnh cho rằng đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng nên hốt hoảng cho người bê cả bàn thức ăn xuống làm lại.
A Dao dở khóc dở cười, nàng vội vàng viện cớ nói: "Đừng phiền vậy, ta chỉ là hơi chán, muốn ra ngoài hít thở không khí."
Nhung đại thái thái hỏi lại lần nữa mới yên tâm, sau đó đưa tay ra hiệu cho tỳ nữ, dẫn A Dao ra viện hít thở không khí.
Ra chủ viện liền có một hồ nước nhỏ, A Dao đi tới chiếc bàn đá ở đằng kia ngồi xuống, xua tay ý bảo tỳ nữ kia đừng đi theo mình.
Tỳ nữ rất có mắt nhìn, đi tới chỗ xa xa đứng.
A Dao cuối cùng xem như thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo váy vạt váy xòe rộng che đi đôi chân. Nàng ngả người ra sau để hai chân được thả lỏng.
Nàng không ngờ chỉ tham gia một bữa tiệc thôi mà đã mệt như vậy.
A Dao thầm thở dài, cúi xuống xoa bóp chân mình.
Nàng thật sự là bị dưỡng phế ở trong cung rồi, mỗi ngày chỉ có ăn ngủ hoặc xem vũ cơ và nhạc sư đánh đàn, không giống lúc trước học nhảy, một ngày có thể khiêu vũ bảy tám canh giờ.
"Điện hạ?"
A Dao nghe thấy có người gọi nàng, vội vàng đứng dậy và quay lại, không nghĩ rằng đó là Kiều Việt.
Hôm nay chàng mặc một bộ trường bào màu xanh hoa sen mà rất ít khi thấy chàng mặc, không dùng quân phục võ tướng thường ngày, trông văn nhã hơn vài phần.
A Dao cười cười, Kiều Việt bước nhanh tới, hành lễ: "Tham kiến điện hạ."
Hắn hơi thở dốc: "Thì ra là điện hạ ở chỗ này."
A Dao nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
Kiều Việt do dự, lấy từ trong ngực ra một cái bình vô cùng tinh xảo, đưa cho A Dao.
"Đây là…"
Kiều Việt nói: "Hôm nay mừng thọ Nhung lão phu nhân, điện hạ hẳn là rất mệt mỏi. Đây là thuốc tổ phụ ta nghiên cứu ra khi còn trẻ, trước khi tắm nhỏ một giọt vào nước là có thể giảm bớt mỏi mệt."
A Dao sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Là bệ hạ kêu ngươi…"
Kiều Việt nói: "Là tư tâm của thần, công chúa có khả năng sẽ cần nó."
Có lẽ do giọng điệu của chàng quá chân thành, A Dao thế mà không muốn nhận lấy bình thuốc kia. Kiều Việt không để ý, đặt vào tầm tay A Dao, chắp tay, xoay người rời đi.
A Dao nhìn bóng lưng vội vã của chàng, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới với tay lấy bình thuốc trên bàn.
Đoạn Vân Châu xuất hiện ngày lúc này.
Hắn đứng cách A Dao mấy bước, sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm tay A Dao, lộ ra vẻ rất không vui.
"Đây là thứ nàng muốn cho ta xem sao?" Hắn hỏi.
A Dao ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống của hắn, tâm vốn đang phiền muộn lại càng thêm khó chịu. Nàng cất bình thuốc vào lòng, chống bàn muốn đứng dậy.
Đoạn Vân Chu động tác so với nàng còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã tới trước mặt A Dao. Hắn giơ tay ngăn cản, cau mày nói: "A Dao, nàng vì cái gì không chịu gặp ta? "
A Dao cảm thấy cảnh tượng trước mặt thực sự quá hoang đường.
Rõ ràng người ưng thuận hứa hẹn không phải nàng, người sau đó thất hứa cũng không phải nàng.
Mà giờ đây lại giống như nàng đã làm sai vậy.
A Dao nhìn cái tay đang cản trước người mình, hít sâu một hơi nói: "Công gia, quá khứ, ta đã quên."
Đoạn Vân Chu cười lạnh hỏi nàng: "Nàng cố ý chạy tới Lăng Dương thiêu Tịnh Đường Hiên, dốc hết sức truyền ra bên ngoài lời đồn về ta. Giờ nàng lại nói, nàng đã quên ta?"
A Dao hỏi ngược lại: "Có gì không được sao?"
Đoạn Vân Chu bị thái độ đúng lý hợp tình này của nàng làm cho nghẹn lời.
A Dao bình tĩnh nói: "Ta đến Lăng Dương là vì trong lòng có oán hận, hận quá khứ của mình. Lúc trước ta chỉ là một vũ nữ, không xứng nói như vậy. Nhưng nay ta đã không còn là ta của ngày xưa nữa. Ta họ Tần, đã là công chúa, trong tay có quyền thế. Chẳng lẽ, ta còn không thể báo thù cho quá khứ của mình sao?"
Đoạn Vân Chu nói: "A Dao, nghe ta nói…"
A Dao liếc hắn một cái, mang theo sự mỉa mai nói: "Thực tế là, công gia, ta chỉ là phát tiết chút tâm tư của mình mà thôi. Con người ta từ trước đến này đều là vậy, độ lượng nhỏ hẹp, sẽ không để kẻ từng phụ ta sống tốt hơn ta."
Càng nói càng thái quá, Đoạn Vân Chu cau mày tiến lên một bước, muốn nắm tay nàng nhưng lại bị nàng tránh đi.
A Dao nhanh nhẹn lùi về sau, nhàn nhạt nói: "Hiện tại thù đã báo, hận cũng đã xả. An Quốc công, cho dù lúc trước từng có một đoạn duyên phận sương sớm, hiện tại cũng đã chia lìa, đường ai nấy đi."
Cuối cùng, nàng chúc phúc cho Đoạn Vân Chu, nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Mong rằng, sau này những việc vặt vặn không lên được mặt bàn thì đừng nhắc lại nữa."